Tướng Quân

"Thượng Quan, bảo trọng."

Phong Khiếu Nguyệt thu tay lại, nắm chặt lấy khăn lụa trong tay. Dường như cũng cùng lúc đó Thượng Quan Tề ngẩn đầu nhìn bà ta, ánh mắt sâu thẳm tựa như muốn hỏi bà ta có ý gì nhưng hắn vẫn không nói ra lời nào.

Phong Khiếu Nguyệt lui ra mấy bước, bên ngoài đi vào năm hắc y nhân võ công cao cường quỳ xuống bên chân bà ta.

"Đưa người đến một nơi an toàn. Đây là mệnh lệnh cuối cùng của trẫm."

Năm hắc y nhân không biểu lộ chút cảm xúc nào, đồng thanh hô "Vâng" nhận lấy mệnh lệnh cuối cùng này.

Bên ngoài đã sắp chống đỡ không được nữa rồi, Đinh Vương đã sắp kéo quân đến Kim Loan điện.

Khi nghe đến lời Phong Khiếu Nguyệt nói, Thượng Quan Tề rõ ràng sửng sờ chốc lát, không khống chế được gọi một tiếng "Nữ vương?"

Phong Khiếu Nguyệt mỉn cười "Thượng Quan không cần lo lắng, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi..." bà ta nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là quay người rời đi, không nhìn đến Thượng Quan Tề một lần nào nữa. Có lẽ Phong Khiếu Nguyệt sợ hãi, sợ rằng còn ở lâu thêm chú nữa bà ta sẽ tàn nhẫn giữ hắn ở lại bên mình, cùng sống cùng chết.

"Đi Đi"

Phong Khiếu Nguyệt nói ra hai chữ liền nhanh như vút đi ra khỏi cung điện sa hoa. Đối đầu với bà ta bên ngoài chỉ còn chém giết.

Thượng Quan Tề sửng sờ, không chút phản kháng được năm hắc y nhân hộ tống ra ngoài. Năm hắc y nhân đưa hắn ra ngoài từ cổng cung phía Tây, bên đây tuy có binh lính Đinh vương bao vây nhưng nhanh chóng được hắc y nhân mở đường. Cách cổng cung không xa phía tây là một con sông bắt ngang hoàng thành, ở đấy đã chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền nhỏ.

Phong Khiếu Nguyệt đã dự đoán trước hết thảy, chuẩn bị xong hết đường lui cho Thượng Quan Tề. Nếu bà ta cùng đi có lẽ sẽ rời khỏi thành nhanh chóng nhưng lại không, cuối cùng cũng chỉ cho người đưa nam sủng của mình rời đi.

Lúc Thượng Quan Tề đến được bến sông thì trời đã sáng hẳn, hoàng cung vẫn còn chiến lửa không ngừng. Hoàng thành không có một bóng người, có cũng chỉ là binh lính Đinh Vương để lại tuần tra.

Hoàng cung... Đã không còn đường cứu chữa rồi...

Đinh vương đem quân tiến vào Kim Loan Điện đã thấy nữ vương Phong Khiếu Nguyệt một thân hoàng bào lộng lẫy ngồi trên bảo tọa trên phía cao. Quan văn quan võ còn sống sót đứng hai bên như đang tham gia triều sớm hằng ngày.

Phong Khiếu Nguyệt đã sớm cởi ra áo giáp, vết máu trên người đã rửa sạch. Bà ta lúc này vẫn là nữ vương cao cao tại thượng của Phong quốc, chẳng phải người ở cổng cung chém giết địch đến đỏ mắt.

Đinh vương đi vào, quân dưới trướng hắn bao vây toàn bộ Kim Loan Điện, khống chế tất cả mọi người trong điện.

"Nữ vương lại cho ta kinh hỉ gì đây?"


Phong Khiếu Nguyệt nhếch môi "Trẫm muốn cùng Đinh vương ôn lại chút chuyện cũ thôi."

Đinh vương cười lạnh "Ta và nữ vương còn có chuyện cũ gì cần ôn lại chứ?"

"Đinh vương, so với việc đoạt ngôi giết vương thì trẫm viết chiếu chỉ thoái vị truyền ngôi cho ngươi vẫn tốt hơn không phải sao?"

Đinh vương chống đao xuống đất, cười như không cười nhìn bà ta "Dù sao cũng đem quân tiến vào Kim Loan Điện rồi, nữ vương, người nói xem?"

Tuy nói là vậy nhưng Đinh vương vẫn nhìn qua chúng quan một lượt, nhìn thấy Phong Lãnh Nguyệt mặt triều phục màu đỏ thẫm đang bưng một khay gỗ, bên trên đặt một tờ thánh chỉ và một cái hộp gỗ. Hiển nhiên Phong Lãnh Nguyệt đang cầm thánh chỉ truyền ngôi và ngọc tỷ-Đinh vương cho rằng là vậy.

"Nữ vương, người có phải hồ đồ rồi không? Ngọc tỷ lại để một... "Thế tử con tin" cầm giữ?"

Phong Lãnh Nguyệt không chút phản ứng, tựa như không nghe thấy.

Phong Khiếu Nguyệt cười nhạt, không đáp lời Đinh vương mà nói chuyện khác "Đinh vương, chúng ta ôn lại chuyện ba mươi năm trước đi."

Đinh vương thu lại nụ cười.

Phong Khiếu Nguyệt lại nói tiếp "Thiệu Nhã công chúa, Cảnh Sâm Vương."

Phong Lãnh Nguyệt khẽ động, Cảnh Sâm chính là thái tử tiền nhiệm, ca ca ruột của phụ thân y.

Đinh vương nheo mắt "Nữ vương có ý gì?"

"Đinh vương, ngươi cho rằng vì điều gì mà trẫm không giết ngươi?" Phong Khiếu Nguyệt lạnh giọng, bà ta ngồi trên cao uy nghiêm nhìn xuống Đinh vương.

Phải biết năm đó bà ta phát điên giết hết đa số hoàng thất, vì sao còn giữ lại Đinh vương? Là vì dáng vẻ bất cần của hắn sao?

Phong Khiếu Nguyệt mỉn cười "Đinh vương có nhớ sự kiện ba mươi tư năm trước?"

Đinh vương rõ ràng mờ mịt không rõ.

Bà ta cười càng tươi "Đinh vương quả là quý nhân hay quên. Đêm trung thu ba mươi tư năm trước, người từng gặp một cung nữ ở thiện phòng, cung nữ đó trộm đồ ăn bị đánh bầm dập. Đinh vương ngài cảm thấy cung nữ kia kiên cường lắm, có chút thú vị liền kêu mọi người dừng lại. Khi người nhìn đến khuôn mặt bị đánh bầm dập, máu me che non nửa khuôn mặt của cung nữ kia ngươi liền không còn hứng thú. Ban cho cung nữ chút đồ ăn rồi rời đi."


Đinh Vương nhíu mày, sự kiện kia quả thật có sảy ra nhưng hắn không nhớ

"Đinh vương không nhớ cũng phải, chút chuyện nhỏ ấy cũng đã qua nhiều năm rồi. Nhưng mà trẫm vẫn còn nhớ rõ như in. Ba mươi tư năm trước, Thiệu Nhã cung có hai nô tỳ-cũng là hai người hầu cuối cùng trong cung bị chết đói. Thiệu Nhã công chúa thương mẫu phi nàng đang bệnh tật lại không còn gì ăn nên đã giả trang thành cung nữ chạy đến thiện phòng trộm đồ."

Đinh Vương kinh ngạc, không chỉ có Đinh vương mà quan đại thần trong Kim Loan điện đều kinh ngạc. Thiệu Nhã công chúa kia không phải là nữ vương thì còn ai? Thiệu Nhã cung năm đó không được sủng ái nhưng cũng không quá mức thiếu hụt thức ăn đến vậy chứ?

Phong Khiếu Nguyệt mỉn cười "Khi trẫm lên ngôi liền nhớ đến ân ban thức ăn đêm ấy của Đinh vương. Nhưng mà hiện tại Đinh vương là đang dẫn quân đến Kim Loan điện muốn đầu trẫm, trẫm cũng không thể ngồi đó không đối kháng."

Đinh Vương sau một hồi sửng sốt mới lên tiếng "Thì ra còn có chuyện này, nữ vương nhớ thật tốt, ta đã sớm quên mất ba mươi năm trước ta là cái dạng gì mất rồi."

Nữ vương cười lạnh, giọng điệu chậm rãi "Sao có thể không nhớ, Đinh vương thử trãi qua những ngày tháng đen tối nhất, cùng khổ nhất ắt sẽ nhớ rõ chút ân tình trong tuyệt vọng thôi."

Đinh vương nhìn nữ nhân mặc long bào ngồi trên cao, bất chợt nhớ đến ngày Phong Khiếu Nguyệt đem quân tạo phản đánh vào Kim Loan điện. Khi Phong Khiếu Nguyệt ngồi lên long kỷ có hỏi tiên đế một câu "Vì sao lại đối xử với mẫu phi như vậy?"

Khi đó tiên đế trả lời thế nào nhỉ? Hình như là "Nàng là phi tử, là nữ nhân của hoàng đế, đã vào cung là phó mặc số phận cho trời. Sống chết của nàng, cuộc sống của nàng không còn do nàng quản nữa."

Phong Khiếu Nguyệt khi đó như một kẻ điên cười "Nữ nhân vào cung chính là phó mặc số phận cho trời. Trời ở đây là đám nam nhân ngu xuẩn các ngươi sao? Số phận ở đây là dựa vào ân sủng, mưa móc của hoàng đế để sống sao?"

Phong Khiếu Nguyệt lại khóc, nàng ta vừa cười vừa khóc hệt như một kẻ điên "Tiện mệnh! Cớ sao cuộc sống tiện hạ như vậy lại nhiều người chấp nhất như vậy?! Cớ sao đế vương lại vô tình như vậy?! Mẫu phi ta đã làm gì sai?! Ta đã là gì sai?! Thiệu Nhã cung của ta đã làm gì sai?!"

Phong Khiếu Nguyệt bắt đầu chém giết, nàng ta tự tay giết đến phụ hoàng trên danh nghĩa mà nàng ta chưa từng gặp suốt mười chín năm. Mỗi lần cắt đứt sinh mệnh một người nàng ta lại hỏi "Vì sao?"

Đinh Vương vẫn còn nhớ ngày đó ở Kim Loan Điện, Phong Khiếu Nguyệt đứng trước mặt hắn, kiếm trên tay không hạ xuống. Phong Khiếu Nguyệt nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ, rồi hạ kiếm xuống, huynh đệ bên cạnh hắn bỏ mạng dưới kiếm nàng ta.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Phong Khiếu Nguyệt mang theo ác y, chấp niệm, cuồng vọng lên ngôi. Biến thành một bạo quân bị vạn người thóa mạ.

Rốt cuộc cũng không ai biết Phong Khiếu Nguyệt đã trải qua cái gì.

Đinh vương thở dài một hơi "Dù rằng ngươi có trải qua chuyện gì cũng không nên biến thành dáng vẻ này! Nữ vương, ngày đó người quyết định bước trên con đường này ắt sẽ nghĩ đến ngày hôm nay"

Phong Khiết Nguyệt bật cười "Đinh vương không cần giả mù sa mưa, không cần mang danh nghĩa diệt trừ bạo vương gì đó. Trẫm đã chuẩn bị sớm, vẫn còn một kinh hỉ cho ân nhân năm xưa của ta đây!"


Đinh Vương phòng bị nhìn bà ta "Nữ vương nói vậy là có ý gì, ngài nên nhớ hiện tại ngài và chúng quan đang ở trong tay ta!"

Phong Khiếu Nguyệt thu lại nụ cười "Vậy sao?" bà ta lắc đầu "Ngươi vẫn lỗ mãng như vậy, ngươi cho rằng ta chấp nhận buông tay dễ dàng như vậy sao? Đinh vương, ngươi thua rồi!"

Đinh vương còn đang nghi hoặc lời nói của Phong Khiếu Nguyệt thì thấy bà ta lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ.

Phong Khiếu Nguyệt mỉn cười "Đinh vương, trời sáng rồi, ngươi thua rồi." Theo từng câu từng chữ bà ta nói ra, tay cầm chủy thủ từng tất từng tất găm vào tim. Ấy vậy mà Phong Khiếu Nguyệt lại tự dùng chủy thủ đâm thẳng vào tim mình không chút do dự.

Máu từ vết thương thấm đẫm hoàng bào, chúng quan lại trong Kim Loan điện đồng loạt quỳ xuống.

Phong Khiếu Nguyệt buông tay, bà ta đến chết vẫn còn treo nụ cười tươi tắn trên môi, tựa như đang giễu cợt Đinh vương. Đôi mắt khép lại che đậy đi đôi mắt sắc bén, đường nét trên không mặt Phong Khiếu Nguyệt trở nên hài hòa, ôn nhu. Không có lệ khí cũng không có dáng vẻ ngông cuồng, lúc này đây bà ta như trở lại là Thiệu Nhã công chúa của mấy mươi năm trước.

Đinh vương có chút hoảng hốt.

Ngay lúc này tiếng trống vang lêm đột ngột, kéo dài dai dẳng. Tiếng vó ngựa vang lên, trong Kim Loan điện nghe được rõ ràng tiếng chém giết, khói lửa lần nữa bùng lên mảnh liệt.

Đinh vương biết tình thế không ổn, bên quân phản loạn và quan lại trong Kim Loan điện đều biết rõ, cứu viện quân đã tới rồi!

Đinh vương đi thẳng đến Phong Lãnh Nguyệt đang quỳ dưới đất, trên tay y bưng khay gỗ đặt ngọc tỷ và thánh chỉ. Đinh vương mở hộp gõ ra, bên trong trống rỗng chẳng có ngọc tỷ nào, thánh chỉ cũng chỉ là tấm vải lụa bình thường.

Đinh vương tức giận hất bay khay gỗ, hắn vậy mà bị Phong Khiếu Nguyệt lừa rồi!

Lúc này, bên ngoài có tướng sĩ bên phe Đinh Vương chạy vôi vào "Bẩm vương gia, đội quân cứu viện đã tiến đến ngọ môn, không bao lâu sẽ đánh vào đây!"

Đinh vương nhìn về phía thân thể Phong Khiếu Nguyệt đã sớm lạnh, cười dữ tợn "Nữ vương quả thật để lại một kinh hỉ lớn!"

Đinh Vương quay người đem quân rút khỏi Kim Loan điệm chỉ để lại một phần quân canh giữ đám người ở đây. Lúc hắn đi ra tới cửa điện đột nhiên dừng lại, quay đầu phân phó "Trông coi Phong Lãnh Nguyệt cẩn thân, đừng để nó chạy mất. Còn có người quen cũ Hòa Việt vương muốn nhìn đây."

Phong Lãnh Nguyệt khó hiểu nhìn Đinh Vương nhưng hắn không nói gì thêm, đem quân rời đi. Hai binh sĩ khác cầm đao kề lên cổ Phong Lãnh Nguyệt, không để y có cơ hội rời đi.

Mà ngay lúc quân cứu viện tới được hoàng thành, Phong Khiếu Nguyệt tự vẫn bên Thượng Quan Tề đã ra khỏi được thành, xuôi theo dòng sông rời đi.

Thượng Quan Tề nhìn về phía hoàng cung xa xa, mơ hồ nghe thấy âm thanh chém giết lần nữa vang lên.

"Kết cục của nữ vương sẽ như thế nào?"

Năm hắc y nhân thoáng giật mình khi Thượng Quan Tề như con rối đột nhiên lên tiếng.

"Lành ít dữ nhiều."-một hắc y nhân trả lời "Dù cho có giữ được hoàng thành hay không thì kết cục của nữ vương vẫn chỉ có một con đường, chết."


Thượng Quan Tề cười nhạt "Vậy còn đưa ta rời đi làm gì?"

Năm hắn y nhân đều im lặng.

Hắn lại nói tiếp "Thượng Quan Tề hay là Gia Lỗ Tề... Đều đã sớm chết rôi."

Thượng Quan Tề nhìn hoàng cung phía xa như nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp được Phong Khiếu Nguyệt. Lần đầu tiên gặp nàng ta hỏi hắn tên gì...

"Thượng Quan Tề, Gia Lỗ Tề đều là tên ta. Nữ vương muốn ta dùng cái tên nào?"

"Vậy ngươi thích cái tên nào hơn?"

Thượng Quan Tề im lặng.

Phong Khiếu Nguyệt khẽ cười "Thượng Quan nghe hay hơn, ngươi thấy sao?"

Thượng Quan Tề cúi đầu "Vậy sẽ thuận theo nữ vương dùng tên này"

Phong Khiếu Nguyệt càng thêm cao hứng "Thượng Quan."

"..."

Thượng Quan Tề cười khổ.

Tội đồ Mông Cổ Gia Lỗ Tề, kẻ phản bội Phong Nguyệt vương triều Thượng Quan Tề...

Nam nhân Phong Khiếu Nguyệt yêu duy nhất trên cõi đời này, Thượng Quan.

"Thượng Quan chủ!!!"

Thân thể Thượng Quan Tề dần chìm sâu xuống đáy sông, ánh nắng chiếu rọi nhưng tầm nhìn lại tối đen như mực. Một lần cuối nhìn lại quá khứ, Thượng Quan Tề khổ sở nhận ra chẳng có kỷ niệm nào vui vẻ, chẳng có kí ức nào đáng hoài niệm.

"A Tề, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù?"

"..."

"Thượng Quan, không thể nhìn trẫm một lần sao?"

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận