Tác giả: Bất Quá Khinh Chu
Editor: Trà Xanh
Sở Tuân và Kiều Kính Ngôn ra đến chiến trường đang giao chiến với cấm quân.
Hàn Vân Thanh đang đánh nhau với Triệu thống lĩnh.
Hắn nhắm không địch lại nên thả ám khí.
Kiều Kính Ngôn rút kiếm gạt ám khí thì bị hắn đâm một kiếm vào bụng.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, Sở Tuân mới phát hiện nàng bị thương.
Sở Tuân nôn nóng đè miệng vết thương, nàng lại cười: “Đêm đó ta còn nửa câu chưa nói”, nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt Sở Tuân, “Sở tướng quân xinh như hoa lại nguyện ý về nhà với ta.”
Đáng tiếc chưa kịp nghe Sở Tuân đáp lời, nàng đã té xỉu trong ngực hắn.
Kiều Kính Ngôn tỉnh lại, phát hiện nàng đang nằm trên giường ở nhà mình, gắng gượng ngồi dậy thấy bên gối có vật gì cộm cộm.
Nàng quay qua nhìn, nhận ra khối ngọc bội lúc trước nàng trả lại Sở Tuân.
Đang định cầm xem, có người nhẹ đẩy cửa đi vào, “Nàng tỉnh rồi.” Người vào là Sở Tuân, hắn đặt chén thuốc trên bàn, đi tới mép giường.
“Xem ra không nghiêm trọng lắm.
Nàng không biết đâu, nàng hôn mê mấy ngày nay, ta ở đây lo lắng chẳng khác nào tiểu tức phụ nhi (*).” Sở Tuân cười nói.
Kiều Kính Ngôn cười cười: “A Tuân nguyện ý làm tiểu tức phụ của ta sao?”
Sở Tuân cầm tay nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Nguyện ý.
Nguyện ý từ giây phút ném ngọc bội trả lại nàng.”
Giải quyết Triệu gia xong, toàn bộ Kiều gia được sửa lại án oan.
Chuyện cần làm đã làm xong, một ngày trước khi Hoàng thượng ban hồi phong hào Kính An công chúa cho Kiều Kính Ngôn, nàng lôi Sở Tuân chạy trốn.
Sở Tuân nói muốn dẫn nàng du sơn ngoạn thủy Cẩm Châu, có mỹ nhân đồng hành, sao lại không làm.
Ngày kế tiếp, trong kinh truyền tin Sở tướng quân và thống lĩnh ám vệ Kiều Kính Ngôn hỉ kết lương duyên.
Toàn thể ám vệ cảm thán, lão đại nhà mình cuối cùng cũng tìm được một vị tẩu tử xinh như hoa.
Thật đáng mừng!
Các tiểu thư thế gia hâm mộ Sở tướng quân trở nên sôi nổi hào hứng, đem những kẻ truyền tin đồn nhảm về Sở tướng quân tẩn cho một trận nhớ đời.
Lúc này, Kiều Kính Ngôn một thân hồng y nằm trên thuyền, nghe Sở mỹ nhân thổi một khúc nhạc cho mình.
Xem ra nhiệm vụ sau này của mình chính là dạy hắn thổi sáo, nếu không những “dư âm văng vẳng bên tai” này làm mình xấu hổ quá.
Hoa trong gương, trăng dưới nước.
Có mỹ nhân kề bên, không cầu gì hơn.
——-
(*) Tiểu tức phụ nhi: con dâu.