Ngày xuất phát xác định là đầu tháng sau, đếm kỹ chưa đến ba bốn ngày.
Lục Thương vốn định bảo chú Viên chuẩn bị chút vật dụng mang theo, thế nhưng Nhạc Bằng Phi nói cho y biết, trại huấn luyện quản lý theo kiểu khép kín toàn diện, ngay cả điện thoại cũng không được mang, đừng nói quần áo và thức ăn, người đi là được, không cần đem gì hết.
Nếu lúc trước đã đồng ý, Lục Thương cũng không tiện nói gì, may rằng bây giờ là giữa hè, không cần lo bị nhiễm lạnh, vì thế chỉ lấy một cái thùng giấy, bên trong cất chút thuốc men đồ dùng và vật phẩm chống muỗi.
Tối hôm trước khi đi, Lê Thúy đọc sách không vô, cậu tắm rửa từ sớm, vây quanh Lục Thương không chịu đi.
Lục Thương cầm sách từ vựng, chẳng những không trách cậu mà còn dẫn cậu lên phòng sách lầu hai.
Nghe đâu đây là nơi bố Lục Thương mất, xưa nay ít khi có người ra vào, Lục Thương kéo ngăn tủ dưới giá sách, lấy ra một thứ trông như móc khoá, suy tư một lát rồi đưa cho cậu: “Cầm đi.”
“Đây là gì vậy?”
“Dao gấp quân đội.”
Lê Thúy cầm trong tay, thứ này cực kỳ tinh xảo, bề ngoại trông như một tấm quân bài, mặt bên có một khe mở ẩn, mở ra xem thử thì thấy lưỡi dao sắc bén lạ thường, không biết làm bằng chất liệu gì, đen đến mức như có thể hút cả ánh sáng vào, nhìn là biết không phải hàng tầm thường: “Nghe nói không được mang gì theo mà anh?”
Quân bài
Lục Thương lại lục ra một sợi dây, móc xuyên qua dao, đeo lên người cậu: “Mang theo đi, phòng thân.” Lê Thúy cao hơn y một khúc, hai người đứng đối mặt, Lục Thương phải ngửa đầu nhìn cậu.
“Tặng em hả?” Lê Thúy cầm dao, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Lục Thương dời mắt đi: “Hoàn thành nhiệm vụ sẽ là của cậu.”
Vừa nhắc tới việc này Lê Thúy lại đau đầu, Nhạc Bằng Phi không yên tâm nên giao hai thằng con nhà mình cho cậu trông nom, luôn mồm dặn cậu phải dạy dỗ hai anh em họ, không được để hai anh em họ đánh nhau làm loạn, nhưng bản thân cậu cũng không lớn hơn anh em Tư Mã là bao, bố ruột còn bất lực, cậu có thể làm gì bọn họ chứ.
“Nói thật, em nhất định phải đi chung với hai tên tha du bình này sao?” Lê Thúy uể oải nói.
*Tha du bình: con với chồng trước của người phụ nữ tái giá.
“Cậu chỉ cần đảm bảo hai đứa nó tứ chi nguyên vẹn là đủ,” Lục Thương nói, “Những chuyện khác cứ liệu sức mà làm, nếu gặp nguy hiểm phải đảm bảo an toàn của mình trước.”
Lời dặn này lệch khá nhiều so với yêu cầu của Nhạc Bằng Phi, Lê Thúy cảm thấy lòng ngọt như đường, rồi lại không khỏi buồn cười, Lục Thương bao che người mình rõ ràng như thế, không biết Nhạc Bằng Phi nghe thấy có tức đến phát ngất luôn không.
“Cười gì thế?” Lục Thương kịp phản ứng, ngay cả mình cũng không nhịn cười được, “Can đảm lên, trời sập có tôi chống cho cậu.”
…
Trại huấn luyện nằm tại một dãy núi sâu cách thành phố hơn trăm km, vào sâu nữa là khu rừng bảo tồn, do địa điểm hẻo lánh, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có, chỉ có thể dùng vệ tinh gọi điện thoại.
Lục Thương không tự mình đến mà chỉ sắp xếp chú Viên đưa cậu đến dưới chân núi, lúc xuống xe Lê Thúy dừng một lát, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác không muốn mãnh liệt, cảm giác này hệt như trẻ nhỏ ngày đầu tiên rời nhà đến trường vậy, cho dù không muốn cỡ nào, cậu vẫn cố gắng dằn cảm xúc này xuống, xách thùng giấy một mình đi lên núi. Với tư cách là một người đàn ông, nếu đã hứa với Lục Thương, bất luận thế nào cậu cũng sẽ làm được.
Lên núi bằng một con đường làm bằng cọc gỗ lát ván, bốn phía đều là núi rừng, cảnh vật xem như thanh tịnh, chỉ là rừng rậm nơi đây cực kỳ nguyên thủy, cây cối tập trung mọc ở ven đường, khiến cho ánh sáng trên mặt đường không được rõ. Lúc lên núi, Lê Thúy nhịn không được mà nghĩ, mức độ khai phá ở đây thấp như vậy, người đi lại đã khó, huống chi là xe cộ, lỡ như có người đi lạc vào rừng, quả thật tiến hành cứu hộ cũng cam go.
Đường làm bằng cọc gỗ lát ván
“Phía trước là trụ sở huấn luyện, bên đó là rừng nguyên thủy, xung quanh đều có lưới phòng hộ, không có gì thì đừng chạy lung tung, căn nhà màu xanh kia là phòng ăn cơm, sáng bảy giờ, trưa mười hai giờ, chiều sáu giờ, đưa cơm đúng giờ, trễ giờ không chờ,” Huấn luyện viên dẫn cậu tham quan một vòng, cuối cùng lên một phòng gác lửng, “Chỗ này là ký túc xá, 203, cậu sẽ ngủ ở phòng này.”
Ký túc xá dành cho bốn người, Lê Thúy mở cửa, giường gần cửa sổ đã có người nằm, người nọ đang cầm máy tính bảng xem phim, thấy cậu thì lập tức ngửa đầu chào hỏi, gương mặt này vô cùng quen thuộc.
“Sao cậu lại ở đây?” Lê Thúy hỏi, ánh mắt lại dời sang máy tính bảng, “Chẳng phải không được mang sản phẩm điện tử sao?”
Tư Mã Tĩnh Vinh vỗ vỗ giường bảo cậu ngồi xuống, rồi lại lấy một lon nước ngọt dưới gầm giường đưa cho cậu, “Bọn họ chỉ nói chúng ta không được mang, chứ đâu có nói người ngoài không được đưa cho chúng ta.”
Lê Thúy: “……”
“Nhưng mà đem theo cũng chẳng có tác dụng mấy,” Tư Mã Tĩnh Vinh phất tay, “Ở đây không có mạng, chỉ có thể xem phim chơi game offline, chán thấy mồ.”
Lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa lại có hai người bước vào, mỗi người lần lượt mang một bình nước nóng, đi trước là một cậu trai ốm nhom nhỏ nhắn, thoạt nhìn quá lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi thôi, mặt mũi hao hao Tư Mã Tĩnh Vinh, có điều trắng hơn thanh tú hơn, Lê Thúy đoán đây hẳn là con trai thứ nhà Tư Mã, Tư Mã Diễm.
Thấy cậu ta, Tư Mã Tĩnh Vinh tức khắc bực dọc quay mặt đi, khinh bỉ “hừ” một tiếng. Cậu trai nọ lại rất lễ phép, sau khi lướt mắt qua Tư Mã Tĩnh Vinh, cậu ta gật đầu với Lê Thúy, rõ ràng người làm em này hiểu chuyện hơn anh mình nhiều, khó trách Nhạc Bằng Phi thiên vị.
“Xin chào, tôi tên Vương Duy.”
Bấy giờ Lê Thúy mới chú ý cạnh cửa còn một người nữa, mặt mày tròn ủm, đeo cặp kính dày cộm, đang mỉm cười với cậu.
“Tôi tên Lê Thúy.”
Vương Duy rướn cổ: “Hả?”
Lê Thúy kiên nhẫn nói: “Tôi tên Lê Thúy, Lê trong lê minh (ánh bình minh), Thuý trong thâm thúy.”
“Ồ ồ,” Vương Duy gật đầu, chỉ bình nước trống dưới đất, nói, “Hai cậu đi lấy bình nước nóng đi, nếu không buổi tối không có nước tắm đâu, bên đây cũng không có chỗ tắm vòi sen.”
Lê Thúy gật đầu, thả đồ đạc xuống đi lấy bình nước nóng.
“Xin lỗi tôi lại quên nữa,” Vương Duy cản cậu lại, ngượng ngùng đẩy mắt kính, “Cậu mới vừa nói cậu tên gì?”
Lê Thúy: “……”
Trước khi đến, Lê Thúy đã hạ quyết tâm, một tháng tới nhất định phải kết thân với bạn cùng phòng, nỗ lực huấn luyện để làm hài lòng huấn luyện viên, tháng sau chờ Lục Thương tới đón mình, nhưng người tính không bằng trời tính, đêm đầu tiên tới đây, kế hoạch của cậu đã bị phá hỏng.
Khởi điểm là Vương Duy nói chuyện quá lớn tiếng, quấy rầy Tư Mã Tĩnh Vinh, Tư Mã Tĩnh Vinh mắng Vương Duy, kết quả Tư Mã Diễm chướng mắt nên nói đỡ vài câu giúp Vương Duy, cuối cùng hai anh em lao vào choảng nhau.
Quần áo gối mền bị ném vương vãi khắp phòng, ngay cả máy tính bảng của Tư Mã Tĩnh Vinh cũng bị đập vỡ. Hình như thính lực của Vương Duy không được tốt lắm, anh ta trợn mắt há mồm nhìn hai anh em đánh nhau, thậm chí chẳng hề có ý khuyên can, Lê Thúy cố gắng kéo hai người kia ra, vô tình bị đấm một cú, không biết là ai đấm. Tiếng động này kinh động đến huấn luyện viên dưới lầu, không lâu sau, bốn người trong phòng khỏi cần nghĩ đến việc ngủ, tất cả bị đuổi ra rừng cây phạt đứng.
Buổi tối trong rừng hoang rậm rạp khác hẳn với thành phố, không đèn không đuốc, bốn phía đen thui như thể không khí cũng bị nhuộm bởi mực, đưa tay chẳng thấy nổi năm ngón. Thời tiết không tốt nên cũng không có trăng, chỉ nghe được tiếng gió thổi lá cây sàn sạt, giống như có người đi tới đi lui ở sau lưng, nhưng khi quay đầu nhìn lại chẳng có gì cả.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sói tru đáng sợ, nghe mà sởn hết gai ốc, cả bọn đều là lần đầu xa nhà đến nơi khỉ ho cò gáy này, làm sao chịu nổi hình phạt như thế, ai cũng câm như hến, thậm chí không dám nhúc nhích. Tư Mã Tĩnh Vinh vốn đã nhớ nhà, bị phạt phen này thì mất mặt oà khóc luôn.
“Lớn già đầu mà còn khóc.” Tư Mã Diễm cười mỉa.
Tư Mã Tĩnh Vinh lập tức ngừng khóc, sửa thành mắng: “Mày cố ý phải không, mày muốn tao sống không yên đúng không?”
“Cố ý đấy thì sao, ai bảo anh ra tay trước.”
“Mày có tin tao xử mày không?”
Lê Thúy nhức cả đầu, cậu đang nhớ Lục Thương muốn chết, không khỏi bị hai anh em nhà này chọc cho phát cáu, vì thế lớn giọng quát: “Im lặng hết đi!”
Quả nhiên hai anh em đều im re, Lê Thúy nói tiếp: “Sau này mâu thuẫn nội bộ giải quyết trong nội bộ, làm ồn đến huấn luyện viên ai cũng không được yên, lần sau người nào gây sự trước người đó tự gánh trách nhiệm, bọn này không hầu đâu.”
Một cơn gió đúng lúc thổi qua rừng cây, Lê Thuý nói xong câu này, cả bọn không ai lên tiếng nữa.
Trong hoàn cảnh tối đen như mực thế kia, ban đầu còn có thể phát huy trí tưởng tượng tự mình dọa mình một lát, dần dà mọi người cũng quen dần, mí mắt sụp lên sụp xuống, ngoại trừ muốn ngủ thì chẳng còn sức nghĩ gì hết.
Không biết qua bao lâu, lúc Lê Thúy cảm thấy chân mình sắp tê liệt, huấn luyện viên mới đứng trên lầu thổi còi một tiếng, cậu thở dài một hơi, vỗ vai Tư Mã Tĩnh Vinh: “Đi thôi, về ngủ.”
Cả bọn đã sớm xiểng niểng, lê chân bước về phía ký túc xá như zombie, đi được một đoạn mới phát hiện Vương Duy không đi theo, hối hả chạy về xem thì phát hiện Vương Duy đứng yên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, cứ thế mà ngủ.
“……”
Buổi tối, Lục Thương ngồi trước bàn duyệt văn kiện, chú Viên đóng cửa lại: “Thời hạn thụ án giảm xuống còn sáu năm là có thể ra ngoài.”
Lục Thương gật đầu: “Cực thân chú rồi.”
“Không nói chuyện này cho cậu ấy biết sao?”
Tay cầm bút ngừng một lát, Lục Thương nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Nói xong như nhớ đến điều gì đó, y hỏi: “Bên cậu ấy sao rồi, đã quen chưa?”
“Nghe người cài vào nói cũng không tệ, chung sống vô cùng hoà hợp với bạn cùng ký túc xá.”
Lục Thương nhếch khóe miệng: “Vậy là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, bốn người “chung sống vô cùng hoà hợp” nằm trên giường ký túc xá lật qua lật lại, mặt ai cũng hận đời vô đối, ở đây rất nhiều muỗi, hơn nữa cực kỳ độc, lúc nãy đứng trong rừng bị gió thổi nên không để ý, về đến ký túc xá mới phát hiện tay chân toàn là mụt, vừa sưng vừa ngứa, khó chịu chết đi được.
May là Lục Thương dự tính trước, bảo Lê Thúy đem theo thứ hữu dụng nhất, cậu lấy bình xịt khử trùng trị ngứa trong hộp thuốc nhỏ, xịt toàn thân một vòng, sau đó đưa cho Vương Duy, Vương Duy phất phất tay, vén ống quần lên ý nói mình không sao, bảo cậu đưa luôn cho Tư Mã Diễm.
Tư Mã Diễm là người hút muỗi nhất ở đây, cậu ta nhỏ tuổi nhất, da dẻ lại non mịn, đã thế còn trắng nữa, sưng đỏ chút xíu cũng trông nghiêm trọng hơn người ta, xịt gần hết bình mới đỡ ngứa.
Vất vả xử lý xong, Tư Mã Diễm ném bình xịt lên giường Tư Mã Tĩnh Vinh, người nào đó lại không thèm lấy, xoay người ngủ luôn.
Nếu là bình thường, có khi Lê Thúy sẽ khuyên nhủ đôi câu, nhưng hôm nay cậu cũng mệt lả, không rảnh để ý nhiều như thế. Cậu bò lên giường nằm xuống, sờ dao gấp trước ngực, nắm chặt nó trong tay, tưởng tượng nhiệt độ cơ thể lành lạnh của Lục Thương, trái tim mới như được cập bến, rốt cuộc yên ổn trở lại.
Hôm sau trời còn chưa sáng, trong doanh trại vang lên tiếng còi ầm ĩ, đợt sau dồn dập hơn đợt trước, nghe như đòi mạng vậy. Cứ tưởng bên ngoài xảy ra việc gấp gì, Lê Thúy hớt ha hớt hải bật dậy.
“Mau lên, còi tập hợp kìa!” Vương Duy lật người một cái nhảy phắt xuống giường, tức tốc chạy vào phòng tắm chiếm vòi nước. Lê Thúy lắc tỉnh anh em Tư Mã, đoạn cầm ly nước đi đến bồn rửa súc miệng. Cậu liếc nhìn Vương Duy trong kính, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thính lực của Vương Duy không được tốt mà, sao vừa nghe tiếng còi lại nhạy cảm như nghe tiếng súng nổ thế.
Vương Duy hành động cực nhanh, đánh răng rửa mặt liền mạch lưu loát, ngay cả quần áo cũng thay sẵn từ tối qua, như thể đã sớm biết sáng nay phải tập hợp khẩn cấp vậy.
Tiếng còi ngoài phòng càng thổi càng gấp, ký túc xá sát vách có tiếng chân người người chạy ra, Lê Thúy cũng tăng nhanh tốc độ, chờ cậu ra khỏi phòng tắm, Tư Mã Tĩnh Vinh vẫn còn nằm lì trên giường không chịu dậy.
“Dậy!” Lê Thúy bước tới kéo cậu ta.
Tư Mã Tĩnh Vinh bực bội hất cậu ra, vùi đầu vào trong chăn, Lê Thúy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nâng tay xốc chăn cậu ta lên.
“Làm gì vậy? Trời còn chưa sáng mà.”
“Sắp tập hợp! Nhanh lên đi!”
Lúc này Tư Mã Tĩnh Vinh mới từ từ tỉnh lại, tiếng còi bên ngoài từ dài đến ngắn, cuối cùng chấm dứt sau một tiếng cao vút. Vương Duy lao tới, kéo Lê Thúy bỏ chạy: “Muộn rồi, cứ mặc kệ hai người họ, chúng ta đi thôi.”
Đến khi xuống lầu, Lê Thúy mới phát hiện số người tham gia tập huấn lần này không hề ít, tầm bốn chục người, thậm chí còn có hai cô gái, tuổi tác không lớn lắm, nhìn quần áo là biết hơn phân nửa đều là con nhà có điều kiện.
Trời chưa sáng hẳn mà vẫn còn mờ tối, Lê Thúy và Vương Duy tới muộn, đành phải đứng bên cạnh toàn đội.
“Ngày đầu tiên tập hợp đã muộn.” Huấn luyện viên tỏ vẻ không hài lòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lúc đi ngang qua một cậu trai thấp bé, huấn luyện viên chỉ tay vào dây chuyền trên cổ cậu ta, “Cái gì đây, dây chuyền vàng? Bộ tới đây thi hoa hậu à?”
Xung quanh lập tức cười ồ lên.
“Cười cái gì? Tôi cho các em cười chưa?!” Huấn luyện viên quát.
Cả đám im phăng phắc, huấn luyện viên lia mắt nhìn đoàn người, ra lệnh: “Tháo đống đồ trang sức của các em xuống hết cho tôi! Còn để tôi bắt gặp lần nữa, tôi thấy cái nào ném cái nấy!”
Tiếng sột soạt vang lên bên người Lê Thúy, ngay cả Vương Duy cũng tháo đồng hồ đeo tay xuống, Lê Thúy khẽ nhíu mày, tay lén lút ấn dao gấp trước ngực.
Mấy thứ tháo xuống bị thu hết vào rổ, đến lượt Lê Thúy, cậu không nhúc nhích, thậm chí đã soạn sẵn lý do thoái thác nếu như bị bắt nộp, thế nhưng huấn luyện viên chỉ nhìn cậu, hỏi: “Ký túc xá các em còn hai người nữa đâu?”
Lúc huấn luyện viên hỏi, Tư Mã Diễm mới lật đật chạy tới, vớ mặc lộn cả đôi, không ít người trong đội đều cười trộm.
“Đội phó, bấm giờ.” Huấn luyện viên lạnh giọng nói, đoạn xoay người rời khỏi, Lê Thúy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đội phó là người dẫn Lê Thúy đi tham quan lúc cậu mới vừa đến, ông ta họ Lý, kiệm lời kín tiếng, tính tình cực kỳ nghiêm túc, nghe vậy bèn cúi đầu bấm đồng hồ một cái, ba người trong ký túc xá nhất thời có dự cảm không lành.
“Tại sao ai ai cũng trông như đã chuẩn bị từ trước vậy?” Lê Thúy lia mắt nhìn đội ngũ, len lén ra hiệu hỏi Vương Duy.
Vương Duy đẩy mắt kính: “Mỗi ngày năm giờ rưỡi tập hợp, đến muộn sẽ bị phạt nặng, chắc bọn họ đã cài báo thức cả rồi.”
“Năm giờ rưỡi tập hợp?” Tư Mã Diễm ngớ người.
“Hôm qua huấn luyện viên mới thông báo,” Vương Duy hơi sửng sốt, “Tôi chưa nói với các cậu à?”
Lê Thúy: “……”
Tư Mã Diễm: “……”
Màu xanh xám nơi chân trời từ từ phai dần, ánh ban mai mờ nhạt xuyên qua rừng cây chiếu sang đây, chẳng mấy chốc trong đội bắt đầu có người nhịn hết nổi, râm ran những tiếng xì xào, đợi đến khi sắc mặt huấn luyện viên sắp đen thành than, Tư Mã Tĩnh Vinh mới lắc lư hai chân lết ra khỏi khu ký túc xá, vừa đến gần đã ngửi được một mùi hương nồng nặc, thằng oắt này lại còn phun keo xịt tóc.
“Tốt lắm,” Huấn luyện viên giận đến xanh cả mặt, quay đầu hỏi, “Muộn bao lâu?”
“Hai mươi tám phút bốn mươi bảy giây.”
Huấn luyện viên giận quá thành cười, ra lệnh: “Đội viên toàn đội, chạy mười vòng quanh sân tập, chạy xong hẵng ăn sáng.”
Toàn đội lập tức kêu rên thảm thiết, huấn luyện viên quay đầu nói: “Bốn người các em, thấy thác nước bên kia không?”
Lê Thúy nhìn theo hướng ông ta chỉ, chỗ khuất sáng ngay khe núi quả thật có một thác nước nhỏ, cao hơn mười mét, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.
“Dưa hấu trên đấy, các em nghĩ cách hái một quả xuống, hái không được hôm nay khỏi ăn cơm.” Dứt lời, huấn luyện viên chắp tay sau lưng lững thững bỏ đi.
“Dưa hấu?” Tư Mã Tĩnh Vinh vừa mở miệng, ba người còn lại giống như nhìn thấy kẻ thù, Tư Mã Diễm là người giận nhất: “Lần sau anh tới sớm chút được không thế, có phải thi hoa hậu đâu anh phun keo xịt tóc làm quái gì, anh muốn cua ai?”
“Tao…” Tư Mã Tĩnh Vinh đang định cãi lại thì bị Lê Thúy bụm miệng, nói: “Qua xem thử đi.”
Lượng nước của thác không lớn lắm, phía dưới có một hố nước đọng hơi sâu, vị trí gần mặt cắt nham thạch mọc khá nhiều dây leo xanh biếc thô cỡ ngón cái, không biết chịu lực được không.
“Chúng ta phải bơi qua, sau đó bò lên trên theo dây leo.” Vương Duy nói.
Đều là đàn ông nên thật ra cũng không có gì kiêng kỵ, Vương Duy cởi quần áo ra trước, chỉ mặc mỗi quần lót bước xuống nước đạp đạp, quay đầu lại nói: “Không sâu, có thể đạp tới đáy.”
Tư Mã Tĩnh Vinh hơi do dự: “Trong nước chắc không có gì đâu ha, ví dụ như rắn nè, rồng nè.”
“Vậy anh ở trên bờ chờ đi, chờ tôi bắt được rồng sẽ tặng anh một con.” Tư Mã Diễm cười khẩy, gập gối nhảy xuống nước với một tư thế đẹp chuẩn.
Chiêu khích tướng này trúng ngay hồng tâm, Tư Mã Tĩnh Vinh không cam lòng yếu thế, cởi quần áo ra bày một tư thế phô trương nhảy xuống nước, một đống bọt nước tóe lên.
Lê Thúy đứng bên bờ, siết chặt nắm tay.
“Lê Thúy?” Vương Duy nghi hoặc gọi, hai người còn lại cũng quay đầu nhìn cậu.
Lê Thúy chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn chậm rãi cởi áo ba lỗ, dưới ánh nắng sớm, một thân đầy vết sẹo đáng sợ thoáng chốc hiện ra trước mắt mọi người, vết phỏng, vết đầu lọc, vết cắt… trên lưng thậm chí còn có một vết súng nửa hư nửa thực.
Những người còn lại đều được nuông chiều từ bé, bình thường trầy ngón tay cũng tru tréo cả buổi trời, làm gì từng gặp vết sẹo khiến người ta hãi hùng như thế, lại còn trên người đồng đội của mình nữa, ai nấy cũng tỏ ra khiếp sợ. Sắc mặt Tư Mã Tĩnh Vinh trắng bệch, lát sau chuyển sang tức giận: “Ổng ngược đãi cậu?”
Lê Thúy nhảy xuống nước, lát sau mới nhận ra “ổng” trong miệng Tư Mã Tĩnh Vinh chính là Lục Thương, cậu bèn đáp trả cậu ta bằng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Đáng tiếc trong mắt Tư Mã Tĩnh Vinh, ánh mắt này lại trở thành có nỗi khổ không thể nói có nỗi đau không thể diễn tả thành lời, cậu chàng bèn siết hai tay thành nắm đấm, cắn răng bức xúc nói: “Không ngờ ổng lại là hạng người như vậy!”
Lê Thúy nào biết Tư Mã Tĩnh Vinh đã tự biên tự diễn ra một vở tuồng lạm dụng tình dục, nào là thiếu niên anh tuấn thà chết không phục nhận hết ngược đãi cuối cùng trở thành cấm luyến*, nào là cao cả kiên trinh thà chịu hành hạ chứ không chịu khuất phục… Nhìn vết thương chi chít trên người Lê Thuý, chắc chắn cái ông Lục Thương kia không đối xử tốt với cậu ấy rồi, nếu đối xử tốt thì sao lại đưa Lê Thuý đến nơi này chịu khổ chứ, giống y như ông già nhà mình vậy, không ngờ Lục Thương mặt ngoài phong độ là thế nhưng bên trong lại là một gã cuồng ngược đãi đạo đức giả!
*Cấm luyến: Trong BL thì “cấm luyến” có nghĩa là người bị giam cầm độc chiếm để mấy anh bá đạo “yêu thương” ấy mà.
“Sau này anh bảo kê cậu.” Tư Mã Tĩnh Vinh như tìm được tri kỷ, mắt rơm rớm vỗ vai Lê Thuý, bày ra vẻ mặt “anh em hiểu cậu mà”.
Lê Thúy hất tay Tư Mã Tĩnh Vinh ra, lạnh lùng nói: “Có bệnh làm ơn chữa sớm đi.”