Sáng sớm Lục Thương tỉnh lại, bên cạnh không một bóng người, như mọi khi y nằm thêm chốc lát rồi mới chậm rãi đứng dậy, khoác áo đẩy cửa phòng ngủ.
Khí trời tốt, ánh nắng rọi vào từ cửa sổ thủy tinh, trong phòng vô cùng ấm áp, Lục Thương đứng tại chỗ nghe ngóng một lát, bỗng nhiên đi đến chỗ ngoặt. Nơi đó có một phòng bếp nhỏ, Lê Thúy ở bên trong đang cầm chảo làm bữa sáng, chắc do mới vừa đổ dầu, trong chảo phát ra tiếng xèo xèo.
“Anh tỉnh rồi hả?” Quay đầu lại thấy Lục Thương, hai mắt Lê Thúy sáng lên hẳn, còn lẫn chút ngại ngùng không rõ ý.
Lục Thương không biết nên nói hình ảnh này không ổn chỗ nào, sao cứ như vợ chồng mới cưới trong phim thần tượng thế nhỉ? Y không thích khói dầu, chỉ tựa ở cạnh cửa chứ không vào: “Nấu gì thế?”
“Bánh trứng cuộn.”
Bánh trứng cuộn
Trong tủ lạnh có chút nguyên liệu nấu ăn để tiện cho khách khứa tự mình xử lý, nhưng chẳng mấy ai thật sự biết nấu. Lê Thúy nhanh tay lẹ chân trải bánh trứng đã tráng ra dĩa, bắt đầu quét nước sốt lên.
Chờ mùi khói dầu tan hết, Lục Thương đi tới, lia mắt nhìn dưa leo tươi xanh được thái sợi chỉn chu trong dĩa, phần đuôi của miếng thịt xông khói đã nướng chín hơi cuộn lại, bên cạnh còn có một chiếc nồi đất nấu nửa nồi cháo bí đỏ đang sôi sùng sục, mùi hương ngọt ngào tràn ngập phòng bếp khiến người ta thèm ăn làm sao. Rau thịt phù hợp, mặn ngọt phối hợp, trong tủ lạnh hiển nhiên không thể trang bị đầy đủ như thế, hơn phân nửa là sáng sớm cậu ấy chạy ra siêu thị mua.
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc nấu cơm?”
“Muốn thì nấu thôi.” Lê Thúy cúi đầu cuộn trứng lại, cắt thành hai khúc đặt lên dĩa, sau đó lấy hai cái chén đi múc cháo.
Lục Thương chăm chú nhìn cậu một hồi, không nói lời nào mà trầm ngâm xoay người đi vào phòng tắm. Chờ y rửa mặt thay quần áo xong đi ra, bữa sáng đã được dọn lên bàn, Lê Thúy ngồi bên bàn bóc vỏ tôm, vừa khéo bóc được một chén nhỏ, đuôi tôm ruột tôm đều được lóc sạch sẽ, chỉ còn lại từng mẩu thịt tôm trắng tươi.
Cảm giác không ổn trong lòng Lục Thương càng mãnh liệt hơn, y nghĩ bụng hôm nay thằng nhóc này uống lộn thuốc rồi à.
“Qua nếm thử xem?” Lê Thúy nhìn y, ánh mắt thấp thỏm nhưng tràn đầy chờ mong.
Ngừng suy nghĩ, Lục Thương đi tới bên bàn ngồi xuống, cầm đũa lên rồi lại nhịn không được dừng một lát: “Tất cả đều do cậu nấu à?”
“Đúng rồi.”
Vỏ bánh vàng óng ánh, độ dày vừa phải, nhìn rất mềm, cắn vào lại xốp giòn, nhai một cái là miệng đầy mùi trứng, nước sốt không nhiều không ít, vừa vặn tràn ra từ giữa lớp bánh, hòa với vị thanh dịu của dưa leo và vị hun khói của thịt xông khói, mùi vị ấy không chỉ tuyệt vời mà còn quen thuộc nữa.
“Thế nào?” Lê Thúy vội hỏi.
“Không tệ.” Lục Thương gật đầu.
Câu này không phải trả lời có lệ, bánh trứng cuộn này quả thật làm khá vừa miệng, giống hệt bánh dì Lộ làm, ra ngoài gần nửa tháng, y thật sự hơi nhớ mùi vị cơm nhà. Bình thường thằng nhóc này không xuống bếp, nào ngờ còn biết nấu cơm, hơn nữa quan sát vô cùng cẩn thận và tinh tế. Lục Thương đúng là thích ăn bánh trứng cuộn, nhưng hiếm khi mới ăn, bởi vì nếu muốn nấu bánh trứng ngon phải cho nhiều dầu, mà y vì nguyên nhân sức khỏe không thể hấp thu quá nhiều dầu mỡ, dì Lộ rất ít khi nấu cho y ăn.
Từ khi Lê Thúy đến nhà họ Lục tới nay, dì Lộ tổng cộng chỉ làm hai ba lần, không ngờ y gắp đũa thêm vài lần lại để Lê Thúy phát hiện, còn lén lút học cách nấu nữa.
Lê Thúy thoạt nhìn cực kỳ phấn khởi, cậu đẩy cái chén trong tay tới: “Thử món tôm bóc vỏ này đi, em bóc vỏ hết rồi.”
Hành động lấy lòng này phải nói là rõ như ban ngày, Lục Thương chịu không nổi, bối rối ngẩng đầu lên: “Cậu…”
Sắc mặt Lê Thúy thay đổi: “Sao vậy? Ăn không vô hả?”
“Cậu… lấy thuốc giùm tôi đi.”
Hiếm lắm Lục Thương y mới có lúc hỏi không ra miệng như thế này, không phải y không biết tâm tư của Lê Thúy, ngược lại, cũng vì biết nên mới càng không nỡ vạch trần. Thằng nhóc này đầu óc ngây thơ, sở dĩ cậu ấy làm vậy đơn giản chỉ vì muốn đối xử tốt với y, trước mặt phần chân thành này, mọi từ ngữ đều trông quá vụ lợi.
Không biết có phải do nhiệt độ ở Hải Nam tương đối cao không, sau khi đến nơi này, sức khỏe của Lục Thương tốt hơn nhiều, mấy ngày nay ra ngoài trở về không còn quá khó chịu nữa. Lê Thúy giống như cái đuôi nhỏ cẩn thận vâng lời chú Viên, bám sát Lục Thương một tấc cũng không rời. Ban đầu Lục Thương cứ tưởng cậu tới môi trường lạ chưa quen kịp nên chăm sóc cậu đủ điều, sau đó mới phát hiện người được chăm sóc là mình.
Chẳng biết Lê Thúy học từ đâu mà dính lấy y quả thật như keo như sơn, ghi nhớ toàn bộ cách ăn uống ăn mặc của y, đôi mắt từ sáng đến tối chưa bao giờ rời khỏi y, ngay cả đi tắm cũng vểnh tai động tĩnh của y ngoài phòng. Cho dù Lục Thương luôn luôn bình tĩnh cũng đỡ không nổi, trong lòng tự nhủ phải tìm thời gian nói chuyện với cậu ấy.
Buổi tối, Nghiêm Kha gọi điện thoại nói muốn mời y ăn cơm, trong điện thoại không nói chi tiết, Lục Thương biết hắn có chuyện khác không tiện nói, vì vậy dẫn Lê Thúy theo, quả nhiên vừa vào cửa đã thấy con cả nhà Tư Mã ngồi trong một căn phòng trang nhã, hai mắt sưng đỏ.
Hôm nay Tư Mã Tĩnh Vinh đổi sang mặc trang phục ngày thường, tai trái đeo một chiếc khuyên tai loá mắt, trông bình thường hơn hôm trên du thuyền nhiều. Thấy bọn họ, cậu ta lập tức đứng lên, lúng túng làm tư thế “mời”.
Hai người liếc nhau, lần lượt ngồi xuống.
“Chú Lục, con mời chú một ly, cảm ơn hôm đó chú giúp con.” Tư Mã Tĩnh Vinh ít nhất cũng 1m85, vóc người cao lớn, cậu ta gọi tiếng “chú” này, chẳng hiểu sao Lê Thúy lại cảm thấy hết sức chói tai.
Lục Thương bình tĩnh như thường, không nhận ly rượu kia mà lấy tách trà bên cạnh cụng với Tư Mã Tĩnh Vinh, ngửa đầu uống cạn.
Tư Mã Tĩnh Vinh hơi khựng lại, vẻ mặt như bị tổn thương, ngượng ngùng nốc hết rượu.
“Trong nhà cậu ổn chứ?” Lục Thương rót đầy tách trà.
“Thì vậy thôi, bố con nói sau này mặc kệ con.” Nói đến chuyện trong nhà, trên mặt Tư Mã Tĩnh Vinh thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn, “Chú Nghiêm bảo con về nói chuyện với ổng, nhưng ổng nóng tính như vậy, biết con làm loạn một trận ở Hải Nam, con mà về ổng không đánh chết con mới lạ, con không về ăn đập đâu.”
Lục Thương không bình luận gì, thản nhiên nói: “Dù sao cũng là bố cậu.”
“Bố?” Tư Mã Tĩnh Vinh mỉa mai, “Nếu ổng còn một chút tình cảm nào với con, ổng đã không tìm con đòi cổ phần mẹ con để lại cho con trước khi mất.”
Lục Thương nhạy bén bắt được một điểm mờ ám, nhà Tư Mã là gia tộc theo dòng họ mẹ, lập nghiệp từ kinh doanh quần áo, sau đó bắt đầu dấn thân vào ngành điện tử, bố cậu ta Nhạc Bằng Phi ban đầu ở rể nhà Tư Mã, thoạt tiên kết hôn với con gái lớn, sau khi con gái lớn qua đời vì khó sinh lại cưới con gái nhỏ của nhà Tư Mã. Ông ta là người có tài, bằng vào bản lĩnh của chính mình, dùng tiền của nhà Tư Mã mở công ty con riêng, sáng lập hình thức kết hợp hậu cần và online marketing làm một, phát triển một đường đến bây giờ, gần như đã làm lũng đoạn quyền đại lý của ba khu Hoa Trung Hoa Bắc Hoa Nam, năm đó còn lên thị trường thứ cấp.
“Không thể nào,” Lục Thương thản nhiên vuốt mép tách, nói theo cậu ta, “Theo tôi biết, Nhạc tổng đâu phải loại người như vậy.”
“Mọi người bị hình tượng của ổng mê hoặc rồi,” Tư Mã Tĩnh Vinh vội la lên, “Ổng còn hù con nói cho ổng mượn dùng một lát rồi trả lại, ổng gạt ai chứ, đưa tiền cho ổng chắc chắn ổng sẽ quay đầu đưa ngay cho Tư Mã Diễm, con không có ngu đâu!”
Mẹ của Tư Mã Tĩnh Vinh là cổ đông duy nhất của công ty, sau khi qua đời, bà để lại 80% cổ phần cho Tư Mã Tĩnh Vinh, chỉ có 20% cho chồng Nhạc Bằng Phi. Lúc đó số cổ phần này chẳng thấm vào đâu, nhưng qua nhiều năm như vậy, ngành điện tử phát triển cấp tốc, lại còn qua tay Nhạc Bằng Phi, nó sớm đã vượt xa quy mô như ngày xưa, Tư Mã Tĩnh Vinh không quan tâm chuyện làm ăn, chỉ sợ chính cậu ta cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền.
Về phần điểm mờ ám của Nhạc Bằng Phi, Tư Mã Tĩnh Vinh nhìn không hiểu, nhưng Lục Thương gần như lập tức hiểu ngay ý đồ của Nhạc Bằng Phi, ông ta muốn niêm yết cửa sau.
*Niêm yết cửa sau (back-door listing) được hiểu là một công ty chưa đủ điều kiện niêm yết đã dùng biện pháp thâu tóm hay sáp nhập để chiếm quyền kiểm soát một công ty đã niêm yết và nghiễm nhiên được niêm yết trên thị trường chứng khoán bằng sự đổi tên của cổ phiếu đã niêm yết.
Sau khi niêm yết thì cố hết sức phân phối cổ phiếu niêm yết để thu gom vốn, thay đổi kết cấu hiện tại của công ty, triển vọng và khả năng vận hành của công ty cũng có thể gia tăng đáng kể, tổng thể mà nói vẫn lợi nhiều hơn hại. Vừa phân tích xong, có thể thấy người làm cha này tuy rằng dã tâm lớn, nhưng chưa chắc không thèm suy xét tình huống của con trai.
“Chú Lục, chú nói xem con phải làm sao đây.” Tư Mã Tĩnh Vinh xin giúp đỡ.
Lục Thương cảm thấy hơi kỳ lạ: “Bố cậu không đưa cậu đi học kinh doanh à?”
“Đưa thì có đưa, nhưng con nghe không hiểu, con đâu có thiếu tiền, học mấy thứ này làm gì, vả lại trời cao đường xa, con đi rồi ai biết trong nhà sẽ xảy ra biến cố gì.”
Thảo nào Nhạc Bằng Phi thích con trai thứ, nếu y là bố cậu ta chắc cũng tức xì khói.
Ngay cả Lê Thúy cũng nghe hết nổi: “Vậy chẳng phải cậu sẽ trở thành kẻ ăn bám sao?”
Lục Thương kéo nhẹ tay cậu dưới mặt bàn, cũng không tiện nói thẳng, chỉ uyển chuyển khuyên nhủ: “Tuổi này của cậu cần phải lấy việc học làm trọng.”
Lê Thúy quay đầu qua nhìn Lục Thương, cậu lại nhớ trước đây từng nghe chú Viên nói, năm đó bố Lục Thương chết vì bệnh, Lục Thương vội vàng về nước dùng năng lực của một mình mình gánh toàn bộ tập đoàn Đông Ngạn, khi ấy y cũng xấp xỉ tuổi bọn họ bây giờ, chỉ có thể nói, chênh lệch giữa người và người thật sự quá lớn.
Nghiêm Kha lững thững tới muộn, Lê Thúy gật đầu chào hắn: “Anh Nghiêm.”
“Ôi, tôi đến muộn, trên đường bị kẹt xe,” Nghiêm Kha cười nói, “Chỉ uống rượu sao được, gọi món đi chứ, hải sản của nhà hàng này không tệ.” Nói đoạn gọi phục vụ lấy thực đơn tới.
Có lần trước tiếp xúc, Lê Thúy cũng không câu nệ với vị trường bối này, cậu rót tách trà cho y, cười nói: “Lần trước em nói năng quá kích động, cảm ơn anh Nghiêm giải vây giúp em,” đoạn quay sang gật đầu với Tư Mã Tĩnh Vinh, “Tĩnh Vinh cũng lượng thứ nhé.”
Lúc nói chuyện cậu cố ý nhấn mạnh chữ “anh”, như thể đang cố gắng sửa đúng vai vế vậy. Tư Mã Tĩnh Vinh nghe mà sửng sốt, sắc mặt phải nói là muôn màu muôn vẻ. Lục Thương khẽ nhếch miệng cười, không nói lời nào, Nghiêm Kha kịp phản ứng, vỗ trán: “Là lỗi của chú, Tĩnh Vinh à, sau này cứ gọi anh Lục đi, cậu ấy cũng không lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi đâu, lỗi tại chú lỗi tại chú, làm rối vai vế hết cả, chú cứ nghĩ cháu còn là bé mập năm xưa chứ, thấy Tiểu Lê mới nhận ra hai đứa hẳn là cùng lứa, ha ha ha…”
Tư Mã Tĩnh Vinh đỏ mặt, Lục Thương mỉm cười nói: “Ảnh nói đùa đấy, gọi sao cũng được.”
“Con, con đi lấy dĩa đựng gia vị qua đây…” Tư Mã Tĩnh Vinh lúng túng đứng lên.
“Em cũng đi.” Lê Thúy cũng đi theo.
Nhìn bóng lưng hai cậu nhóc, Nghiêm Kha nhịn không được nói: “Cậu không sợ hai đứa nó đánh nhau à?”
Lục Thương cúi đầu uống trà: “Bạn cùng lứa dễ giao lưu hơn, ông chú tôi đây đâu có qua góp vui được.”
“Sao cậu thù dai thế?”
Lục Thương ngẩng đầu nhìn lướt qua, đổi đề tài: “Anh với Nhạc Bằng Phi có qua lại làm ăn không? Giúp tôi bắc cầu đi.”
“Có thì có, mà cậu muốn làm gì?”
“Ông ta muốn đi cửa sau, đúng lúc chỗ tôi có một món quà lớn, có lẽ ổng sẽ thích.”
Chuyện trên thương trường, Nghiêm Kha luôn chú trọng có qua có lại, lập tức gật đầu: “Chờ tin của tôi.”
Dĩa đựng gia vị đều theo hình thức tự phục vụ, đủ loại gia vị xếp thành một hàng, thực khách tự chọn lựa theo sở thích của mình. Lê Thúy bỏ qua tương ớt và mù tạt, lấy một phần giấm đường và một phần muối.
Đứng bên cạnh nhìn mà chướng mắt, Tư Mã Tĩnh Vinh múc một muỗng tương ớt làm bộ muốn đổ vào trong dĩa của Lê Thúy: “Phải thêm chút cay mới được.”
Lê Thúy vội vã bưng dĩa sốt tránh ra: “Tôi không muốn.”
“Không thêm cay còn gì ngon.”
“Cậu thích ăn thì tự đi mà thêm, cậu quản tôi làm gì?”
Tư Mã Tĩnh Vinh khinh bỉ liếc mắt: “Không có phẩm vị.”
Lê Thúy không cam lòng chịu thua, quay lại nói: “Khẩu vị khác cậu thì bảo người ta không có phẩm vị, cậu nghĩ mình hay lắm chắc.”
Tư Mã Tĩnh Vinh nghẹn họng, đứng chặn trước mặt Lê Thúy: “Đừng tưởng hôm đó nói vài ba câu thì đây sẽ cảm kích cậu nhé!”
“Cậu cảm kích đời tôi cũng đâu có đẹp hơn.” Lê Thúy hất đầu.
Hai người đứng đối diện, chiều cao ngang ngửa, trong mắt hận không thể tóe lửa, Lê Thúy gằn giọng: “Tránh ra.”
Tư Mã Tĩnh Vinh lườm cậu, giằng co một lát rồi vẫn hết giận, chậm rãi lùi về.
Lúc ăn cơm chủ yếu là Nghiêm Kha và Lục Thương trò chuyện, Tư Mã Tĩnh Vinh y như bóng cao su xì hơi, mặt ủ mày chau ăn cơm. Lê Thúy chỉ lo cúi đầu lột cua cho Lục Thương, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tư Mã Tĩnh Vinh.
Ăn được phân nửa, Nghiêm Kha thật sự nhịn hết nổi, hai người này show ân ái đến mức người đã lên chức bố như hắn cũng bắt đầu thấy xấu hổ, bèn rót ly nước dừa cho Lê Thúy: “Đừng chỉ lo lột, cậu cũng ăn đi chứ.”
Lục Thương đặt đũa xuống, nhận hai con cua trên tay cậu: “Để tôi.”
Lê Thúy làm gì chịu để y động tay, vội vàng lấy cua lại: “Để em tự làm.”
Tư Mã Tĩnh Vinh ngồi kế bên lia mắt nhìn hai người đối diện, sắc mặt quái dị, cậu chàng không rõ quan hệ giữa Lục Thương và Lê Thúy, chỉ cảm thấy cử chỉ giữa hai người có vẻ vô cùng thân mật, trước đó chưa từng nghĩ sang hướng kia, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy không ổn, vì vậy vội quay đầu sang liếc Nghiêm Kha. Đọc hiểu ánh mắt của Tư Mã Tĩnh Vinh, Nghiêm Kha cười hề hề múc một muỗng nghêu chưng trứng vào bát cậu chàng, vỗ vai an ủi: “Quên nói cho cháu biết, hai người họ là một cặp.”
Nghêu chưng trứng
Được xác nhận, Tư Mã Tĩnh Vinh nhất thời như bị sét đánh, mặt mày xám ngoét.
Lê Thúy lơ đãng liếc nhìn cậu ta, cố ý kề sát tai Lục Thương thì thầm gì đó, Lục Thương nghe vậy thì nhếch miệng cười, gật đầu.
Tư Mã Tĩnh Vinh đỏ hết cả mặt, chỉ nghĩ rằng chắc chắn hai người này đang nói mấy chuyện đồi phong bại tục, trong thoáng chốc hàng đống liên tưởng phong phú như nước lũ tràn đê dội xuống làm cậu chàng ngớ cả người, đến khi rời nhà hàng vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Lúc đi, Lê Thúy chào tạm biệt Nghiêm Kha, bấy giờ Tư Mã Tĩnh Vinh mới tỉnh mộng, hối hả rút danh thiếp đưa cho cậu, Lê Thúy nhất thời chẳng hiểu mô tê gì nên không nhận.
Tư Mã Tĩnh Vinh bắt đầu sốt ruột: “Nhận đi.”
Lê Thúy quay đầu nhìn Lục Thương, Lục Thương không có chỉ thị gì, tỏ thái độ cho phép cậu tự mình làm chủ, Lê Thúy bèn đưa tay nhận: “Cái này là?”
“Số điện thoại của tôi,” Tư Mã Tĩnh Vinh hết sức mất tự nhiên, “Có việc cứ gọi cho tôi.”
Lê Thúy sửng sốt một lát, trong lòng bỗng thấy buồn cười, không đợi cậu mở miệng, người đối diện đã phất tay đi theo sau Nghiêm Kha.
“Cười gì thế?” Lục Thương nhìn thấy dáng vẻ muốn cười nhưng không cười của cậu.
“Cậu ta thật thú vị.” Lê Thúy nói, lắc lắc tờ danh thiếp, nghiêng đầu cười với Lục Thương, “Đây xem như là người bạn đầu tiên em quen nhỉ?”
Lục Thương phân tích: “Nhà Tư Mã thực lực hùng hậu, nếu có thể kết bạn với cậu ta sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của cậu.”
Hành động của Tư Mã Tĩnh Vinh, Lục Thương cũng cảm thấy bất ngờ, y không hiểu thế giới của thanh niên trẻ lắm, rõ ràng tính tình hai đứa này trái ngược nhau, thật sự nghĩ không ra nếu trở thành bạn bè thì chơi với nhau kiểu gì. Lê Thúy hướng nội chín chắn, Tư Mã hướng ngoại ấu trĩ, nói chứ thật ra hai cậu nhóc này cũng có điểm tương đồng, đó là ngây thơ thôi rồi.
“Lời em nói khó nghe như vậy, còn tưởng cậu ta sẽ ghét em.”
“Cậu ta chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận thôi, trên thực tế cậu ta đồng tình với lời cậu nói.”
Quả thật Tư Mã Tĩnh Vinh không có vấn đề gì trên phương diện tam quan, cậu ta biết phân biệt trái phải, có điều tuổi trí lực chưa lớn, nhìn cậu ta gặp người kêu chú là biết, năng lực nhận thức thiếu chính xác, hơn nữa tính tình lại có phần lười nhác. Nếu ngày nào đó cậu ta tự mình giác ngộ, đi vào đường ngay chăm chỉ học hỏi, chưa chắc không thể đào tạo thành nhân tài.
“Không phải em muốn châm chích cậu ta,” Lê Thúy nói thẳng, “Em chỉ không muốn người khác gọi anh già như thế.”
Lục Thương nghiêm túc mà ung dung sờ cằm: “Bộ tôi già lắm à?”
“Chưa tới ba mươi nữa, già đâu mà già.” Lê Thúy ngừng một lát rồi nói nhỏ giọng: “Cho dù già em cũng ở bên anh.”
Một tiếng kèn xe hơi rít qua bên đường, Lục Thương quay đầu lại: “Cậu vừa nói gì?”
Lê Thúy vội né tránh ánh mắt của y: “Không có gì.”