Tướng Quân Vương Phi - Chi Hoa Chúc

Tiếng ve kêu ngày hè, giật mình tỉnh giấc, bỗng nhớ lại ký ức vẫn ngủ đông trong sâu thẳm nội tâm.

Tha tồn tại, cắm rễ trong sinh mệnh hắn, không tài nào vứt bỏ.

Đôi mắt trong suốt sáng loáng, cùng một tiếng gọi thật dài. “Diệp.” Hắn nghĩ trái tim cũng nhanh muốn nhảy ra ngoài. Đôi tay nhỏ bé mềm mại hướng tới trước mặt hắn. “Diệp.”

Nhịn không được kiễng chân tại trên môi người nọ ấn hạ một nụ hôn… Còn chưa kịp tiếp xúc, tiếng ve kêu râm ran làm hắn chợt tỉnh giấc…

Đồng!

Từ dưới thư quyền cấp tốc ngẩng đầu.

Vừa đọc được gì? Vội giở lại quyển sách đang cầm trên tay.

Dĩ nhiên thất thần.

Nhu nhu cái mũi cao thẳng, nghiêng mặt gọi: “Đồng.”

Tiếng gọi của thiếu niên nhượng bào huynh Đồng đang vùi đầu đọc sách bị giật mình hoảng sợ.

“Cái gì?” Khuôn mặt tuấn dật dưới ánh dương quang ngày hè càng tuấn khí, nhượng Hoàng Phủ Diệp không cẩm ngừng hô hấp.

Thời gian trôi qua vội vàng như nước chảy, nhìn lại, đã qua vài chục năm.

Mười năm trước, cái tên hoàng huynh ngu ngốc gì cũng không hiểu kia, hiện tại nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên chững chạc trì lễ.

Hoàng Phủ Diệp tĩnh tĩnh nhìn chăm chú vào thiếu niên. Mày kiếm anh tuấn, khuôn mặt cương nghị, da dẻ căng mịn, đôi mắt sáng sủa lộ ra tia dịu dàng… Tất cả đều nhượng hắn không rời được tầm mắt.

“Diệp?” Thiếu niên giơ tay lên, tại trước mặt bào đệ đang ngây người lắc lư: “Ngươi không sao chứ?”

“Không… Không có việc gì.” Hoàng Phủ Diệp quay mặt đi, cứng ngắc tránh khỏi Hoàng Phủ Đồng đang không hiểu chuyện gì.

Lấy sách che lại vẻ mặt xấu hổ.

Hỗn đản! Thầm mắng chính mình.

Hắn hiện tại nên hỏi ‘ngươi đọc tới đâu rồi’ mới đúng ba. Sau đó lại giả vờ đọc sách ôm lấy cổ Đồng, cọ vài cái, ăn chút đậu hũ…

“Đồng, ngươi đọc đến đâu rồi?” Hoàng Phủ Diệp từ trong uẩn nộ thoát thân, khôi phục trạng thái bình thường. Đứng dậy nhẹ nhàng bước tới phía sau Đồng.

“Chưa đọc được mấy.”

“Sách này đọc rất trúc trắc, rất khó đọc.” Giả vờ oán giận, cả người đều đọng ở trên vai Hoàng Phủ Đồng.

“Quả thật rất tối nghĩa.” Lật qua một trang, Hoàng Phủ Đồng hướng bào đệ mỉm cười, trọng lượng trên vai truyền tới nhượng y không khỏi kéo kéo khóe miệng.

“Đồng.”

“Cái gì?”

“Sau này ngươi… cùng ta thành thân có được không?”

“Thành thân a…” Liếc nhìn trang sách “Dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm. Dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý. Dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri. Trí tri tại truy nguyên.”

Không hề để ý trả lời Hoàng Phủ Diệp.

Một lát mới ý thức được chính vừa nghe được câu nói khủng khiếp đến mức nào.

“Ba” quyển sách trên tay theo tiếng trả lời rơi xuống.

Gió nam không thức thời lao vào trong phòng, lướt qua trang sách, hoa hoa tác hưởng.

Hắn vừa nói gì vậy.

“Ông” một tiếng, trong đầu trống rỗng, tùy ý Diệp thưởng thức, thân thể Hoàng Phủ Đồng bỗng nhiên cứng đờ.

“Diệp… Ngươi vừa, vừa nói gì?” Trừng lớn mắt, nỗ lực duy trì chính lãnh tĩnh.

Nếu vừa rồi hắn không nghe nhầm…

Thành thân! Hình như Diệp vừa nói vậy.

“Chúng ta thành thân ba.” Trong mắt Hoàng Phủ Diệp chợt hiện vi quang, nhưng không có nửa điểm suy nghĩ. Thấy Hoàng Phủ Đồng không có phản ứng, như sợ y không nghe rõ, cúi đầu ngậm lấy thùy tai nhẹ nhàng cắn cắn.

Đồng bị khí tức ấm áp làm kinh sợ. Bọn họ từ trước đến giờ luôn luôn thân mật khăng khít không hề có chút xấu hổ, bỗng hiện tại lan tỏa giữa hai người.

“Diệp, chắc ngươi cũng mệt quá rồi, không nên xem sách lâu như vậy, mau tới Ngự Hoa Viên nghỉ chút đi, có thể phụ hoàng cùng cha cũng đang ở đó đấy…” Cuống quýt rời đi đề tài hoang đường.

“Ngươi cũng đi chứ?” Thân thể đứng thẳng dường như không có việc gì nhìn thiếu niên bởi xấu hổ mà hai gò má phiếm hồng, tim bỗng nhiên đập mạnh.

“Ta? Ta còn chưa mệt, đọc sách thêm chút nữa.” Nhặt quyển sách rơi trên bàn, lật vài trang giả bộ nghiêm túc đọc, khóe mắt nhưng nhịn không được liếc nhìn bào đệ.

“Ân, có lẽ ta thực sự mệt mỏi.” Cười cười, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên nhượng trong lòng Hoàng Phủ Đồng bùng lên cảm giác quái dị. Y không biết đó là cảm giác gì, cũng không biết cảm giác đó là tốt hay xấu.

“Đã mệt thì mau đi nghỉ đi. Sách không phải chỉ một hai ngày đêm có thể đọc được, giống như giang sơn cũng không phải nói cai trị là có thể cai trị. Nếu phụ hoàng không nghỉ ngơi, nhật lý vạn kỵ để ý quốc sự, thân thể cũng sẽ mệt mỏi đến suy yếu, huống chi là ngươi?” Đối với đệ đệ thân thể từ nhỏ đã ốm yếu này, Hoàng Phủ Đồng tràn đầy thương tiếc, chỉ mới nói ra đã làm y lo sợ. Cái tên đệ đệ mắt phượng, môi đỏ, da trắng, toàn thân bao phủ quang mang trí cao này vẫn là bảo bối hắn tối sủng ái.

”Vậy ta ra ngoài đi dạo một chút.” Thiếu niên tự cố tự địa bước thong thả tới cửa.

Ngay khi Hoàng Phủ Đồng thở ra một hơi, thiếu niên chợt quay đầu lại nhìn y cười nói: ”Đồng, chuyện ta vừa nói không phải nói giỡn.”

Tiếu mâu xán nhược tinh thần dưới ánh nắng ngày hè trong suốt như phalê, nụ cười nghiêm túc này, hung hăng chiếm đoạt tâm Hoàng Phủ Đồng, đến nỗi tới tận buổi chiều, khi y bỗng nhiên nhớ tới, tim y đập nhanh tới mức chén trà trong tay đổ hết ra bàn…

“Phanh phanh” y hầu như có thể nghe được tiếng tim đập như hươu chạy. Cửa đã đóng lại từ lâu, nhưng thanh âm của thiếu niên vẫn lảng vảng bên tai.

“Chúng ta thành thân ba…

“Ta không có nói giỡn đâu…”

“Đồng Đồng Đồng…”

A!

Lui lại phía sau vài bước, không ngờ đụng phải ghế phía sau, không còn chỗ lùi bước.

Tại sao có thể như vậy? Vốn đang êm đẹp, rốt cuộc đúng từ bao giờ? Thành thân? Diệp, Diệp sao lại có loại suy nghĩ này? Nhất định phải có chỗ nào có vấn đề. Nhất định vậy!

Đại hoàng tử chững chạc trong nháy mắt loạn thành một đoàn, cũng không còn tâm tư nào đọc sách nữa. Cái gì mà “Quân tử tất thành kỳ ý.” “Hiền kỳ hiền nhi thân kỳ thân...” Hết thảy đều bị nụ cười của thiếu niên quấy rối, tâm tư rối như mớ bòng bong, không bỏ đi được, nhưng nhớ tới lại rối loạn.

Thành thân? Hai nam nhân? Tuy thành hôn đồng tính được cho phép tại Đại Mật, như phụ hoàng cùng cha cũng đều là nam nhân, nhưng vấn đề chính là… Diệp là đệ đệ sinh đôi của y! Thành thân… chẳng phải trái với lẽ thường?

Đợi đã. Y đang nghĩ gì vậy?

Đây căn bản chỉ là ý nghĩ thoáng qua của Diệp, sao phải lưu ý đến vậy? Đùa giỡn, chắc chắn chỉ là đùa giỡn thôi. Hung hăng bóp chính tay phải đang cầm sách.

Sau đó phải làm gì? Đối mặt với Diệp thế nào? Giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh? Thế nào khả năng?

Nên… nên làm gì bây giờ?

Diệp có ý nghĩ này trong đầu, không hiểu phụ hoàng cùng cha có biết không? Nếu biết phải làm gì?

Tâm y đã sớm hỗn loạn, không thể đọc nổi sách thánh hiền.

Đặt sách ở một bên, cơ thể cứng ngắc ngồi trên ghế làm bằng tử đàn.

Làm sao bây giờ? Y triệt để vô lực.

Coi như không nghe thấy gì… Cuối cùng cũng chỉ là trò đùa mà thôi…

Ha ha… Đúng… Cứ… Cứ như vậy đi.

Trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy ra, Hoàng Phủ Đồng quyết định làm bộ giả ngu.

“Thiết” nhẹ nhàng phun ra một tiếng, Hoàng Phủ Diệp nghiêng nghiêng người, nhượng rừng cây che khuất thân ảnh, nhất cử nhất động của hoàng huynh trong thư phòng đều nhìn thấy hết. Biểu tình thư thái của người nọ khơi dậy bất mãn trong hắn.

“Sẽ không cứ vậy kết thúc đâu.” Hắn đang nói với chính mình.

Cuộc sống như từ giữa khe cát bỏ trốn, Hoàng Phủ Diệp nhặt lên đông tây đang lóe sáng trong cát bỏ vào ngực… Mà tia chớp kia vĩnh viễn là Đồng.

Mở ra họa quyển, trên bức tranh chính thị Hoàng Phủ Đồng thân mặc áo lam.

Cẩn thận phác họa độ dày vừa phải của đôi môi người nọ.

Dùng màu đỏ của hoa mẫu đơn trộn với chút nước, nhúng đầu bút vào, lại một phen phác họa, vẽ nên thân hình người nọ…

Hoàn thành.

Khuôn mặt trong sáng mà tuấn dật hiện ra trên trang giấy. Hoàng Phủ Diệp câu dẫn nhất mạn đạm cười, bỗng một trận ho khan bất ngờ ập tới làm cắt đứt suy nghĩ.

“Khái, khái.”

Chắc bởi vẽ suốt đêm, lại gặp gió lạnh, thân thể vốn không chịu được giá lạnh. Hoàng Phủ Diệp thấy trước mắt loang loáng, cảnh tượng bỗng mơ hồ.

“Chủ tử, ngài nên đi nghỉ đi.” Thái giám thiếp thân cầm lấy áo ngủ bằng gấm, muốn thay hắn đặt lên vai lại bị ngăn cản.

“Ta nào có suy nhược như vậy. Chỉ là gặp chút hàn mà thôi. Ngươi lui ra ba.”

Thái giám “vâng” một tiếng muốn chạy, nhưng bỗng bị gọi giật lại.

“Để ý cái miệng của ngươi, nếu ai biết ta ngồi đây cả đêm, ta cắt đầu lưỡi ngươi.”

“Vâng, nô tài tuân mệnh!” Cuống quýt quỳ xuống, nhìn thấy sắc mặt chủ tử hơi chút hòa hoãn, ý bảo hắn lui ra mới hoảng hốt chạy ra cửa, còn không quên khép cửa lại.

Vốn tiểu tổ tông từ trước tới nay hay thay đổi thất thường, giờ khắc này còn được sủng ái, nhận ân huệ, sau một khắc liền thân thủ dị chỗ. Ví dụ cũng không hề thiếu. Làm nô tài chính đa xem đa nghe, ít nói ít quản mới tốt. Chủ tử vui vẻ, có khi còn có thể được chút tiền thưởng, nếu nổi giận, chính cũng không có mấy cái đầu để lai bồi.

Vỗ vỗ ngực cấp chính an ủi, tiểu thái giám không dám ở ngoài cửa dừng lại lâu, một chút liền ly khai.

Tỉ mỉ nhìn người trong tranh, dần dần cũng không quản được chính trái tim. Dáng vẻ lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệp dần dần sụp đổ.

Tiếng cười khẽ từ trong bạc thần tràn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui