Tướng Quân

Phong Nguyệt Vương triều

Phong Nguyệt Sở Uyên và Phong Nguyệt Sở Quân đang ở Túy Yên cung của quý phi nương nương thì bị gọi gấp đến ngự thư phòng.

Bên trong ngự thư phòng còn có mấy vị quan tướng đang báo cáo tình hình biên cương và một số chỗ xuất hiện dị biến.

Huynh đệ Sở Quân, Sở Uyên đứng bên ngoài chờ khoảng nửa canh giờ thì mấy vị quan mới rời khỏi, hoàng đế gọi hai người vào trong.

Trước mặt hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn, cả hai nhất tề hành lễ "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn thấy là hai người thì khoát tay "Đứng lên cả đi."

Sở Uyên đứng lên, thấy Phong Nguyệt Phủ Hàn xoa thái dương nhìn có vẻ rất mệt mỏi liền hỏi "Phụ hoàng không khỏe sao? Có cần nghỉ ngơi một chút, gọi thái y đến?"

Phong Nguyệt Phủ Hàn khoát tay "Không cần. Chỉ là đau đầu một lát thôi, mấy ngày nay xử lí sự vụ, triều chính bận rộn, trẫm cũng không phải thần tiên, không biết mệt."

Sở Uyên thầm cảm thấy không ổn, liếc mắt nhìn Sở Quân. Sở Quân đáp lại ánh mắt đệ đệ mình, cả hai trong lòng rõ ràng Phong Nguyệt Phủ Hàn muốn nói gì.

Phong Nguyệt Phủ Hàn buông tay xuống, dựa lưng ra phía sau, giọng điệu tùy ý "Nếu như có người đến giúp trẫm thì tốt rồi." Hắn vờ như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó mà hỏi "À, A Quân và A Uyên cũng đã mười tám rồi nhỉ? Cũng đã lớn rồi, có thể thành gia lập thất, đã sớm có thể vào triều xử lí sự vụ rồi."

Trong lòng hai huynh đệ đều xuất hiện hai từ "quả nhiên!"

Sở Quân cười hắc hắc "Phụ hoàng, con vẫn còn trẻ người non dạ, lại thích chơi bời lêu lổng. Nhìn đến sách vở, công văn đã muốn mạng, Sở Uyên tự cảm thấy bản thân vô dụng, không dám vào triều bêu xấu."

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhăn mày, nhìn qua Sở Quân.

Sở Quân mặt lạnh băng, trầm giọng nói "Nhi thần tự biết bản thân không có tài cán gì, chuyện triều chính không phải là chuyện đùa, vẫn nghĩ là không nên tham gia vào."

Phong Nguyệt Phủ Hàn hít sâu một hơi, tức quá hóa cười "Tốt! Hai đứa thân là hoàng tử lại nói ra lời này sao?!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn đập bàn "Các con nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi? Dạ Tuyết còn nhỏ đã vào quân doanh hoàng thất, con bé mới hai mươi tuổi đã thủ hộ biên cương. Bắc Đường từ nhỏ đã rèn luyện trong cung, hai mươi bốn tuổi đã giữ chức thống lĩnh cấm y vệ. Mấy năm nay Khương Lương cũng đang từng bước tạo danh tiếng, được lòng dân chúng, quan lại. Còn các con? Thân là hoàng tử lại thua kém như vậy? Không thấy xấu hổ sao?!"

Sở Uyên cúi gầm mặt, hắn nhếch môi cười nhạt, nhỏ giọng nói "Năm đó con muốn vào quân doanh, vì sao phụ hoàng lại phản đối?"

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhíu mày "Con nói xem, con vào quân doanh, vậy triều đình lại để ai xử lí?"

Sở Uyên thoáng nhìn qua Sở Quân, giọng cũng nhỏ hơn "Không phải còn có hoàng huynh sao?"

Sở Quân mặt lạnh tanh ngẩn đầu "Con không muốn kế vị!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn tức giận ném đống tấu chương xuống đất, nổi cơn thịnh nộ rống "Các con ai cũng không muốn kế vị, vậy ngôi vị hoàng đế này để lại cho ai đây? Chẳng lẽ hai đứa muốn để Tử Hàm lên ngôi gánh vác thiên hạ?!"

Sở Uyên nhíu mày, trầm mặc.

Sở Quan thoáng xiết chặt nắm tay, cũng không nói.

"Hay lắm! Thật muốn để Tử Hàm thay các con lên ngôi sao?"

Sở Uyên vội giải thích "Không phải. Con không có ý đó."

Sở Quân lạnh nhạt mở miệng "Tử Hàm trước nay chưa từng học qua trị quốc an dân, không thể gánh giang sơn."

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhướng mày, tức giận mà cười gằng "Còn biết rõ Tử Hàm không thể trị quốc an dân đấy! Trẫm thấy con bé còn hiểu chuyện hơn các ngươi!"

Cả hai đều im lặng không nói.

"Trước đây, trẫm luôn không thúc giục các con lựa chọn, trẫm vốn muốn cho hai đứa thêm thời gian để suy nghĩ đến tương lai. Đáng tiệc hiện tại không còn kịp nữa, trẫm cho hai đứa thêm một đoạn thời gian, chọn một trong hai đứa làm trữ quân, người còn lại phải vào triều phò trợ hoàng đế tương lai. Trẫm mong hai đứa sớm có câu trả lời."

Sở Quân và Sở Uyên im lặng, cuối cùng gật đầu, hành lễ thối lui.

Thái Hòa đế-Phong Nguyệt Phủ Hàn chỉ có hai vị hoàng nhi và một công chúa. Trưởng công chúa Phong Nguyệt Tử Hàm lại là con nuôi của hoàng hậu. Ngôi vị hoàng đế chỉ có hai lựa chọn là đại hoàng tử Sở Quân và nhị hoàng tử Sở Uyên.

Đáng tiếc cả hai vị hoàng tử đều không muốn kế vị.

Phong Nguyệt Phủ Hàn hiểu rõ hai đứa nhi tử này, cũng biết rõ cả hai đều có đủ tài năng cùng tư cách ngồi lên ngôi vị. Khi hai hoàng tử còn nhỏ, hắn còn lo sợ rằng sau này chúng sẽ vì ngôi vị mà tranh giành. Nhưng hiện tại hắn thật sự đã lầm!

Sở Quân từ nhỏ chăm chỉ học tập nhưng chẳng có chút ý tứ tiếp nhận ngôi vị, Sở Quân thích làm một vương gia nhàn tản hơn cả hoàng đế. Cũng có lẽ Sở Quân cho rằng đệ đệ mình sẽ hợp với ngôi vị hơn.

Sở Quân rất biết đối nhân xử thế, lại thích tập binh đánh trận. Sở Quân luôn nghĩ rằng ca ca mình là trưởng tử, sẽ tiếp nhận ngôi vị nên chưa bao giờ để tâm đến việc làm vua.

Hai huynh đệ thân như thủ túc, luôn nhường nhịn đối phương, lúc này bắt buộc phải đẩy một người ra làm trữ quân thật làm khó cho bọn họ!

Ra khỏi ngự thư phòng một đoạn, Sở Uyên gọi Sở Quân lại "Ca ca có rảnh không? Đi uống với đệ một chén chứ?"

Sở Quân nhìn đệ đệ mình, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Hai người cũng nên nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi.

Rượu qua một tuần, cả hai đều không ai tiên phong nói ra chuyện lập trữ quân.

Phong Nguyệt Sở Uyên nhìn chén rượu, hỏi một câu rất không liên quan "Ngày đó huynh từng nói có người mình thích rồi, là ai vậy?"

Tay nâng chén rượu của Phong Nguyệt Sở Quân thoáng khự lại giữa không trung. Cuối cùng hắn không uống mà đặt chén rượu xuống bàn.

Sở Uyên cười trừ, hắn quá hiểu rõ vị ca ca này rồi, làm sao nói ra ái nhân trong lòng chứ!

"Huynh nói, thích một người là thế nào?" Sở Uyên lẩm bẩm "Ta tự cảm thấy thật thích một cô nương, nhưng mà có chút không dám chắc!"

Sở Quân nhướng mày "Gặp ở Giang Nam?"

Sở Uyên gật đầu như giã tỏi "Nàng là một nhạc linh nổi tiếng ở Giang Nam. Nàng đàn tỳ bà rất hay, hay hơn cả Hồng Thủy cô nương ở thành Đông!"

Sở Quân chỉ nhìn hắn, không nói.

Sở Uyên lại bắt đầu lải nhãi, có lẽ đã say đến bốn, năm phần "Nàng ấy rất xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng, lại hiểu lòng người. Đệ cảm thấy ở cạnh nàng ấy rất thoải mái. Nàng là một nhạc linh, đứng giữa chốn phong trần lại chẳng nhiễm bụi trần. Đệ cảm thấy nàng thật khác biệt. Có lẽ đã thích nàng rồi chăng?"

Sở Quân xoay chén rượu trong tay, hỏi "Đệ chưa từng để ý đến thân phận nàng? Muốn nạp nàng làm thiếp?"

Sở Uyên lắc đầu cười "Nàng là nhạc linh, không phải kĩ nữ. Huống hồ ta không hề muốn nạp nàng làm thiếp." Giọng hắn bỗng chốc nghiêm túc lạ thường "Ta đã nghĩ, nếu sau này còn gặp lại nàng, nhất định sẽ cưới nàng làm thê!"

Sở Quân cũng ngẩn ra, đặt chén rượu xuống "Đệ thích nàng đến vậy?"

Sở Uyên cười "Có lẽ vậy, khi gặp nàng, đệ đã biết đời này không thể dung nổi nữ tử nào khác ngoài nàng nữa."

Sở Quân cúi đầu, cũng không nói gì thêm.

Sở Uyên không có ý ngừng nói về ái nhân của mình "Nàng ấy gọi là Phượng Ca, nàng ấy đàn hay, giọng hát lại càng tuyệt. Thật muốn đưa nàng về kinh cho huynh xem qua."

"Thích nàng như vậy sao không thú nàng về?"

Nụ cười Sở Uyên nhạt dần "Huynh tưởng ta không muốn sao? Nàng không đồng ý, nàng còn không giám định được tình cảm của ta. Nhưng ta đã hứa rồi, lần sau gặp lại nhất định phải thú nàng làm thê!"

Sở Quân cười, chỉ là nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh băng kia có chút khổ sở "Thật tốt, đệ có thể cưới nàng làm thê. Thật tốt!"

Sở Uyên lúc này mới phát giác ra Sở Quân không đúng "Huynh làm sao vậy?"

Sở Quân nhếch môi "Nữ tử ta yêu, đời này cũng không thể lấy được nàng..."

Sở Uyên giật mình "Huynh... Nữ tử kia rốt cuộc là ai mà khiến huynh khổ tâm thế? Huynh là hoàng tử lại không thể cưới nàng sao?"

Sở Quân lắc đầu "Vì là hoàng tử mới không thể cưới nàng."

Sở Uyên nhíu mày "Không lẽ nữ tử kia gả cho người khác rồi? Hay là thân phận không tốt?"

"Nàng lại là kim chi ngọc diệp há lại là không đủ tư cách? So về tư cách, nàng đủ hơn ai hết. Nàng lại chưa có phu quân..."

Sở Quân càng nói càng khó hiểu, Sở Uyên dường như biết được nữ tử hắn nhắc đến là ai nhưng lại không nói ra được, cảm giác quen thuộc lại mơ hồ khiến hắn khó chịu.

Sở Quân phất tay "Thôi, không nói đến chuyện đó nữa. Đệ thấy ngôi vị trữ quân này như thế nào?"

Sở Uyên nhúng vai "Huynh biết mà, ta thích làm một vị tướng quân hơn, như Dạ Tuyết ấy. Rất oai phong!"

Sở Quân gật đầu "Ta đã hiểu rồi."

Sở Uyên hơi sững sốt, mờ mịt hỏi lại "Hiểu gì cơ?"

"Đệ đã không thích kế vị thì không cần miễn cưỡng nữa. Nhưng mà dù sao cũng phải vào triều chia sẻ gánh nặng cùng phụ hoàng. Ta thấy ở binh bộ cũng không tồi đâu, ở đấy còn thiếu một vị thị lang."

Sở Uyên trợn mắt kinh ngạc "Ý huynh là..."

Sở Quân uống nốt chén rượu, bình tĩnh lên tiếng "Ta sẽ tiếp nhận ngôi vị."

Sở Quân biết chuyện đã không thể kéo dài nữa, lý do mà hắn không muốn kế vị đã không còn thực thi. Dù có là hoàng đế hay không hắn cũng không thể có được người đó, nếu nàng biết vì nàng mà hắn bỏ mặc giang sơn cũng chỉ là nàng khó xử, đau lòng.

Đã vậy, hắn đành tác hợp cho Sở Uyên, bản thân tự nhận lấy trách nhiệm gánh vác giang sơn thiên hạ này.

Phong Quốc.

Ngày hai tám tháng giêng, quốc sư Vương Quân đưa thế tử Phong Lãnh Nguyệt trở lại Phong Quốc sau mười hai năm làm con tin tại Phong Nguyệt vương triều.

Nữ vương Phong Quốc từ chối gọi Phong Lãnh Nguyệt vào cung, cũng không màng đến việc tổ chức tiệc tẩy trần y, gọi y về cũng chẳng phân phó điều gì.

Nghĩ lại nữ vương cũng không quá đáng. Đinh vương ở phía nam đã chiếm năm tòa thành, gần hết vùng đất phía nam. Triều đình bận rộn chính sự, đưa quân đi dẹp nội loạn nào đâu có tâm trạng quan tâm chuyện gì khác.

Phía Nam chưa giải quyết xong thì phía Đông Bắc đã thấy xuất hiện dị biết, chính là binh lính quái dị tập trung ở Miên trung. Gần tháng nay, binh sĩ ở hai vùng Đông Bắt và Nam đều trong tình trạng căng thẳng canh giữ thành.

Phong Lãnh Nguyệt trở lại Phong Quốc, trước tiên y đến thăm thân mẫu ở tam vương phủ, xét thấy trong cung không gọi y vào, sắp xếp nơi ở nên y ở tại phủ tam vương phủ cũ luôn.

Quả thật Vương Quân không lừa y, thân mẫu của y cũng chính là Tử Dạ đang đổ bệnh nặng. Đây cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm qua Tử Dạ luôn mắc bệnh như vậy, kéo dài dai dẳng, hầu như ngày nào đều cũng phải dùng thuốc.

Tam vương phủ rộng lớn nay lại tử khí ngập tràn, chỉ có mình Tử Dạ và vài người hầu ở lại, không trầm cảm, mắc bệnh cũng khó.

Phong Lãnh Nguyệt canh giữ bên giường Tử Dạ suốt một đêm. Đến sáng hôm sau, Tử Dạ vừa mở mắt đã nhìn thấy nhi tử đang ngồi bên giường có chút kinh ngạc.

"A Nguyệt"

Tử Dạ tưởng bản thân nằm mộng gặp nhi tử cách xa mười hai năm, nước mắt lưng tròng mà gọi tên Phong Lãnh Nguyệt "A Nguyệt"

Khóe mắt Phong Lãnh Nguyệt cũng đỏ lên, nắm lấy tay Tử Dạ, nặng ra nụ cười "Mẫu thân, là con đây. Nhi tử bất hiếu, không thể chăm sóc mẫu thân..."

Tử Dạ òa khóc ôm lấy Phong Lãnh Nguyệt "Đồ ngốc, sao con lại trở về?! Sao lại không chạy trốn đi?! Sao lại trở lại!"

Phong Lãnh Nguyệt cố nén nước mắt, vỗ nhẹ lưng nàng "Mẫu thân còn ở đây, sao còn lại nở rời đi!"

Tử Dạ khóc đến hồ đồ, ôm chặt Phong Lãnh Nguyệt, luôn miệng lẩm bẩm "Xin lỗi! Xin lỗi! Thật xin lỗi! A Nguyệt..."

Phong Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng không nén được nước mắt "Mẫu thân, không cần xin lỗi, không cần xin lỗi con, người không có lỗi gì cả. Là hài nhi vô dụng không thể giúp người!"

Tử Dạ lắc đầu, khóc đến không thở nổi. Có thể thân thể nàng thật sự không tốt, cũng có lẽ nàng thương tâm quá độ mà ngất đi.

Tử Dạ ngủ một mạch đến trưa, nàng nghĩ đến giấc mộng hư hư thực thực ban sáng, vội quay đầu tìm kiếm khắp phòng. Thấy không có Phong Lãnh Nguyệt ở đây thì nàng thở phào, tự lẩm bẩm chỉ là giấc mơ. Nào ngờ ngay lúc này, Phong Lãnh Nguyệt bước vào, trên tay bưng bát cháo nóng hổi "Mẫu thân."

Tử Dạ cứng người, cứng ngắt quay đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt.

Y bưng bát cháo đặt lên cái bàn bên cạnh giường "Mẫu thân tỉnh rồi? Ăn chút cháo lấy sức đi. Cháo này là hài nhi tự nấu cho người đấy."

Tử Dạ yên lặng nhìn y, đột nhiên mở miệng "Sao con lại trở về?"

Phong Lãnh Nguyệt thoáng khự lại, y nhanh chóng cười "Con trở về người không vui sao? Lần này con sẽ không rời đi nữa, ở lại chăm sóc mẫu thân."

Tử Dạ há miệng thở dốc, không nói được câu nào. Cuối cùng đành phun ra hai từ "Đồ ngốc!"

Phong Lãnh Nguyệt nắm lấy tay nàng "Mẫu thân, người đừng suy nghĩ nhiều, là con tự nguyện trở lại, không vì điều gì ép buộc cả."

Tuy y nói như vậy nhưng thân là mẹ y sao Tử Dạ lại không biết chứ! Lãnh Nguyệt là vì người mẹ vô dụng này nên mới nguyện ý trở lại Phong Quốc!

Tử Dạ hất tay y ra, làm bộ tức giận quở trách "Ta không cần con quan tâm, ở Phong Nguyệt sống tốt như vậy vì sao còn trở lại?!"

Phong Lãnh Nguyệt cười "Quả thật ở Phong Nguyệt rất tốt, tốt hơn nơi này nhiều, nhưng mà đó không phải nơi con nên ở, vẫn là phải về Phong Quốc thôi."

Tử Dạ im lặng không nói.

Phong Lãnh Nguyệt "Mẫu thân, con đã gặp qua tam vương phi rồi, chính là Lam Khanh Khanh đấy."

Tử Dạ giương mắt nhìn y.

"Tam vương phi sống rất tốt, cố nhân của người vẫn sống rất tốt. Kinh thành không thay đổi nhiều, vẫn như hai mươi mấy năm trước, như lời mẫu thân kể. Thành Đông của người vẫn chưa bị phá, vẫn là một trong ba con phố lớn ở kinh thành Phong Nguyệt."

Tử Dạ cười khẽ, quê hương của nàng, nhà của nàng vẫn an ổn. Những người từng bị nàng tổn thương sống rất tốt. Chỉ có nàng... Nhân quả đến thật sớm...

Chỉ có nàng suốt nửa đời bị tra tấn, không chỉ có nàng chịu tội, còn kéo theo nhi tử nàng chịu tội.

Suy cho cùng, kinh thành đệ nhất mỹ nhân Phong Nguyệt từng phong quang vô hạn năm đó đã trở thành quá khứ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui