Tượng Tâm



Nằm trong phòng ICU theo dõi một đêm, sáng hôm sau mới chuyển sang phòng bệnh thường, Lê Thúy ngồi trước giường, nhìn chằm chằm máy thở không dám động đậy.

Sau khi phẫu thuật cần nằm ngửa 24 tiếng đồng hồ, vì thế không được dùng gối, trên người Lục Thương dán khá nhiều tấm điện cực, mũi miệng đeo máy trợ thở, cả người trông yếu ớt như chạm vào sẽ vỡ ngay. Lê Thúy nắm tay Lục Thương, đôi tay kia lạnh ngắt, không có chút độ ấm nào, hô hấp cũng nhẹ tênh, dường như sợ lúc nào đó y sẽ ngừng thở, cách một lát cậu lại cúi người kiểm tra một lần.

"sd5"

Tấm điện cực

Khi tất cả sắc sảo và chói mắt đều biến mất, Lê Thúy mới nhận ra Lục Thương còn yếu hơn mình tưởng tượng nhiều. Mùa đông trước đó Lục Thương bọc áo bành tô dày cộm nên cậu chưa phát hiện, bây giờ chỉ mặc mỗi quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, cả người như nhỏ bớt một số. Cần cổ mảnh khảnh trông như có thể cầm gọn hơn nửa trong lòng bàn tay đang phập phồng theo từng hơi thở, còn cổ tay của y nữa, vì phẫu thuật mà làn da trắng nõn nhuốm chút màu bệnh tật, tĩnh mạch màu xanh hiện rõ rành rành.

Máy đo nhịp tim ở đầu giường vẽ những đường nhấp nhô lên xuống theo một cách quy luật, Lê Thúy nắm tay Lục Thương, nhưng làm sao cũng ủ không ấm. Cậu khẽ gọi một tiếng, người trên giường bệnh không có bất cứ phản ứng nào, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ. Lê Thúy tựa đầu bên mép giường, mùi sữa tắm quen thuộc tức thì vương vấn nơi chóp mũi, cuối cùng mùi hương này cũng làm cậu an tâm hơn một chút.

Trong phòng bệnh luôn duy trì 22 độ, ban ngày còn đỡ, đến tối ít nhiều gì cũng hơi lạnh, y tá rất chu đáo lấy cho cậu một chiếc áo khoác, bảo cậu đi ăn gì đi.

Lê Thúy không có khẩu vị, chỉ nhấp chút cháo nguội ăn chút bánh mì, trong thời gian này bác sĩ Lương có đến xem một lần, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Lục Thương, sau đó đưa thêm hai chai nước thuốc.

“Khi nào anh ấy mới tỉnh ạ?” Lê Thúy hỏi.

“Chắc sắp rồi, sao cháu không nghỉ ngơi một lát?”

Lê Thúy lắc đầu, bác sĩ Lương kiểm tra cánh tay của cậu, thấy vết thương đã gần như lành hẳn nên cũng tùy ý cậu. Phòng bệnh vốn đã yên tĩnh, đến tối chỉ có y tá trực ban rầm rì tán dóc ngoài hành lang, Lê Thúy nằm sấp bên giường, nghe tiếng trò chuyện như có như không của họ, chống không nổi cảm giác buồn ngủ, từ từ thiếp đi.

Không biết là mấy giờ, trong lúc mơ ngủ cảm giác có người đang nhẹ nhàng khều tóc của mình, Lê Thúy giật bắn, ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi con ngươi tĩnh mịch như nước.

“Anh tỉnh rồi ư?” Lê Thúy lập tức ngồi dậy, căng thẳng đến mức giọng hơi khàn, “Muốn uống nước không?”

Sắc mặt Lục Thương tái nhợt, nghe vậy chỉ khẽ nhắm mắt lại, tỏ ý từ chối. Y vẫn chưa cử động được, do đang gắn máy trợ thở nên không thể nào mở miệng nói.

Gọi bác sĩ trực ban đến xem một lần, xác định không có tình huống dị thường nào, rốt cuộc Lê Thúy mới thả lỏng. Bên ngoài trời còn tối đen, Lê Thúy chỉnh đèn tối lại, lấy ra một cái gối trong tủ, cẩn thận nâng đầu y lên kê bên dưới, sau đó kéo chăn đắp kín. Khi cậu làm những động tác này, Lục Thương vẫn không nhúc nhích, tất cả đều mặc cậu sắp xếp, hai người trên dưới mặt đối mặt, như thể chỉ cần hơi cúi người là hôn nhau được vậy. Nếu bây giờ mình hôn anh ấy, với tình trạng sức khỏe của anh ấy, chắc chắn không thể nào phản kháng được… Lê Thúy bị suy nghĩ lệch lạc của mình làm hết hồn, lập tức quay mặt đi.

Lúc trời sắp sáng, bác sĩ đến tháo tấm điện cực và máy trợ thở, Lê Thúy tìm y tá xin bông gòn, thấm chút nước ấm, giúp Lục Thương lau đôi môi khô nứt. Lục Thương vẫn chưa tỉnh táo được lâu, ý thức khi thì mơ hồ, cảm giác được nước trên môi, y phản xạ có điều kiện khẽ mấp máy môi, Lê Thúy giảm nhẹ động tác, mạch suy nghĩ không khỏi bị hấp dẫn.

Chẳng biết đã kề sát như thế từ bao giờ, gương mặt nhợt nhạt của Lục Thương hiện ra ngay trước mắt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đôi bên, bị cặp môi mỏng sẽ sàng khép mở kia lôi cuốn, Lê Thúy như mê muội.

Hôn một cái?

Chỉ hôn một cái chắc không bị phát hiện đâu ha?

Nghĩ vậy, Lê Thúy ma xui quỷ khiến áp xuống, như chuồn chuồn lướt nước hôn khóe miệng Lục Thương một cái, sau đó vội vàng lùi lại, quá trình nhanh đến mức cậu thậm chí chưa kịp cảm nhận được xúc cảm từ cặp môi kia.

Chỉ là một động tác đơn giản, song cả người cậu lại chìm trong cảm giác thỏa mãn ngập tràn như trộm được báu vật hiếm có, thậm chí còn át hẳn một tia tự trách lẫn trong đó. Sau ngọt ngào, cậu từ từ cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch, hai tai đỏ gay, đúng lúc này, lông mi của Lục Thương run nhè nhẹ, Lê Thúy phục hồi tinh thần lại, cả người cứng đờ, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Vào phòng nước lấy chai nước lạnh, nốc ba ly đầy mới tỉnh táo lại, trong đầu Lê Thúy như đặt một chồng đĩa cũ lộn xộn, lúc thì thoáng hiện gương mặt của Lục Thương, lúc thì văng vẳng lời của bác sĩ Lương, lúc thì chiếu lại hành vi thất lễ của mình, lý trí và xung động lôi kéo lẫn nhau, hệt như một con ong mật chui nhầm vào trong lọ thủy tinh, hối hả tìm kiếm cửa ra.

“Lê Thúy? Cậu ở đây làm gì thế?”

Còn chưa kịp làm rõ suy nghĩ hỗn loạn của mình, Lê Thúy nghe tiếng nên quay đầu lại, thấy Mạnh Tâm Du đang đứng ngoài cửa tò mò ló đầu vào.

Lê Thúy lập tức đứng lên, giơ cái ly trong tay: “Em uống nước.”

“Lục Thương đâu, anh ấy sao rồi?”

Lê Thúy đặt ly xuống: “Anh ấy đang ngủ, em dẫn chị đi gặp anh ấy.”

Hai người đi trên hành lang, Mạnh Tâm Du nhìn Lê Thúy chằm chằm, Lê Thúy bị nhìn mà mất tự nhiên, cảm giác như bị người ta xem thấu bí mật nhỏ của mình vậy, bèn quay đầu lại hỏi: “Bộ… trên mặt em có dính gì sao?”

Mạnh Tâm Du mỉm cười: “Có vụn bánh mì.”

Lê Thúy ngẩn ra, ngượng ngùng sờ khóe miệng, đúng là có thật.

Trong phòng bệnh đơn, Mạnh Tâm Du vừa vào liền đưa tay vỗ mặt Lục Thương: “Tỉnh đi, đừng ngủ nữa.”

Lê Thúy kinh ngạc, nhịn không được kéo tay cô nàng: “Anh ấy mới vừa phẫu thuật xong mà.”

“Không sao đâu, không chết được.” Mạnh Tâm Du hờ hững phất tay.

Lê Thúy còn định nói gì đó với Mạnh Tâm Du, nhưng nhìn sang người trên giường bệnh thì lại nuốt trở vào.

Lục Thương tỉnh.

“Bố em bảo em tới thăm anh,” Mạnh Tâm Du ngồi xuống, chọn một quả táo ở đầu giường bắt đầu gọt, “Bây giờ anh có nghe được lời em nói không?”

Lục Thương thoạt nhìn hơi mệt mỏi, mắt hơi rũ xuống.

“Tôi bàn bạc chút chuyện với anh ấy, có thể mời cậu tránh mặt một lát không?” Mạnh Tâm Du cười với Lê Thúy.

Lê Thúy im lặng, ánh mắt dừng trên người Lục Thương, đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương. Ánh mắt của Lục Thương rất bình tĩnh, Lê Thúy nghe lời đi ra.

Chờ cửa đóng lại, Mạnh Tâm Du quay đầu nhún nhún vai: “Anh thấy không, thằng nhỏ còn đề phòng cả em cơ đấy.”

Lục Thương không nói gì, ánh mắt có ý trách cứ.

“Anh đừng nhìn em như vậy, em chỉ chọc cậu ấy thôi, vừa rồi không có ác ý.” Mạnh Tâm Du cúi đầu gọt táo, gọt ra một mẩu thịt táo thì tự bỏ vào miệng ăn, “Vậy chuyện công ty mỹ phẩm anh định tìm người khác phải không?”

Lục Thương vừa định mở miệng đã bị Mạnh Tâm Du ngăn lại.

“Anh đừng nói chuyện, không cần nói cho em biết lý do, em biết trong lòng anh sớm đã có quyết định, em chỉ tới xác nhận với anh chút thôi, hỏi xong sẽ đi.”

Lục Thương nhìn cô nàng, gật đầu.

“Vậy được rồi… ấy đừng nhúc nhích, trên cằm anh dính cái gì nè,” Mạnh Tâm Du dùng ngón tay vuốt xuống, đến khi thấy rõ là gì thì bật cười, “Giả bộ ngủ hả?”

Trong mắt Lục Thương thoáng hiện ý cười.

Mạnh Tâm Du cười tiếp một lát rồi mới nói: “Em nghe chú Viên bảo lúc anh làm phẫu thuật, cậu ấy ở ngoài cửa trông chừng anh, một tấc cũng không rời.”

Lục Thương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Mạnh Tâm Du thở dài: “Lục Thương, ông chủ Lục, nếu cứ tiếp tục như vậy, mai này anh nỡ xuống tay sao?”

Lục Thương nhắm mắt lại, ra chiều từ chối thảo luận.

“Rồi rồi, anh là bệnh nhân anh lớn nhất, không nhắc nữa là được chứ gì.”

Mạnh Tâm Du tiếp tục gọt táo: “Nếu anh đã quyết phải bảo vệ cậu ấy, mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, mọi người sẽ tôn trọng quyết định của anh, nhưng mà anh đừng hãm sâu vào, cái giá phải trả quá đắt.”

Nghe vậy, Lục Thương nhắm hai mắt lại, lần lữa không mở ra.

Trời vừa sáng, sạp bán điểm tâm dưới lầu bệnh viện đã bày hàng, Lê Thúy ăn tạm chút gì lấp bụng, vốn dĩ định mua ít cháo, nhưng nhìn dòng xe cộ cách đó không xa, cậu lại cảm thấy không sạch sẽ lắm, nghĩ lại rồi quyết định thôi.

Lúc cậu về Mạnh Tâm Du đã rời khỏi, đầu giường chỉ còn sót lại một đống vỏ táo, bác sĩ mới vừa rút máu của Lục Thương xong, Lê Thúy vội vàng đi tới giúp y ấn bông gòn.

“Bắt đầu từ hôm nay có thể ăn chút thức ăn lỏng, nếu xảy ra phản ứng mạnh thì đừng nên miễn cưỡng.” Dứt lời, bác sĩ lại quay sang dặn dò Lê Thúy, “Nếu bệnh nhân có dấu hiệu phát sốt, lập tức báo cho bác ngay.”

“Vâng.”

Chờ bác sĩ đi, Lê Thúy đắp kín chăn cho Lục Thương, chỉnh ván giường lên cao, cố gắng giúp y nằm thoải mái hơn: “Anh muốn ngủ thêm một lát không?”

Lục Thương nhìn cậu, lắc đầu.

Chẳng biết tại sao, Lê Thúy bị ánh nhìn này làm cho chột dạ, cậu vội vàng quay mặt đi, rất sợ Lục Thương nhìn ra manh mối gì.

“Mấy ngày nay cậu chỉ ăn cái này sao?” Ánh mắt Lục Thương dừng ở bánh mì chưa ăn hết, đã vậy còn không phải bánh mì đóng gói đàng hoàng mà là hàng bán sỉ tính theo ký ven đường.

“Có ăn cái khác nữa.” Lê Thúy mắt to, cộng thêm mấy đêm ngủ không đủ giấc, quầng thâm vô cùng rõ ràng. Lục Thương nhìn cậu, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo tay cậu, nhẹ giọng nói: “Cực cho cậu rồi.”

Mu bàn tay của Lục Thương còn ghim kim, vị trí lỗ kim bầm tím, Lê Thúy nắm ngược tay y, hỏi: “Bệnh của anh, sẽ khỏi chứ?”

Lục Thương không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Sống chết có số.”

Hai mắt Lê Thúy lập tức đỏ lên: “Bác sĩ Lương lợi hại như vậy cũng không có cách nào sao?”

Lục Thương nhẹ giọng an ủi: “Ông ấy cũng không phải vạn năng.”

Thấy Lê Thúy như sắp khóc tới nơi, Lục Thương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Không cần phải buồn, tôi sinh ra đã như vậy rồi, đôi khi sẽ trở nặng một chút, nhưng bây giờ vẫn còn tốt mà.”

Lê Thúy không chịu nghe mà thành khẩn cầu xin: “Anh dạy em đi, chuyện công ty, chuyện anh Tả, em muốn giúp anh.”

Lục Thương kinh ngạc, lại nghe cậu cúi đầu nói: “Chẳng phải anh luôn nói em là rùa sao, anh đi không nổi, em chở anh đi.”

Tay Lục Thương siết chặt, rồi lại buông ra, nếu lời này là do người khác nói, y chỉ cho rằng là nịnh nọt mà thôi, nhưng thốt ra từ miệng Lê Thúy thì lại khác, thằng nhóc này không có gì cả, cũng chẳng có toan tính gì với y, cậu ấy nói muốn giúp đơn giản vì thật sự muốn như vậy.

Dường như biết Lục Thương không muốn trả lời, y tá bước vào cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ: “Chân còn tê không?”

Hiển nhiên người được hỏi là Lục Thương, Lê Thúy xốc góc chăn lên xem thử, không khỏi giật cả mình. Do máu ở chi dưới máu tuần hoàn chưa thông, hai chân Lục Thương sưng phù, sờ vào còn lạnh toát.

“Cũng được.”

Y tá dày dạn kinh nghiệm, nghe là biết chẳng được gì rồi, cô chủ động xắn tay áo lên, tháo bao tay đang mang, cúi xuống bên giường bắt đầu xoa bóp cho y.

Lục Thương khẽ nhíu mày nhưng không nói gì cả, bây giờ y chỉ có thể mặc người định đoạt. Nếu là Lương Tử Thụy, y không muốn tiếp nhận trị liệu còn có thể mắng vài câu, nhưng với một cô gái, y cũng khó nói lời từ chối, huống chi người ta cũng vì muốn tốt cho y.

“Nếu không để tôi làm cho.” Nhìn y tá ấn ấn một lát, Lê Thúy lẳng lẳng ghi nhớ cách làm, bước lên nóng lòng muốn thử.

Y tá cũng không nói gì, có lẽ do bị nhìn quá nên xấu hổ, thế là chủ động lùi lại, đi ra ngoài lấy thuốc.

Lê Thúy cao hơn cô y tá cả cái đầu, cúi người hành động không tiện lắm nên dứt khoát quỳ xuống luôn. Sợ làm đau Lục Thương, cậu vẫn cố kiềm sức lại, lực tay nhẹ như đang gãi ngứa, ấn chưa được bao lâu, Lục Thương đã giơ cờ đầu hàng trước, rụt chân lại.

Lê Thúy ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt của Lục Thương cố sức nhếch thành một nụ cười: “Ngứa.”

Khi nói chuyện, hầu kết y trượt lên trượt xuống, do sức khỏe còn yếu, phần nhu hoà trên người y bị phát huy đến mức cao nhất, không thể không nói, Lục Thương thế này trông thật… gợi cảm quá đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui