Tương Sinh Tương Khắc


Người phụ nữ nhìn cậu thiếu niên lầm lì ít nói, bà đơn giản nghĩ cậu chưa vượt qua được cú sốc tâm lý.

Những lời an ủi động viên bà đã nói suốt mấy ngày nay rồi, bà hắng giọng:
-Cậu biết cô gái tên Hồ An Nhiên chứ?
Giờ thì cậu không lạ gì nữa rồi! Cậu gật đầu.

Người phụ nữ hài lòng, tiếp tục:
-Cô ấy chính là người tới cứu trợ mấy ngày trước.

Bác chỉ là người nhận nuôi con trên danh nghĩa, còn người sẽ chăm sóc con thực sự, là Hồ An Nhiên.
Khi đón nhận ánh mắt của Hồ An Nhiên ngày hôm đó, và quy trình nhận nuôi quá nhanh gọn, cậu cũng đã đoán ra được phần nào.

Chỉ là, cô nàng Hồ An Nhiên đó đang có ý định gì với cậu?
Người đàn bà đưa cậu tới trước cửa một căn hộ nằm ở phía Tây, bấm chuông rồi vỗ vai cậu, rời đi.

Cửa nhà từ từ mở ra, gương mặt thiếu nữ tươi cười xinh đẹp cũng ló ra:
-Tới rồi hả? Vào đi em.
Cô mở cửa rộng hơn để cậu thiếu niên có thể bước vào, nhưng dường như cậu không nhúc nhích.


Hồ An Nhiên không tức giận, cô nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào nhà.

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo của cô, thật mềm.
Nhà của cậu thiếu niên đã bị lũ cuốn sạch, nên cậu không có bất cứ hành lý nào mang theo.

Bộ quần áo trên người cậu mặc cũng là đồ được cứu trợ, nhưng An Nhiên vẫn thấy cậu rất sạch sẽ.

An Nhiên kéo cậu ngồi xuống ghế, nhẹ giọng:
-Chắc em biết mọi chuyện rồi.

Từ hôm nay, đây sẽ là nhà của em.
Thiếu niên thẳng lưng, nhìn vào mắt cô gái đối diện:
-Tại sao lại chọn em?
An Nhiên cảm giác, ánh mắt của thiếu niên này, rất đẹp, trong như nước lọc, không nhuốm bụi trần.

Cô nắm tay cậu, mỉm cười:
-Chị luôn muốn có một đứa em trai.

Chị cũng chỉ có một mình, mẹ chị đã mất mấy năm nay.

Có em, có thêm đứa em trai, tốt cho chị chứ sao!
-Ở đời không ai cho không ai cái gì!
Lời cậu thiếu niên lạnh như một tảng băng, mạnh mẽ va vào trái tim cô.

Cô hiểu, cậu đã trải qua nhiều bi thương, đột nhiên có một bàn tay dang ra giúp đỡ, ít nhiều có sự đề phòng.

Cô ngồi thẳng dậy, khoanh chân:
-Chị nuôi em tới khi em tốt nghiệp đại học, em có thể cho chị điều gì?
Thiếu niên im lặng một lúc, suy nghĩ cẩn thận:
-Sau khi tốt nghiệp, em sẽ làm việc cho chị.
-Được! Tốt nghiệp xong mở một công ty giải trí mới cho chị.

Chị cũng chán cái công ty hiện tại quá rồi, giải quyết khủng hoảng quá chậm trễ!
-Có cần viết hợp đồng không?
An Nhiên bật cười, viết thì viết!
Chuyện cứ thế được quyết định.


Cô cần một người em trai, cậu thiếu niên cần tri thức, cần đi học.
Hồ An Nhiên dẫn cậu đi thăm một lượt căn hộ, đây là một căn penhouse nằm trên tầng cao nhất của toà nhà, có tầm nhìn bao trọn thành phố.

Cô nắm cổ tay của thiếu niên, đi tới phòng cuối cùng:
-Hoàng Khiêm, đây là phòng ngủ của em.
Căn phòng được thiết kế theo lối tối giản, sử dụng đan xen hai màu đen và trắng, tạo nên cảm giác vừa thoải mái vừa bắt mắt.

An Nhiên ngồi lên giường, đập tay vào vị trí bên cạnh.

Lâm Hoàng Khiêm hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh cô.
An Nhiên hài lòng, vỗ vai cậu ta:
-Chị không biết em thích phong cách nào, nên trước tiên chị thiết kế như này trước.

Em thích thay đổi gì không?
-Cứ để vậy đi.-Cậu thầm nghĩ, rất hợp mắt mà.
Trò chuyện thêm một lúc về việc học và sinh hoạt của hai người, An Nhiên đứng dậy rời đi.
Hoàn cảnh sống thay đổi quá nhanh, cậu thiếu niên đứng dậy nhìn căn phòng thêm một lượt, mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm.

Cậu đứng trước tủ quần áo chiếm diện tích gần nửa căn phòng, nhíu mày.

An Nhiên chuẩn bị cho cậu quá nhiều quần áo, nói đây là cửa hàng quần áo, cậu cũng tin!
Tuy chưa từng được mặc đồ hiệu nhưng cậu đã từng nghe qua, tất cả quần áo ở đây đều gắn mác của nhiều nhãn hiệu cao cấp, có thứ lên tới cả trăm triệu, quá lãng phí! Có lẽ cậu cần nói chuyện thêm với “người chị nuôi” kia về vấn đề này.
Tắm xong, cậu sờ chiếc áo mới trên người, chất áo mềm mại, thoải mái, khác hẳn với mấy chiếc áo bạc màu ở nhà của cậu.

“Vì sao sau giông bão, ta lạc mất nhau”
Tiếng hát da diết cùng tiếng đàn du dương đi vào lòng người vang lên.

Cậu bước xuống tầng, An Nhiên đang ngồi trước piano, vừa đệm đàn vừa hát, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi ghi chép chép gì đó.

Ở nhà nên cô không trang điểm, gương mặt trong trẻo, làn da trắng mịn, mũi cao, môi mỏng hồng hào, mái tóc dài búi tuỳ tiện nhưng không hề giảm đi chút xinh đẹp nào.
Nghe được tiếng bước chân, An Nhiên quay đầu, mỉm cười:
-Chị có làm phiền em không?
Thiếu niên lắc đầu, ngồi xuống sofa đối diện An Nhiên:
-Chị hát rất hay!-Đây là lời khen cậu muốn dành cho cô từ lần gặp trước.
An Nhiên được cậu thiếu niên lầm lì khen ngợi, liền vui mừng ra mặt, lao tới ngồi cùng cậu:
-Em muốn biết thêm về chị không?-Cô lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp.-Em có thể sử dụng cái điện thoại này để đọc thêm về chị.
Chiếc điện thoại trước mặt là hàng mới nhất được tung ra thị trường thì phải.

Cậu từ từ mở ra, khởi động điện thoại:
-Đắt không?
-Không, đây là quà nhãn hàng gửi tặng, miễn phí đó.
Lâm Hoàng Khiêm tuy không có điện thoại cảm ứng đời mới, nhưng đã từng nhìn mấy đứa trẻ nhà giàu sử dụng, nên cậu sử dụng rất trơn tru.
Đêm đó, cậu nằm trong chăn ấm đệm êm, dùng điện thoại đọc mọi tin tức về Hồ An Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận