-Tiểu Phương tỷ tỷ! Tiểu Phương tỷ tỷ! Tỷ xem màu son này có đẹp không?
Việt Phương từ gian hàng đồ lưu niệm bước về phía Tiểu Lan. Cô bé ấy đang dùng ngón út phết một chút sáp trong hộp tô lên môi mình.
Việt Phương nhìn màu phấn hồng trong ánh sáng lung linh của buổi nắng chiều mùa hè, ngửi thấy mùi thơm của sáp phấn, cảm nhận được sự vui nhộn của cuộc sống xung quanh. Nàng liền mỉm cười, nụ cười dịu ngọt rồi cũng phết một chút vào ngón tay út, tô lên vành môi nhỏ của mình.
Tiểu Lan nhìn từng hành động của nàng. Cô bé ngây ngốc một chút rồi cười, đôi má lúm lung linh trong gió:
-Tỷ Tỷ, người thật là xinh đẹp!
-Hộp sáp nhỏ mà lại có thể giúp chúng ta trở nên đẹp hơn. Vậy quyết định mua nó nhé?
Việt Phương trong lòng thấy vui vui. Nàng lấy vài đồng bạc lẻ để trả cho người bán hàng, nhận lấy hộp sáp môi, dù nàng biết, có khi mình chẳng bao giờ dùng đến nó.
Mua xong, Việt Phương và Tiểu Lan cùng vui vẻ đi qua mấy hàng dành cho nữ nhân khác.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nàng và Tiểu Lan được quản gia của Minh Vương phủ cho phép nghỉ một ngày. Hai người đã lựa chọn đi dạo quanh kinh thành.
Việt Phương thấy rất vui, nàng lâu lắm mới có một ngày vui như vậy. Nàng đi khắp mọi nơi, ăn những thứ mình chưa bao giờ được ăn, mua tất cả những thứ mình yêu, và đến những chỗ mình thích.
Cuối giờ chiều, khi mặt trời sắp lặn, Tiểu Lan đi mua một chút đồ riêng cho nữ nhân còn Việt Phương tới hồ bán nguyệt. Nàng bước nhẹ tới một gốc liễu cạnh hồ, tựa người vào nó, khép lại hàng mi. Lần này, nàng muốn cảm nhận trọn vẹn tiếng sáo của nam nhân mặc áo trắng giống như thần tiên hạ phàm đứng cách đó không xa kia.
Đã bao nhiêu năm nay Việt Phương tự coi tiếng sáo của nam nhân đó là tri kỷ.Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn là năm năm trước, khi nàng mới mười một tuổi. Lần đó mẹ nàng vừa mới mất, nàng đã khóc, khóc rất nhiều. Nhưng khi nghe tiếng sáo của hắn, nước mắt của nàng chảy ngược vào bên trong. Tiếng sáo ấy, nó buồn đến mức nàng phải đau lòng, nó bao la đến mức nàng thấy mình nhỏ bé, nó khát khao được sống đến mức nàng không còn muốn tự tử nữa. Thế rồi, hắn cứ mỗi một tháng vào đúng ngày này lại đến đây, nàng cũng cố gắng mỗi lần đi ra ngoài mua hạt giống đều chọn ngày mùng mười.
Những lần trước Việt Phương ra ngoài mua hạt giống, do thời gian có hạn nên chỉ nghe được một vài đoạn chớp nhoáng. Giờ nghe hết một khúc, rồi lại một khúc khiến nàng như lạc vào cõi mê. Một khúc Hạ Hoa tươi vui, khúc Khải Hoàn hùng tráng, và khúc Phượng Cầu Hoàng da diết...
Khi nàng còn chìm vào cõi hư vô của tiếng sáo, bỗng một tiếng nói dịu dàng, đầy tình cảm cất lên bên tai:
-Khúc cuối là dành cho nàng.
Việt Phương giật mình tỉnh khỏi cơn mơ. Bóng người áo trắng phía xa đã biến mất, bên cạnh nàng lại xuất hiện một đôi con ngươi anh tuấn phi phàm.
Việt Phương vô thức lùi lại. Khi đứng xa một chút, nàng mới nhìn rõ người đứng trước mặt. Một nam nhân anh tuấn, mày kiếm, mắt sâu như biển, cằm vuông nhưng không góc cạnh mà mượt như được ai đó vẽ lên. Hắn vận một thân áo trắng, tay cầm sáo tiêu sái đứng trước gió, nụ cười như tạc tượng nhìn nàng.
Việt Phương ngơ ngác một hồi lâu rồi mới giật mình khi nhìn thấy nụ cười chân thành của người đó. Nàng quay mặt định bước đi nhưng phía trước lại là thành hồ. Việt Phương trượt chân, chới với, may thay được một bàn tay rắn chắc giữ lại. Người nam nhân đó ôm nàng vào lòng khiến nàng cảm nhận được nhịp đập nơi con tim hắn, nhanh nhưng lại vững trãi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Việt Phương tiếp tục ngây ngốc!
Người nam nhân lạ ôm thật chặt Việt Phương vào lòng một hồi lâu, sau đó giữ lấy đôi vai gầy của nàng, hướng ánh mắt nàng lên nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt đen tràn ngập yêu thương nhìn nàng, hắn nói:
-Nàng sợ hãi, cũng đừng bỏ đi nữa. Ta không phải muốn làm nàng khó xử, xin hãy nói chuyện với ta một chút.
Dù hắn nói thế nhưng như người làm việc sai trái bị bắt quả tang, Việt Phương vẫn ngại ngùng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt si tình, cơ thể rời khỏi vòng tay người nam nhân lạ mặt.
Ba tháng trước nàng đã sơ suất để hắn thấy mình nhìn trộm hắn thổi sáo. Hắn gọi, nàng chạy chối chết. Ba tháng rồi nàng mới dám trở lại đây, không ngờ lại vẫn bị phát hiện.
Hắn như đọc được ý nghĩ của nàng mà nói:
-Không phải chỉ ba tháng. Ta đã biết nàng là người nghe tiếng sáo của ta nhiều năm nay.
Việt Phương mở tròn mắt nhìn người đối diện.
Hắn nhìn biểu hiện của nàng liền mỉm cười hiền nói tiếp:
-Chính vì biết nàng thích nghe tiếng sáo này, nên tháng nào, dù bận việc gì ta cũng sắp xếp để tới đây.
Người nam nhân có nụ cười như ánh mặt trời, ánh mắt luôn hướng về nàng như thể quanh đây chỉ có nàng là trung tâm. Việt Phương thấy chấn động. Không ngờ người đó biết nàng tới đây từ lâu rồi.
-Là... là... ta đã tự ý... xin công tử...
-Ta tên là Vĩnh An. Vĩnh trong từ Vĩnh hằng, An trong từ bình an. Nàng hãy cứ gọi ta là An.
Nói xong lời này, Vĩnh An đặt chiếc sáo lên môi, lại một khúc sáo nữa được thổi lên. Một khúc Tương Tư mê đắm lòng người rồi kết thúc bằng khúc Phượng cầu Hoàng tha thiết.
Việt Phương nhìn hắn, lại không thể rời mắt được khỏi khuôn mặt mang đầy chân thành đó. Vạt áo hai người nhẹ nhàng bay trong trong nắng chiều, dưới gốc liễu, bên cạnh hồ nước trong veo tạo nên một bức tranh hòa hợp giữa cảnh và người tuyệt đẹp.
Có lẽ hai người sẽ còn đứng mãi như thế nếu không có tiếng gọi của Tiểu Lan từ phía xa:
-Tiểu Phương tỷ tỷ? Tiểu Phương tỷ tỷ... Muội xong rồi, chúng ta về phủ thôi.
Tiểu Lan bước tới, khi nhìn thấy Vĩnh An đứng đó cũng có đôi chút bất ngờ.
Vĩnh An không để ý đến Tiểu Lan. Hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng:
-Vậy tên nàng tên là Tiểu Phương? Nàng ở phủ nào?
Việt Phương còn chưa nghĩ ra mình nên nói gì thì Tiểu Lan đã nhanh miệng trả lời thay:
-Công tử, tỷ ấy tên thật là Việt Phương. Bọn muội là người của Minh Vương phủ.
-Tiểu Lan!
Việt Phương muốn nhắc nhở nhưng đã không kịp, người nam nhân phía đối diện đã nghe thấy. Hắn mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, long lanh luôn nhìn nàng như bị thôi miên.
Hắn nói:
-Việt Phương? Một cái tên thật hay...À! Minh Vương phủ? Ừ! Ta biết rồi, hai nàng hãy trở về đi... Hẹn ngày gặp lại.
Việt Phương thấy vô cùng bối rối, không hiểu ý đồ của người đối diện. Còn Tiểu Lan lại cười tươi đáp trả, nàng ta vô tư gật đầu hẹn gặp lại.
Khi quay đầu đi chưa xa, Tiểu Lan không thể giấu được niềm vui mà nói:
-Công tử đó thích tỷ rồi nha.
Tiếng cười nhẹ từ phía sau. Việt Phương đỏ mặt, kéo Tiểu Lan đi nhanh hơn. Hai người này làm thiếu nữ như nàng bối rối quá.
...
Ba ngày sau, Minh Vương phủ nửa năm nay yên bình bỗng lại có một cơn trấn động mạnh. Tam hoàng tử sai người mang tới mười mấy rương đồ từ vàng bạc châu báu đến lụa là gấm vóc... nói là gửi tặng cho tiểu thư Việt Phương.
Tất cả các gia dinh của Minh Vương phủ bị triệu tập khẩn cấp. Riêng Việt Phương một mình bị gọi đến Thanh Phong đường.
Bên trong, cùng tiếng gõ mõ đều đều là tiếng nói lớn:
- Vương phi lần này tự mình chủ trương quá rồi. Ta nói trước, ta không đồng ý việc đó?
- Vậy là Vương gia muốn Thanh Phong biết chuyện này?
- Bà!
Vương gia không thể nói tiếp, đạp cửa bước ra. Khi thấy nàng ở bên ngoài, như những lần trước ông còn không thèm liếc nhìn một cái, cứ thế đi thẳng. Việt Phương thấy lòng mình như bị bóp chặt.
- Vương phi đang đợi bên trong.
Tiếng Lê mama nhắc nhở làm Việt Phương tỉnh táo một chút. Nàng nhấc chân, đi về phía cửa.
Bước qua ngưỡng cửa này lần thứ hai, trái tim Việt Phương liên tục đập loạn.
Nàng trăm nghìn lần không hề muốn đến nơi này.
Cánh cửa phía sau nàng khép lại, Lê mama cùng mọi người đều đứng ở phía bên ngoài, bên trong Thanh Phong đường chỉ còn nàng và Minh Vương phủ Vương phi_ Nguyễn Cẩm Tú.
Trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến, tiếng mõ đều đều vang lên cùng tiếng người đọc kinh chuyên chú.
Chân Việt Phương như nhũn ra.
Người nữ nhân trước mặt nàng, bà ta là người miệng luôn đọc kinh phật, luôn nói ra những điều đạo mạo, triết lý nhưng trong lòng lại độc ác như rắn rết. Bà ta chính là người đã đày dọa cả cuộc đời mẹ nàng, khiến mẹ nàng chết trong đau khổ. Bà ta đã hại cả cuộc đời nàng, khiến nàng không thể nhận cha. Người nữ nhân này là Vương phi của Minh Vương phủ. Bà ta được mọi người kính phục, được mọi người khúm lúm quỳ lạy, bà ta trên cao vạn trượng nhưng tại sao vẫn muốn đối phó với những con người nhỏ nhoi như mẹ con nàng?
Nàng ghê sợ bà ta, nàng ghét bà ta, nàng hận bà ta!
-Ngươi đã tới rồi.
Người đàn bà đó đã dừng động tác gõ mõ, quay lại nhìn nàng từ bao giờ. Việt Phương cố gắng kìm nén cảm xúc, quỳ hai gối xuống:
-Nô tỳ Việt Phương chúc Vương Phi vạn phúc.
Nguyễn Cẩm Tú bước xuống khỏi sập gỗ đi về phía bàn uống nước trong góc phòng. Việt Phương muốn đưa tay đỡ bà ta nhưng những ngón tay cứng lại. Cảnh tượng này rất giống bảy tháng trước khi bà ta gọi nàng đến đây. Khi đó Vương phi chỉ muốn xem nữ nhân nào có thể làm con trai bà tức giận như vậy, nhưng rồi bà ta nhận ra nàng. Bà ta nhận ra nàng rồi sai người đánh nàng. Khi đó nàng vừa mới thoát khỏi bàn tay tử thần lại phải nằm liệt giường thêm nửa tháng nữa.
-Ta thấy ngươi thật là giống mẹ của mình... là một kĩ nữ bẩm sinh.
Đúng rồi, nàng dù bị đánh nhưng nàng không đau bằng nghe những lời nói này. Việt Phương thấy ngực mình như bị ai đó đè chặt, càng ngày càng chặt.
-Không có gì để nói? - Nguyễn Cẩm Tú từ tốn uống một ngụm trà rồi nói tiếp. – Ngươi gặp Tam hoàng tử bằng cách nào?
“ Tam hoàng tử?” Việt Phương ngây ngốc? Vừa nãy mới được nghe đồn nàng được Tam hoàng tử tặng quà. Nhưng nàng còn không biết Tam hoàng tử là ai. Vì sao hắn lại biết nàng?
-Ánh mắt kia thật là vô tội... À! Ta phải nói là ngươi thật có đôi mắt xinh đẹp. Đôi mắt hút hồn người khác.
Nguyễn Cẩm Tú khen nàng nhưng lại không nhìn nàng, tay bà vân vê nắp trà.
- Đôi mắt đẹp vậy nên Thanh Phong mới trúng phải bùa chú của ngươi, mắc bẫy của ngươi. Nếu Thanh Phong biết ngươi là ai, thì có dùng kiếm chém ngươi ra làm trăm mảnh nó cũng không hết giận.
Việt Phương thấy tim mình đập thình thịnh, ngực như bị bóp nghẹn. Đúng là Thế tử đã từng nói: " Đừng để bổn tướng biết ngươi lừa dối ta." Nhưng ngay từ đầu nàng đã lừa dối hắn rồi thì biết làm sao?
Thấy biểu hiện hốt hoảng của nàng. Vương phi nhếch môi cười:
-Nhưng ngươi yên tâm, từ bây giờ ngươi sẽ có một thân phận mới. Ngươi sẽ là tiểu thư của Minh Vương phủ con gái thứ hai của bổn Vương phi.
Việt Phương thấy mình như rơi xuống vực thẳm, hoang mang giữa một khoảng không tối tăm. Bà ta có ý gì?
Minh Vương Vương phi giờ mới nhìn nàng, đôi mắt dài hẹp liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nói tiếp:
-Ngươi sẽ sống ở Bình An viện, Lê mama sẽ hướng dẫn ngươi những gì cần thiết.
Việt Phương chưa biết nói gì trước sự thay đổi khó hiểu này thì Minh Vương vương phi đã đứng dậy. Bà ta bước ra đến ngưỡng cửa liền dừng lại, nói:
-Ngày mai Tam Hoàng tử sẽ đến dùng bữa tại Minh Vương phủ ta, ngươi chuẩn bị cho tốt. Ta biết ngươi là người thông minh. Đừng quên Chung mama vàmẹ của ngươi.
Việt Phương chấn động, nàng quay người lại nhìn người đàn bà quý phái bước ra khỏi ngưỡng cửa. Bà ta cư nhiên mang những người nàng yêu thương ra đe dọa nàng? Mẹ nàng? Mộ mẹ nàng ở đâu nàng cũng không biết. Còn Chung mama, Chung mama vì nàng mà bị đuổi ra khỏi Minh Vương phủ. Bây giờ bà ta nói thế là có ý gì? Bà ta muốn làm gì mộ mẹ nàng? Làm gì Chung mama. Việt Phương hoang mang đến đầu óc choáng váng, nàng ngã quỵ xuống.
-Việt Phương tiểu thư.
Lê mama đỡ lấy nàng bằng thái độ cung kính khác hẳn trước kia.
Lê mama gọi thêm hai người nữa đỡ nàng ra khỏi Thanh Phong đường, đưa lên kiệu đến một nơi gọi là Bình An viện. Sau khi sắp xếp hết mọi việc Lê mama nói: nàng bây giờ là tiểu thư của minh Vương phủ.
Từ giờ nàng nàng là con thứ hai của Vương phi, từ khi mang thai đã được một vị đạo sĩ tiên đoán vận mệnh yểu mạng. Vương phi không cam tâm sinh xong liền đưa nàng lên chùa. Mười bảy năm trời nàng ốm yếu bệnh tật sống bí mật trên chùa Vạn Phúc. Với Tam hoàng tử là một lần gặp gỡ liền đem lòng thương yêu.
Việt Phương cười nhạt. Đây là có chuyện gì? Nàng chưa từng nghĩ thân phận của mình sẽ thành như thế này. Tại sao chỉ một cái chớp mắt mọi chuyện lại thay đổi. Vương gia và Vương Phi cãi nhau vì chuyện này sao?
Còn nữa, vị Tam hoàng tử kia là ai? tại sao lại biết nàng?
...
Ngày hôm sau.
Việt Phương có trăm ngàn lần tưởng tượng về Tam Hoàng tử kia cũng không ngờ rằng hắn lại là người nam nhân thổi sáo bên hồ bán nguyệt. Người đó đã nói tên thật của mình là Vĩnh An, vậy mà nàng còn ngu ngốc đến tận hôm nay gặp mặt vẫn còn ngỡ ngàng. Trên thế gian này có mấy người được mang tên đêm hàng chữ Vĩnh chứ? Nàng thật là ngốc nghếch mà.
-Xin lỗi là ta đã không hỏi ý kiến trước của nàng mà đã xin với phụ hoàng chỉ hôn cho hai chúng ta. Nhưng thật sự ta yêu nàng.
Nam nhân này tính cách cũng rất bá đạo. Hắn xin lỗi mà phong thái rất tự nhiên, thần thái rất ôn hòa.
Hắn nắm lấy tay nàng, ngón trỏ miết nhẹ, từ mu bàn tay Việt Phương như có dòng điện chạy dọc cơ thể. Nàng ngước lên nhìn hắn. Giữa trời đêm, nụ cười của hắn lại dịu dàng như ánh trăng. Hắn chân tình như vậy, thật lòng như vậy, sao nàng lại có thể lừa dối hắn. Nhìn vào đôi mắt hắn, Việt Phương lắc đầu, xấu hổ cúi xuống:
-Ta...Ta...không phải...
-Ta biết. Ta biết nàng không phải là tiểu thư của Minh Vương phủ. Chủ ý này là do ta nghĩ ra, cho nên từ giờ nàng sẽ là tiểu thư của Minh Vương phủ, vài ngày nữa sẽ là vị hôn thê của Trần Vĩnh An ta, rồi sau đó là thê tử của ta.
Việt Phương lại chấn động. Nàng đã trăm ngàn lần tự hỏi tại sao Minh Vương phủ lại có thể có gan dám lừa dối Hoàng thượng, lừa dối Tam Hoàng tử. Không ngờ đó lại là ý của vị Tam Hoàng tử này.
-Nàng không biết từ sáu năm trước, khi nàng ngã bên hồ bán nguyệt, khuôn mặt bi thương đẫm nước mắt đó đã in sâu vào tâm trí của ta. Lúc đó, mẫu thân ta cũng vừa mất không lâu, ta nhìn thấy nàng liền hiểu được nỗi đau trong lòng nàng. Ta liền cầm sáo, thổi một khúc nhạc, không ngờ quay đầu không thấy nàng đâu nữa. Ta đã sai người tìm xung quanh đó, lại nói dối xin phụ hoàng ra ngoài biệt cư an tĩnh một thời gian. Ta dành hai tháng để tìm nàng nhưng vô vọng. Mãi năm tháng sau, khi ta buồn chán thổi một khúc Tương Tư thì nàng lại xuất hiện. Vậy nên, từ đó ta cứ ngày mùng mười hàng tháng đều xin phụ hoàng cho ra khỏi cung, tới hồ bán nguyệt thổi sáo. Ngày nào ta cũng kết thúc bằng một khúc Phượng cầu hoàng cho dù nàng không bao giờ nghe thấy. Nàng có biết thế nào là “một lần gặp gỡ thành yêu hay không?” Những buổi đợi chờ nàng không đến, lòng ta nặng trĩu như đá. Nhưng chỉ cần thấy được bóng dáng của nàng trong khoảnh khắc, hồn ta như nở hoa. Cho tới ba tháng trước ta vuột mất cơ hội làm quen. Ba tháng sau gặp lại, cuối cùng ta cũng được thổi tặng cho nàng nghe trọn vẹn một khúc Phượng Cầu Hoàng.
Đôi mắt hắn nhìn nàng từ khi tới Minh Vương phủ, ngồi ăn chung một bàn, hay như bây giờ ngồi bên đình thưởng hoa đều chưa hề thay đổi. Nó tràn đầy chân thành và đầy ắp yêu thương.
Con tim Việt Phương có gì đó rung động, có một chút gì đó giống trước kia khi nàng nhìn người nam nhân nào đó. Nhưng người nam nhân này khác hẳn người kia.
Người kia? Trần Thanh Phong?
Việt Phương bỗng nhớ đến một đêm lạnh giá hơn nửa năm trước cũng trong đình thưởng hoa này, trên bàn đá này, Trần Thanh Phong đã lột trần hoàn toàn con người nàng, từ tâm hồn đến thể xác.
...
Hôm đó, Trần Thanh Phong sau hai ngày đi thị sát quanh kinh thành, nửa đêm hắn về phòng, ngay cả áo giáp cũng không cởi cứ thế quấn chăn quanh người ôm Việt Phương đi.
Khi Việt Phương mở mắt ra đã nằm trên bàn đá, giữa đình thưởng hoa, xung quanh tối om, từng cơn gió thổi qua khiến nàng co người lại. Nam nhân phía trên lại thấy thế làm thích thú:
-Suốt từ trên đường trở về bổn tướng đều nghĩ đến về nhà sẽ xử lý ngươi ra sao.
Việt Phương trong cơn buồn ngủ, chớp chớp đôi mắt đẹp:
-Nô tỳ đã làm sai gì ạ.
-Đương nhiên là ngươi sai, sai là đã dám quyến rũ bổn tướng. Bây giờ bổn tướng sẽ dùng quân lệnh để xử phạt nhà ngươi.
Hắn bá đạo gán cho nàng tội danh, rồi bá đạo cúi xuống hôn môi nàng. Hắn vừa đi đường xa về trên môi còn mang vị mặn của đất, cái lạnh giá của tuyết, nhưng khí thế lại của trời. Hắn như sắt thép nghiền nát môi nàng, rồi lại như mùa xuân tưới tắm chúng. Hắn đưa chiếc lưỡi như con rắn trườn vào bên trong miệng nàng. Hết đẩy sang bên này rồi lại quét bên kia, hắn thành thục cuốn quanh lưỡi của nàng khiến cho nàng phải chạy theo sự dẫn dắt của hắn. Hắn hút mạnh kéo lưỡi nàng ra, cắn chặt vào đầu lưỡi nàng rồi nói qua kẽ răng:
-Không cho phép thụt vào. Nàng phải làm lại hết những gì bổn tướng vừa làm với nàng.
Ra lệnh xong hắn mới buông đầu lưỡi của nàng ra rồi liếm quanh nó. Đầu lưỡi nàng vừa tê, vừa đau nhưng lại mang khoái cảm. Việt Phương không biết lấy sức mạnh ở đâu liền bạo dạn quét lưỡi quanh vành môi người đối diện, rồi lại vụng về đẩy nó vào bên trong. Ngang dọc Việt Phương đều đẩy sang nhưng chỉ là thoáng qua. Trần Thanh Phong thấy thế liền dùng lưỡi của mình dẫn dắt nàng, hòa quện với nàng. Bàn tay lạnh tự động cách một lớp quần mỏng ấn vào vùng cấm. Việt phương bị bất ngờ, suýt kêu lên một tiếng nhưng bị hắn bá đạo chặn lại. Phía trên môi hắn chặn kín miệng nàng, phía dưới những ngón tay nhịp nhàng cách lớp quần mỏng xoa nắm, ấn ấn nhẹ nhàng, lúc sâu lúc nông, lúc lại miết vòng quanh.Khi thấy vùng mình chọc vào ươn ướt Trần Thanh Phong như muốn phát điên. Nàng đã động tình vì hắn, động tình rất nhanh vì hắn.
Như vừa thắng một trận đánh lớn, Trần Thanh Phong buông môi nàng ra, dùng hai tay nhanh chóng cởi hết sạch quần áo trên người nàng. Việt Phương đang nằm giữa khoảng không, bên ngoài là gió tuyết nhưng lại bị áp bức làm cơ thể không còn biết lạnh là gì lại có đôi chút mê man nên ngoan ngoãn để hắn cởi sạch.
Lột bỏ hết quần áo của nàng, nhìn thấy khu vực cấm có chút d*m thủy ướt át, nhưng Trần Thanh Phong không vội làm tiếp công việc dang dở. Hắn đứng xuống khỏi bàn đá, vừa ngắm nhìn cơ thể trắng nõn giữa tấm chăn dày, vừa chậm rãi cởi bỏ quần áo giáp của mình. Hắn là lần đầu tiên vừa bắt đầu đã nguyện ý cởi sạch đồ của mình. Vì hắn muốn, được tiếp xúc hoàn toàn, được hòa quyện hoàn toàn với nàng.
Đối với nàng, hắn dù có muốn phủ nhận nhưng vẫn phải chấp nhận rằng mình có một niềm khao khát nàng kì lạ.
Trần Thanh Phong sau khi cởi xong đồ của mình, lại nhìn ngón chân hồng hồng của nàng không tự chủ được mà cúi xuống hôn. Hắn nhẹ nhàng chạm môi vào từng ngón chân một rồi từ lòng bàn chân đến gót chân, hắn ngậm ngón cái của nàng, mút mút nó như mút dòng sữa ngọt.
Hắn chưa bao giờ làm những việc như thế này, Việt Phương vừa hốt hoảng vừa thấy cả người tê dại. Nàng lên tiếng ngăn cản:
-Đ...Đừng... Thế tử... Xin...Đừng...
Nhưng Trần Thanh Phong lại nghe thấy như những tiếng rên rỉ thống khoái. Hắn càng làm tới, hôn hết bên này rồi lại sang bên kia, dưới lên trên, không chừa một khoảng da thịt nào. Cho đến khi hắn hôn đến ranh giới ngã ba, Trần Thanh Phong dừng lại. Từ trên cao nhìn xuống, cặp mắt hắn như tia lửa.
Việt Phương xấu hổ, co người lại, ý định che đi nơi tư mật, nhưng, người phía trên nào cho phép. Hắn cúi giữ chặt hai đùi nàng, banh rộng nó ra. Mùi hương bay quanh mũi Trần Thanh Phong. Mùi hương tuyệt vời quyến rũ hắn làm một việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm. Hắn đặt chân nàng vắt ngang qua hai bên vai mình, cúi xuống hôn lên cánh hồng tuyệt đẹp.
Việt Phương cong người vặn vẹo. Nàng há thở dốc, mặt mũi đã đỏ bừng, cái nóng lan tỏa từ bên trong lan ra xua tan hoàn toàn cái lạnh.
-Thế tử... nơi đó... ư... nơi đó...
Tiếng nàng nói, là tiếng rên. Những cử động thân thể của nàng là cử động kiều mị.
Trần Thanh Phong không thể cưỡng lại được sự ngọt ngào, không thể cưỡng lại được âm thanh ma mị, không thể cưỡng lại được sự ma sát tê dại.
Hắn hôn nhẹ nhàng vài cái rồi ngừng lại, thở, hơi thở dồn dập, nóng ấm len lỏi từ dưới lan tỏa khắp người nàng. Tê tê dại dại như từng con sâu, con giòi bò khắp cơ thể nàng. Tay nàng giữ đầu hắn, muốn đẩy ra khỏi tư thế xấu hổ nhưng đôi bàn tay run run không hề có lực lại vô thức như ấn vào thêm. Từng dòng nước, dòng nước thi nhau chảy ra, Việt Phương chưa bao giờ thấy cơ thể mình nhạy cảm, khoái cảm đến vậy. Giữa đình thưởng hoa, giữa thanh thiên, nàng lõa thể nhưng không lạnh. Nàng còn cảm nhận được linh khí từ khắp nơi xâm nhập vào cơ thể mình, nhất là khi người phía dưới đột nhiên đẩy lưỡi vào trong. Tất cả các tế bào trong người nàng đều như mềm nhũn ra. Việt Phương rên rỉ từng hồi:
-T...thế tử... Ư...um...oa...á...
Tiếng nàng rên rỉ như tiếng trẻ con làm nũng. Trong đầu Trần Thanh Phong giờ không còn gì khác ngoài quyết tâm muốn công phá bức tường thành trước mặt. Hắn đẩy lưỡi mạnh mẽ vào rồi lại hiền hòa đưa đẩy. Tay hắn nâng mông nàng lên như nâng một báu vật lên, miệng lưỡi cố gắng khuấy động tất cả những nơi bên trong. Hàm răng cố ý cạ cạ vào hạt nho nhỏ cứng rắn bên ngoài cửa động.
Việt Phương cong người nghênh đón vật thể lạ mà ấm nóng. Đôi chân ngọc ngà của nàng vắt qua vai hắn, hai đùi nửa khép lại, nửa mở ra, lòng bàn chân mềm mại của nàng nhẹ xoa xoa trên tấm lưng rắn chắc của hắn.
Trần Thanh Phong như muốn phát điên vì sự kiều mị của người phụ nữ bên dưới, lưỡi như một con rắn liên tục khuấy động. Hắn có thể cảm nhận được tâm hồn nàng khi nàng lên đỉnh đầu tiên. Hắn nâng niu, uống dòng nước ngọt thơm.
Sau khi đã nuốt hết những gì của cơ thể nàng đẩy ra, hắn còn lưu luyến liếm xung quanh u cốc một vài vòng rồi sau đó mới ngẩng lên. Hắn dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, vuốt ve khuôn mặt nàng, vuốt mái tóc mềm mại ướt mồ hôi của nàng sang bên cạnh, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nàng:
-Ngọt! Nàng ngọt lắm...Nàng ngọt lắm...
Hắn dùng đôi môi vẫn còn dính d*m thủy của nàng, đặt lên môi nàng khiến cả hai cùng thưởng thức vị động tình. Ngực hắn nhẹ đặt lên ngực nàng, mông hắn hơi cong lên, cự long đã to lớn rắn chắc tự động biết cọ sát u cốc, chân để song song với chân nàng. Cả cơ thể hắn như bao trọn nàng.
Sau đó, một tay hắn đưa xuống, cầm lấy cự long của mình đứng trước cửa động mê hồn. Hắn đẩy mông một cái, thật sâu vào tận cùng bên trong của nàng, thế giới như mở ra.
Tất cả mọi phần trên cơ thể nàng đều bị lấp đầy bởi da thịt của hắn.
-Nói! Nàng có thích như vậy không... nói...!
-Nô tỳ... A... nô tỳ thích... thế tử... Nô tỳ thích thế tử...!
Hắn ấn xuống, nàng xuống, hắn lên nàng lên hai người nhịp nhàng theo tiếng thở dốc, theo từng giọt mồ hôi ngọt ngào. Suốt đêm đó, hai người cùng với thiên nhiên như hòa làm một.
...
-Việt Phương! Việt Phương nàng làm sao vậy?
Ngón tay đặt trên bàn đá của Việt Phương run run, khuôn mặt đỏ ửng. Nàng cư nhiên đang ngồi bên người khác lại nghĩ đến hắn. Đã hơn nửa năm trôi qua vậy mà cơ thể nàng lại cảm tưởng như vừa trải qua.
Thấy nàng không trả lời, Vĩnh An càng lo lắng hơn:
-Mặt nàng đỏ quá, có phải bị sốt không.
Vĩnh An đưa bàn tay mềm mại đặt lên trán nàng, khi những ngón tay chạm vào da thịt nàng, hắn liền giật mình:
-Nàng ốm rồi. Ta thật sơ ý quá.
Bị hiểu lầm, Việt Phương thấy muôn vàn xấu hổ, nàng xua xua tay, vội vã giải thích:
-Không! Không... Ta không sao cả... chỉ là... chỉ là...a!
Nàng chưa kịp nói hết, người kia đã thấy cơ thể mình chao đảo. Trần Vĩnh An bế bổng nàng lên, ôm nàng vào ngực.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt đầy lo lắng:
-Để ta đưa nàng về phòng.
Nàng từ chối, Trần Vĩnh An cương quyết. Hắn cương quyết giống ai đó, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Hắn đưa nàng về phòng rồi cho người gọi thái y đến, đợi nàng uống thuốc xong mới rời đi, còn người kia thấy nàng được người khác chữa trị cho lại tức điên lên rồi làm cho nàng đau đớn gấp trăm lần. Trần Vĩnh An coi trọng nàng, yêu nàng, nàng có thể đọc được điều đó trong đôi mắt, nụ cười của hắn, trong hành động hay cử chỉ ân cần của hắn. Còn người kia thì sao? Người kia không yêu nàng, đối xử tệ bạc với nàng, coi nàng là công cụ để phát tiết, để chút giận nhưng sao đã bảy tháng trôi qua nàng muốn quên cũng không thể quên được hắn?