Tượng Tâm



Hôm sau cậu lại không theo kịp, trời còn chưa sáng Lục Thương đã đi rồi, cũng không gọi cậu dậy, Lê Thúy tỉnh lại hỏi dì Lộ mới biết hôm nay ở ngoại ô có một lễ cắt băng khánh thành quan trọng.

“Ăn sáng trước đi, trên bàn là sữa tươi mới giao tới, ông chủ Lục nói tối ngủ chân cháu bị chuột rút nên cho cháu uống nhiều một chút.”

“Con bị chuột rút?” Lê Thúy không hề hay biết.

Dì Lộ cười bí hiểm: “Lúc con trai trổ dáng dễ bị chuột rút lắm, bây giờ không lo bồi bổ mai mốt muộn mất rồi.”

Bây giờ Lê Thúy mới nhớ lại, tối qua trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có hơi khó chịu thật, cậu không phải là người quá nhạy cảm với đau đớn, cỡ đó chưa ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, cậu không tỉnh nhưng hai chân nhúc nhích tán loạn, có lẽ đã đánh thức Lục Thương hay khó ngủ.

“Cảm ơn chị Lộ.” Lê Thúy không khỏi cảm thấy áy náy, vốn dĩ sức khỏe của Lục Thương đã không tốt, cậu còn làm ồn khi người ta ngủ, đổi thành người nào nóng tính chắc đã đá cậu xuống giường từ lâu rồi, làm gì có chuyện tận tâm chuẩn bị sữa tươi cho cậu uống.

“Cháu gọi dì là dì Lộ đi, dì chừng này tuổi rồi, ông chủ Lục gọi chị thì dì còn miễn cưỡng chấp nhận được, tuổi cháu đây làm con trai của dì còn được ấy chứ.”

“Dì quen ông chủ Lục lâu lắm rồi sao?”

“Gần mười năm rồi.”

Lê Thúy suy nghĩ một lát, hỏi: “Vậy những người trước của ông chủ Lục đều do dì chăm sóc ư?”

“Những người trước?” Dì Lộ hơi sửng sốt, đến khi hiểu ra thì bật cười, “Người trước nào, cháu cho rằng ông chủ Lục là ai?”

Lần này đến phiên Lê Thúy sửng sốt, cậu thăm dò: “Ông chủ Lục đâu thể nào chỉ có một mình con, hay là không phải ở đây mà ở chỗ nào khác?” Vừa nói cậu vừa nhớ tới Lý Nham, Lý Nham là một kẻ ăn chơi trác táng đủ chuẩn, bên người hàng tá chân dài, bồ nhí đông như thâm cung lục viện, ngày nào cũng hận không thể lật thẻ quyết định buổi tối ngủ ở đâu. Lúc trước Lục Thương nhắc tới bao nuôi, đương nhiên cậu cũng cho rằng mình sẽ nằm trong nhóm bồ nhí, giành được nụ cười của ông chủ rồi sẽ bị vứt bỏ như giẻ rách, nhưng bây giờ phản ứng của dì Lộ không giống như giả vờ, trái lại khiến cậu cảm thấy hơi căng thẳng.

Bị cậu chọc cười, dì Lộ nói: “Thằng nhóc này suốt ngày nghĩ đi đâu thế, ông chủ Lục là người đàng hoàng, không giống những gã đàn ông ăn chơi đàn đúm bên ngoài, dì ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông chủ Lục gần gũi ai, đừng nói là dẫn người nào về ở.”

Nói xong, thấy Lê Thúy vẫn chưa chịu tin, dì Lộ nói tiếp: “Cháu khỏi cần nói, dì ấy hả, không có tật xấu nào cả, chỉ là trong lòng có chút vướng mắc, chồng cũ của dì là một gã đào hoa, tiếng địa phương là lăng nhăng ấy, bởi vậy dì mới ly hôn với ổng rồi dắt con gái dọn tới đây, nếu ông chủ Lục cũng là người như thế, dì sẽ không đời nào hầu hạ ngài ấy nhiều năm như vậy.”

Lê Thúy kinh ngạc, cậu chỉ biết Lục Thương khác với những người trước đây cậu từng quen, Lục Thương không thích ồn ào, xem thường việc lưu luyến chốn phấn son, đa số thời gian đều dồn vào công việc, nhưng cậu thật sự không biết sinh hoạt cá nhân của y lại sạch sẽ như thế.

“Cháu đó, cứ yên tâm mà ở,” Dì Lộ gắp hai miếng bánh củ cải cho cậu, an ủi, “Ông chủ Lục chỉ là sức khỏe không được tốt mà thôi, quả thật bên cạnh cũng thiếu người chăm sóc, lúc trước dì khuyên ngài ấy tìm bạn gái, ngài ấy nói mình trời sinh không có duyên với con gái, mãi đến lần trước thấy ngài ấy dẫn cháu về… Chậc, đây cũng không phải là chuyện mới ngày một ngày hai, ông Viên uống nhiều cũng từng rủ rỉ vài câu với dì, không ngờ lại là thật, nhưng mà con gái cũng chưa chắc chăm sóc tốt cho ngài ấy, dì thấy cháu cũng được lắm.”

Dì Lộ nói hơi mập mờ, nhưng Lê Thúy nghe hiểu, Lục Thương không phải nổi hứng muốn chơi trò mới mà là đồng tính bẩm sinh. Trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng và phức tạp của Lê Thúy, đối với việc tính hướng, cậu vẫn có phần dễ dãi, cậu không cảm thấy đàn ông thích nhau có gì không đúng, chỉ trong mấy năm ở quán bar, cậu đã chứng kiến rất nhiều. Trong nhận thức ban sơ nhất, đối tượng là nam hay nữ vốn không có nhiều khác biệt với cậu, Lê Thúy chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu, Lục Thương là người đầu tiên phát sinh tương tác với cậu, rất may mắn, nhưng đồng thời cũng làm cậu bất an.

“Đừng ngẩn người ra đó, mau ăn nhiều một chút, lát nữa ông chủ Lục về đón cháu.” Dì Lộ thúc giục.

Lục Thương không về mà bảo tài xế lái xe đến đón cậu. Vừa vào cổng, ngẩng đầu đã thấy một cái logo xanh biển trên tòa cao ốc, bên dưới là vài chữ “Tập đoàn Đông Ngạn” to tướng. Văn phòng của nhân viên cấp cao nằm ở lầu trên cùng, chú Viên chỉ đưa Lê Thúy đến cửa thang máy, một mình cậu đi trong hành lang, vừa đi đến giữa thì đụng phải dòng người ùa ra khỏi phòng họp, người bị vây quanh chính giữa là Lục Thương.

Đây là lần đầu tiên Lê Thúy nhìn thấy Lục Thương làm việc, y mặc âu phục sậm màu, đứng trong đám người trông vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, thỉnh thoảng nghiêng đầu lắng nghe hoặc giơ tay ngắt lời, mỗi động tác đều tỏa ra khí chất không cho phép bàn cãi.

Từ đằng xa, cặp mắt nghiêm nghị kia bắt lấy bóng hình cậu, nét sắc bén giảm bớt mấy phần, y dặn dò một nữ thư ký: “Tiểu Dương, dẫn cậu ấy vào văn phòng của tôi, lấy chút trái cây cho cậu ấy.”

Nữ thư ký lập tức đáp lời, những người xung quanh Lục Thương đều khựng lại vì sự gián đoạn đột ngột này, ai cũng ném ánh mắt đánh giá về phía Lê Thúy.


“Tôi còn chút chuyện phải làm, cậu đến phòng làm việc của tôi chờ tôi, nhé?” Lúc đi ngang qua, Lục Thương đưa tay vỗ vai cậu.

Lê Thúy luýnh quýnh, vội cúi đầu “vâng” một tiếng.

Nữ thư ký bưng một đĩa dâu tây lớn tới cho cậu, còn rót thêm cà phê. Lê Thúy không nếm ra vị gì, chỉ cảm thấy hơi đắng.

“Coi bộ cậu uống không quen rồi.” Nói xong, cô nàng lại ra ngoài đổi thành ly trà sữa, lúc trở vào phát hiện trên tay Lê Thúy có thêm mấy con thú bông. Là một đống rùa đen vỏ xanh, có năm sáu con, hình dạng giống y đúc nhưng lớn nhỏ khác nhau, trông như bộ ảnh gia đình vậy.

Đây là đồ chơi của con gái bảy tuổi của một nhân viên cấp cao khác, lúc về bỏ quên ở đây. Lê Thúy nhìn chằm chằm rùa đen nhỏ rải rác khắp nơi một lúc lâu, không biết mắc phải chứng OCD gì, thừa dịp không ai ở đây, cậu nhặt lên từng con một, xếp chồng chúng lên nhau ngay ngắn như trò xiếc chồng người. Thân là thư ký mà còn phải phiền khách dọn đồ chơi cho mình, hiển nhiên là do mình không làm tròn trách nhiệm, Tiểu Dương đang chuẩn bị rầu rĩ thu dọn thì bị Lục Thương ngăn cản.

*OCD (Obsessive-Compulsive Disorder – Rối loạn ám ảnh cưỡng chế): Là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

“Cho cậu ấy đi.”

Nữ thư ký hoảng hốt, không biết Lục Thương xuất hiện ở cửa từ bao giờ. Lục Thương không nhìn cô, ánh mắt lướt thẳng qua sau lưng cô, sắc mặt thâm trầm mà chăm chú. Tin đồn thị phi xẹt qua đầu Tiểu Dương, cô nàng tức khắc cảm thấy như bị sét đánh, mặt mày tái mét đẩy cửa đi ra ngoài.

“Chị ấy bị sao vậy?” Lê Thúy ngẩng đầu hỏi.

Lục Thương hờ hững đóng cửa văn phòng: “Thực tập sinh mới tuyển năm nay, làm việc còn hơi bộp chộp, đừng để ý.”

“Hình như tôi vẫn chưa hỏi cậu, Lê Thúy, cậu có ngại tôi công khai quan hệ của chúng ta không?” Lục Thương ngồi xuống đối diện Lê Thúy.

Lần đầu nghe Lục Thương gọi tên mình, Lê Thúy vô thức ấp a ấp úng: “Ông chủ Lục… không ngại sao?”

“Tôi không ngại.” Lục Thương nói thẳng.

“Vậy em cũng không ngại.”

“Tại sao, không sợ người khác xem thường cậu à?”

“Mạng của em là do anh cứu, không phải người nào khác.”

Trên mặt Lục Thương lộ vẻ ngoài ý muốn, y không nghĩ rằng Lê Thúy lại phân chia rạch ròi như vậy. Y chỉ tiện tay nhặt cậu ấy về, Lê Thúy lại tách riêng y khỏi những người khác, xếp vào nhóm đặc biệt nhất. Chỉ một câu ngây thơ gần như ngốc nghếch ấy lại làm cho Lục Thương bỗng nhiên không thể mở miệng thốt ra lời mình định nói.

“Có phải cậu còn đang lo lắng tôi sẽ đuổi cậu về chỗ Lý Nham không?” Lục Thương hỏi thử.

Tay cầm đồ chơi của Lê Thúy vô thức siết chặt.

Thấy thế, Lục Thương thở dài một tiếng, cúi đầu dùng tăm tre xiên một trái dâu tây đưa cho cậu, thản nhiên nói: “Mạng của cậu nằm trong tay chính cậu, đi hay ở đều do cậu quyết định, vì vậy không cần lo lắng quá. Nếu sau này có một ngày cậu nghĩ thông suốt rồi muốn chạy thì cứ việc nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đến nơi an toàn. Những lời này có hiệu lực dài hạn.”

Lê Thúy ngậm một họng dâu tây, nghe vậy thì cổ họng chua chát. Lục Thương nhạy cảm hơn cậu tưởng tượng nhiều, thật ra chút ý đồ thăm dò và lấy lòng của cậu đã bại lộ trước mắt y từ lâu, nhưng y biết chứ không vạch trần, thậm chí bình thản nói cho cậu biết, không sao, tất cả đều có thể được chấp nhận. Lê Thúy đột nhiên cảm thấy mình giống như con rùa bị xốc mai trong tay, co ro bảo vệ sự bất an và khao khát không thể che giấu dưới lớp mai của mình.

Bấy giờ có người gõ cửa bước vào, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ.

“Lục tổng, Nghiêm Kha trả lời điện thoại, anh ta đồng ý dùng 6% cổ phần…” Mới nói phân nửa thì vội vàng ngừng miệng.


Lục Thương phất tay: “Cậu ấy không phải người ngoài, tiếp tục đi.”

Bước nhanh tới là một người đàn ông thấp lùn đeo mắt kính, sắc mặt hồng hào, toàn thân tản ra một luồng khí chất khôn khéo, do chưa gặp Lê Thúy bao giờ nên hơi chần chờ lưỡng lự, cuối cùng vẫn đến gần bên tai Lục Thương, giảm nhỏ giọng.

Lê Thúy không nghe rõ họ nói gì, cũng không có hứng thú, chỉ thấy sau khi người nọ nói xong, sắc mặt Lục Thương có thể xem là mừng rỡ.

“Đồng ý yêu cầu của ổng, mở đại hội cổ đông sau Tết tổ chức một lần.”

Người đàn ông đeo kính tỏ ra lo lắng: “Vậy cổ phần công ty trong tay chúng ta chỉ có 40%, bọn họ có đồng ý không?”

Lục Thương không để ý lắm: “Không phải do bọn họ quyết định.”

Người đàn ông đeo kính gật đầu: “Vậy tôi đi nghĩ hợp đồng.”

Khi người nọ đi ra, Lục Thương lại nói: “Úy Lam, tiện thể nói với Nghiêm Kha một tiếng, cho tôi mượn đồ chơi của con gái anh ta.”

Từ Úy Lam nghe mà sửng sốt: “Cái gì?”

Lục Thương lắc lắc rùa đen nhỏ, Từ Úy Lam cười mắng một tiếng.

Tuyết lớn không hề có dấu hiệu ngừng lại, giữa trưa hai người ra khỏi cổng, Lê Thúy thấy không ít xe đang dỡ rượu champagne ở cổng, nhờ vậy mới biết hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước Tết, tối nay có buổi liên hoan cho công nhân viên.

Sắp đến Tết rồi, cậu cảm nhận được.

Lục Thương dẫn cậu vào một võ đạo quán nằm ở sườn núi, xung quanh là một mảnh rừng trúc, cảnh vật yên bình thanh tịnh. Lê Thúy đi vào, phát hiện bên trong ngồi đầy người, đa số đều là đàn ông ăn bận thoải mái, có người còn ở trần, trong phòng có mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, không giống thành phần tri thức nhã nhặn trong công ty, hiển nhiên nhóm đàn ông ở đây không phải là dân ngồi văn phòng quanh năm.

“Để mọi người đợi lâu.” Lục Thương vừa đến, người bên trong đều đứng dậy chào hỏi, dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ tên Tả Siêu.

“A Tả, bảo họ khai tiệc đi,” Lục Thương dặn dò, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Bàn tròn lớn ba mươi người, Lục Thương ngồi ở thượng tịch (chỗ ngồi dành cho người tôn quý), Lê Thúy ngồi bên cạnh y. Lẽ ra vị trí này là của Tả Siêu, nhưng thấy Lục Thương dẫn người theo nên nhường chỗ kiểu tượng trưng, ai ngờ Lục Thương lại không phản đối. Hành động tựa như ngầm thừa nhận này làm cho những người tinh mắt một chút không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đôi bên ngầm tự hiểu.

Từ xưa đến nay, điểm nhấn của tiệc rượu chẳng có gì ngoài mời rượu, có điều ở đây khá đặc biệt, khách khứa nốc hết ly này đến ly khác, còn Lục Thương chỉ giơ ly trà cười đáp lễ, dù vậy cũng không ai để ý, tất cả mọi người đều hăng say hứng khởi. Nhìn là biết giao tình giữa Lục Thương và những người này không tệ, chí ít đến mức có thể bỏ qua nghi thức xã giao.

“Nào nào cậu em, ông chủ Lục không uống được, anh đây mời cậu một ly.” Tả Siêu là người dễ kết thân, thấy Lê Thúy chỉ lo cúi đầu ăn cơm thì nhịn không được mở một chai rượu đế tới chọc cậu.

Lê Thúy vô thức nhìn sang Lục Thương, Lục Thương lại mỉm cười nhìn cậu, không có chỉ thị gì.

“Em không biết uống rượu…” Lê Thúy nói nhỏ.

“Không biết uống? Không sao, để anh dạy cậu, chuyện uống rượu này trước lạ sau quen ấy mà!” Nói đoạn rót cho cậu một ly.

Nhìn rượu sắp tràn ra khỏi ly, Lê Thúy vội vươn tay ra cản: “Đủ rồi đủ rồi, em không uống được nhiều vậy đâu.”


“Nào,” Tả Siêu cụng cụng ly của cậu, “Anh uống trước nhé.” Nói xong bèn ngửa đầu lên, nốc vài hớp đã cạn ly rượu, còn lộn ngược cái ly cho mọi người xem, giành được tiếng trầm trồ khen ngợi.

Ly này ít nhất cũng chừng ba lạng (150ml), Lê Thúy hoảng hốt trước tửu lượng đáng gờm của Tả Siêu, rồi lại có chút bối rối khi lâm vào thế bí, đã vậy người xung quanh còn luôn miệng thúc giục cậu: “Uống nhanh lên, không uống là không nể mặt anh Tả đấy.”

“Đúng rồi uống nhanh lên…”

“Người mà ông chủ Lục dẫn đến không thể làm ông chủ Lục mất mặt được…”

Lê Thúy luống cuống, quay đầu sang chỉ thấy Lục Thương vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, không có ý định giải vây cho cậu, nhất thời không rõ rốt cuộc y có muốn cậu uống hay không, cậu chỉ đành nâng ly lên, bất chấp nhấp một hơi. Rượu đế cay xè, vừa vào miệng đã kích thích đến độ cậu nhăn mày nhíu mũi, sặc sụa đỏ bừng cả mặt.

Những người ngồi bên dưới đập bàn cười như điên, ngay cả Lục Thương cũng cười lắc đầu.

“Cậu em à, rượu không phải uống như vậy, phải uống ngụm lớn, ngụm lớn nha.” Tả Siêu ở bên cạnh sốt sắng nói.

“Thôi đủ rồi.” Lục Thương nhẹ giọng ngăn cản.

Sau chút kích thích ban đầu, Lê Thúy từ từ nếm được dư vị, cảm thấy vô cùng thơm nồng.

“Ông chủ Lục, có gì đâu mà căng thẳng thế, chút xíu rượu không lấy được mạng cậu ấy đâu.” Bên dưới có người trêu chọc.

“Phải phải, gần sang năm mới, uống say vừa khéo cho ông chủ Lục nhắm rượu luôn.”

Lời thô tục vừa thốt ra, bầu không khí bên dưới thoáng chốc thay đổi, đàn ông với đàn ông tụ tập một chỗ chủ yếu chỉ có bấy nhiêu đề tài, ở đây chỉ có Lục Thương dẫn theo người nhà, vì vậy Lê Thúy lập tức trở thành đối tượng chọc ghẹo số một của mọi người.

Mà đương sự lại như chẳng thèm quan tâm, tiếp tục so tài với ly rượu trên tay. Lê Thúy uống rượu không nhanh, nhưng nhấp xong ngụm đầu tiên thì như lên cơn nghiện, lúc người bên dưới đang say sưa trò chuyện, mấy lạng rượu trong tay đều bị cậu nốc hết vào bụng.

“Ấy chà, được đấy chứ.” Tả Siêu lập tức vỗ tay khen ngợi.

Lục Thương mỉm cười vỗ lưng cậu: “Đừng miễn cưỡng.”

Trái lại Lê Thúy cảm thấy rất tốt, vừa không hoa mắt vừa không khó chịu, lăn lộn trong quán bar nhiều năm như vậy, lạ thay cậu chưa từng say rượu bao giờ, nhất thời thích nhiều hơn sợ.

Rượu khiến người ta can đảm hơn, cậu lại rót một ly mời Tả Siêu: “Anh Tả, mời anh.”

“Nhóc con, được lắm, có gan đấy.” Tả Siêu cười ha ha, rót đầy ly cụng với cậu, cùng uống cạn sạch.

Tiền lệ vừa mở, tức thì có người vội vàng tới mời rượu, bấy giờ Lê Thúy mới biết, không phải bọn họ không thích nâng ly cạn chén, chẳng qua không ai cho rót cho bọn họ mà thôi.

Mới đầu Lục Thương chỉ nhắc nhở cậu vài ba câu, lát sau cũng buông tay mặc kệ, ngồi một bên cúi đầu bàn bạc chính sự với Tả Siêu.

Quanh năm suốt tháng chỉ có mấy ngày này là được thư giãn một chút, dĩ nhiên không ai để ý vấn đề thân phận, suốt bữa tiệc cả khách lẫn chủ đều vui tới bến, không chỉ rượu trên bàn bị uống sạch, ngay cả mấy chai rượu quý trong vườn trúc đều bị lén moi ra. Bàn xong việc với Lục Thương, Tả Siêu ôm bụng tỏ vẻ muốn rút lui trước: “Cậu đào đâu ra báu vật này thế, uống ghê thật, ngay cả tôi cũng muốn chào thua, không được rồi, tôi phải đi vệ sinh cái đã, cậu lo mà trông chừng cậu ta đi, đừng để cậu ta chuốc say hết anh em của tôi.”

Lục Thương nghe vậy bèn quay đầu lại, trông thấy cả đống người say ngã lăn quay, chỉ còn một mình Lê Thúy cao gầy ngồi đó, buồn bã xách chai rượu đi loanh quanh bàn, lần lượt kiểm tra xem còn ai chưa say.

“Lê Thúy.” Lục Thương gọi.

Người được gọi quay đầu lại, lơ ngơ nhìn y chằm chằm, trong mắt như có hơi nước. Lục Thương biết thật ra cậu ấy say rồi, chỉ là rượu phẩm tốt không phát tác mà thôi.

*Rượu phẩm: phẩm chất biểu hiện ra khi say rượu, ví dụ như có người uống say thì lăn ra ngủ, có người thì vui tính hẳn lên…

“Qua đây.” Y ngoắc tay.


Lê Thúy lướt qua như du hồn, lúc chỉ còn hai bước, chân bỗng nhiên mền oặt, quỳ xuống ôm đầu gối của Lục Thương: “Mọi người gục hết cả rồi.”

Động tác này rất giống một con Golden Retriever đòi khen, Lục Thương đỡ lấy cậu, nhẹ giọng trấn an: “Ừ, khó chịu không?”

tt6

Golden Retriever

Lê Thúy lắc đầu, còn nói: “Không ai rót cho anh cả.”

Nghe vậy, Lục Thương im lặng một hồi, đoạn đưa tay kiểm tra đồng tử của cậu, nói: “Ở đây sẽ không ai rót cho tôi hết.”

“Anh ngủ với em đi.” Lê Thúy thình lình nắm tay y.

Lục Thương hơi kinh ngạc, hỏi: “Tại sao phải ngủ với cậu?”

Trong mắt Lê Thúy hiện ra một chút tủi thân: “Đừng đưa em đi…”

Lê Thúy đang nhắc đến cuộc đối thoại buổi trưa, coi bộ thằng nhóc này hiểu nhầm rồi, cho rằng Lục Thương nói vậy là phủi sạch quan hệ với mình. Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Lục Thương kéo cậu dậy, vỗ vỗ đầu gối quỳ bẩn của cậu, không khỏi thấy buồn cười: “Ngủ với cậu sẽ không đưa cậu đi à?”

Lê Thúy hé mắt, ra chiều não chưa kịp thông, Lục Thương không có ý định tiếp tục dây dưa vấn đề ngủ hay không ngủ với cậu, y nâng tay bảo phục vụ đưa khăn ướt tới, trước tiên giúp cậu lau mặt sạch sẽ, sau đó chuẩn bị căn phòng trên lầu, bảo cậu đi nghỉ ngơi.

“Rùa đen nhỏ…”

“Rùa đen nhỏ ở trên xe.” Không thể nói lý với người uống say, chỉ có thể chiều theo. Thấy Lê Thúy nhìn chằm chằm cửa không chịu đi, Lục Thương đành phải gọi điện thoại bảo tài xế đem mấy con rùa đen nhỏ đồ chơi tới cho cậu.

Tả Siêu đi vệ sinh xong quay về tựa bên cửa xem toàn bộ quá trình, cười nói: “Anh nói chứ cậu nhặt con trai về đấy à?”

Lục Thương nhéo nhéo mi tâm, thở dài: “Nói chính sự đi.”

Tả Siêu thu lại nụ cười, nói: “Hôm qua sở trưởng Ngô ở khu Tây liên hệ với anh, nói gần đây bắt được một vụ buôn lậu súng ống, đa số hàng đều đã bị tịch thu, nhưng theo khẩu cung của kẻ gây án, vẫn còn một phần nhỏ tuồn vào chợ đen, anh phát hiện một gã quen mặt trong đám người giao dịch, là người của Lưu Hưng Điền.”

Sắc mặt Lục Thương trầm xuống: “Anh chắc chứ?”

“Không nhầm đâu, em vợ của gã đó từng giật bạn gái của một người anh em của anh, lúc đấy còn đánh nhau một trận vì chuyện này, Lưu Hưng Điền là cổ đông của Đông Ngạn các cậu mà, lão mua súng làm gì, nói chứ anh càng nghĩ càng thấy không ổn, dạo này cậu chú ý hành động của lão một chút.”

Lục Thương im lặng suy tính một lát, nói: “Sắp xếp vài người xung quanh nhà tôi, lúc tôi không ở đây nhớ theo dõi cẩn thận.” Nói xong ngẩng đầu liếc mắt ra hiệu về phía phòng của Lê Thúy, nói: “Nếu cậu ấy ra ngoài, anh nhớ phái vài người đi theo.”

“Biết rồi,” Tả Siêu gật đầu, “Còn cậu thì sao?”

“Bây giờ lão chưa gây nổi sóng gió, năm sau tôi định mua lại cổ phần công ty của Nghiêm Kha, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bước tiếp theo lão nhất định sẽ lấy lý do mở rộng thị trường mới, ép tôi nhận cục nợ ở cảng biển.”

“Công ty của các cậu chuyển nhượng cổ phần phải được sự đồng ý của cổ đông mà, lão chịu ngồi yên nhìn cậu thâu tóm hết sao?”

“Lão không chịu đâu, thế nên tôi sẽ chặt đứt đường vốn của mấy ông già đó, mấy ổng sẽ không cự nự với đồng tiền, Lưu Hưng Điền chỉ có 20% cổ phần công ty, phản đối cũng vô dụng.”

“Anh không hiểu chuyện công ty của các cậu, nắm nhiều cổ phần thì tốt thật, nhưng cũng dễ dính rắc rối lắm, cậu phải cẩn thận.”

Nói xong, hai người mạnh ai nấy đi. Tối nay tập đoàn Đông Ngạn còn tổ chức một buổi tiệc cỡ lớn, với tư cách là người lãnh đạo công ty, tất nhiên Lục Thương phải tham dự.

Cũng như năm ngoái, sự kiện náo nhiệt nhất buổi tiệc hằng năm luôn là rút quà thưởng, quà năm nay do bộ phận Hậu cần chuẩn bị, bình thường Lục Thương chẳng bao giờ hỏi đến mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ duyệt chút ngân sách cho bọn họ mua gì thì mua.

Vì thế y rút trúng một hộp Okamoto 0.01.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận