Tượng Tâm

“Anh đã hứa với em, anh đã hứa sẽ bên em đến già, em chỉ có anh thôi, anh đừng bỏ em lại.” Dẫu biết bây giờ Lục Thương không nghe thấy, Lê Thúy vẫn không kiềm được cất lời khẩn cầu.

Người trên giường bệnh chẳng có bất kỳ phản ứng nào, nhưng ngay bên cạnh, nơi Lê Thúy nhìn không thấy, thiết bị giám sát đầu giường lẳng lặng vẽ nên một đường lồi lõm với tần số khác.

Nhiệt độ trong phòng CCU hơi thấp, Lê Thúy mới ngồi một lát mà tay chân đã lạnh toát, cũng may áo khoác mà bác sĩ Lương chuẩn bị cho cậu đủ dày, cậu co người lại, khẽ khàng tựa vào một cái giá dựng dụng cụ bên giường bệnh, nhìn Lục Thương ngủ.

Lúc này đêm đã khuya, ngoài hàng lang không một bóng người, trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn chỉ thị của máy móc thỉnh thoảng chớp nháy.

Lê Thúy nửa tỉnh nửa ngủ tựa vào bên cạnh, mơ màng phát hiện cửa phòng hé mở, có người cà thẻ bước vào. Cậu giật mình tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là Lương Tử Thụy tới gọi mình ra ngoài, nhưng ngước mắt lên nhìn, phát hiện tướng tá không giống, người này hơi béo, rõ ràng không phải Lương Tử Thụy, cũng không phải viện trưởng Lương.

Để tránh bị bắt gặp mắc công Lương Tử Thụy lại ăn mắng, trước khi đối phương bật đèn, Lê Thúy nhanh chóng lủi xuống gầm giường, đưa mắt nhìn qua khe hở.

Nhưng người bước vào vốn không có ý định bật đèn, trái lại còn lén lút khóa trái cửa. Do bị ván giường che khuất, cậu không thấy rõ mặt đối phương, chỉ nhìn thấy áo blouse trắng quen thuộc.

Trực giác với người của Lê Thúy bao giờ cũng chuẩn xác, thấy động tác của đối phương rề rà chậm chạp một cách mất tự nhiên, chẳng khác gì ăn trộm, cậu không khỏi đề cao cảnh giác.

Người nọ đứng trước giường Lục Thương hồi lâu, lâu đến nỗi Lê Thúy sắp nhịn hết nổi định bò ra chất vấn, gã đột nhiên run rẩy móc ra một túi nước thuốc trong túi áo, cuống quýt đổi cái trên giá truyền dịch của Lục Thương.

Lê Thúy thấy vậy, đầu óc nổ ầm một tiếng, lập tức lăn ra khỏi gầm giường, hất đổ thứ trên tay gã, bẻ ngược tay gã ra sau: “Ông là ai?”

Khi nói lời này, cậu không quên quay đầu lại nhìn Lục Thương trên giường, thấy y không bị ảnh hưởng, bấy giờ mới nhìn kẻ bị mình chế ngự. Gã ta là một người đàn ông trung niên, xem ra cũng là bác sĩ, hiển nhiên không ngờ trong phòng lại còn người khác, gã nhất thời sợ choáng váng, thậm chí quên cả phản kháng.

Hai người giằng co gây tiếng động quá lớn, kích phát máy báo động, ngoài cửa reo inh ỏi, chẳng mấy chốc Lương Tử Thụy đã hùng hổ dẫn người chạy tới.

Sau khi tháo khẩu trang của gã xuống, Lê Thúy không khỏi nhíu mày, cậu từng gặp gã này rồi, gã là một vị bác sĩ gây mê của bệnh viện.

Cửa phòng CCU bật mở, Lương Tử Thụy xông vào, đang định mở miệng chửi bới, ngờ đâu vừa bật đèn liền thấy Lê Thúy đang sầm mặt ghìm một gã đàn ông trung niên dưới đất, Lương Tử Thụy cũng sửng sốt: “Chuyện gì thế này?”

Không lâu sau, những người vô can đều bị đẩy ra ngoài, Lương Tử Thụy khóa trái cửa văn phòng, sắc mặt hết sức khó coi: “Xét nghiệm rồi, trong nước thuốc có bỏ thêm Kali clorua (KCl) nồng độ cao, nếu truyền vào cơ thể, người bệnh sẽ mất mạng trong vài phút, hơn nữa trạng thái tử vong sẽ giống hệt bệnh tim đột phát.”

Lại có kẻ dám làm hại Lục Thương ngay dưới mí mắt mình, hô hấp của Lê Thúy run rẩy, giống như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì đó: “Gã ta đâu?”

“Tạm thời đang bị nhốt, tôi tìm người coi chừng gã rồi.”

Lê Thúy đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lương Tử Thụy vội vịn cậu lại: “Gã ta làm việc ở Thụy Cách mấy chục năm, nhìn chung chỉ là một kẻ bình thường nhát gan ngại phiền phức, gã không có can đảm giết người đâu, phía sau chắc chắn có người giật dây.”

“Gã có chịu khai người giật dây đằng sau không?” Lê Thúy hỏi.

Lương Tử Thụy gật đầu: “Khai thì có khai, nhưng chẳng có tác dụng gì, gã cũng không biết chủ mưu là ai, đối phương vẫn luôn liên lạc từ một phía, năng lực chống điều tra rất mạnh.”

Nói đến đây, Lương Tử Thụy dừng một lát, “Có điều thận trọng đến mức này, cũng không khó đoán là ai.”


Lê Thúy siết tay răng rắc: “Lưu Hưng Điền…”

Người có quan hệ lợi ích trực tiếp với Lục Thương, có khả năng thâm nhập vào bệnh viện Thụy Cách, làm việc giấu diếm vết tích cao tay đến nỗi người ta có báo cảnh sát cũng không tóm được lão, con cáo già cùng lúc thỏa mãn ba điều kiện này, ngoại trừ Lưu Hưng Điền thì còn ai vào đây.

“Nếu hôm nay em không ở đây…” Lê Thúy nghĩ lại mà sợ đến ứa mồ hôi lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn Lương Tử Thụy, nghiêm túc nói, “Phẫu thuật không thể tiến hành ở đây, quá nguy hiểm.”

Lương Tử Thụy cũng nghĩ như cậu, chậm rãi gật đầu: “Tôi cũng thật sự không ngờ Lưu Hưng Điền dám làm ra loại chuyện này, tôi sẽ lập tức báo tin cho Leon, mặt khác, cậu định xử lý gã kia thế nào, giao cho cảnh sát ả?”

Lê Thúy trầm ngâm, ánh mắt lạnh buốt: “Tạm thời khoan báo cảnh sát, miễn cho bứt dây động rừng.”

Lương Tử Thụy gật đầu, anh vừa đi thì chú Viên gõ cửa bước vào, trầm giọng nói: “Công ty xảy ra chuyện rồi.”

Mùa đông thời tiết khắc nghiệt, lại đang dịp lễ tết, phố xá đìu hiu vắng vẻ, hai người lái xe trên đường, mặt ai cũng lạnh băng như bị nhiệt độ không khí lây nhiễm.

“Hiện tại đã có hơn nửa số cổ đông ủng hộ việc tổ chức họp cổ đông và tiến hành thay máu hội đồng quản trị, Lục tiên sinh không ở đây, chúng ta không có cách nào ngăn cản lão ta được.” Chú Viên nói.

“Chẳng phải Lục Thương nắm 40% cổ phần công ty sao? Cộng thêm số cổ phần trước đó con giành được, lẽ nào một chút cơ hội cũng không có?”

Chú Viên lắc đầu: “Công ty có quy định, chỉ bản thân cổ đông mới có quyền sử dụng cổ phần, bây giờ Lục tiên sinh như vậy, số cổ phần trong tay cậu ấy cũng như bị đóng băng.”

“Chân trước Lục Thương mới vừa vào bệnh viện mà chân sau lão đã muốn đoạt quyền à?” Giọng Lê Thúy lạnh tới cực độ, nghĩ đến gã bác sĩ gây mê định đổi thuốc của Lục Thương hồi tối, xâu chuỗi mọi việc lại, dường như Lưu Hưng Điền muốn nhân cơ hội này dồn nhà họ Lục vào chỗ chết.

“Tình hình nội bộ công ty thế nào?”

Chú Viên chỉ lắc đầu: “Sau khi tin tức Lục tiên sinh bệnh tình nguy kịch truyền ra, mọi thứ loạn hết cả lên.”

Chờ khi tới Đông Ngạn, Lê Thúy mới biết chú Viên nói loạn hết cả lên không hề cường điệu chút nào. Đại sảnh bừa bộn mất trật tự, giấy vụn rác rưởi vương vãi khắp nơi, vài công nhân xụ mặt ôm thùng giấy đi ra bãi đỗ xe. Thấy một cô nàng hành chính nhìn quen mắt, Lê Thúy bước lên cản lại: “Mọi người đi đâu vậy?”

Vừa trông thấy Lê Thúy, cô nàng càng giận hơn, ném phịch thùng giấy xuống đất: “Giám đốc Lê, tôi làm cho công ty đã năm năm, không có công cũng có cán, đang lúc tết nhất mà nói đuổi là đuổi, Lục tổng không ở đây, anh định giải tán hết người của ngài ấy à?”

Lê Thúy bị mắng mà ngớ người.

Có nhân viên đi ngang qua nhìn thấy bèn vội vàng chạy tới khuyên cô gái kia đi, trước khi đi còn liếc Lê Thúy đầy ẩn ý, ánh mắt khinh thường rõ rành rành.

Lê Thúy chẳng hiểu mô tê gì, quay đầu chợt thấy Tiểu Đường đứng trên cầu thang.

Theo lý mà nói, Tiểu Đường hẳn nên ở Nhật Bản công tác mới đúng, về đây hồi nào thế? Hợp đồng ký xong nhanh vậy sao?

Lê Thúy đang định ngoắc tay gọi, Tiểu Đường lại phát hiện động tác của cậu, nhanh hơn một bước lủi lên lầu, giống như cố tình né tránh cậu vậy, miệng còn lớn tiếng hỏi: “Trà của Lưu tổng pha xong chưa?”

Lê Thúy dừng bước, tay siết thành đấm, không nói tiếng nào.


Ra khỏi thang máy, trong văn phòng cũng rối tung rối mù, mấy nhân viên đi theo cậu đều dọn bàn đi hết, thấy cậu bước vào, ai cũng đua nhau cúi đầu, như thể không dám đối mặt với cậu.

Lê Thúy đứng giữa vách ngăn một lát, bầu không khí bức bối xung quanh quả thật khiến cậu không thở nổi, lúc này di động hiển thị một tin nhắn, là Tiểu Đường gửi tới —— Phòng giải khát lầu 34.

Lê Thúy cất di động, rẽ ngoặt đi xuống.

Tiểu Đường đã chờ sẵn ở đó, thấy cậu xuống tới thì lập tức kéo cậu vào, ngó nghiêng một chút rồi đóng cửa lại, đoạn xoay người thở dài một hơi, nói nhỏ: “Sáng nay Lưu tổng phát thông báo giảm biên chế, tống sạch tâm phúc của Lục tổng, những người không kịp tỏ rõ lập trường đều bị ổng sa thải, do thông báo đi theo quy trình nguyên gốc, bọn họ đều tưởng anh phát.”

Hay cho chiêu mượn đao giết người, Lê Thúy cười lạnh.

“Rốt cuộc Lục tổng bệnh thế nào vậy, khi nào ngài ấy mới về?” Tiểu Đường sốt sắng hỏi.

Sắc mặt Lê Thúy ảm đạm: “Chắc không về trong ngày một ngày hai được.”

“Hả? Ngài ấy bệnh nặng lắm ư?”

Lê Thúy không trả lời, cúi đầu im lặng một lát rồi hỏi: “Luật sư Từ đâu?”

“Luật sư Từ bị Lưu tổng giao cho một đống vụ án khó xơi, chắc bây giờ đang sứt đầu mẻ trán đó, hiện tại người người trong công ty đều lo sợ, không ai dám đứng ra nói giúp Lục tổng hết.”

Lê Thúy chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, chuyện này cậu phải gánh trách nhiệm, sau khi Lục Thương xảy ra chuyện, cậu không lo chú ý Đông Ngạn trước, bởi vậy mới tạo điều kiện cho Lưu Hưng Điền thừa cơ phá hoại.

“Còn có việc tệ hơn nữa, mấy dự án trong tay chúng ta đều bị đình chỉ, bảo là họp cổ đông xong sẽ tiến hành phân phối nhân viên lại từ đầu.”

Lê Thúy vô thức siết chặt nắm tay: “Khi nào họp cổ đông?”

“Ngày mốt.”

“… Ngày mốt.” Lê Thúy cúi đầu lặp lại.

Ngoài phòng giải khát có người liên tục đi tới đi lui, Tiểu Đường không tiện ở với cậu quá lâu, đành phải pha tách cà phê đi ra ngoài trước.

“Cảm ơn.” Trước khi Tiểu Đường ra khỏi cửa, Lê Thúy trịnh trọng nói với cô nàng.

Cửa đóng lại, trong phòng từ từ yên ắng, chỉ còn tiếng máy đun nước sôi ùng ục. Bị tin xấu luân phiên táp vào mặt suốt buổi trưa, Lê Thúy mệt mỏi vịn mép bàn ngồi xuống, đưa tay ấn mi tâm.

Từ khi tiếp quản Đông Ngạn đến nay, Lê Thúy chưa thể nói là thuận tay, nhưng nhìn chung đều suôn sẻ, chỉ thỉnh thoảng xảy ra chút rắc rối nhỏ, nỗ lực một phen bao giờ cũng có thể giải quyết ổn thỏa.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có. Lục Thương không hiện diện, mình thì bị Lưu Hưng Điền liên tục đẩy lùi, dồn vào cảnh có sức nhưng không có chỗ dùng, đến lúc này cậu mới biết được, suy cho cùng mình vẫn luôn được Lục Thương che chở dưới cánh mà thôi.


Thế này không được, Lê Thúy hiểu mình không thể bị động như vậy, càng không thể mặc cho thành quả vất vả kinh doanh biết bao năm của nhà họ Lục bị Lưu Hưng Điền cướp trắng như thế. Thực quyền, cậu cần thực quyền.

Nghĩ đến đây, Lê Thúy đứng dậy gõ cửa văn phòng chú Viên: “Chú Viên, đưa di chúc của Lục Thương cho con.”

Quần quật gần nửa đời người, đến khi sắp lâm chung, những điều ấp ủ cũng chưa đầy một trang giấy. Nhận bản di chúc đã qua công chứng từ tay chú Viên, Lê Thúy chỉ cảm thấy lòng mình nặng trịch.

Chú Viên lặng lẽ ra ngoài, chừa không gian cho cậu. Lê Thúy ngồi một mình trên sô pha, đấu tranh tâm lý thật lâu, cuối cùng mới có can đảm mở bìa giấy mỏng manh kia ra.

Lục Thương viết rất ngắn gọn nhưng rõ ràng rành mạch, Lê Thúy cố giữ bình tĩnh đọc từng dòng một, nhưng khi đọc đến “Bất động sản Lục gia biệt viện và 40% cổ phần của tập đoàn Đông Ngạn do tôi nắm giữ tặng hết cho Lê Thúy”, rốt cuộc vẫn không kiềm được, cầm di chúc khóc không thành tiếng.



Ở công ty ăn đắng cả ngày, cộng thêm cả đêm qua gần như không chợp mắt, trên đường về nhà, Lê Thúy im lìm chẳng nói câu nào, hai mắt thẫn thờ tựa vào ghế thừ người ra.

Đi ngang qua một khu phố mua sắm, nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, Lê Thúy bất chợt ngồi dậy, kêu “ngừng xe”.

Chú Viên còn tưởng cậu nhìn thấy người quen nên vội vàng đạp thắng, Lê Thúy mở cửa xe, không cầm dù mà đi thẳng đến con đường đối diện.

Đây là một tiệm bán điện thoại chẳng mấy nổi bật, bảng hiệu cũ rích, không thuộc hàng xa hoa, chủ tiệm hẳn đang định nghỉ bán, cửa cuốn che hết phân nửa. Lê Thúy đứng ven đường, không vào mà chỉ nhìn từ xa.

“Muốn mua đồ hả?” Chú Viên bung dù đi tới.

Lê Thúy lắc đầu, nhìn chủ tiệm bận bịu thu dọn đồ đạc, cảm xúc trong mắt từ từ dày thêm.

“Có một năm trời đổ tuyết lớn,” Lê Thúy thất thần nhìn phương xa, bình thản mở miệng, “Tuyết dày lắm, anh ấy dẫn con đi mua điện thoại di động, lúc băng qua đường con bị trượt chân, anh ấy bỗng quay đầu chìa tay với con, tay anh ấy lạnh ngắt, nhưng đó là thứ ấm áp nhất mà con từng chạm trong cuộc đời này.”

Chú Viên lẳng lặng nghe, Lê Thúy cúi đầu hít sâu một hơi: “Chú Viên, con định làm một quyết định, hy vọng chú đừng trách con.”

Buổi tối, Lê Thúy không về nhà mà đến bệnh viện, ngồi trong phòng giám sát với Lục Thương một lát, ghé vào tai y thì thầm gì đó cả buổi trời.

Chờ khi ra ngoài, nét dịu dàng trong mắt cậu lập tức biến mất, mặt mày sa sầm hỏi Lương Tử Thụy: “Gã bác sĩ gây mê kia còn ở đây không?”

“Còn, cậu muốn giao gã cho cảnh sát à?”

“Không, thả gã đi.”

Lương Tử Thụy ngẩn ra, Lê Thúy nói tiếp: “Bảo gã đi báo tin mừng cho Lưu Hưng Điền, nói với lão chuyện đã thành.”

“Cậu muốn…”

“Làm một phần giấy chứng tử cho Lục Thương.”

Không riêng gì Lương Tử Thụy, nghe Lê Thúy nói xong, ngay cả viện trưởng Lương cũng cảm thấy bất ngờ: “Cháu chắc chứ? Mua chuộc pháp y thì dễ, nhưng hễ gạch bỏ thân phận thì không quay lại được đâu đấy.”

Lê Thúy siết chặt nắm tay, nói: “Xin nhờ hai người.”

Hai bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.


“Tối mai em sẽ bí mật sắp xếp máy bay đưa mọi người ra đảo, chỗ đó đầy đủ thiết bị, cũng an toàn hơn.” Lúc băng qua hành lang, Lê Thúy nói cho Lương Tử Thụy nghe kế hoạch của mình.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhìn ra xa chỉ thấy một mảnh trắng xoá, Lương Tử Thụy gật đầu, hà ra một hơi: “Leon dẫn theo đội phẫu thuật của ổng, sáng sớm mai sẽ đến đó trước.”

Dù kế hoạch là do mình sắp xếp, nhưng nỗi lo trong mắt Lê Thúy vẫn không giảm phần nào: “Nếu em đoán không sai, ngày mai sau khi đưa tin Lục Thương đã chết, Lưu Hưng Điền nhất định sẽ tiến hành quản chế em sít sao. Để đảm bảo phẫu thuật không bị quấy rầy, khi nào các anh qua đó rồi, em sẽ không liên lạc với anh nữa.”

Lương Tử Thụy lạnh đến mức chà tay liên tục, bật cười: “Vậy cậu tính sao đây? Không hỏi thăm tình hình của Lục Thương, cậu chịu nổi à?”

Lê Thúy lưỡng lự: “Em…”

“Vậy đi, sau khi phẫu thuật kết thúc, tôi sẽ dùng số lạ gửi một tin nhắn quảng cáo cho cậu, nếu phần cuối là ‘hủy đăng ký vui lòng nhấn Y’ tức là thành công, còn nếu ‘hủy đăng ký vui lòng nhấn N’ tức là thất bại, được không?” Bác sĩ Lương hỏi.

“Cảm ơn anh…” Lê Thúy nói.

Bác sĩ Lương khoát tay: “Cho dù phẫu thuật thành công, cậu cũng đừng vội mừng, chung quy phẫu thuật chỉ là cửa thứ nhất, sau khi phẫu thuật kết thúc, cậu ấy còn phải trải qua 24 tiếng đồng hồ then chốt nữa, nếu sống qua 24 tiếng này thì mới xem như thật sự qua cửa âm phủ.”

Cúi đầu im lặng một lát. Lê Thúy hỏi: “Có cần truyền máu không?”

Lương Tử Thụy quay đầu lại, Lê Thúy hỏi tiếp: “Phẫu thuật cần truyền máu đúng không?”

“Kho máu không thiếu máu.”

“Em biết,” Lê Thúy cúi đầu, “Em chỉ là… muốn dùng cách của mình truyền cho anh ấy chút năng lượng.”

Lương Tử Thụy nhìn Lê Thúy hồi lâu, cảm thấy nét mặt của Lê Thúy giống như không được rút máu thì tủi thân lắm vậy, nhưng rút chút máu cũng tốt, mắc công thằng nhóc này tinh lực thừa thãi lại nghĩ lung tung, anh bèn dẫn cậu đến trạm máu sát vách rút máu.

“Có ổn không?” Y tá vừa rút vừa ân cần hỏi.

Lê Thúy gật đầu: “Không có gì.”

Nhìn máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ cơ thể của chính mình, men theo ống nhựa chảy vào bình đựng, nghĩ đến việc sau này nó sẽ truyền vào cơ thể của Lục Thương, Lê Thúy đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khác lạ. Nhìn kìa, rõ ràng cậu và Lục Thương không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn máu mủ tình thâm đấy thôi.

Rút máu xong, y tá cất dụng cụ, cho Lê Thúy mấy viên sữa nén bổ sung đường máu, lúc đi Lương Tử Thụy dặn y tá một câu: “Phần này là máu chỉ dùng khi được chỉ định, làm phiền cất riêng vào kho.”

“Hiểu rồi.”

Chờ Lương Tử Thụy quay trở vào, phát hiện Lê Thúy đang cầm viên sữa nén ngẩn người.

“Chóng mặt hả, sao ngẩn ngơ vậy?”

Lê Thúy lắc đầu, giải thích: “Cái này trước đây Lục Thương cũng thường mua, trong nhà hầu như chưa bao giờ hết hàng.”

Lương Tử Thụy cười một tiếng: “Còn chưa xa nhau mà đã nhìn vật nhớ người?”

“Em chỉ tò mò thôi,” Lê Thúy ngậm viên sữa nén vào miệng, “Rõ ràng em đã không còn là nhóc con chẳng hiểu gì năm xưa, tại sao anh ấy vẫn giữ nguyên những thói quen này, ăn cũng thế, mà mặc cũng thế.”

Lương Tử Thụy nhìn Lê Thúy, nói bằng giọng dễ hiểu thôi mà: “Tôi nghĩ nguyên nhân là vì, bất kể cậu lớn cỡ nào, tài giỏi cỡ nào, trong lòng Lục Thương, cậu mãi mãi là anh bạn nhỏ của cậu ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận