Tượng Tâm



Mười giờ sáng, phòng họp.

Trợ lý vội vã đẩy cửa bước vào, đảo mắt một vòng rồi đi thẳng đến vị trí của Lục Thương, ghé tai nói mỗi một câu, sắc mặt Lục Thương lập tức thay đổi.

“Giám đốc Lê xảy ra chuyện rồi.”

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bộ phận hành chính đã nhận được thông báo, nói rằng tất cả cuộc họp trưa nay đều bị hủy, ngay cả thương vụ hợp tác quan trọng đã hẹn từ một tháng trước cũng bị hoãn vô thời hạn.

“Chuyện gì vậy, xưa giờ Lục tổng vẫn đúng giờ lắm mà.” Trong công ty xì xào bàn tán.

“Bồ chưa nghe nói à, hình như bên giám đốc Lê xảy ra chuyện.”

“Thật hay giả vậy?”

“Cái này mà giả được sao, tại bồ không thấy sắc mặt của Lục tổng lúc đó thôi, xoẹt một cái trắng bệch luôn.”



Tuyết sắp rơi, trời lạnh cắt da cắt thịt, sau khi xe phóng nhanh ra khỏi khu vực thành phố, trong xe mới miễn cưỡng ấm lên.

“Vẫn không nghe ngóng được gì sao?” Lục Thương hỏi lại lần nữa.

Gần đây trợ lý bị cảm, bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến cô nàng không dám ho quá nhiều: “Tín hiệu trên núi không tốt, nhân viên máy trạm chỉ nói là xảy ra sự cố, người đã được đưa đến bệnh viện, những việc khác… họ cũng không biết.”

Nghe hai chữ “bệnh viện”, sắc mặt Lục Thương lại nặng nề thêm mấy phần, y đưa tay ấn ngực, hạ cửa kính xe xuống. Sợ Lục Thương sốt ruột quá sẽ tái phát bệnh cũ, trợ lý vội lấy thuốc trong túi ra đưa cho y. Lục Thương nhận lấy, nhưng chỉ nhìn chằm chằm chai thuốc, lát sau mới nói: “Lẽ ra tôi nên đi với cậu ấy.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thương lộ ra vẻ mặt hối hận và tự trách như thế này, trợ lý nhất thời không biết nên khuyên nhủ thế nào. Cô nàng âm thầm giật mình, không ngờ ông chủ Lục trời sập vẫn mặt không đổi sắc cũng có lúc luýnh quýnh như thế.

Tuần trước có một khách hàng lớn, nói rằng mình sắp về Mỹ, muốn hẹn đi trượt tuyết, Lục Thương thật sự bận tối tăm mặt mũi không có thời gian làm việc khác, cứ ngỡ đi trượt tuyết chỉ là chuyện dễ dàng nên mới bảo Lê Thúy đi, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.

Chạy xe sáu tiếng, lúc đến nơi thì trời đã sẩm tối, tuyết bay lất phất trên bầu trời. Trong lúc trợ lý đi mua cơm, Lục Thương đã bước vội đến quầy lễ tân.

“Khoa chỉnh hình,” Y tá chỉ một ngón tay, “Lầu ba.”

“Cảm ơn.”

Nói là bệnh viện, chi bằng nói là một phòng khám lớn thì đúng hơn. Suy cho cùng nơi này chỉ là thôn trấn, điều kiện chữa bệnh khá lạc hậu, cả bệnh viện tổng cộng chỉ có ba tầng lầu, trời vừa sẩm tối, trong hành lang đã chẳng còn bóng người.

Lục Thương lên lầu, mở cửa, chỉ thấy Lê Thúy đang ngồi một mình trên ghế ăn khoai tây luộc, cẳng chân bó thạch cao, một tay còn ghim kim truyền nước. Lúc Lục Thương mở cửa, Lê Thúy mới vừa ngốn khoai tây nghiền đầy miệng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Thương, cậu giật mình sặc hết ra ngoài, ho liên tùng tục.

Lục Thương vội chạy qua vỗ lưng cho cậu, nhìn khắp xung quanh, ngay cả ly nước nóng cũng không có.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Vất vả lắm mới nuốt được thứ trong miệng xuống, Lê Thúy hỏi.

Lục Thương không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cẳng chân bị thương của Lê Thúy, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp mà Lê Thúy chưa từng thấy bao giờ.

Phát hiện y không được vui, Lê Thúy đặt thứ trong tay xuống, cười nói: “Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi, qua vài ngày là ổn rồi.”

Lục Thương vẫn không nói tiếng nào, sắc mặt ấy Lê Thúy nhìn không thấu.

Cửa mở, bác sĩ bước vào lấy đồ, Lục Thương nhéo nhéo vai Lê Thúy, lẳng lặng đi ra theo bác sĩ.

Lê Thúy cũng muốn đi xem thử, nhưng chân mới vừa bó thạch cao, cậu thật sự không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể rướn cổ nghe Lục Thương ở ngoài cửa hỏi thăm tình hình vết thương của mình.

Lục Thương bệnh lâu thành bác sĩ, có rất nhiều chuyện không qua mắt được y, nghe bác sĩ nói vài câu đã hiểu là mức độ gì, lúc trở lại sắc mặt y không được tốt lắm.

“Em…” Lê Thúy muốn mở miệng giải thích, Lục Thương lại bước tới ngồi xổm xuống, nhìn chân bị thương của cậu, khàn giọng hỏi: “Có đau không?”

Nếu là mọi khi, Lê Thúy sẽ thừa dịp than đau vài câu chọc Lục Thương, nhưng sau khi nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cậu không dám than nữa, chỉ tùy ý xua tay: “Không có gì, không đau, không có cảm giác gì hết đó.”

Lục Thương trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên nói: “Không có lần sau, tôi hứa.”

Lê Thúy cúi đầu nhìn vào mắt Lục Thương, trong lòng thoáng dao động, cảm giác này hệt như quay về hồi nhỏ khi cậu được Lục Thương che chở dưới cánh mình. Nghĩ đến đây, cậu từ từ nhoẻn miệng cười: “Không liên quan đến chuyến đi lần này thật mà, lẽ ra đang yên lành lắm, ai ngờ lúc trượt tuyết đến nửa sườn núi, phía trước có một cô gái trượt té, em muốn tránh ra nhưng không kịp, bị người ta ngã trúng chân, chỉ là sơ ý thôi, thật đó.”

Nghe vậy, Lục Thương siết chặt tay Lê Thúy, hồi lâu mới buông ra, dường như bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại, y vội kiểm tra cơ thể của cậu: “Còn bị thương ở đâu nữa không?”

“Không có.” Sờ đôi tay lạnh ngắt đẫm mồ hôi lạnh của Lục Thương, Lê Thúy biết ngay hôm nay Lục Thương hẳn đã bị dọa sợ, cậu mỉm cười nắm lấy mười ngón tay của y, an ủi: “Đừng lo, em sẽ khỏe lại ngay cho anh xem.”

Nữ trợ lý mang cơm lên đứng ở cửa ho vài tiếng, nói: “Bác sĩ nói buổi tối ở đây không cho ngủ lại, Lục tổng ngài thấy…”

Lục Thương quay đầu nhìn Lê Thúy, nói: “Tối nay về thành phố luôn.”

Lẽ ra với tình trạng của Lê Thúy, ở lại đây nằm viện theo dõi một đêm là tốt nhất, nhưng Lục Thương lo bác sĩ ở nơi heo hút này không chuyên nghiệp. Bị thương ở xương chứ không phải chuyện đùa, lỡ như trật khớp ở đâu không chẩn đoán rõ ràng, chờ khép lại thì đã muộn rồi.

Cơm Trung không dễ mua ở những khu du lịch như thế này, cũng khó cho một cô gái phải chạy xa như thế. Tuy bị thương nhưng khẩu vị của Lê Thúy vẫn còn tốt chán, cậu tự ăn phần của mình, thấy Lục Thương không có khẩu vị, cậu bèn giải quyết luôn phần của y. Thấy Lê Thúy vẫn ăn được uống như trước, Lục Thương mới dần dần yên lòng trở lại.

“Mấy khách hàng kia đâu?” Cơm nước xong, cuối cùng Lục Thương mới nhớ tới chuyện này.

“Về khách sạn rồi.”

Lục Thương cau mày: “Ném một mình cậu ở bệnh viện, còn mình thì về khách sạn?”

Lê Thúy quay đầu lại, nhìn sắc mặt của Lục Thương mà phì cười: “Anh đừng giận, vốn dĩ cũng đâu có bị thương nặng lắm, tình nghĩa của người nước ngoài có nặng chi đâu, cũng bình thường thôi mà, anh đừng vì chút chuyện này mà để lỡ việc làm ăn.”

Lục Thương nhìn Lê Thúy, trầm giọng nói: “Cậu quan trọng hơn việc làm ăn nhiều, xảy ra chuyện thế này mà họ dám bỏ mặc cậu ở bệnh viện, còn mình thì về khách sạn ngủ thẳng cẳng, tôi còn bàn chuyện làm ăn với họ sao?”

Nghe Lục Thương nói vậy, trợ lý đứng bên cạnh nhịn không được bật cười.

Lê Thúy cũng nhếch miệng: “Ông chủ Lục, em thấy hôm nay anh không được lý trí lắm nha.”

Tố chất tâm lý của Lục Thương cao hơn người bình thường nhiều, Lê Thúy từng được chứng kiến điều này khi thị trường chứng khoán rung chuyển, nói rằng núi Thái Sơn có sụp vẫn bình chân như vại cũng không ngoa. Điều có thể lập tức khiến ông chủ Lục cuống cuồng lo lắng, e rằng không phải “công ty phá sản” mà là một câu “Lê Thúy xảy ra chuyện”.

Chẳng đợi Lục Thương trả lời, bác sĩ đã đi tới bực dọc gõ cửa: “Sắp hết giờ làm rồi, rốt cuộc mấy người có đi hay không?”

“Tôi đi gọi tài xế.” Trợ lý đi ra.

Lục Thương định tìm xe lăn, nhưng ra ngoài xem thử chỉ thấy bốn phía đều đóng cửa, đành phải quay lại đỡ Lê Thúy dậy: “Đi được không?”

Lê Thúy thử đứng lên, tuy rằng bị thương ở chân trái, nhưng không biết có phải do tác dụng của thuốc gây tê không, nửa người dưới như nhũn ra. Lục Thương bước xuống hai bậc thang rồi ngồi xổm xuống, chỉ chỉ lưng mình: “Lên đây.”

“Vậy sao được, em nặng lắm, anh cõng không nổi đâu.”

“Lên đây.” Lục Thương không nghe mà lặp lại lần nữa.

Lê Thúy cúi người ngoan ngoãn nằm sấp lên lưng Lục Thương, ôm chặt cổ y.

Mấy năm qua, cơ thể của Lục Thương quả thật đã bảo dưỡng tốt hơn nhiều, tuy rằng cõng hơi vất vả, nhưng nhịp bước xem như vững vàng. Lê Thúy áp sát vào lưng Lục Thương, ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu bèn vùi mặt vào trong cổ áo của y mà dụi.

“Em nặng không?”

“Nặng cũng là do tôi nuôi, chân đau không?”

“Không đau.” Lê Thúy nằm sấp trên lưng Lục Thương, nói khẽ: “Em nhớ cách đây thật lâu, có một lần em uống rượu say, anh cũng cõng em về như thế này.”

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Lục Thương nở nụ cười: “Ừa, lúc đó cậu còn nhỏ, chỉ dám thừa dịp tôi đang ngủ làm chút trò lén lút.”

Lê Thúy ngẩng đầu, giả vờ vô tội nói: “Em làm trò gì?”

Lục Thương không đáp.

“Tuyết rơi rồi.”

“Ừ.”

Lên xe, Lục Thương ấn đầu Lê Thúy lên đùi mình: “Trời sáng mới đến nhà, chợp mắt chút đi.”

Một tuần không gặp nhau, Lê Thúy vốn định trò chuyện với Lục Thương, chỉ tiếc chân bị thương, cơ thể rệu rã, nói chưa được mấy câu đã thiếp đi trong chiếc xe xóc nảy.

Hôm sau Lê Thúy bị đau tỉnh, tỉnh dậy mới phát hiện bên gối còn có người, Lục Thương đang tựa vào vai cậu ngủ thật say. Đây là phòng bệnh đơn, bày biện vô cùng ấm cúng, giường bệnh không lớn, có lẽ do sợ đẩy cậu xuống giường nên Lục Thương chỉ co người nằm bên mép giường. Thấy Lục Thương sắp rớt xuống giường tới nơi, Lê Thúy vội nhích sang bên cạnh, kéo Lục Thương vào lòng, chia hơn phân nửa chăn cho y.

Động tác này vô tình ảnh hưởng đến chân bị thương, Lê Thúy đau đến nỗi hít sâu một hơi. Hôm qua lúc bị thương không có cảm giác gì nhiều, qua một đêm vết thương bỗng nhiên bắt đầu đau âm ỉ, hệt như bị một đàn voi giẫm qua, vừa tê vừa nhức.

Chân bó thạch cao, tay ôm Lục Thương, phải nói là nửa người dưới thì đau tê tái, nửa người trên thì ấm ngập tràn, Lê Thúy ráng nhịn đau rón rén lật người lại, nhưng vẫn đánh thức Lục Thương.

“Khó chịu hả?”

“Tàm tạm.”

Lục Thương đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ, nhưng bị Lê Thúy kéo lại. Lục Thương quay đầu nhìn cậu, Lê Thúy chỉ chỉ mặt mình: “Hôn chào buổi sáng.”

Lục Thương cười khẽ: “Đừng lộn xộn, sáng nay bác sĩ nói chờ cậu tỉnh dậy phải kiểm tra lại lần nữa, để tôi tìm bác sĩ đến xem.”

Lê Thúy tiu nghỉu, biết Lục Thương không nghe bác sĩ nói mình không sao thì chắc chắn không thể yên lòng được. Cậu lẳng lặng thở dài, gật đầu cười nói: “Vậy anh đi đi.”

Lục Thương nhìn cậu, cuối cùng vẫn dừng bước, đi tới cúi người hôn lên môi cậu.

Lục Thương hôn cũng chăm chú và tập trung hệt như phong cách làm việc của y. Lê Thúy ôm lấy đối phương, bỗng dưng nghĩ tới một việc không liên quan: Trước đây lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, cậu từng nghe một nữ nhân viên bộ Tài vụ tính toán, nói rằng thời gian của ông chủ Lục rất đáng giá, làm rớt tiền quay đầu lại nhặt lên cũng lỗ vốn rồi. Lê Thúy mừng thầm trong lòng, tự nhủ ông chủ Lục hôn một cái cũng đắt giá lắm nha, một phút mấy trăm đô lận mà.

Ngoài phòng có người đẩy giường cấp cứu đi ngang qua, bánh xe ma sát trên nền gạch phát ra tiếng ken két.

Nụ hôn chưa kết thúc, Lê Thúy ép mình buông cằm Lục Thương ra, kề sát tai y nói: “Không được rồi, nếu hôn nữa em sẽ có phản ứng mất.”

Hai người nhìn nhau cười, Lục Thương ra ngoài gọi bác sĩ.

Chân bị thương của Lê Thúy cũng không nghiêm trọng lắm, vị trí ngã rất khéo, không có bị trật khớp, sau vài ngày nằm viện, bác sĩ phất tay duyệt giấy xuất viện: “Được rồi, vấn đề không nghiêm trọng, về nhà tĩnh dưỡng đi, bồi bổ nhiều canxi vào, một tháng sau trở lại chụp X-quang để xem tình trạng khép xương.”

“Một tháng nữa lận ư?” Lê Thúy sửng sốt.

Bác sĩ bật cười: “Cậu còn muốn sao nữa, là nứt xương chứ không phải cảm cúm đâu ông anh ạ, một tháng sau còn chưa chắc gỡ thạch cao được, mai mốt còn phải rèn luyện phục hồi nữa, cậu cứ chờ đi.”

Bác sĩ này là bạn cùng lớp học bác sĩ với Lương Tử Thụy, từng nhận lời nhờ cậy tham gia vào quá trình điều trị sau này của Lục Thương, mọi người quen mặt nhau cả rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên khám bệnh cho Lê Thúy. Lục Thương bình tĩnh nhéo vai Lê Thúy, tiễn bác sĩ ra ngoài: “Làm phiền rồi.”

Chờ Lục Thương quay lại, Lê Thúy vẫn còn giữ vẻ mặt sầu lo.

Lục Thương an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện còn có tôi mà.”

“Không phải,” Lê Thúy lắc đầu: “Chưa đầy hai tháng nữa là Tết rồi, em sợ không kịp về nước với anh.”

“Không kịp thì khỏi về, dưỡng thương cho tốt trước đã.”

Xuất viện, Lê Thúy buộc phải dùng nạng, cậu vốn là người mê vận động, một tháng không thể chạy bộ không thể cử tạ thì thôi đi, còn phải ôm cái nạng này mọi lúc mọi nơi để đi lại nữa, phải nói là còn khó chịu hơn bản thân việc gãy xương.

“Đói bụng hả, sao buồn hiu thế?” Lục Thương ném sườn heo vào xe đẩy: “Tối nay muốn ăn gì, hầm canh cho cậu nhé?”

Lê Thúy đang định nói gì đó, nhưng khi thấy sườn heo trong xe đẩy, cậu bèn nở nụ cười: “Sườn nhỏ thế này thường dùng để kho tàu, nếu anh muốn hầm canh thì phải chọn loại to kế bên ấy.”

Lục Thương lục tới lục lui trong tủ lạnh, nhưng thật sự không nhìn ra chúng khác nhau chỗ nào, cuối cùng dứt khoát ném hết vào xe đẩy. Nhìn động tác của y, Lê Thúy không khỏi lo lắng cho chất lượng thức ăn trong một tháng sắp tới của mình.

Buổi tối về đến nhà, Lê Thúy vào phòng ngủ đánh một giấc, khi thức dậy phát hiện trong bếp có thêm một người. Không biết Lục Thương gọi bác gái này từ đâu đến, bác gái đang xào rau, ngửi mùi cũng thơm lắm.

“Bây giờ à?” Lục Thương đang đứng trước cửa sổ nhận điện thoại, nghe tiếng động thì xoay người lại, ánh mắt lướt qua chân Lê Thúy, nói: “Bảo họ chờ đi, bây giờ tôi không rảnh.”

“Là chuyện công ty hả? Anh cứ xử lý trước đi.”

Nửa tháng qua, Lục Thương gần như không đến công ty mà một mực túc trực ở bệnh viện chăm sóc cậu, Lê Thúy lo Lục Thương sẽ làm lỡ công việc.

Lục Thương đặt di động xuống, đi tới giúp cậu xăn ống quần bị thạch cao ép nhàu: “Không có gì, đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, uống thuốc nên hơi buồn ngủ thôi.” Lê Thúy giương cằm về phía phòng bếp: “Bác ấy là…?”

Lục Thương nói bằng giọng áy náy: “Đầu bếp mà bà Giản giới thiệu tới, nghe đâu từng làm việc tại nhà hàng Trung Quốc, tháng này nhờ bác ấy nấu cơm giúp, bây giờ cậu cần bổ sung dinh dưỡng, đâu thể cho cậu ăn mấy món tôi nấu được.”

Nghe xong, Lê Thúy mừng hết biết, lát sau mới xua tay nói: “Em cũng thích ăn món anh nấu.”

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Thương rót đầy chậu nước nóng lau người cho Lê Thúy. Lê Thúy ngồi bên bồn tắm không nhúc nhích, ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của ông chủ Lục.

“Cười cái gì? Té gãy chân mà còn hớn hở vậy nữa.” Trên vai Lê Thúy có vài vết bầm, hẳn do va chạm quá mạnh nên vẫn chưa tan hết. Lục Thương cầm thuốc mỡ chậm rãi xoa nắn, động tác không mấy thành thạo nhưng vô cùng cẩn thận.

“Em đang nghĩ, té gãy chân được đối xử tốt như vậy, anh nói xem có phải trong cái rủi có cái may không —— A!”

Lục Thương rút tay về: “Đau hả?”

Lê Thúy gục đầu trên vai Lục Thương, vừa cạ cằm lên cổ y vừa nói: “Đau chết được.”

Lục Thương hoàn toàn hết cách với cậu, ngón tay còn bôi thuốc mỡ, y không thể làm gì hơn ngoài dùng khuỷu tay ôm lấy cậu dỗ dành: “Tôi lấy thuốc giảm đau cho cậu uống nha?”

“Thuốc giảm đau có tác dụng phụ, uống nhiều khó chịu lắm.” Lê Thúy tiếp tục cạ, láu lỉnh cởi áo sơmi của Lục Thương ra, thò tay vào xoa hông đối phương. Da Lục Thương rất đẹp, sờ vào mịn màng vô cùng.

Lục Thương hít nhẹ một hơi, người cứng đơ không dám nhúc nhích. Do chân Lê Thúy bị thương không thể dùng sức, cơ thể không có điểm tựa, nếu y buông tay, Lê Thúy nhất định sẽ ngã vào trong bồn tắm, thế nên y ôm cũng không được mà buông tay cũng chẳng xong.

Lê Thúy len lén liếc nhìn Lục Thương, thấy Lục Thương không phản đối, cậu được một tấc lại muốn tiến một thước tháo dây nịt của y, tay men theo lưng trượt xuống dưới, động tác càng lúc càng có ý khiêu khích.

“Ông chủ Lục, anh cương rồi.” Lê Thúy cắn tai Lục Thương nói, hơi nóng phả vào cổ Lục Thương.

Lục Thương thở hổn hển, khẽ rũ mắt xuống, biểu cảm mang chút nhẫn nhịn: “… Đừng nghịch nữa.”

Lê Thúy nhếch miệng cười, mặc kệ sự kháng nghị của Lục Thương, vừa luồn hai ngón tay vào bắt chước động tác ra vào, vừa giúp y an ủi anh bạn đứng thẳng ngay trước.

Mùi tình dục bắt đầu ngập tràn phòng tắm, Lê Thúy quá hiểu cơ thể của Lục Thương, nơi nào là vùng mẫn cảm của y, góc độ nào sẽ khiến y mất kiểm soát, cậu rõ tất cả như lòng bàn tay. Trước sau cùng bị tấn công trong chốc lát, Lục Thương đã buông vũ khí đầu hàng, lúc cao trào còn thở phì phò chủ động hôn môi cậu.

Hai người đều đã động tình, ôm nhau chờ dư âm kia qua đi. Không biết do thiếu oxy hay mệt nhọc, hai má Lục Thương hơi ửng đỏ, y lùi lại một chút, đưa tay định “có qua có lại”, nào ngờ cúi đầu lại phát hiện Lê Thúy vốn không hề cương.

Tình huống này đúng là mới thấy lần đầu, Lục Thương không khỏi sững sờ giây lát, Lê Thúy lại nở nụ cười, chìa tay ôm Lục Thương vào lòng không cho y nhìn, nghĩ bụng ông chủ Lục ngơ ngác như vậy quả thật đáng yêu không chịu thấu.

Lục Thương ôm lấy Lê Thúy, sờ sau gáy cậu, phát hiện mình mẩy cậu đổ một lớp mồ hôi mỏng, lưng còn hơi lạnh, y không khỏi sửng sốt: “Sao cậu lại đổ mồ hôi lạnh?”

Lê Thúy tựa vào người Lục Thương, nói bằng giọng ỉu xìu: “Thì tại mệt đó.”

Lục Thương tránh khỏi Lê Thúy, ngồi xổm xuống nâng mặt cậu lên, tuy rằng Lê Thúy đang cười, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, đôi bọng mắt cười trông đẹp là thế nhưng lại chẳng có tinh thần gì, môi còn hơi tím tái. Vừa rồi Lê Thúy kêu đau, Lục Thương còn tưởng Lê Thúy cố ý chọc mình, cuối cùng bây giờ mới phát hiện điều không ổn, nhất thời lo lắng không yên: “Có phải vết thương đau không? Đau dữ lắm hả?”

Lê Thúy gác đầu trên vai y: “Đau lắm đó, anh ôm em được không, ôm chặt vào.”

Nghĩ đến chuyện khi nãy, Lục Thương thật sự hết biết nói gì, thằng nhóc này đau đến vậy mà vẫn còn tâm trạng chọc phá người ta. Nhưng nhìn Lê Thúy gục đầu tựa trên vai mình, giận hờn gì cũng bay hết sạch, chỉ còn lại mỗi đau lòng, y vừa ôm vừa xoa đầu Lê Thúy, dịu giọng nói: “Vậy không được đâu, để tôi gọi bác sĩ đến xem.”

“Đừng,” Lê Thúy kéo Lục Thương lại, ôm càng chặt hơn: “Trưa nay em dùng di động tra rồi, thuốc kia thúc đẩy khung xương khép lại, mới uống sẽ bị như vậy, vài hôm nữa là ổn thôi.”

Lục Thương không còn cách nào, chỉ đành nghe lời Lê Thúy, vắt khăn nóng lau sạch hai người rồi dìu cậu lên giường.

Đắp chăn xong, Lê Thúy tìm một vị trí thoải mái, theo thói quen kéo Lục Thương vào lòng, cúi đầu hôn y một cái.

“Sau này không được làm bậy nữa, khó chịu phải nói cho tôi biết.” Lục Thương tựa đầu vào vai Lê Thúy, nắm chặt tay cậu trong chăn, không đợi Lê Thúy trả lời, y lại bổ sung câu nữa: “Phải nghiêm túc nói cho tôi biết.”

Lê Thúy rầu rĩ “ừm” một tiếng, dụi dụi Lục Thương thêm một lát rồi mới chịu nằm yên.

Lục Thương lấy điện thoại di động dưới gối, gửi tin nhắn cho bác sĩ, sau khi nhận được câu trả lời xác nhận mới yên tâm. Quay đầu nhìn Lê Thúy đang nhắm mắt ngủ say sưa, Lục Thương khẽ nhổm người dậy, đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Trước khi ngủ, Lục Thương nghĩ thầm, chắc chắn rùa đen nhỏ không biết chuyện mà trước đây cậu ấy lén làm, thật ra ông chủ Lục của cậu ấy cũng lén làm đấy thôi.

Vết thương của Lê Thúy lành khá nhanh, một tháng sau đến bệnh viện gỡ thạch cao. Xem xong phim chụp X-quang, bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc: “Khung xương của cậu có vẻ chắc khỏe hơn người bình thường nhỉ, trước đây từng huấn luyện à?”

Lê Thúy thử cử động chân, nhưng vẫn chỉ đứng được một chân: “Có lẽ do hồi nhỏ bị đánh nhiều, khả năng lành vết thương khá mạnh.”

“Được rồi, bắt đầu từ từ làm huấn luyện chức năng, để tôi dạy cậu vài động tác, cậu nhớ phải về tập luyện mỗi ngày đấy.” Bác sĩ làm mẫu cho Lê Thúy: “Gập —— duỗi thế này —— cậu thử xem?”

Lê Thúy làm thử, chân vừa giơ lên đã đau đến rụt lại theo phản xạ.

“Đau hả, đau thì tốt,” Bác sĩ cười ha ha: “Động tác này, mỗi ngày làm ba lượt, mỗi lượt bốn mươi lần.”

Lê Thúy: “……”

Lục Thương cầm thuốc bước vào, Lê Thúy đã làm xong một lượt, đau đến trán ứa mồ hôi.

“Sao rồi?” Lục Thương hỏi.

“Cũng được, cố gắng luyện tập thêm một chút là có thể ôm anh rồi.” Lê Thúy cười.

“Tuy rằng xương đã khép lại, nhưng không có nghĩa là chân cậu đã lành hẳn, về nhà phải liệu mà kiềm chế.” Bác sĩ vỗ vai hai người đầy ẩn ý rồi đi ra ngoài.

Vừa về đến nhà, Lê Thúy đã bắt đầu loay hoay lấy gạo nấu cơm, cắt sợi khoai tây thoăn thoắt. Sợ cậu đứng lâu sẽ ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục, Lục Thương đề nghị để mình cắt hộ, hoặc gọi bác gái đến phụ một tay.

“Không cần, không sao đâu, em muốn ăn khoai tây sợi xào chua cay, bác ấy không biết nấu món này đâu.”

"sd5"

Khoai tây sợi xào chua cay

“Vết thương của cậu…”

“Yên tâm, em không đặt trọng tâm ở chân bị thương, anh nhìn nè ——” Nói đoạn, Lê Thúy cố ý nhấc chân bị thương lên, “Không sao đúng không?”

Lục Thương bị động tác của cậu chọc cười, y không am hiểu chuyện bếp núc, chỉ đành lại gần phụ đưa dao kéo, rửa chén dĩa, đỡ cho Lê Thúy phải đi lại nhiều.

Lê Thúy nấu một bàn đồ ăn, toàn là những món Lục Thương thích ăn, hai người vừa ngồi xuống bàn là Lục Thương hiểu ngay. Bác gái mà bà Giản đề cử làm việc tại một nhà hàng Giang Tô, làm món gì cũng thích bỏ đường vào, Lục Thương vốn không thích ngọt, nhưng nghĩ đến việc Lê Thúy thích ăn ngọt, y bèn lặng lẽ dung túng cách nấu của bác gái. Kết quả ăn món Giang Tô cả tháng trời, ăn đến nỗi axit dạ dày quá nhiều, ban đêm thường bị trào ngược dạ dày, Lục Thương chưa từng nhắc đến việc này, nhưng chắc chắn Lê Thúy đã phát hiện.

“Nè, tôm xào cay.” Lê Thúy lột vỏ tôm, chất đầy trong bát, đẩy đến trước mặt Lục Thương.

“Nhiều quá.”

“Em nấu lâu lắm đó, đứng đến đau cả chân.”

Thế là Lục Thương cúi đầu ăn sạch nửa chén thịt tôm trong bát.

Nhìn Lục Thương cố gắng ăn, trong lòng Lê Thúy vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Hiện giờ sức khỏe của Lục Thương đã khá hơn trước nhiều, song cậu vẫn cảm thấy y quá gầy. Trước đây bị bệnh không ăn được nhiều đã thành quen, không sửa được. Lê Thúy cũng không ép buộc Lục Thương, chỉ thay phiên nấu những món ngon đa dạng cho y ăn, đáng tiếc hiệu quả không lớn, nuôi mấy năm cũng không thấy Lục Thương mập lên bao nhiêu, cậu thật sự hổ thẹn với lời dặn dò của bác sĩ Lương.

“Sao anh không mập gì hết vậy?” Buổi tối đi tắm, Lê Thúy đứng trước gương xoa hông và bụng dưới của Lục Thương.

Lục Thương nói đùa: “Năng lượng ăn lúc sáng còn chưa đủ ‘tiêu hao’ lúc tối nữa.”

Trước đây Lục Thương bị bệnh, một tuần hai người cũng phải làm ba bốn lần, sau khi Lục Thương hết bệnh, nhu cầu của nhóc nhà y càng ngày càng lớn, qua nhiều năm vậy rồi mà chỉ tăng chứ không giảm, đôi khi một ngày một lần cũng không đủ.

“Anh không thích sao?” Lê Thúy ôm chặt Lục Thương, lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân: “Em thích anh mà, thích anh nên mới muốn làm tình với anh, chứ đâu phải làm tình với anh mới thích anh.”

Lục Thương cười khẽ một tiếng, quay đầu lại trao cậu một nụ hôn.

Những khi rảnh rỗi, hai người còn thích thân thiết vào buổi sáng. Sáng sớm qua một đêm thả lỏng, cơ thể được nghỉ ngơi trọn vẹn, thần kinh đang ở giai đoạn mẫn cảm nhất. Sau một giấc ngủ đầy, hai người ôm nhau tỉnh lại trong tấm chăn ấm mềm, thậm chí không cần cởi quần áo, một bên chủ động sáp vào là tức khắc khiến cho hai cơ thể đàn ông trưởng thành xẹt tia lửa.

Tối hôm trước đã tắm rồi, mùi sữa tắm trên người vẫn chưa phai, sau một đêm ôm ấp, nó đã lẫn thêm mùi của đôi bên, dễ dàng đánh thức ham muốn chiếm hữu. Khoan khoái làm xong một lần, chảy chút mồ hôi, vừa giúp tỉnh táo vừa đẩy mạnh giao lưu tình cảm. Mồ hôi nhễ nhại cùng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó tinh thần phấn chấn ra ngoài ăn sáng, đây đã trở thành thói quen trong cuộc sống của bọn họ.

“Em tính thời gian rồi, hẳn là có thể kịp về nước mừng năm mới,” Lúc ăn sáng, Lê Thúy nói: “Chúng ta đặt vé máy bay đi.”

Lục Thương nuốt thứ trong miệng xuống, đưa mắt nhìn chân cậu.

Lê Thúy hiểu ý, cười nói: “Đến lúc đó đã lành rồi.”

Lục Thương im lặng một lát, đáp: “Trước tiên về quê cậu một chuyến đi, đã hai năm không về rồi.”

Lê Thúy hơi sửng sốt: “Mùa đông ở đó lạnh lắm, nhỡ anh nhiễm lạnh bị bệnh thì tính sao?”

“Không sao đâu, ông bà sẽ phù hộ.”

Lục Thương đã nói vậy, Lê Thúy cũng không còn cách nào từ chối, đành phải ngoan ngoãn đi đặt vé máy bay. Trước khi tắt máy tính trước cậu cân nhắc một lát, đoạn lên mạng đặt mua một chiếc chăn lông giữ ấm.

Hôm trở về vừa kịp đêm giao thừa. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, máu của Lục Thương tuần hoàn không được tốt, hai chân sưng phù, lúc xuống máy bay đi đứng không vững lắm. Chẳng buồn quan tâm ánh mắt của người khác, Lê Thúy lấy chăn ra bọc Lục Thương lại, cẩn thận dắt tay y đi xuống cầu thang. Hai người đàn ông trưởng thành làm như thế thu hút không ít ánh nhìn tò mò của các cô gái.

“Chú Viên bị kẹt trên đường cao tốc rồi.” Lê Thúy bưng một ly trà nóng đưa cho Lục Thương, còn mình thì nhấp một hớp cà phê: “Làm sao bây giờ, phải đợi chú ấy hả? Chắc phải đợi đến khuya lận.”

Lục Thương nhìn thời tiết bên ngoài: “Không đợi, chúng ta đón mini bus đi.”

Đang lúc Xuân Vận, chỗ nào cũng kẹt xe cứng ngắc, trước đây Lục Thương không ra khỏi cửa nên không có cảm giác gì mấy, bây giờ mới biết hình ảnh Xuân Vận phát sóng trong tin thời sự trên TV không hề khoa trương chút nào.

*Xuân vận: (Vận tải dịp xuân về, ở Việt Nam gọi là “cuộc di cư mùa xuân”) dùng để chỉ khoảng thời gian gần Tết nguyên đán, khi mà người dân Trung Quốc đổ xô về quê ăn tết với số lượng khổng lồ.

Ngoài trời lạnh đến mức không khí sắp ngưng kết thành băng, lỗ mũi thở ra toàn khói trắng. Lần đầu tiên đi mini bus, Lê Thúy cầm vé xe tìm chỗ ngồi cả buổi, sau đó mới phát hiện mọi người đều ngồi lung tung. Loay hoay nãy giờ nên chỗ ngồi tốt đã bị người khác chiếm hết, chỉ còn mỗi hàng cuối cùng, Lê Thúy để Lục Thương ngồi gần cửa sổ, còn mình thì chen chúc với một anh công nhân.

“Ai bảo không chịu nghe lời em, lạnh không?” Chỗ ngồi chen chúc, người lại đông, Lê Thúy nắm tay Lục Thương dưới chăn, nhìn chiếc mũi lạnh đến đỏ bừng của Lục Thương mà cười không ngừng.

Lục Thương lạnh đến không nói được tiếng nào, chỉ biết rúc đầu vào trong cổ áo. Bản chất cơ thể của y không tốt, mỗi khi đến mùa đông, cho dù có hệ thống sưởi hơi, tay chân y vẫn lạnh ngắt, huống hồ là trên chiếc mini bus lạnh cóng mà máy điều hòa lại hỏng này.

Mùi trong xe không dễ ngửi, thế nên mùi sữa tắm pha lẫn mùi dầu gội trên người Lê Thúy trở thành thuốc cứu mạng. Lục Thương gác đầu lên vai Lê Thúy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu Lê Thúy còn chọc ghẹo Lục Thương, sau đó lại nhịn không được bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của y, cậu bèn đưa tay bịt tai giúp y. Xe vẫn chưa lăn bánh, một bà cụ xách cái giỏ bước lên, bên trong chứa đầy bắp luộc và trứng luộc trong nước trà, lần lượt hỏi có ai muốn mua không. Lúc bà cụ hỏi Lê Thúy, Lê Thúy mua hai quả trứng luộc nóng hổi, gói kỹ rồi nhét vào túi áo của Lục Thương nhằm ủ ấm tay cho y.

"sd6"

Trứng luộc trong nước trà

Xe bắt đầu lăn bánh, cuối cùng trong xe mới ấm lên một chút, nhưng chẳng đợi Lê Thúy thả lỏng, qua một trạm kiểm tra, xe bỗng dừng lại trên đường cao tốc, năm sáu người nữa lại bước lên.

Trên xe không còn ghế trống, một vài người trải giấy báo ngồi luôn trong lối đi. Lê Thúy khẽ nhíu mày, song lúc quay đầu lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

“Vương Duy?” Lê Thúy thò đầu ra hỏi.

Một người đàn ông ngồi trong lối đi quay đầu lại, ngay lúc bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều sững sờ giây lát.

“Sao lại là cậu?” Vương Duy vui mừng nói, đoạn cất bước đi về phía Lê Thúy, thấy Lục Thương thì lập tức đứng ngay ngắn tại chỗ, khom lưng nói: “Ông chủ Lục.”

Lục Thương gật đầu với Vương Duy.

“Sao anh lại ở đây?” Tình cờ gặp được bạn tốt nhiều năm trước, Lê Thúy mừng ra mặt.

Vương Duy gãi đầu, cười ha ha: “Tôi đưa bà xã về quê một chuyến, tiện thể đưa con trai đến trường.” Nói xong quay đầu lại chỉ một người phụ nữ ngồi cạnh cửa xe: “Vợ tôi.”

Lê Thúy nhìn một cái, cười nói: “Anh được đấy, chị dâu đẹp ghê. À phải, sau đó anh đi đâu vậy, tôi đến chỗ anh Tả tìm anh mấy lần mà không thấy anh đâu.”

Vương Duy mập hơn trước đây nhiều, mặt mày hồng hào, hiển nhiên mấy năm qua sống khá tốt, nghe Lê Thúy nói vậy thì liếc nhìn Lục Thương, thở dài: “Chuyện này phải cảm ơn ông chủ Lục.”

“Lục Thương?”

“Sau khi trở về từ khu bảo hộ, ông chủ Lục sắp xếp công việc khác cho tôi, đưa tôi đến trạm thuỷ điện làm bảo vệ, vợ tôi là kế toán của trạm thuỷ điện, tôi quen được cô ấy ở đó.”

Lê Thúy quay đầu nhìn Lục Thương, cười hỏi: “Sao chưa nghe anh nhắc đến chuyện này bao giờ.”

Lục Thương không trả lời. Vương Duy đứng bên cạnh nhạy bén nhìn thấy đôi nhẫn trên tay hai người họ, nhất thời ngơ ngẩn: “Tiểu Lê cậu… hai người…”

Lê Thúy hiểu ý cười một tiếng, kéo tay Lục Thương ấn lên ngực mình, cười hết sức tự hào: “Vợ tôi.”

Nửa chặng đường sau, Lê Thúy vẫn một mực ôn chuyện cũ với Vương Duy, Lục Thương thì tựa vào người Lê Thúy ngủ gật. Ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, đọng thành một mảng hạt sương trên cửa sổ.

Xe ra khỏi đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã chạy vào đường nhỏ, nơi này cách đích đến không còn xa.

“Nói thế chị dâu và mẹ tôi là người cùng quê à?”

“Phải, nhà mẹ đẻ của cô ấy chỉ cách cậu hai con đường, nếu tối nay chưa đi thì hai người đến chỗ tôi nghỉ tạm đi, gia đình vợ tôi mở nhà khách, trên lầu có chỗ nghỉ ngơi.”

“Được.”

“Có điều,” Vương Duy liếc mắt, thấy Lục Thương đang ngủ bèn hạ giọng hỏi: “Tôi vẫn chưa hiểu lắm, tôi chuẩn bị hai giường cho hai người hay là… một giường?”

Vương Duy xuất thân quân nhân, tính tình khẳng khái, nhận thức về phương diện này chỉ có hạn, khi nãy nghe Lê Thúy nói, Vương Duy vẫn chưa hiểu tường tận. Lê Thúy buồn cười: “Thế mọi khi anh với vợ anh ngủ hai giường à?”

Nghe Lê Thúy nói vậy, Vương Duy mới xem như thông suốt, nhất thời đấm ngực giậm chân, lại xâu chuỗi với một loạt sự việc ngày xưa, Vương Duy lập tức hiểu ra: “Hèn gì, hèn gì! Thì ra là như thế.”

Nhìn Vương Duy tự nói tự nghe gật gù than ngắn thở dài, Lê Thúy nhịn không được buồn cười. Hồi tưởng lại chuyện năm đó đâu phải chỉ có mỗi Vương Duy, ngay cả bản thân Lê Thúy cũng cảm thấy khó mà tin nổi, ắt hẳn lúc đó Lục Thương đã đặt cậu trong lòng rồi, nếu không sao lại gài Vương Duy vào bảo vệ cậu chứ.

Xe tròng trành xóc nảy, người trên vai giật giật, Lê Thúy vuốt ve gương mặt đỏ phớt vì thiếu oxy của Lục Thương, lặng lẽ hôn một cái.

Nửa đường chạy ngang qua chợ, Vương Duy xuống xe trước, bảo là muốn mua đồ tết, hai bên trao đổi số điện thoại với nhau. Lúc trời sắp tối, cuối cùng Lục Thương và Lê Thúy đã tới đích: Nghĩa trang trong trấn.

Dựa theo phong tục địa phương, phải đốt vàng mã và dâng hương cho người đã khuất, đáng tiếc hôm nay là đêm giao thừa, đa số tiệm bán nhang đèn đã đóng cửa hết rồi. Lê Thúy tìm chỗ ngồi cho Lục Thương, sau đó tất bật chạy đi mấy tiệm mới mua đủ.

Thời tiết lạnh cóng, Lục Thương đốt tiền giấy, lúc dâng hương còn ra chiều muốn quỳ xuống, Lê Thúy vội vàng ngăn cản: “Đừng, dưới đất lạnh.”

Lục Thương chắp tay trước ngực, vái lạy: “Nên mà.”

Lê Thúy cũng không ngăn nữa, nhìn Lục Thương chăm chú ngưng mắt nhìn mộ bia, với kinh nghiệm đọc sắc mặt nhiều năm của cậu, chẳng biết tại sao trong đầu lại tự động dịch ra câu “bắt cóc con trai bác thật ngại quá”.

Dâng hương xong, Lê Thúy vốn định dẫn Lục Thương vào trấn dạo một vòng, cảm nhận quê hương của mình, nhưng tuyết càng rơi càng lớn, trời lại còn nổi gió, Lê Thúy không dám kéo dài, cậu dẫn Lục Thương vào một quán mì còn mở cửa, mỗi người ăn một bát mì gà nóng sốt.

“Sáng mai chú Viên sẽ đến trấn đón, xem ra chúng ta phải đón năm mới ở đây rồi.” Ăn xong vẫn chưa no, Lê Thúy bèn lấy hai quả trứng luộc trong túi áo của Lục Thương ra lột vỏ, thả vào trong nước luộc mì của mình ăn chung.

“Ớ, thế thì phiền phức rồi,” Chủ tiệm là người dễ thân, nhiệt tình nói: “Khách sạn chỗ chúng tôi đắt khách lắm, cậu đã đặt trước chưa?”

Lê Thúy sửng sốt: “Chỗ này mà cũng phải đặt trước?”

“Dĩ nhiên rồi, không thì cậu gọi hỏi thử xem?”

Đầu tiên Lê Thúy hỏi mấy khách sạn cao cấp, quả nhiên chỗ nào cũng kín khách, sau đó hỏi tiếp mấy chuỗi khách sạn và khách sạn thương nghiệp, kết quả vẫn không có phòng, cuối cùng cậu gọi cho Vương Duy.

*Khách sạn thương nghiệp là khách sạn bình dân nằm gần khu vực kinh doanh của vùng, thường dành cho những du khách đến vì công việc.

“Uầy, đừng nói nữa, tôi cũng mới biết tết nhất khách sạn kẹt thế đấy, bên tôi còn một phòng cuối cùng, may là cậu gọi đúng lúc đó, để tôi nói với bố mẹ vợ, bảo họ để lại phòng này cho cậu, hai người mau tới đây đi.”

Đi đường giữa đêm hôm đầy tuyết thật sự không phải là chuyện sung sướng gì, Tết trong trấn không náo nhiệt như ở thành phố, các cư dân thích đóng kín cửa vây quanh lò lửa hơn, phố xá đìu hiu quạnh quẽ. Lúc hai người đến nơi, giày dưới chân đã ướt hơn phân nửa.

“Điều kiện không tốt lắm, ráng chịu chút nhé.” Vương Duy xách hai bình nước nóng và một cái khăn lông mới tinh tới đây, mở cửa phòng cho hai người, áy náy nói: “Ông chủ Lục vất vả rồi.”

“Mặt anh bị sao vậy?” Lê Thúy phát hiện trên mặt Vương Duy có hai dấu bạt tai lờ mờ.

Vương Duy tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Bố mẹ vợ của tôi tiếc cháu, đang cãi lộn um sùm với vợ tôi, hai bên đều là người nhà, hầy.”

Phòng ốc dọn dẹp cũng sạch sẽ, chỉ là quá đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đơn 1m2, hai tấm chăn thoạt nhìn cũng không dày, hệ thống sưởi hơi lại hỏng, ngay góc cửa sổ còn có cái lỗ.

“Nhà trọ năm mươi đồng một đêm, em dám cá đời này anh mới ở lần đầu tiên.” Lê Thúy giúp Lục Thương cởi vớ, nhẹ nhàng xoa đôi chân đông cứng của y.

Lục Thương môi trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười, ôm chăn không buông tay: “Cũng tốt thôi, trải nghiệm đời người lại có thêm một điều nữa.”

Phòng này thật sự rét cóng, ngồi yên tại chỗ cũng có thể cảm giác sàn nhà đang bốc khí lạnh. Lê Thúy dạo quanh phòng một vòng, tìm cuộn băng dính dán cái lỗ trên cửa sổ, sau đó rửa sạch chậu rửa mặt, dùng nước nóng khử trùng rồi bưng ra cho hai người cùng ngâm chân.

“Còn lạnh không?” Lê Thúy nhỏ giọng hỏi.

Lục Thương cúi đầu híp mắt, chẳng có tinh thần gì, lắc đầu loạn xạ.

Chạy một ngày đường, đoán chừng Lục Thương cũng mệt chết rồi. Lê Thúy nắm tay y, đau lòng hôn một cái: “Lần sau phải nghe lời em, thời tiết ấm hơn rồi hẵng tới, mẹ em không trách anh đâu.”

Lục Thương chỉ cúi đầu cười.

Trước khi ngủ, Lê Thúy để dành chút nước nóng, rót đầy chai nước nhét vào trong chăn, giúp Lục Thương làm vệ sinh sạch sẽ rồi bảo y lên giường ngủ trước.

“Còn cậu?”

“Em xuống dưới lầu tìm thử xem có bán chăn điện không, như này ngủ không được đâu, anh sẽ bệnh mất.”

Lục Thương vốn định ngăn cản, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Lê Thúy đã chạy mất, Lục Thương đành rúc vào trong chăn co thành một cục. Lạnh, đúng là lạnh thật, lạnh đến mức lưng phát đau, quả nhiên y vẫn đánh giá cao sức khỏe của mình.

Trong lúc mơ mơ màng màng, có người thở dốc bước lên lầu, Lục Thương mở mắt ra, chỉ thấy Lê Thúy đang khóa cửa, đêm khuya tuyết lớn mà cậu ấy lại chạy đến trán nhễ nhại mồ hôi.

“Đi đâu vậy?” Lục Thương kinh ngạc hỏi.

Lê Thúy không đáp, cậu cười tủm tỉm cởi quần áo ra, trần truồng chui vào trong chăn, ôm Lục Thương vào lòng, cười nói: “Chăn điện tới nè, ấm không?”

Một luồng khí nóng hầm hập từ sau lưng ập tới, lập tức bao quanh Lục Thương, dễ chịu đến mức y nhịn không được nhích lại gần lồng ngực kề sát sau lưng mình.

“Ừm.” Lục Thương xoay người ôm chặt Lê Thúy.

*Chỗ này mọi người hiểu hông, tui đọc 2 lần mới hiểu (chắc tại tui não ngắn), ý là không có chăn điện, em nó chạy cho nóng người rồi lên ủ ấm vợ ẻm ấy mà =))

Nơi ấm áp nhất còn nơi nào ngoài vòng tay của người yêu, Lục Thương đã buồn ngủ lắm rồi, giữa nhiệt độ cơ thể nóng ấm của Lê Thúy, cuối cùng cơ thể y cũng ấm dần, y nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.

Ban ngày uống nhiều cà phê quá nên Lê Thúy không buồn ngủ lắm, cậu chơi ngón tay của Lục Thương một lát, cuối cùng ôm siết Lục Thương vào lòng hệt như con mèo lớn, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

Năm nay trong trấn cấm đốt pháo, tiếng chuông năm mới không quấy rầy đến cặp vợ chồng trong phòng. Sau nửa đêm, Lê Thúy bị tiềng ồn sát vách đánh thức, xem như cậu đã phát hiện thêm một vấn đề khác của nhà trọ nhỏ này —— Cách âm quá kém.

Ở phòng sát vách là một cặp tình nhân, nửa đêm đầu cãi nhau ỏm tỏi, nửa đêm sau cũng làm ồn nhưng không phải cãi nhau, trái lại truyền ra tiếng va đập có quy luật nào đó.

Đều là người trưởng thành, hiển nhiên hiểu được sát vách đang làm gì. Có lẽ do là nửa đêm, Lê Thúy tâm huyết trào dâng, nghe mà trong lòng ngứa ngáy, ôm Lục Thương hết sờ lại hôn, lăn qua lộn lại đánh thức Lục Thương luôn.

Hai người dính sát vào nhau, dễ dàng phát hiện bộ phận nào đó của cơ thể thay đổi. Ban đầu Lục Thương chưa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng: “… Sao thế?”

Giọng Lê Thúy vừa vô tội lẫn với tủi thân: “Khó chịu quá.”

Sát vách đúng lúc phát ra một tiếng rên rỉ, hai người nghe mà xấu hổ. Lục Thương xem như tỉnh táo hẳn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lê Thúy, cảm thấy hơi khó xử.

Lục Thương không phải là người thích sạch sẽ, nhưng muốn y làm chuyện gắn bó thân mật trong nhà trọ chẳng biết bao nhiêu người đã ngủ qua, y vẫn có chút chướng ngại tâm lý. Nhưng có bao giờ nhóc nhà y muốn gì mà y không đáp ứng đâu? Nhìn Lê Thúy nhịn đến nỗi khóe mắt đỏ cả lên, Lục Thương không khỏi mềm lòng: “Muốn làm hả?”

Lê Thúy khẽ gật đầu, dùng vật cứng bất mãn chọt Lục Thương, cạ tới cạ lui giữa hai chân đối phương. Bị chó săn nhỏ không an phận này cạ đến nỗi cả người nóng ran, Lục Thương bèn ôm lấy cậu, nhắm mắt thò tay nắm nơi đó của hai người, bắt đầu thong thả ma sát. Hai ngày liên tục cơ thể không được nghỉ ngơi đủ, Lục Thương bắn ra rất nhanh, y thở hổn hển, tay cũng mềm oặt, vậy mà Lê Thúy vẫn còn cứng thẳng không có động tĩnh gì.

Lục Thương hết cách, suy nghĩ một lát rồi bảo Lê Thúy lấy chăn ra. Lê Thúy mút cổ Lục Thương một cái, để lại một dấu hôn, đoạn đứng dậy duỗi tay ra, kéo chăn ở góc giường, phân nửa trải trên ra giường, nửa còn lại đắp lên người Lục Thương.

“Không có bao, làm sao bây giờ?” Lê Thúy liếm vành tai của Lục Thương, hỏi.

“Cứ vào luôn đi,” Lục Thương nói, lại bổ sung một câu: “Cẩn thận chân bị thương —— ưm.”

Lê Thúy đã đợi không kịp, cậu xoay mặt Lục Thương qua, hai người trao nhau một nụ hôn dài. Hễ đến nửa đêm Lê Thúy lại hệt như bị sói nhập, tính xâm lược rất mạnh, vừa hôn môi vừa đẩy hai ngón tay vào.

Động tác có phần thô bạo, Lục Thương hơi đau, vô thức rụt eo lại. Lê Thúy đã phát hiện, vội vàng rút ra ngoài, xoa nhẹ quanh cửa huyệt của y, giúp y thả lỏng.

Bên ngoài quá lạnh, cách ổ chăn quả thật không sống nổi. Mở rộng xong xuôi, Lê Thúy bảo Lục Thương nghiêng người qua, lưng kề sát ngực mình, sau đó đỡ dục vọng chậm rãi cắm vào, đâm vào chỗ sâu.

Lục Thương thể hàn, quanh năm nhiệt độ cơ thể rất thấp, song nhiệt độ bên trong cơ thể lại nóng như lửa, phải nói là giống hệt tính cách của y. Lê Thúy vịn hông Lục Thương thúc mấy cái rồi không muốn rút ra nữa, bắt đầu giở trò: “Lục Thương, em muốn nhét bên trong ngủ.”

Lục Thương bị thúc đến thở không ra hơi, nói không thành câu hoàn chỉnh: “Cậu… đừng nghịch…”

“Không nghịch,” Lê Thúy vừa cười hôn gáy Lục Thương, vừa dùng lời ngắn gọn súc tích khống chế Lục Thương: “Anh không phản đối, em xem như anh đồng ý rồi.”

“Tôi…”

“Dễ chịu quá.” Lê Thúy thúc sâu một cái, sướng đến híp cả mắt.

Chênh lệch thể lực giữa hai người quá xa, Lục Thương thật sự bó tay với Lê Thúy: “Cậu đúng là…”

“Yêu em không?” Trong bóng đêm, Lê Thúy thoáng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm đối diện với Lục Thương.

Bên ngoài có đèn xe hơi xẹt qua bên cửa sổ, Lục Thương bị chọc trúng điểm mẫn cảm, cả người mềm oặt, nhịn không được cất tiếng rên khẽ, y vuốt ve mặt Lê Thúy, hai mắt mê ly, môi khép mở: “… Yêu cậu.”

Lê Thúy cười thỏa mãn, ôm Lục Thương càng chặt hơn, bắt đầu thỏa sức ra vào.

Người ta thường nói lời trên giường không đáng tin, nhưng Lê Thúy vẫn cứ thích nghe, nghe Lục Thương nói yêu mình, nói thích mình, hết cách thôi, ai bảo ông chủ Lục nhà cậu trời sinh tính tình khép kín chứ, chỉ dưới tác dụng của hormone, Lục Thương mới chịu nói những lời bình thường mình không nói.

Giường nhỏ là giường ván gỗ, đưa đẩy chưa được mấy cái đã bắt đầu kêu vang, theo động tác của hai người, nó phát ra tiếng cót két không gánh nổi sức nặng. Lê Thúy xem như đã hiểu tiếng động kỳ lạ đến từ phòng bên bắt nguồn từ đâu.

Lê Thúy cố ý kéo dài cuộc ân ái này, hai người làm đến mức bắt đầu tỏa nhiệt, Lục Thương còn chưa kháng nghị, người sát vách đã đầu hàng trước. Vách tường bị gõ, một tiếng phàn nàn từ cách vách truyền tới: “Hai người dừng lại được không? Hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, có để người ta ngủ không thế?”

Lê Thúy và Lục Thương nhìn nhau, hai người mồ hôi đầm đìa, cười khẽ một tiếng.

“Ngủ đi.” Lê Thúy kéo chăn lên, đắp kín cho hai người, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.

Lục Thương: “……”

Trong phòng yên lặng chốc lát, Lục Thương lại giật giật chân, Lê Thúy chớp mắt một cách vô tội: “Sao vậy?”

“Cậu… không làm?”

Lê Thúy nhúc nhích trong chỗ sâu một cái, ghìm hông Lục Thương không cho y trốn: “Người ta cũng có ý kiến rồi, trận sau ngày mai bù lại, ngủ đi.”

“… Vậy cậu lấy nó ra.”

Lê Thúy không chịu: “Khi nãy anh đồng ý với em rồi.”

“……”

Sáng hôm sau, Lục Thương tinh thần không tốt, điệu bộ ngủ không ngon giấc. Lê Thúy vô cùng áy náy, gắp hết mấy miếng thịt trong bát mì thịt bò của mình cho y: “Ăn thịt đi.”

Ông chủ Lục nhìn người nào đó, lẳng lặng xoa vòng eo mỏi nhừ của mình, nhịn không được bắt đầu tự kiểm điểm phải chăng mình đã quá mức dung túng thằng nhóc này.

Chú Viên đến rất đúng giờ, còn dẫn theo một tài xế thay ca. Sau khi tạm biệt Vương Duy, mọi người cùng nhau lên đường trở về.

Trên đường về nhà, cao tốc không bị kẹt xe, nhưng do tuyết rơi quá lớn, tốc độ xe không nhanh nổi, thế nên về đến nhà đã tốn trọn một ngày.

Dì Lộ nấu một bàn thức ăn, đáng tiếc Lục Thương quá buồn ngủ, húp tạm nửa chén cháo rồi lên lầu nghỉ ngơi.

“Khí sắc của ông chủ Lục tốt hơn trước đây nhiều.” Lúc dọn dẹp hành lý, dì Lộ cười nói.

Lê Thúy đưa quà mang về từ nước ngoài cho dì, cười nói: “Đúng rồi, sau này sẽ không để anh ấy bị bệnh nữa.”

“Chăn này có cần giặt không? Hình như dính chút đồ bẩn.” Dì Lộ lấy tấm chăn của Lục Thương ra.

Lê Thúy bình tĩnh nhận chăn từ tay dì: “Không có gì đâu, đổ chút sữa chua lên đó, ngày mai con tự giặt.”

Sáng mùng hai, Tả Siêu mang theo vài ký tôm sông và măng mùa đông tới chúc tết, vào cửa mới phát hiện bác sĩ Lương đã tới trước, đang ngồi trên sô pha đọc báo.

“Ủa, cậu tới sớm thế,” Tả Siêu đưa đồ đạc cho dì Lộ: “Tiểu Lê Tử đâu?”

“Hôm qua hai người họ chạy một ngày đường nên mệt lắm, bây giờ vẫn chưa dậy.” Dì Lộ mỉm cười nhận lấy, bưng trái cây ra cho Tả Siêu ăn.

“Gần mười một giờ rồi mà còn chưa chịu dậy, lười vừa vừa thôi chứ, để tôi lên gọi bọn họ.” Dứt lời đi thẳng lên lầu.

“Ê ê ——” Lương Tử Thụy có lòng muốn ngăn Tả Siêu nhưng không kịp.

Nửa phút sau, Tả Siêu mặt đỏ tía tai đi xuống, lúng túng đi quanh phòng khách mấy vòng, cuối cùng cầm tách trà nguội trên bàn đổ vào miệng.

Lương Tử Thụy không nhịn được phá lên cười: “Ha ha ha, đã bảo anh đừng đi rồi mà.”

Thật ra Tả Siêu chưa lên tới lầu hai, chỉ nghe được tiếng động ở góc cầu thang, nhưng trì độn như hắn cũng biết ngay hai người trong phòng đang làm gì, nhất thời nhịn không được vò đầu: “Hai người này cũng thật là, ban ngày ban mặt cũng không biết kiềm chế một chút, may là Hựu Hựu nhà tôi không tới đấy.”

Tả Siêu vừa nói xong, cửa nhà thình lình bật mở, một cô bé hấp tấp chạy vào trong: “Bố ơi! Cha nuôi! Bố nuôi! Con tới chúc tết nè!”

“Hựu Hựu của bố, sao con lại tới đây, em trai với mẹ con đâu?”

“Em trai với mẹ về nhà ngoại rồi.”

“Vậy sao con không đi? Con tới bằng cách nào?” Nói đoạn, Tả Siêu nhìn ra ngoài phòng: “Con tự đón xe tới?”

“Dạ phải ạ, mẹ nói cha nuôi và bố nuôi về rồi, con tới lấy lì xì.” Nói xong, cô bé cũng muốn chạy lên lầu, nhưng bị Tả Siêu kéo lại: “Hựu Hựu, không được lên, trên đó…”

“Trên đó sao ạ?”

“Trên đó… trên đó có cọp.”

Hựu Hựu búng trán Tả Siêu một cái: “Bố à, bố bị ngốc hả?”

“Hựu Hựu.” Lê Thúy mặc một chiếc áo sơmi vừa người, tinh thần phơi phới đi xuống.

“Bố nuôi!” Hựu Hựu lập tức nhào tới.

Cô bé cao lớn không ít, trổ mã ngày càng xinh xắn. Lê Thúy cười bế cô bé lên, đặt vào lòng Tả Siêu, lấy bao lì xì và sôcôla đã chuẩn bị sẵn cho cô bé.

“Cha nuôi đâu ạ?” Hựu Hựu hỏi.

“Cha nuôi hơi mệt, để cha nuôi ngủ thêm một lát nhé?”

“Tôi nói chứ,” Tả Siêu không hài lòng cho lắm, nhưng có con nít ở đây, Tả Siêu không thể nói toạc ra, chỉ đành oán trách: “Hai người không thể kiềm chế chút à? Lỡ như dạy hư con gái tôi, tôi không để yên cho hai người đâu!”

Lê Thúy cúi đầu cười cười, sờ đầu Hựu Hựu ngồi trong lòng Tả Siêu: “Năm nay Hựu Hựu mấy tuổi rồi?”

“Tám tuổi ạ.”

Lê Thúy gật đầu, nói với Tả Siêu: “Anh nhìn đi, tám tuổi rồi, tiến hành giáo dục giới tính vỡ lòng được rồi đấy.”

Tả Siêu nghẹn họng: “Cậu…”

“Xã hội bây giờ không thể so với trước đây, người lớn có ý đồ xấu đầy rẫy, anh phải giúp con mình nhận biết điều này.”

Nhìn điệu bộ nghiêm trang của Lê Thúy, Tả Siêu thật sự không còn gì để nói: “Giọng điệu nói chuyện của cậu bây giờ đúng là càng ngày càng giống ông chủ Lục.”

Bác sĩ Lương ở bên cạnh cười sằng sặc, chỉ vào tin tức trên báo nói với Tả Siêu: “Trên báo nói năm nay nghiêm đả, chủ yếu điều tra xe cộ trái phép, nhiều ông chủ xưởng xe ngầm đã bị bắt, anh không bị liên lụy chứ?”

*Nghiêm đả là viết tắt của chiến dịch “Nghiêm nghị đả kích hoạt động phạm tội hình sự theo pháp luật” do Đặng Tiểu Bình khởi xướng vào ngày 19 tháng 7 năm 1983 ở Trung Quốc, nhằm trấn áp và răn đe các loại tội phạm hình sự.

“Ầy, tôi không làm đại ca nhiều năm rồi.” Tả Siêu xua tay, nghĩ một chút lại nói: “Nói vậy cũng may năm đó tôi đã đóng xưởng xe.”

“Không phải Lê Thúy đóng giùm anh sao? Lúc đó anh còn giận người ta mà.” Lương Tử Thụy nói.

Lê Thúy ở một bên pha trà, nhớ tới chuyện cũ năm xưa, cậu không khỏi nở nụ cười.

Tả Siêu gật đầu, thở dài: “Bởi vậy nếu muốn kiếm tiền, vẫn phải đi chính đạo mới được.”

“Chừng nào anh em Tĩnh Vinh tới?” Lê Thúy rót nước trà đã nấu xong vào tách.

“Chắc sắp rồi, bây giờ anh em họ như hình với bóng ấy.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lương Tử Thụy vừa dứt lời, xe của Tư Mã Tĩnh Vinh đã chạy vào sân, hai người bước xuống xe. Mấy năm không gặp, Tư Mã Tĩnh Vinh cũng trưởng thành hơn nhiều, anh chàng cạo kiểu tóc mào gà, mặc một chiếc áo bành tô lông chồn đỏm dáng. Tư Mã Diễm thì mặc một chiếc áo vest cashmere, trên mặt có thêm một cặp mắt kính, ra chiều tinh anh ngành kinh doanh.

“Tiểu Lê, lâu rồi không gặp, qua ôm cái nào.” Tư Mã Tĩnh Vinh vừa vào cửa liền huyên thuyên.

Lê Thúy chịu không nổi mùi keo xịt tóc trên người Tư Mã Tĩnh Vinh, vội vàng lùi về mấy bước, làm bộ ghét bỏ: “Thôi khỏi đi.”

Tư Mã Diễm mỉm cười gật đầu với Lê Thúy, sau đó đi sang chào hỏi Tả Siêu.

Bấy giờ Lục Thương mới bước từ trên lầu xuống, Lê Thúy vội buông chén trà đi tới, thì thầm vài câu với Lục Thương, dường như đang hỏi thăm gì đó, nói xong còn sửa lại tóc mái cho y, hai người trông cực kỳ thân mật.

“Ông chủ Lục, chịu dậy rồi hả, Hựu Hựu chờ cả buổi rồi đấy.” Tả Siêu nói.

Lục Thương nhếch miệng cười, đi tới chào hỏi từng người một, đoạn bế Hựu Hựu đến bên mình, lột viên kẹo cho cô bé.

“Cha nuôi, trên người cha có mùi này nè.” Hựu Hựu nói bằng giọng bí hiểm.

Lục Thương cúi đầu ngửi thử, nhưng không ngửi được mùi gì, bèn hỏi: “Mùi gì nhỉ?”

Hựu Hựu lại gần, nói nhỏ: “Mùi của bố nuôi.” Nói xong tí tởn chạy ra sân sau chơi.

Giọng cô bé không lớn, nhưng hai người đều nghe thấy. Lục Thương ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lê Thúy, hai người nhìn nhau cười. Lê Thúy nghĩ thầm, nhóc ranh này còn nhạy cảm hơn bố nó nhiều.

“Có vị thiếu gia nào rảnh không, giúp dì vớt bạch tuộc trong thùng lên với.” Dì Lộ ló đầu ra từ phòng bếp.

Lê Thúy đang định đi, Tư Mã Diễm nhìn về phía Tư Mã Tĩnh Vinh: “Chẳng phải anh nói mình từng câu bạch tuộc sao?”

Tư Mã Tĩnh Vinh ngẩn ra một lát, sau đó tràn đầy tự tin xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp. Một phút sau, anh chàng khóc lóc thảm thiết chạy ra.

Mọi người nhao nhao quay đầu lại: “Sao vậy?”

Tư Mã Tĩnh Vinh vừa khóc vừa ôm sô pha nói: “Đáng sợ quá đi mất, nó quấn tay tôi kìa.”

Mọi người: “……”

Tư Mã Diễm đỡ trán: “Đúng là vô dụng!”

Ăn cơm trưa xong, Lương Tử Thụy kiểm tra chân cho Lê Thúy.

“Vết thương kiểu này, để bố tôi châm cho cậu vài mũi, ngay cả thạch cao đều không cần đắp.” Lương Tử Thụy nhéo nhéo khớp xương, rút tay về.

“Tình trạng khép xương thế nào? Có di chứng gì không?” Lục Thương hỏi.

Lương Tử Thụy trề môi: “Cũng được, hồi phục đúng hạn.”

“Nghe giọng điệu của bác sĩ Lương, hình như anh cho rằng trình độ của anh bạn bác sĩ kia không được tốt thì phải?” Lê Thúy cười hỏi.

Lương Tử Thụy: “Thằng nhóc này, tuy rằng đúng là vậy thật, nhưng cậu không thể nói khéo chút à?”

Lục Thương cười cười, bênh vực: “Cậu ấy bao giờ chẳng thế, đâu phải cậu không biết.”

Lương Tử Thụy dở khóc dở cười: “Vậy lúc muốn làm chuyện đó với cậu, nó cũng thẳng thắn vậy sao?”

Lục Thương lắc đầu, Lương Tử Thụy chợt cảm thấy câu tiếp theo của Lục Thương sẽ khiến mình rợn người, quả nhiên, Lục Thương bổ sung một câu: “Lúc muốn làm thì cậu ấy làm luôn, không có nói.”

Lương Tử Thụy: “……”

Anh em Tư Mã ở một bên chẳng biết đang nói gì, hai người bắt đầu tranh cãi.

Lê Thúy đi tới hỏi: “Gì vậy?”

“Trước Tết tôi có mua cái đồng hồ…” Tư Mã Tĩnh Vinh vừa mở miệng thì đã bị Tư Mã Diễm lạnh lùng cắt ngang: “Anh mắng ai?”

“Tôi nói là, trước Tết tôi có mua một cái đồng hồ đeo tay,” Tư Mã Tĩnh Vinh kiên nhẫn giải thích, lục đơn đặt hàng trên mạng ra cho Lê Thúy xem: “Là cái này nè, lẽ ra tôi định tặng em trai tôi, ai ngờ nó không thèm, không thèm thì thôi đi, tôi định tặng một bạn nữ khác, thế là nó mắng tôi, cậu phân xử giùm tôi đi, vậy là sao đây.”

Song Lê Thúy lại bị đơn đặt hàng của Tư Mã Tĩnh Vinh thu hút sự chú ý, cậu lấy qua xem thử, nói: “Một cái đồng hồ đeo tay mà bốn trăm ngàn (~ 1,3 tỷ vnđ), cậu phá sản thế này à?”

“Xời, đàn ông mà, đâu có mua bông tai dây chuyền gì được, tôi có chút tiền dư mua cái đồng hồ thì sao chứ, ầy, không phải cậu cũng có sao?”

Lê Thúy lơ đãng nói: “Cái của tôi là Lục Thương tiện tay mua cho tôi phối đồ thôi, cậu đừng đem ra so.”

Tư Mã Tĩnh Vinh kéo tay Lê Thúy, nhìn chằm chằm đồng hồ: “Tiện tay mua để phối đồ?!”

“Chứ sao nữa?”

“Cái này của cậu, gấp năm lần… cái của tôi.”

“Đừng nói linh tinh.” Lê Thúy rút tay về.

Quan sát Lê Thúy từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng Tư Mã Tĩnh Vinh đã phát hiện vấn đề nằm ở đâu: “Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy bộ đồ này của cậu trị giá bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh Vinh quá nghiêm túc, Lê Thúy cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi: “Đây là mẫu hai năm trước, đặt làm theo yêu cầu, chất vải do Lục Thương chọn, hẳn là không đắt lắm, có phải hàng hiệu gì đâu.”

Tư Mã Tĩnh Vinh thở dài: “Lúc trước cậu nói gì nhỉ, khả năng tự lo liệu cuộc sống của ông chủ Lục thấp? Rốt cuộc khả năng tự lo liệu cuộc sống của ai mới thấp?”

Lê Thúy mặt đầy dấu hỏi.

Tư Mã Diễm đi tới, giải thích: “Đây là áo sơmi do bậc thầy may mặc nổi tiếng, ngài Gias, tự mình cắt và thiết kế, nhìn đi, chỗ này có mẫu chữ ký hiệu nè, phía dưới là đánh số và ngày tháng, cả thế giới chỉ có một chiếc này thôi.”

Lê Thúy sửng sốt.

Tư Mã Tĩnh Vinh lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Giờ tôi đã biết tiền của ông chủ Lục tiêu vào đâu rồi, ra là tiêu hết trên người cậu. Hầy, cậu lại còn có mặt mũi nói tôi phá sản…”

Lục Thương vẫn đang trao đổi về bệnh tình của Lê Thúy với Lương Tử Thụy, hoàn toàn không để ý cuộc đối thoại bên kia. Lê Thúy nhìn ra đằng xa, trong lòng như có từng dòng nước ấm chảy qua. Bình thường cậu không mấy để ý đến chi phí ăn mặc, thế nên chưa từng chú ý rằng, ở nơi mình không biết, Lục Thương đã tốn nhiều tâm huyết vì mình như thế.

“Lục tổng người ta có tiền chăm chút cho người trong lòng mình thì có vấn đề gì, anh bất bình à?” Tư Mã Diễm đá chân Tư Mã Tĩnh Vinh, quay sang nói với Lê Thúy: “Cậu đừng nghe anh ấy nói bậy, mắt thẩm mỹ của Lục tổng được lắm, tuy bộ đồ này hơi đắt nhưng rất hợp với cậu.”

“Cảm ơn.” Lê Thúy mỉm cười, chọc Tư Mã Tĩnh Vinh: “Tĩnh Vinh, cậu cũng có thể mua quần áo cho người trong lòng cậu mà.”

Tư Mã Tĩnh Vinh liếc nhìn trần nhà, rầu rĩ nói: “Bản thân tôi muốn mua đó, nhưng người ta phải chịu nhận mới được chứ.”

Buổi chiều, Nghiêm Kha và Từ Úy Lam cũng tới, mọi người kêu la đòi đánh bài. Lục Thương không có sở thích đánh bài, trong nhà tìm mãi chẳng ra bộ bài nào, sau đó nhờ dì Lộ nhắc nhở mới sực nhớ trong nhà kho có một cái máy đánh mạt chược, vì vậy Lê Thúy và Tư Mã Tĩnh Vinh cùng đi lấy.

"sd7"

Máy đánh mạt chược

Mấy năm hai người đi nước ngoài không ở nhà, nhà kho không được dọn dẹp kỹ càng, chồng chất không ít đồ ngổn ngang.

Tư Mã Tĩnh Vinh lại lần nữa phát huy sở trường đặc biệt không làm việc đàng hoàng của mình, bắt đầu chơi trò tìm kho báu trên kệ đồ.

“Ớ.” Tư Mã Tĩnh Vinh lục ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, anh chàng mở ra xem thử, bên trong là một hàng chén sứ, “Chén này đẹp quá chứ, màu sắc trong veo, tạo hình độc đáo… Ủa? Đáy chén còn có chữ nè.”

Lê Thúy dời hết đồ đạc linh tinh trên máy đánh mạt chược: “Thích thì lấy đi.”

“Mua ở đâu thế? Cậu không cần nữa à?”

Lê Thúy giải thích: “Trước đây Lục Thương bị bệnh, có một dạo bác sĩ Lương kê thuốc Đông y, anh ấy sợ đắng nên uống không nổi, đúng lúc tôi đi công tác ngang qua Cảnh Đức Trấn, tôi bèn tìm một sư phụ già, tay cầm tay dạy tôi nung, tổng cộng mười hai cái.”

*Cảnh Đức Trấn là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm.

Tư Mã Tĩnh Vinh kinh ngạc: “Cậu nung?”

“Ừa, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng ít nhiều gì có thể khiến anh ấy nảy sinh chút hứng thú với việc uống thuốc, nào ngờ vì muốn biết đáy chén viết cái gì, anh ấy thật sự chịu uống thuốc.” Nhớ tới điều trên, Lê Thúy nhếch miệng cười: “Sau này anh ấy khỏi bệnh, đống chén đó được anh ấy đem cất, qua nhiều năm như vậy, chắc anh ấy cũng quên mất rồi.”

Nghe xong, Tư Mã Tĩnh Vinh im lặng cúi đầu nhìn chiếc hộp được bao bọc hết sức tỉ mỉ, hình dạng và kích thước của mỗi cái chén đều có điểm khác nhau, nhưng mỗi một ô đều đựng vừa khít, hộp này nhìn là biết được đặt làm riêng theo yêu cầu. Bên trên không có tích bụi, rõ ràng gần đây có người từng đụng đến.

Tư Mã Tĩnh Vinh lật chén lại, dưới đáy chén là một câu nói.

“Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.”

Dẫu là người vô tâm như Tư Mã Tĩnh Vinh, thấy câu này cũng không khỏi tim lỡ mất một nhịp. Tư Mã Tĩnh Vinh im lặng rút tay về, dùng tay áo lau vân tay của mình, cuối cùng dè dặt đặt chén về chỗ cũ.

Lê Thúy đưa lưng về phía Tư Mã Tĩnh Vinh, lẳng lặng cười một tiếng.

“Tới khuân đồ đi.”

Sau khi dọn bàn mạt chược xuống lầu, mọi người lập tức kéo tới. Lê Thúy không có hứng thú với mạt chược, cậu tự mình quay lại nhà kho. Mở nắp ra, mười hai cái chén trong hộp được xếp đặt ngay ngắn.

“Ông chủ Lục, em đoán anh chắc chắn sẽ thấy câu này, em đoán đúng không?”

“Lần sau bác sĩ Lương còn ép anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.”



“Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá.”



“Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.”

“Ngày mai uống ly thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên.”

“Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”



Khi viết xuống những dòng chữ này, đúng là lúc Lục Thương bệnh nặng nhất. Lê Thúy cũng không biết rốt cuộc hai người có tương lai hay không, thậm chí không biết mỗi ngày Lục Thương uống thuốc xong, đọc được câu nói đó, liệu có còn cơ hội đọc câu tiếp theo không.

Cậu ôm tấm lòng thành kính nhất, ẩn giấu tất cả lo sợ dưới đáy lòng, chỉ xem mỗi một ngày như ngày cuối cùng của sinh mệnh, trân trọng từng giây từng phút. Thật may là, ông trời không bạc đãi cậu, cuối cùng cho Lục Thương sống lại, và cho cậu dũng khí.

Lê Thúy sắp xếp lại từng cái chén sứ bị Tĩnh Vinh đặt lung tung, sau đó đóng nắp lại, quay đầu chỉ thấy Lục Thương đang cầm ly nước, tựa vào cạnh cửa nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu.

“Sao không đi đánh bài với bọn họ?” Lê Thúy đặt đồ vật lên kệ.

“Không thấy cậu nên lên đây xem thử.” Lục Thương thả ly xuống, đi tới.

Lê Thúy nở nụ cười: “Em ở nhà mà còn lạc được sao?”

Lục Thương không đáp, trái lại đưa mắt nhìn chén sứ mà Lê Thúy vừa đem cất.

“Lục Thương.”

Lục Thương quay đầu lại.

Suy nghĩ một lát, Lê Thúy nói: “Em cảm thấy mình còn nợ anh một lời cảm ơn.”

Lục Thương hơi ngạc nhiên.

“Nếu năm đó anh không qua khỏi, em nghĩ có lẽ mình sẽ điên mất.” Nói xong, cậu dừng bước, mỉm cười giang tay ra: “Ôm cái nha?”

Lục Thương nhếch khóe miệng, đi tới ôm hông cậu.

Lê Thúy thuận thế đè Lục Thương lên cửa.

“Làm gì vậy?”

Tiếng mạt chược dưới lầu ồn như vỡ chợ, giọng nói sang sảng của Tả Siêu thường xuyên truyền lên, Lê Thúy cúi đầu hôn môi Lục Thương, cười hỏi: “Anh nói thử xem?”

Dứt lời, cậu nâng tay khóa cửa lại.

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui