Tượng Tâm

Nghỉ phép cuối tháng, Lê Thúy vốn định dẫn Lục Thương đi câu cá, ai ngờ đột nhiên nhận được tin báo từ cấp trên, nói rằng trong thành phố có tổ chức một buổi giao lưu tọa đàm về hướng phát triển kinh tế sắp tới, chỉ đích danh yêu cầu nhân viên cấp cao của Đông Ngạn tham dự, cuối cùng không còn cách nào, cậu buộc lòng phải thay chính trang, tự mình lái xe đi.

Lục Thương từng hai lần đề cập đến việc điều Tiểu Triệu qua làm tài xế chuyên dụng cho cậu, nhưng bị cậu từ chối, người khác lái xe nói sao cũng không thoải mái bằng mình tự lái, vả lại cậu cũng chưa tới cấp bậc cần tài xế, giản dị chút tốt hơn, miễn cho người ta mượn cớ soi mói.

Vì thế Lục Thương không nhắc đến việc này nữa, y dậy sớm nằm trên giường, nhìn Lê Thúy đứng trước gương thắt cà vạt, không khỏi nheo mắt lại, khóe miệng cũng hiện ý cười.

“Cười gì vậy?” Lê Thúy nhìn y trong gương.

Tối hôm qua vận động quá độ, Lục Thương như thường lệ nằm thêm một lát, cánh tay gối sau ót, vẫy vẫy tay với cậu: “Qua đây, hôn một cái.”

Lê Thúy nở nụ cười, hai mắt sáng rỡ, mấy năm qua gần như ngày nào cậu cũng đang thay đổi, duy chỉ có đôi mắt vẫn trong veo sâu thẳm như lần đầu mới gặp.

Lê Thúy lại gần, cúi người cắn nhẹ lên môi Lục Thương một phen rồi đúng lúc tách ra, cạ cạ mũi: “Được rồi, em đi đây, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Ừ.” Lục Thương gật đầu, nhìn cậu nhấc đôi chân dài bước nhanh ra sân sau lái xe, động tác vừa phóng khoáng vừa toả đầy mùi hormone.

Tuổi trẻ đúng là tốt thật, ông chủ Lục cảm thán, nhổm dậy xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ của mình, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà lại cúi đầu nở nụ cười.

Niên thiếu ngây thơ tuy rằng thu hút y, nhưng sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành mới thật sự làm y sinh lòng yêu thương.

Ăn sáng xong, Lục Thương lục lọi tủ quần áo một hồi, từ khi Lê Thúy bắt đầu từng bước tiếp nhận công việc của y đến nay, y rảnh rang hơn nhiều, đã lâu không tăng ca suốt đêm, thậm chí cả tuần nay không đến công ty. Ngày xưa dì Lộ ủi đồ xong sẽ đặt quần áo hôm sau y phải mặc lên trước nhất, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, vị trí đó toàn đặt quần áo của Lê Thúy.

Lục Thương lục cả buổi mới tìm được áo của mình trong đống áo sơmi từa tựa nhau, mặc xong y ra ngoài, chú Viên đã đậu xe ở ven đường.

“Đến vườn trúc.” Lục Thương đóng cửa xe, nói.

Hôm trước vừa đổ mưa, khắp núi mọc đầy măng tươi, bầu không khí lạnh buốt, hít thở còn phả ra sương trắng. Lục Thương xuống xe ở cổng, băng qua võ đạo quán, giẫm lá trúc khô đi đến phòng trà sau nhà.

Một cô gái mảnh mai đang nhóm lửa ngoài cửa, thấy Lục Thương thì vội vàng chùi tay vào tạp dề lau sạch bụi bẩn, cười nói: “Chào ông chủ Lục.”

“Ừ,” Lục Thương mỉm cười, nhìn về phía phòng trà, “A Tả có ở đây không?”

“Có có, để tôi gọi giúp ngài.”

“Không cần đâu, tôi vào tìm A Tả nói chuyện chút.”

“Vậy để tôi pha trà cho hai người.”


Lục Thương gật đầu: “Làm phiền.”

Y tháo giày ở cửa, vén rèm đi vào trong, Tả Siêu hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại ngoài phòng, đổi tư thế ngồi xếp bằng bên bàn.

Lục Thương còn chưa đi tới, Tả Siêu đã nâng tay cắt lời y trước: “Cậu đừng khuyên anh nữa.”

“Ai nói tôi tới khuyên anh,” Lục Thương ngồi xuống bên bàn, “Tôi tới chúc mừng anh sắp lên chức bố thôi.”

Tả Siêu ngơ ngác: “Cậu nói gì cơ?”

“Mấy hôm trước chị dâu không được khỏe còn gì?” Lục Thương nói, “Hôm qua Tử Thụy kiểm tra cho chị ấy, có thai giai đoạn đầu, tầm một tháng rồi.”

Sắc mặt Tả Siêu đổi xoạch từ đỏ sang trắng, rồi lại từ trắng sang đỏ. Cuối cùng như mới hiểu chuyện gì xảy ra, Tả Siêu đập bàn cái rầm: “Cậu nói thật sao?!”

Đúng lúc này có người vén rèm bước vào, Tả Siêu ngẩng đầu lên rồi chạy ào tới ngay, nắm chặt tay bà xã nhà mình, kích động đến mức nói không nên lời: “Vợ ơi, anh… anh làm bố hả?!”

Mặt vợ Tả Siêu đỏ như gấc, thoáng hiện nét e lệ của thiếu nữ, cô tránh khỏi Tả Siêu, đặt tách trà xuống đi ra ngoài.

Tả Siêu mừng đến mức không biết làm sao cho phải, cứ đi lòng vòng khắp phòng, muốn ra ngoài tìm mẹ xấp nhỏ nhưng lại sợ mình mất bình tĩnh quá.

“Ngồi xuống đi,” Lục Thương mỉm cười, “Sức khỏe chị ấy hơi yếu, ngày mai phải đến bệnh viện để Tử Thụy khám lại kỹ hơn, nên bồi bổ phải bồi bổ, nên cai cũng phải cai.”

“Được được…” Tả Siêu gật đầu lia lịa, kích động đến mức nhất thời không biết đặt tay ở đâu, theo thói quen mò điếu thuốc trên lỗ tai, sực nhớ Lục Thương vừa nói phải cai, thế là lập tức ném điếu thuốc vào giỏ trúc: “Cai! Cai thuốc, hôm nay cai ngay!”

Lục Thương bày tách trà ra, tự rót cho mình một tách: “Anh sắp lên chức bố rồi, mai mốt làm việc phải suy xét cẩn thận, làm gương cho bọn nhỏ.”

Tả Siêu chà tay lên chân: “Phải, cậu nói đúng… lúc trước anh quá lỗ mãng, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng.”

“Còn nữa, phải cân nhắc đến việc làm nghề nghiệp đàng hoàng, sau này con mình hỏi, chí ít anh còn nói được bố nó làm nghề gì.” Lục Thương nói tiếp.

Cho dù ngu xuẩn cỡ nào, bấy giờ Tả Siêu cũng nghe hiểu ý của Lục Thương, anh gãi gãi tóc, “uầy” một tiếng, nói thẳng: “Anh nói thật với cậu, không phải anh muốn mặt nặng mày nhẹ với Tiểu Lê Tử, chỉ là chuyện này nó làm… anh không biết nói sao nữa. Xưởng xe nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dù gì cũng là một tay anh dựng nên, nó nói đóng là đóng, anh vừa được thả, đám anh em chẳng thấy một ai, chuyện này… chuyện này thật sự quá tổn thương.”

“Cậu ấy chỉ là con nít, anh tính toán với cậu ấy làm gì,” Lục Thương rót tách trà cho Tả Siêu, “Vả lại cậu ấy cũng vì muốn tốt cho anh mà.”

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng chuyện này Lục Thương tán thành cách làm của Lê Thúy, đi lệch đường may ra chỉ oai phong trong một chốc, một khi chiều gió xoay chuyển sẽ tức khắc sụp đổ, chuyện lần này chính là ví dụ tốt nhất. Xã hội đang từng bước hoàn thiện, mọi thứ đều dần dần trở nên hợp quy cách, đây là xu hướng chung, những kẻ chuyên đục nước béo cò đầu cơ trục lợi sớm muộn cũng sẽ vấp ngã.

Bởi vì suy cho cùng đây là một thời đại pháp trị, tất cả những thứ không hợp quy cách sẽ dần dần bị đào thải và thay thế, bất cứ đoàn thể nào muốn phát triển lớn mạnh, chỉ có nước đi bằng con đường chính quy hợp pháp.


Cách làm của Lê Thúy mặc dù tuyệt tình thật, nhưng không hẳn là sai, chỉ là quá trực tiếp, với tính tình giang hồ của Tả Siêu, không chấp nhận được cũng hợp tình hợp lý.

“Nó hơn hai mươi tuổi rồi, cậu còn xem nó như con nít à…” Tả Siêu cười to.

Lục Thương phản đối: “Trong lòng tôi, cậu ấy mãi là con nít.”

Tả Siêu nhìn chằm chằm Lục Thương một lát, hỏi dò: “Đời này cậu chỉ nhận định nó? Không muốn tìm người sinh một đứa sao?”

“Tôi?” Lục Thương cười một tiếng, lắc đầu như cười khổ hoặc tự giễu, “Nếu sống như tôi, sinh ra chỉ tổ chịu khổ thôi.”

Tả Siêu hơi sửng sốt, khuyên nhủ: “Cũng không thể nói vậy được, năm xưa Lục lão gia cũng sinh cậu đấy thôi, con người mà, chỉ khi làm cha mới biết cái gì là ý thức trách nhiệm. Cậu nhìn đi, hồi sáng anh còn giận Tiểu Lê Tử đóng xưởng xe của anh, bây giờ nghĩ lại, thằng nhóc cũng không hẳn làm sai, có lẽ ông trời thật sự muốn anh làm chuyện lớn khác.”

Lục Thương buồn cười: “Anh mới lên chức bố được vài phút đã bắt đầu dạy đời tôi.” Ngừng một chút lại bổ sung, “Có cậu ấy là đủ rồi.”

Thấy tâm ý Lục Thương đã quyết, Tả Siêu chỉ biết cảm thán: “Năm đó lần đầu tiên cậu dẫn nó tới đây, anh thật sự không ngờ sẽ có ngày hôm nay…”

“Nếu anh đã nghĩ thông suốt rồi, cậu ấy lại tới tìm anh, anh đừng lảng tránh nữa,” Lục Thương đặt tách trà xuống, nói thẳng, “Tôi nhìn mà đau lòng.”

Tả Siêu ngượng ngùng, phất tay một cái: “Là lỗi của anh, tối nay anh mời nó đi uống rượu riêng.”

Hai người tán dóc thêm một lát, thấy tâm trí của Tả Siêu đã sớm bay đến người chị dâu, Lục Thương cũng không nán lại lâu, đứng dậy muốn về.

“Măng tươi anh mới đào, gói một chút cho cậu mang về nhé?” Tả Siêu theo sau Lục Thương ra cửa.

“Lần tới đi,” Thấy mấy con công xanh trước sân, Lục Thương chỉ vào chúng nó, hỏi: “Ăn ngon không?”

Tả Siêu gật đầu cái rụp: “Thêm chút củ cải trắng rồi hầm cay, thịt cực thơm.”

Lục Thương hít sâu một hơi: “Để lại một con cho tôi, lần tới làm thịt,” Nói đoạn xoay người nhấn mạnh: “Đừng để Lê Thúy thấy.”

“Được.”

Tả Siêu tiễn Lục Thương ra sân: “Xưởng xe không còn, bên anh hơi thiếu nhân viên, người cần theo dõi sẽ không sơ suất, nhưng các cậu phải cẩn thận hơn.”

“Ừ, qua vài tháng nữa chờ sức khỏe chị dâu ổn định, anh mở xưởng sửa xe đi, tôi sẽ bảo chú Viên giúp anh lo liệu thủ tục. Những việc khác ——”


Lục Thương đột ngột dừng bước, thân thể lắc lư, thở hổn hển mấy hơi, khom người ngồi chồm hổm dưới đất, một tay chống đầu, tay còn lại nhấn mi tâm, lông mày nhíu thật chặt.

Tả Siêu bị dọa hết hồn: “Cậu sao thế kia? Có phải không được khỏe không?”

Lục Thương xua tay, nhắm nghiền hai mắt rồi lắc đầu. Chờ khi mặt mày đỡ nhợt nhạt, y mới cố sức đứng dậy, vịn một cây trúc ven đường mới miễn cưỡng đứng vững.

Chỉ sợ giây tiếp theo Lục Thương sẽ lăn đùng ra ngất, Tả Siêu sốt sắng nói: “Có nặng lắm không? Cậu đừng cậy mạnh đấy.”

Đợi hơi thở đều đặn trở lại, Lục Thương yếu ớt nói: “… Không có gì, bảo chú Viên lái xe vào đi, tôi ra không nổi.”

Chú Viên xuống xe, thấy sắc mặt Lục Thương trắng như tờ giấy cũng hết cả hồn, cả chú lẫn Tả Siêu cùng đỡ mới dìu Lục Thương vào xe được: “Từ từ thôi.”

Lúc đi, Tả Siêu nghĩ sao cũng thấy không yên tâm: “Tiểu Lê Tử biết không?”

Lục Thương tựa ở ghế sau, môi tái nhợt, ánh mắt rời rạc, khẽ nói bằng giọng nghiêm túc: “Đừng nói với cậu ấy, nếu nói cũng là tôi tự nói.”

Tả Siêu như còn lời muốn nói, nhưng thấy chuyện nhà người ta cũng không tiện xen mồm, đang lúc do dự, Lục Thương đã đóng cửa kính xe, bảo chú Viên lái đi.

“Cần tôi gọi bác sĩ Lương tới không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi.

Lục Thương thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng tệ đến cùng cực, y ít bao giờ tỏ ra bất lực như thế, hồi lâu sau như cam chịu số phận, y thểu não “ừ” một tiếng.

Buổi tối, Lê Thúy bị Tả Siêu rủ đi uống rượu, lúc gọi điện thoại báo cho Lục Thương hôm nay không về ăn cơm chiều, giọng cậu hí ha hí hửng, khói mù nhiều ngày qua cuối cùng đã tiêu tán, hiển nhiên cậu mừng húm rồi.

“Uống ít thôi đấy.” Bị cậu ảnh hưởng, Lục Thương cũng cười cười, dặn dò.

Cúp điện thoại, trong phòng yên tĩnh trở lại, Lục Thương ngồi trên sô pha, cảm thấy cả người lạnh run, y không dám đi lung tung, chỉ đành bọc chăn kín hơn.

Chẳng biết qua bao lâu, ngay lúc y đợi sắp ngủ gật, trong sân mới truyền đến tiếng dừng xe, cửa mở ra, Lương Tử Thụy hấp tấp chạy vào: “Cậu bị sao vậy?”

Lục Thương co người lại, cười nói: “Không có gì, mời cậu ăn bữa cơm thôi.”

“Bớt nói nhảm đi, hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cậu trốn tôi còn không kịp, đã bao giờ mời tôi ăn cơm đâu,” Có lẽ do đói bụng, Lương Tử Thụy bốc một quả táo trên bàn trà nhét vào miệng, “Nói đi, không khỏe ở đâu?”

Lục Thương có vẻ do dự, hoặc chẳng biết phải mở miệng thế nào.

“Mắt của tôi,” Lục Thương tìm từ diễn đạt, “… Hình như xảy ra chút vấn đề.”

Lương Tử Thụy khựng lại, sắc mặt thay đổi: “Cậu nói cái gì?”

“Bây giờ tôi không nhìn thấy cậu ở đâu, bốn phía mờ căm,” Lục Thương đưa tay mò mẫm trong không khí, “Chỉ có thể lần theo tiếng đoán xem cậu ở hướng nào.”

Sắc mặt Lương Tử Thụy trở nên nghiêm túc, anh móc đèn pin ra đung đưa trước mắt Lục Thương: “Cảm nhận được không?”


Lục Thương gật đầu: “Có ánh sáng.”

Lương Tử Thụy banh mí mắt y ra kiểm tra tỉ mỉ một phen, đoạn tắt đèn pin, hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Năm đó không lâu sau khi Lê Thúy đi nước ngoài, tôi phát hiện thị lực của mình suy giảm, nhưng đeo kính là ổn nên không để ý lắm. Tầm khoảng nửa năm trước, có một lần ở cửa sân, lúc đang lái xe trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng chồng.” Lục Thương nhớ lại, cố gắng diễn đạt thật rõ ràng, “Sau này tình trạng trên lục tục xuất hiện thêm vài lần, đa số xảy ra vào buổi tối, mỗi lần chừng năm đến hai mươi giây, kéo dài như bây giờ mà còn vào ban ngày, hôm nay là lần đầu tiên.”

Nói xong chờ cả buổi không nghe Lương Tử Thụy đáp lời, Lục Thương không khỏi cảm thấy bất an, y vẫn chưa quen với cuộc sống mất thị lực: “Cậu có đang nghe không?”

“Có.” Lương Tử Thụy nhéo nhéo vai y, trấn an cảm xúc của bệnh nhân, “Tôi đang nhớ lại bệnh án của cậu… Theo lý thuyết, hẳn sẽ không bị thế này.”

“Nguyên nhân nằm ở tim phải không?”

Lương Tử Thụy thở dài: “Phải, mắt cậu không có vấn đề gì, cách giải thích duy nhất là chức năng tim suy giảm dẫn đến mắt không được cung cấp đủ máu.”

“Có cách nào không?” Lục Thương hỏi.

Lương Tử Thụy mặt mày ngưng trọng, không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Lục Thương, hai năm trước cậu quyết định từ bỏ phẫu thuật ghép tim, tôi đã nói với cậu rồi, bệnh tim thời kỳ cuối sẽ đưa đến rất nhiều biến chứng, cho dù hôm nay tôi chữa mắt cho cậu, ngày mai có khi cậu sẽ mất thính lực, đây là cái giá của từ bỏ, cậu hiểu chưa?”

“Vậy ư?” Lục Thương rũ mắt, bật cười, “Nghe tệ quá nhỉ.”

Lương Tử Thụy hít sâu một hơi, giọng điệu hiếm khi tỏ ra không đành lòng: “Trái tim từ từ suy kiệt, quá trình này sẽ rất đau đớn.”

Hai người chìm vào im lặng, trong góc phòng, lò sưởi phát ra tiếng lách tách, Lục Thương dụi dụi mắt, nói: “Nếu đã chọn con đường này, tôi tình nguyện gánh chịu hậu quả, tóm lại nghĩ cách để tôi thấy đường trước đi, Lê Thúy sắp về rồi.”

“Tôi có thể kê ít thuốc cho cậu, nhưng chúng không trị tận gốc được, chỉ tạm thời giảm bớt được thôi, bởi vì nguyên nhân bệnh chủ yếu nằm ở trái tim,” Lương Tử Thụy nói, “Còn nữa, cậu đừng giấu Lê Thúy, chuyện này cậu không giấu nó được đâu.”

Ánh mắt Lục Thương mờ mịt, y men theo giọng nói nhìn về phía Lương Tử Thụy: “A Thụy, nói thật tôi thất vọng với mình lắm, tôi cứ tưởng mình có thể khỏe mạnh sống bên cậu ấy thêm mấy năm.”

“Đừng nói nữa.” Lương Tử Thụy cắt lời, điều khiến anh khó chịu nhất là Lục Thương tỏ ra nản chí. Thân là bác sĩ chính, nhiều năm qua nhìn Lục Thương trầy trật mà sống, trên thế giới này, ngoại trừ bản thân Lục Thương, sợ rằng không ai hiểu hôm nay y ngồi được ở đây khó khăn nhường nào bằng anh.

Lục Thương là một người có ý chí mạnh mẽ, đã bao giờ chủ động thỏa hiệp xin anh giúp đỡ đâu.

“Tôi không từ bỏ, cậu cũng đừng bỏ cuộc,” Lương Tử Thụy nhéo nhéo vai y, “Rồi sẽ có cách thôi, ban đầu tôi đoán trong vòng một năm không ghép tim cậu sẽ mất mạng, bây giờ cậu vẫn sống sờ sờ còn gì?”

“Ừ, cậu còn đoán tôi sống không đến hai mươi tuổi.” Lục Thương nở nụ cười.

“Bởi vậy ánh mắt có là chi,” Lương Tử Thụy an ủi, “Nhưng có một điều, cậu đừng giấu Lê Thúy, với tư cách là người nhà, sớm muộn gì nó cũng phải biết.”

“Tôi chỉ sợ cậu ấy…”

Lương Tử Thụy cắt lời Lục Thương, cảnh cáo: “Nghe đây, bệnh này không nhẹ, lỡ như xảy ra chuyện, không có đùa được đâu, cậu cần được chăm sóc.”

“… Cậu khoan nói đã,” Lục Thương thở dài, nói một cách nhọc nhằn, “Để tôi tìm thời gian nói với cậu ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận