Tướng Quân

Sáng sớm hôm sau, cũng chính là mùng một tết nguyên đán, Dạ Tuyết vào cung thăm hỏi hoàng hậu và quý phi một chuyến. Nàng rời khỏi cung trở về cũng đã giữa trưa.

Hôm nay tuyết không rơi, trời lại không quá nắng gắt, không khí mát lạnh riêng biệt của mùa xuân.

Dạ Tuyết vừa tới đại môn vương phủ liền đụng phải Hắc Kết từ trong đi ra, phía sau y là cục bông trắng đầy lông đang lúc lắc cái đuôi, một bộ dạng chán chườm theo sau.

"Tiểu Dạ?"

Dạ Tuyết chào hỏi lại thuận tiện chúc tết "Tiền bối! Năm mới vui vẻ!"

Hắc Kết mỉn cười "Tiểu Dạ có lòng rồi!" Y lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm nhỏ, bên trong đựng một cái vòng ngọc màu lục đưa cho Dạ Tuyết "Trước kia nhìn thấy vòng ngọc đẹp nghĩ sẽ mang về tặng cho Tiểu Dạ, nào ngờ đến sẽ có chút không hợp với ngươi. Trách ta trước nay ít khi nghe ngóng tin tức về ngươi nên không biết ngươi thích gì. Vòng ngọc này xem như quà năm mới, khi nào có dịp ta lại bồi thứ khác cho Tiểu Dạ."

Dạ Tuyết có chút bất ngờ, nàng khéo léo từ chối "Tiền bối khách khí rồi. Vãn bối cũng không còn nhỏ, không cần quà mừng năm mới. Vòng ngọc này quý giá, tiền bối cứ giữ lại đi!"

Hắc Kết không mấy để ý đến lời từ chối của nàng, y dúi hộp gấm vào tay nàng, không để nàng nói thêm lời liền bước đi trước "Ta là nam tử, giữ lại cũng vô dụng. Tiểu Dạ không cần khách khí, nhận lấy đi."

Dạ Tuyết nhìn hộp gấm trên tay, đồ vật đã ở trong tay nếu còn trả lại e rằng không hợp lễ nghĩa "Vậy vãn bối xin nhận, đa tạ tiền bối."

Hắc Kết khẽ cười, y cúi người ôm lấy cục bông trắng không chịu đi mà nằm ì xuống đất kia "Tiểu Dạ khách khí rồi."

Dạ Tuyết lại hỏi "Tiền bối không ở lại dùng bữa sao?"

Hắc Kết lắc đầu "Ta có chút việc nên đi ngay, sau này e rằng khó có dịp gặp lại rồi."

Dạ Tuyết sửng sốt "Tiền bối đi luôn sao?"

"Đã nói với mẫu thân con rồi, ta vẫn còn chuyện chưa xử lí nên phải đi ngay. Kinh thành hiện tại vẫn còn an toàn, ta không cần thiết phải ở lại."

Lời y nói có chút khó hiểu, Dạ Tuyết không mấy thân quen với y nên cũng không hỏi nhiều "Vậy tiền bối bảo trọng!"

Hắc Kết mĩn cười phất tay như tạm biệt "Tiểu Dạ cũng bảo trọng."

Y thoáng thở dài quay người rời đi, mong rằng mọi người sẽ bình an!


Hoàng cung Phong Nguyệt

Ngự thư phòng

Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn bản tấu chương gửi cấp tốc từ phía Tây Nam biên cương tới. Càng đọc xuống, khuôn mặt hắn càng âm trầm, cuối cùng "bộp" một cái đập tấu chương xuống long án.

Phong Nguyệt Phủ Hàn xoa xoa thái dương "Tình hình những nơi khác như thế nào rồi?"

Một vị quan tướng đứng phía dưới kính cẩn bẩm báo "Thưa hoàng thượng, hai tháng trước ở phía Tây có dị biến, tông môn phía Tây đã thu xếp ổn thỏa. Từ hôm đó đến nay chưa thấy hiện tượng lạ từ nơi khác nữa. Cho đến mấy ngày trước biên cương phía Tây Nam xuất hiện nhiều hiện tượng lạ. Kinh tướng quân ở thành Long Bình đã đi xem xét qua, trước mắt không thấy quân lính nào đóng quân ở đó. Cấp báo từ biên cương gửi về này có lẽ là gửi từ bốn ngày trước. Hiện tại ngoại trừ phía Tây Nam có dị biến thì tạm thời ở những nơi khác không phát hiện ra."

Phong Nguyệt Phủ Hàn trầm ngâm một lát, lại nói "Khanh truyền mật lệnh xuống cho Kinh Thủy Hiên ở Long Bình, tăng cường điều tra và phòng thủ thành. Nếu như biên cương có dị biến lập tức báo về kinh trong thời gian ngắn nhất."

Quan tướng chấp tay cúi đầu "Tuân lệnh!"

Thấy quan tướng nọ không rời đi ngay, Phong Nguyệt Phủ Hàn cau mày hỏi "Lại có chuyện gì?"

Quan tướng cúi đầu "Bẩm hoàng thượng, phía bên Phong Quốc dường như có nội loạn, hai thành phía nam Phong Quốc bị nữ vương phái binh lính bao vây nghiêm ngặt. Mạc tướng có cho người điều tra nhưng vẫn không nắm rõ được tình hình."

Phong Nguyệt Phủ Hàn chau mày lẩm bẩm "Phong Quốc sảy ra chuyện rồi? Xem ra không còn thời gian rồi!"

"Khanh theo lệnh trẫm đến biên cương phối hợp với Kinh Thủy Hiên trước. Nếu biên cương gặp chuyện, trước hết hãy thủ thành rồi cấp báo về kinh. Nếu thánh chỉ từ kinh thành đến không kịp thì khanh và Kinh Thủy Hiên tùy cơ hành sự trước. Nhớ rõ, dù tình thế như thế nào cũng phải giữ được Long Bình thành, đừng háo thắng cũng đừng chủ quan, trọng ta khinh địch!"

Quan tướng nghe được lời hoàng thượng, biết rõ nếu chiến trang nổ ra ắt sẽ nghiêm trọng, thậm chí có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn trận đại lục chiến hai mươi tư năm trước. Hắn quỳ xuống nhận lệnh "Hoàng thượng yên tâm, mạc tướng và chúng quân sĩ nhất định sẽ giữ được thành!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu, mong là vậy!

"Khanh lui ra đi."

Quan tướng đứng dậy, hành lễ rồi cái lui.

Phong Nguyệt Phủ Hàn xoa thái dương, cất cai giọng gọi tổng quản thái giám ở bên ngoài ngự thư phòng.

"Người đâu?"


"Có nô tài, hoàng thượng có gì căn dặn ạ?"

"Truyền Hoắc thống lĩnh tiến cung!"

Thái giám nhận mệnh, cung kính lui ra.

Tam vương phủ

Sau bữa cơm trưa, tam vương phi Lam Khanh Khanh gọi Dạ Tuyết và Bắc Đường đến noãn các nói chuyện.

Phong Nguyệt Vô Thần sau khi dùng bữa đã bị hoàng đế truyền vào cung.

Khanh Khanh ban đầu gọi hai người vào cũng không nói chuyện gì, nàng lệnh cho nô tỳ rót trà, mang điểm tâm lên rồi lại ngồi yên đó thưởng trà.

Bắc Đường uống đến ngụm trà thứ hai bắt đầu không ngồi yên mà hỏi "Mẫu thân gọi bọn có đến có chuyện gì sao?"

Khanh Khanh đặt chén trà xuống, cười nói "Không vội nói vào trọng điểm. Các con thấy Hắc Kết như thế nào?"

Bắc Đường nhướng mày "Hắc Kết thúc thúc?"

Khanh Khanh bật cười "Để y nghe thấy y sẽ không vui đâu!"

Dạ Tuyết một bên lặng lẽ chỉnh sửa "Hắc Kết tiền bối."

Bắc Đường gãi gãi đầu cười ngốc.

Khanh Khanh lại nói "Hai đứa thấy y thế nào?"

Bắc Đường cười "Rất đẹp!"

"Rất trẻ!" cơ hồ là Dạ Tuyết và Bắc Đường nói cùng một lúc.


Khanh Khanh nhìn Dạ Tuyết hỏi "Con nói về suy nghĩ của con xem?"

"Luận về tuổi tác, tiền bối đến nay cũng phải bốn mươi đến năm mươi tuổi nhưng nhìn người rất trẻ." Dạ Tuyết dừng chút như ngẫm lại dáng vẻ Hắc Kết "Dáng vẻ tầm ba mươi tuổi."

Bắc Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Nói ra mới thấy, trùng hợp rằng quốc sư Phong Quốc cũng giống như vậy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp Vương Quân, hắn đều mang một dáng vẻ nam tử hai mươi mấy ba mươi tuổi, chưa từng thay đổi."

Khanh Khanh phiến phiến miệng chén trà, nàng hỏi lại "Các con nghĩ về việc này như thế nào?"

Bắc Đường sờ cằm "Con từng nghe Quý phi nương nương nói qua, Vương Quân này là một tu tiên giả, có tuổi thọ rất dài cũng như duy trì được dung mạo khi còn trẻ. Chuyện này là thật sao? Nếu vậy Hắc Kết tiền bối..."

Khanh Khanh mỉn cười "Vương Quân quả thật là tu tiên giả, hơn nữa đã tu đến cảnh giới sắp phi thăng, có điều đời này hắn phạm phải sai lầm, không thể phi thăng được nữa."

Bắt Đường và Dạ Tuyết thoáng kinh ngạc.

Nói vậy, Hắc Kết cũng đang tu tiên đạo?

Khanh Khanh đặt chén trà xuống bàn, thu lại dáng vẻ tùy tiện, lúc này trông nàng nghiêm túc, uy nghiêm đến lạ thường "Ta cần nói cho các con một chuyện."

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị như thế của Khanh Khanh, Bắc Đường bất giác căng cứng người. Dạ Tuyết ngờ ngợ biết được rằng nàng muốn nói điều gì.

"Sắp tới có lẽ sẽ sảy ra chiến tranh, hơn nữa cuộc chiến lần này có thể sẽ kéo dài rất lâu, không chỉ kéo cả đại lục vào cuộc chiến mà còn kéo cả hai giới Thiên-Ma bị phong ấn bấy lâu. Hai đứa thân là thống lĩnh và tướng quân, có trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ bách tính. Tuy nhiên ta cũng không ép buộc hai đứa phải gánh trọng trách gì trên vai. Ta nói ra chuyện này chỉ để hai đứa có thời gian cân nhắc một chút, nếu quyết định tham chiến thì sống chết sẽ không do bản thân định đoạt nữa, thân ở tiền tuyến, chết trên chiến trường."

Khanh Khanh dừng một chút, nàng nhìn bầu trời nơi xa xăm không biết nghĩ đến cái gì mà thở dài "Cũng không còn nhiều thời gian nữa. Có lẽ ngày mai trong cung sẽ truyền hai đứa vào gặp hoàng đế. Hai đứa chuẩn bị đi."

Dạ Tuyết còn giữ được tin thần, dầu gì nàng cũng đã nghe qua chuyện này từ Khanh Khanh. Chính là hôm sinh thần đó, Khanh Khanh đã nói cho nàng biết.

Trái ngược với Dạ Tuyết, Bắc Đường trước nay không mấy quan tâm đến thiên tượng thay đổi, chẳng hiểu cái gì là điềm báo trời ban gì đó. Này là lần đầu hắn nghe nói đến chiến loạn, nhất thời vẫn chưa tiêu thụ được lượng thông tin khổng lồ mà Khanh Khanh vừa nói.

Dạ Tuyết nghĩ đến những truyền thuyết và điển tích đã nghe, có chút không tin tưởng hỏi lại "Người thật sự chắc chắn thiên tộc và ma tộc sẽ tham chiến sao? Lực lượng của bọn họ rất cường đại..."

Khanh Khanh nhìn Dạ Tuyết, khẽ khàng giải thích "Con đã nghe truyền thuyết về cuộc chiến giữa thiên tộc và ma tộc thời hồng hoang?"

Dạ Tuyết gật đầu "Đã nghe!"

"Thiên tộc tự cho mình là chính, phán Ma tộc là tà, chính tà không dung ắt sẽ có chiến tranh. Chung quy là chính hay tà khác nhau ở suy nghĩ, đối nhân sử thế và cách tu luyện. Trong mỗi trận chiến, kể cả lần này cũng vậy, sẽ có hai trận doanh lớn chính là Thiên-chính và Ma-tà, cũng chính là hai luồng lực lượng chủ đạo.

Còn về phần Nhân tộc... Có lẽ trong mắt hai tộc thiên ma, nhân tộc rất nhỏ bé, yếu đuối đến mức chỉ cần động một ngón tay là dí chết. Nhưng mà nhân tộc có yếu đuối như vậy? Đến cuối cùng không phải là nhân tộc chiếm lấy đại lục tinh hoa nhất mà sinh sống sao?

Nhân tộc tuy mệnh ngắn nhưng lại ngoan cường lại chịu sự chiếu cố của trời đất, không thể diệt trừ. Nhân tộc hiện tại không đủ để đứng riêng một trận doanh nhưng lại có thể mang sự may mắn của bản thân đến cho cộng sự. Xem như nhân tộc là cẩm lý mà thiên ma đều tranh đoạt."


Dạ Tuyết mơ hồ, nửa hiểu nửa không.

Khanh Khanh vỗ vai nàng, cười trừ, đến cả bản thân Khanh Khanh còn cảm thấy khó hiểu huống chi là Dạ Tuyết. Khanh Khanh sâu sắc cảm nhận được bản thân như bán hàng đa cấp, lừa người.

Khanh Khanh nhúng vai, rời khỏi noãn các.

Quả nhiên đến chiều ngày hôm sau, trong cung phái người đến tam vương phủ truyền gọi Bắc Đường và Dạ Tuyết tiến cung. Đến tối, qua giờ cơm chiều mới thả Vô Thần, Bắc Đường và Dạ Tuyết trở về.

Lần tiến cung này, Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn chỉ là nói sơ qua tình hình nơi biên cương và cho một số tình huống xấu có thể sảy ra và cách giải quyết.

Tuy không ai nói ra nhưng Dạ Tuyết biết quan đại thần đều muốn nàng trở lại thủ hộ thành biên cương. Dù sao nàng cũng là tướng quân thủ thành An Thạch, cũng không nên ở lại quá lâu, đến lúc nàng phải trở về cương vị rồi.

Dạ Tuyết muốn nói một tiếng với Phong Nguyệt Phủ Hàn để hắn hạ chỉ điều nàng trở lại biên cương, nhưng mà không biết là hắn cố ý hay vô tình đều gạt bỏ nàng sang một bên. Ý của hắn đã rõ, lần này gọi mọi người vào cung chỉ để thông báo tình hình chứ không có ý điều binh đi cũng như thả Dạ Tuyết đến biên cương.

Qua triều sớm ngày mùng ba tháng giêng-vốn được miễn nhưng vì tình hình nơi biên cương mà lên triều, Dạ Tuyết lại được lệnh truyền tiến cung.

Dạ Tuyết đến ngự thư phòng liền thấy có khá nhiều quan lại đi từ bên trong ra. Dạ Tuyết gặp bọn họ thì gật đầu chào hỏi lấy lệ, quan lại thấy nàng cũng gật đầu đáp lễ, không bên nào nói thêm nhiều lời.

Dạ Tuyết vào ngự thư phòng liền thấy Phong Nguyệt Phủ Hàn vẻ mặt không được tốt lắm ngồi trên long kỷ. Tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần và thống lĩnh ngự tiền thị vệ Hoắc Y vẫn còn chưa rời khỏi.

Dạ Tuyết cúi người hành lễ. Phong Nguyệt Phủ Hàn phất tay, bảo nàng không cần đa lễ, đều là người trong nhà.

"Hoàng thượng gọi thần đến không biết là có chuyện gì?"

Phong Nguyệt Phủ Hàn không vòng vo mà nói thẳng vào trọng điểm "Phía Tây Nam đang gặp chuyện bất trắc, như hôm qua trẫm đã nói, tình hình e rằng còn tệ hơn trong tấu chương đưa đến. Trẫm sợ rằng Nam Cương và An Thạch cũng sẽ bị liên lụy. Con thân là tướng quân trấn thủ thành An Thạch, có lẽ nên trở lại cương vị rồi."

Dạ Tuyết điềm nhiên tiếp lời "Vốn là trách nhiệm của vi thần. Thân là tướng quân biên cương, ở lại kinh thành nhiều ngày như vậy đã là không có phép tắc. Cho dù thần có thân phận gì khác biệt thì trước hết thần là một vị tướng quân. Đến lúc phải trở lại cương vị rồi, xin hoàng thượng hạ chỉ."

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài. Nàng thân là nữ nhi sao lại chịu khổ mà đến chiến trường như vậy. Vốn là lần này hắn muốn tìm cách điều Dạ Tuyết ở lại kinh thành nhưng với tính của nàng và mấy vị quan đại thần kia thì khẳng định sẽ không đời nào chấp nhận.

"Con chắc chắn sẽ tiếp tục trở lại tiền tuyến chứ?"

Dạ Tuyết không cần nghĩ ngợi liền đáp "Từ ngày thần chọn gửi thân vào quân doanh, thề chết trên chiến trường đã không nghĩ đến sẽ thối lui rồi."

Phong Nguyệt Phủ Hàn cười trừ "Vậy được. Trẫm hạ chỉ, mười ngày sau Dạ Tuyết theo lệnh trở lại cương vị nơi biên cương-thành An Thạch."

Dạ Tuyết quỳ xuống nhận lệnh "Tạ ân hoàng thượng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận