Tương Sinh Tương Khắc


Trong mấy ngày đầu Lâm Hoàng Khiêm đến trường mới, Hồ An Nhiên đều tự lái xe đưa cậu đi học.

Điều đặc biệt gây chú ý là, cô đổi xe liên tục với mức độ chóng mặt khiến những tin đồn trong trường về xuất thân của Lâm Hoàng Khiêm tăng lên không ngừng.
Trường cấp 3 thuộc top thành phố này nổi tiếng năng động và chiều lòng học sinh.

Ngoài việc phải mặc đồng phục vào mỗi thứ hai hàng tuần, học sinh có thể ăn mặc tự do vào những ngày còn lại.

Điều này làm Hồ An Nhiên rất vui vì cô có thể thoả sức làm stylish cho cậu thiếu niên kia.

Lâm Hoàng Khiêm rất chiều theo tâm trạng của An Nhiên, cô nói cậu vuốt tóc kiểu gì cậu vuốt kiểu đó, nói cậu mặc gì cậu liền mặc đó, không hề ý kiến thừa thãi.

Mắt thẩm mỹ của An Nhiên rất xuất sắc, cộng thêm vẻ điển trai của Hoàng Khiêm khiến cậu luôn trở thành tâm điểm sự chú ý của các nữ sinh trong trường.
Đầu tháng 10, Hồ An Nhiên tiếp tục bận bịu với những dự án mới, lịch trình dày đặc khiến cô phải bay từ thành phố này sang thành phố khác, từ đất nước này sang đất nước khác.

Tuy nhiên, cô và Lâm Hoàng Khiêm vẫn giữ thói quen nhắn tin với nhau thường xuyên.

Cô làm gì, đi đâu, đều chụp ảnh selfie khoe cậu.

Lâm Hoàng Khiêm rất hưởng ứng, cũng chụp ảnh cuộc sống thường nhật của mình để gửi cho cô.
Đinh Trình Dương nhìn cô gái ngồi một góc cười tủm tỉm, anh ta nhếch môi:
-Tình cảm chị em cũng tốt quá nhỉ?
Cô vẫn chuyên tâm nhắn tin, không ngẩng đầu:
-Thằng bé tới tuổi nổi loạn, tôi muốn để mắt tới nó một chút.
-Cô lo cho thân cô đi kìa, cố làm ra dáng vẻ chị gái tốt làm gì không biết nữa!
-Thân tôi làm sao?
Đinh Trình Dương nhìn cô hồi lâu, cúi người, hai tay chống lên ghế bao vây lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
-Thân cô nên gả cho tôi…
-Thần kinh!-Hồ An Nhiên lách khỏi vòng vây của anh ta, cau mày.-Tôi gả cho ai cũng được, miễn không phải là anh!
Đinh Trình Dương đứng thẳng người dậy, nhìn bóng lưng cô gái vụng về trốn chạy, ánh mắt anh bỗng trở nên sâu xa.
Công việc của Hồ An Nhiên tiến triển rất thuận lợi, dự án đóng máy nhanh hơn cô dự kiến nên cô có thể trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Đinh Trình Dương dùng iPad theo dõi tiến độ công việc, anh ta gật gù khen ngợi:
-Lần này ekip phối hợp rất ăn ý, cô cũng làm rất tốt đó!
Hồ An Nhiên không biểu cảm, cô đang chăm chú lướt các sàn thương mại điện tử để tìm quần áo phong cách mới cho cậu em trai nuôi ở nhà.

Cô nghe lời khen của Đinh Trình Dương, bĩu môi:
-Không biết ai luôn mồm nói rằng thời gian tới công việc của tôi sẽ trắc trở vì tôi giữ một cậu thiếu niên khắc tinh bên người nhỉ?
Đinh Trình Dương cứng họng, thì mệnh của Hồ Anh Nhiên và Lâm Hoàng Khiêm tương khắc thật mà…
Về tới thành phố đã là 6h tối, Đinh Trình Dương hào phóng mời cả ekip đi ăn tối để chúc mừng dự án đóng máy thành công.

An Nhiên đã nôn nóng gặp Lâm Hoàng Khiêm tới mức tim nhảy lên cổ họng rồi, đâu còn tâm trí tụ họp ăn mừng.

Cô thẳng thừng từ chối bữa tiệc với lý do sức khoẻ rồi tự lái xe về nhà.

Khác với sự mong chờ của cô, bước vào nhà là một mảng tối om, không hề có mùi thơm của đồ ăn tối, phòng bếp cũng tối đèn, người cô cần tìm cũng không có ở đây.

Cô ỉu xìu, mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng giữa cô và Lâm Hoàng Khiêm là tin ngày hôm qua.

Do cô muốn về sớm tạo bất ngờ cho cậu nên không thông báo trước.
Cô chán chường ném vali sang một bên, lê thân thể đau ê ẩm vì quay chụp liên tục của mình vào bếp.

Từ khi Lâm Hoàng Khiêm chuyển tới nơi này, tủ lạnh nhà cô luôn đầy ắp đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Cô vớ bừa vài thứ đồ sống đã được Hoàng Khiêm sơ chế sẵn đem đặt lên bàn.
Đúng lúc này, phía cửa vang lên tiếng của robot tự động:”Chào mừng đã về nhà”.

Cửa nhà được mở ra, một thiếu niên ăn mặc phong cách bước vào, cậu nhìn chiếc vali hồng trước mặt và căn nhà đã bao trùm bởi ánh điện ấm áp, lòng cũng ấm áp theo.

Cậu khom người thay giày, giọng đều đều:
-Chị về sao không nói cho em biết?
Hồ An Nhiên đi dép lê tạo thành tiếng “xoèn xoẹt” trên mặt sàn, cô đi tới, giúp thiếu niên cởi áo khoác:
-Chị nói trước thì em không về muộn thế này à?
Cậu thiếu niên mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ hiệu Cartier trên tay, vậy mà đã 7h tối.

An Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay cậu, giơ cổ tay mình lên:
-Chị em tâm linh tương thông dữ nhỉ…
Đây là đồng hồ dành cho cặp đôi, cô tiện tay mua trong một lần đi lưu diễn ở châu Âu.

Không ngờ lần gặp lại này, hai người không hẹn mà gặp cùng đeo chiếc đồng hồ này.
Lâm Hoàng Khiêm đưa tay lại gần, hai mặt đồng hồ chạm vào nhau tạo nên tiếng “keng” nhỏ.

Lúc này, Hồ An Nhiên mới quan sát cậu kĩ hơn.

Cậu thiếu niên được sống trong môi trường mới với điều kiện tốt, thể chất phát triển rất nhanh, cậu đã cao hơn cô một chút rồi.

Cô không kiềm được sự bất ngờ:
-Em cao bao nhiêu rồi?
-Cuối tuần trước đo chiều cao ở trường là 1m74.

Sao thế?
Hồ An Nhiên không trả lời, lại chú ý đến vết xước trên gương mặt điển trai của cậu cùng vết đất bẩn ở tay áo.

Cô lắc đầu, ấn cậu ngồi xuống ghế sofa, nghiêm giọng:
-Ngồi yên đó!
Một lúc sau, cô mang từ trong phòng ra một hộp y tế nhỏ xinh, bên trong lại đầy đủ những dụng cụ sơ cứu vết thương.

Cô lấy một ít bông, tẩm nước muối loãng, chấm nhẹ lên vết xước trên mặt cậu:
-Lần sau đánh nhau thì kêu đối thủ đánh né mặt em ra nhé.

Có mỗi mặt tiền đẹp trai, đừng để bị thương thế chứ!
Nếu cô không chạm vào, chắc cậu cũng không biết trên mặt mình có vết thương.

Từ nhỏ tới lớn, cậu không quan tâm tới vết thương trên cơ thể, để da tự lành, người lớn xung quanh cũng xem nhẹ.

Chỉ khi nào gãy tay gãy chân họ mới bận tâm.
Thấy cậu không đáp lời, cô lo lắng an ủi:
-Em chịu khó chút nhé, nước muối vào vết thương hở sẽ hơi xót một chút nhưng sau này sẽ không để lại vết thâm trên mặt.
Lâm Hoàng Khiêm biết cô là người rất trân trọng bản thân, không xuề xoà như cậu.

Hoàng Khiêm ngồi yên để cô bôi thuốc, nhẹ giọng:
-Lần sau em sẽ chú ý.
-Còn có lần sau nữa?-Cô hạ giọng.-Tốt nhất nên bôi thuốc ngừa sẹo cẩn thận vào, đừng để chị thấy vết sẹo nào trên mặt em.
-Hứa với chị.
Hồ An Nhiên đóng nắp lọ thuốc mỡ, giơ ngón tay út tới trước mặt cậu.

Lâm Hoàng Khiêm bật cười trước hành động trẻ con của cô, cậu không đáp lại, đưa tay xoa đầu cô:
-Chị ngốc thật.

Lời hứa thực hiện bằng hành động, không phải ngoắc tay.
Hồ An Nhiên mỉm cười, cậu thiếu niên đã cao hơn cô, động tác xoa đầu cũng đầy cưng chiều.

Lâm Hoàng Khiêm một tay xách chiếc vali khổng lồ của cô lên, mang thẳng lên phòng của cô ở tầng hai, tựa vào lan can gọi cô:
-Chị còn đứng đó làm gì? Lên đây đi tắm đi.
An Nhiên lề mề đi lên, chu mỏ:
-Chưa gì đã ra dáng bố của chị luôn rồi đó.
-Rất hân hạnh.-Lâm Hoàng Khiêm mỉm cười.-Tối chị muốn ăn gì, em nấu.
Hồ An Nhiên sáng rực đôi mắt lên, cô biết nấu ăn nhưng trình độ nấu ăn khó sánh với Lâm Hoàng Khiêm.

Hoàng Khiêm là kiểu người thông minh toàn diện, làm gì cũng xuất sắc, việc nấu ăn với cậu dễ như trở lòng bàn tay.

Trước đây khi sống với người thân, cậu cũng nấu ăn hằng ngày.
Hồ An Nhiên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một loạt đáp án:
-Sườn xào chua ngọt, salad trộn nhiều cà chua, súp bí ngô, bò nướng phô mai.
Lâm Hoàng Khiêm bật cười, lại đưa tay xoa đầu cô:
-Không sợ tăng cân sao?
-Mai chị sẽ tập thể dục nhiều gấp đôi, được chưa?-Cô bĩu môi.
-Không cần, chị vốn gầy rồi.
Trong mắt cậu, Hồ An Nhiên rất gầy, cô vốn ăn rất ít, luyện tập lại nhiều nhưng luôn ám ảnh với cân nặng.

Cô vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần rồi, tăng cân một chút đâu ảnh hưởng gì? Suy nghĩ là thế nhưng cậu không nói ra, đẩy cô vào phòng rồi xắn tay áo vào bếp.
Hồ An Nhiên tắm rất lâu, cậu chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy đủ thơm nức xong xuôi, cô vẫn chưa xuống.

Lúc này, điện thoại Lâm Hoàng Khiêm reo lên, cậu cẩn thận ra ngoài ban công nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói già dặn của cô Hoàng:
-Nghe nói cháu đánh nhau ở trường?
-Vâng.-Cậu thẳng thắn thừa nhận.
Cô Hoàng thở dài một hơi, hỏi han:
-Có bị thương ở đâu không?
Cô Hoàng và Hồ An Nhiên có vài nét tính cách giống nhau, họ không hỏi nguyên nhân xô sát, chỉ lo cậu bị thương.

Họ đều thể hiện tình thương với cậu, vừa tôn trọng quyền riêng tư của cậu.

Đây là điều mà cậu chưa từng được nhận trong suốt 15 năm qua.
Lâm Hoàng Khiêm lắc đầu, mân mê chiếc ốp điện thoại:
-Không bị thương ạ.
-Vậy là tốt rồi.

Lần sau chú ý kiểm soát cơn giận, đừng đẩy sự việc đi quá xa.
-Cháu biết rồi, cháu có giới hạn.

Cô giữ kín chuyện này với An Nhiên giúp cháu.
Cậu không muốn An Nhiên phải phiền lòng vì bất cứ chuyện gì liên quan tới mình.

Cô xinh đẹp, tốt tính như vậy, cô chỉ hợp với nụ cười mà thôi.
Tất nhiên, giáo viên chủ nhiệm đã nói rõ nguyên nhân xảy ra đánh nhau của Lâm Hoàng Khiêm với cô Hoàng.
Trong giờ tin học, các học sinh sau khi hoàn thành bài tập có thể thoải mái sử dụng máy tính.

Một nam sinh có tiếng tên Thái Tiến Tâm mở trang blog cá nhân, đăng tải hình ảnh An Nhiên ăn mặc quyến rũ, ngồi bàn tiệc rượu với một người đàn ông giấu mặt.
Một nữ sinh thấy thế, trầm trồ:
-Tiến Tâm, cậu lấy đâu ra hình ảnh kia vậy?
-Bố tớ làm trong lĩnh vực giải trí mà.

Cái cô Hồ An Nhiên này, nghe nói đã lên giường với bao người đàn ông để có được chỗ đứng trong showbiz.
“Bụp”- một cú đấm lao thẳng vào mặt Thái Tiến Tâm, cậu ta chết điếng tại chỗ bởi lực của cú đấm này, chỉ có thể lắp bắp:
-Lâm Hoàng Khiêm, mày lên cơn à?
Lâm Hoàng Khiêm không để tâm, tung thêm một loạt cú đấm lên mặt Thái Tiến Tâm.
Tấm ảnh kia cậu đã nhớ quá rõ.

Ngày cô tham gia tiệc rượu đó, cô chụp ảnh khoe cậu, đó là tiệc rượu mừng sinh nhật bạn thân của An Nhiên.

Người đàn ông ngồi cạnh cô, chỉ là một fan hâm mộ của cô mà thôi.
Nhưng với lời lẽ thêu dệt của người đời và tốc độ lan truyền của mạng xã hội, tấm ảnh đó có thể cho ra đời bao câu chuyện xuyên tạc cơ chứ! Cậu hoàn toàn trút lửa giận lên Thái Tiến Tâm, mặc bao người lao vào can ngăn.
Kết thúc cuộc gọi, Hồ An Nhiên đã tắm rửa xong, hai người cùng nhau ăn tối.

Xong xuôi, hai người ngồi ngoài ban công ngắm view thành phố từ trên cao, Lâm Hoàng Khiêm đọc sách tham khảo, còn Hồ An Nhiên tập trung ôm guitar sáng tác nhạc.

Tưởng như không ai làm phiền ai, nhưng trong tâm hai người luôn có nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui