「 A Trí……」
「 Abbey……」
Hai người tương ủng nhiệt liệt ôm chầm lấy nhau, hốc mắt Abbey đã ngập nước, làm Vu Nhân Trí nhịn không được nghĩ thấy hắn rất khoa trương.「 Làm gì vậy, chúng ta chẳng qua là không làm chung công ty mà thôi, gặp lại tôi vui vẻ hạnh phúc đến mức chảy nước mắt vậy sao?」
Abbey hoan hỉ nói:「 Tôi vốn còn đang lo lắng không biết cậu tìm công việc mới thế nào, không thể tưởng được cậu nhanh như vậy đã tìm được việc làm, tôi là vì cậu mà cao hứng, bằng không một mình tôi ở lại công ty, chỉ có cậu bị tinh giảm nhân sự, tôi đây sẽ cảm thấy chính mình dù công tác tốt cũng không thống khoái.」
「 Cậu tưởng tượng nhiều quá đấy, ngồi xuống nhanh lên, gọi đồ ăn đi.」
Bọn họ vào một nhà hàng, gọi hai chai bia mà Abbey thích uống nhất, Vu Nhân Trí chọn món ăn xong mới cùng Abbey nói chuyện phiếm, Abbey vẫn không vui về việc hắn bị sa thải, vỗ đầu liền nói:「 Chúng ta là đồng sự cùng văn phòng, vì cái gì mà cậu phải đi, những kẻ kém cỏi hơn so với cậu còn nhiều mà.」
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, làm Vu Nhân Trí một chút cũng không để ý lúc trước bị sa thải, hắn phất tay cười khẽ, công việc hiện tại của hắn so với trước kia kiếm được nhiều lắm, tái ông thất mã, yên tri phi phúc.
Trừ việc mông bị trạc vài cái với bị đệ nhất sửu nữ tìm hắn gây phiền toái ra, hắn hiện tại so với trước kia thật sự quá tốt, đêm nằm ngủ còn phải cười trộm! Chỉ sợ đến ngày lĩnh lương, hắn sẽ cười rất cao hứng, tiền lương cao gấp mấy lần so với trước đây, làm sao mà không vui cho được.
「 Không có việc gì đâu, Abbey, công việc hiện tại tôi mới tìm được so với trước kia còn thoải mái gấp mấy lần, hơn nữa tiền lương rất cao, bên người lại toàn tuấn nam mỹ nữ, công việc tốt như vậy đi đâu mà tìm a.」
Tuấn nam là chỉ Phong Chú Ngôn, cho nên nói mỹ nữ, chính là cô nàng có ngoại hình cực đẹp – Thụy Thu, ngay cả khi hắn nghĩ rằng cô nàng này có thể đi thi tuyển sửu nữ đệ nhất danh của thế giới nội tâm, nhưng sự thật mà nói, cô ta vẫn là mỹ nhân.
Abbey trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được Vu Nhân Trí chẳng những nhanh chóng tìm được công việc mới, lại còn tìm được công việc tốt như vậy, càng lớn chính là bên người có mỹ nữ vờn quanh.
「 Thật hay giả vậy?」
「 Thật mà.」
Vài món ăn được đưa tới, Vu Nhân Trí nhìn đồng hồ, hắn vội vã ăn thật nhanh, Abbey cười nói:「 Làm sao vậy? Cậu sao phải ăn nhanh như vậy, lại còn xem đồng hồ nữa? Có em nào đang chờ cậu sao?」
Vu Nhân Trí giương đôi mắt trắng dã lên.「 Không có việc gì, chẳng qua lát nữa phải đi học Tiếng Anh.」
Abbey đang đút một miếng thịt vào miệng, thiếu chút nữa phun ra.「 Anh…… Tiếng Anh? Là cái kia A B C tiếng Anh sao? Là cái môn học làm tôi suýt phải ở lại trung học sao?」
「 Đừng nói khoa trương như vậy, tôi bây giờ còn cảm thấy tiếng Anh rất thú vị a, đem vài câu tiếng Anh nói với mấy em, rất có hiệu quả nga.」
Mắt Abbey trừng lớn, lập tức lại lộ ra hào quang sùng bái.「 A Trí, cậu lười như vậy, thế nhưng vì cưa mấy em mà chịu khó đi học tiếng Anh, hiện tại cậu đang kết giao với một em ngoại quốc hả?」
「 Không phải, công việc cần, chẳng qua ăn nửa giờ nữa, tôi muốn đi học tiếng Anh, cho nên phải ăn nhanh thôi.」
Hơn nửa giờ sau, Vu Nhân Trí leo lên một chiếc xe máy nhỏ đến lớp tiếng Anh báo danh, lớp học cơ hồ đều là những người như hắn tới học, cũng không hề ít người đối hắn có hảo cảm, nhưng mà hắn học mãi vẫn không thông tiếng Anh.
Cua gái? Để lần sau đi!
Dù sao chiến thắng mắt cá chết Thụy Thu kia còn quan trọng hơn đi tán tỉnh phụ nữ gấp trăm lần, hắn phải luyện được tiếng Anh, để cho Thụy Thu luôn tìm hắn gây phiền toái kia biết là hắn không dễ chọc đâu.
Thí nghiệm đầu tiên lập tức đến, Thụy Thu đáng chết kia cố ý đem một cú điện thoại của khách hàng ngoại quốc chuyển cho hắn, ánh mắt lẫn nụ cười đều lạnh tanh nói:「 Đây là khách hàng muốn tìm tổng tài, trợ lý đặc biệt nên lưu lại những điều ngài đây muốn làm rồi đặt ở trên bàn của tổng tài.」
Hắn tiếp điện thoại, đối phương tuôn một tràng tiếng Anh đánh cho hắn đầu choáng mắt hoa, thành quả cố gắng học tập tại lớp học bổ túc tiếng Anh nhanh như vậy phải đem ra dùng rồi, hắn cắn răng nghiến lợi thầm nhủ, bắt đầu thong thả dùng tiếng Anh thỉnh đối phương nói lại lần nữa.
Nhưng mà đối phương lại nói tiếng Anh y như nã pháo vậy, căn bản là dùng tiếng Anh như người bản xứ, hắn học tiếng Anh còn không chưa được một tháng, đương nhiên không có khả năng nghe hiểu toàn bộ, chỉ có thể nghe hiểu mấy chữ độc nhất.
Hắn thất bại nắm chặt nắm tay, Thụy Thu bước tới, cười lạnh vài tiếng nói:「 Anh nếu nghe không hiểu thì phải nhanh chóng chuyển tới nhờ tôi nghe hộ để đỡ mất mặt xấu hổ với khách hàng chứ.」
Hắn quay đầu đi, bỏ qua cái kẻ không có chuyện gì chạy đến thị uy kia, Vu Nhân Trí tái thỉnh đối phương nói một lần nữa, khẩu khí của đối phương đã có chút không kiên nhẫn, nước mắt nhục nhã chực trào ra, đã chuẩn bị đưa cho Thụy Thu tiếp thì, có người tiếp nhận điện thoại của hắn.
Nam âm trầm thấp lấy tiếng Anh đồng dạng lưu loát trả lời, ngẫu nhiên có chút biểu tình nhíu mày lại, một bên ở trên bàn nhắn lại chỉ viết xuống mấy chữ, chưa đầy hai phút, y liền cắt điện thoại.
Vu Nhân Trí trừng mắt nhìn y, y cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, giương ra ánh mắt lạnh lùng, Phong Chú Ngôn chỉ cần không đem hắn đè lên giường, đều trưng ra loại biểu tình cứng nhắc không thú vị này.
「 Vừa rồi toàn bộ cậu đều nghe không hiểu sao?」
Vu Nhân Trí trên mặt ửng hồng,「 Chỉ nghe được mấy chữ thôi.」 Bởi vì nhục nhã quá mức, làm hắn bỗng nhiên nổi giận, nếu không xả giận e rằng hắn sẽ chảy nước mắt, nam tử hán đại trượng phu dù chết cũng quyết không rơi lệ.
「 Tôi đã sớm nói qua tôi là nhân viên nghiệp vụ bình thường chứ không phải đến xin làm trợ lý đặc biệt gì đó, tôi làm gì phải tự mình tiêu tiền để học tiếng Anh, hại tôi mỗi buổi tối đều phải chạy đi học mà chưa kịp ăn uống gì, từ dễ nhìn giờ biến thành sửu nam, lão tử…… lão tử…… không…… Mặc kệ…… Chẳng qua là được tiền lương gấp đôi mà thôi, hại tôi cũng không có thời gian đi tìm bạn gái, tôi tổn thất quá lớn.」
Mặc kệ hắn nói một hơi, Phong Chú Ngôn cầm lấy chén trà uống rồi đứng lên nói,「 Cậu nghe hiểu một chữ cũng được, kia có thể theo tôi đi dự tiệc.」
「 Đi dự tiệc?」
Vu Nhân Trí nghĩ y điên rồi, ánh mắt Phong Chú Ngôn nhìn hắn như đang nhìn một đứa trẻ, lạnh thêm vài phần,「 Quần áo của cậu không đúng, theo ta đi ra ngoài.」
「 Chờ…… Chờ một chút, tôi nói tôi mặc kệ, anh nghe không hiểu a.」
Phong Chú Ngôn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.「 Toàn bộ phí trang phục, tôi chi… Danh bài, tùy cậu chọn cái cậu thích.」
Miệng Vu Nhân Trí xém chút bị lệch, danh bài hắn yêu nhất, bình thường chỉ có thể nhìn thèm muốn mà thôi, hắn lập tức quên béng chính mình vừa rồi rất tức giận nói ra hai chữ “mặc kệ”. Danh bài, danh bài a! Hơn nữa có thể mua được cái mình thích a!
「 Danh bài cũng tùy tôi chọn cái tôi thích, anh là nói danh bài sao?」 Danh bài cũng có phân trung địa vị cao thấp, cái cao nhất giới kia cũng có thể chứ?
Phong Chú Ngôn không trả lời vấn đề vụn vặt này, thật giống như loại vấn đề này căn bản là không cần trả lời.「 Đi ra, cậu phải đổi một bộ quần áo, theo tôi đi mua đồ.」
「 Thật…… đi mua đồ a?」
Nghe giống như muốn mua rất nhiều thứ, cằm hắn muốn rơi xuống đất, Phong Chú Ngôn rời khỏi văn phòng, hắn dù ngốc như thế nào cũng biết phải đuổi theo. Hắn ngồi trên xe của Phong Chú Ngôn, đi vào cửa hàng bán trang phục nam giới, vừa mới liếc qua giá cả vài bộ đồ, cũng đã đầu hôn hoa mắt, Phong Chú Ngôn đua cho hắn năm bộ.
「 Này thực muốn tôi thử?」
「 Đúng vậy!」
Hắn tiến vào phòng thử đồ, bộ y phục màu trắng này, hắn thực rất thích, tuy giá cả không phải người như hắn có thể mua được, nhưng mà hoa văn trên quần áo rất tao nhã, chất liệu rất tốt, hắn thực yêu thích không nỡ buông tay.
Rời khỏi phòng thử, hắn chạy đến nói khẽ với gã đàn ông mặt không chút thay đổi đứng bên người nói:「 Tôi không trả tiền nha, là anh nói muốn trả mà.」
Khóe miệng Phong Chú Ngôn nhếch lên một chút, hắn thề là vừa thấy y cười, nụ cười ấy khiến tim hắn như muốn tan chảy, loạn khiêu trong lồng ngực, không thể tưởng được khi y không bị t*ng trùng chạy lên não thì nụ cười lại anh tuấn mê người như vậy, một khi đã mê người như vậy, mắc gì mà không thích cười a, suốt ngày trưng ra bộ mặt cứng nhắc xấu xí như ông già vậy.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của y, làm tim hắn đang đập loạn liên hồi lập tức biến thành một mảnh túc sát khí.
「 Yên tâm, tôi biết cậu trả không nổi.」
Tên này không nói lời nào sẽ chết sao? Miệng cẩu không xuất ngà voi, dám nói hắn nghèo, chỉ kém không đi ra ngoài xin cơm.
Hắn cực kỳ tức giận nói:「 Tôi tự mình trả.」 Mặt sau nhỏ giọng nói với cô bán hàng thật thà nói:「 Trả góp mỗi tháng một lần.」
Phong Chú Ngôn ngửa đầu cười to, cười như một tên ngốc, chưa bao giừo thấy qua y cuồng tiếu như vậy, ôm bụng mà cười, bình thường nếu y không phải là bộ dáng sắc tâm đại phát, thì là một bộ biểu tình đầu gỗ băng côn, hiện tại là như thế nào? Trông hắn buồn cười đến vậy sao? Cười nhiều như vậy, cũng không sợ lệch miệng sao.
Cô bán hàng dùng vẻ mặt kiên nhẫn giải thích:「 Tiên sinh, nếu ngài không trả đủ tiền thì sẽ không được lấy đồ đi ạ.」
「 Trả thành nhiều kỳ cũng không được sao?」
「 Thực xin lỗi, phải trả hết một lần ạ.」
Phong Chú Ngôn cười đến cơ hồ thở không được, Vu Nhân Trí trướng hồng mặt, Phong Chú Ngôn đưa thẻ ra,「 Tôi trả, lần sau sẽ để cậu tự trả.」
「 Dù sao đây cũng là vì công việc, không phải sao?」
Vu Nhân Trí hung hăng liếc y, Phong Chú Ngôn trả tiền xong, giả vờ như không chú ý ánh mắt hắn, đi tới một cửa hàng khác, có điều mang phong cách hưu nhàn, nhưng cũng tiện nghi không kém cửa hàng vừa rồi, mà bộ đồ ở trên người ma nơ canh, hắn đoán nếu được mặc trên người mình, nhất định trông mình sẽ chẳng khác gì giới thượng lưu.
Phong Chú Ngôn giống như biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, hắn muốn món đồ kia, lại đi tới một gian hàng, mua đến mức trong tay Vu Nhân Trí bao lớn bao nhỏ cầm không hết, cuối cùng y đi vào một cửa hàng trang sức.
Hắn tùy tiện nhìn xung quanh, bỗng nhiên bị đeo vào một sợi dây chuyền, hắn mê muội nhìn sợi dây đang lấp lánh trên cổ, mặt dây chuyền tỏa sáng lấp lánh, hắn cúi đầu xuống, cố gắng nhìn mặt dây cơ hồ đang bị che khuất.
「 Ba mươi vạn sao?」
Hắn giật mình ngẩng đầu lên, hưng phấn nghĩ cái này đáng giá một tháng tiền lương của mình, hắn nhất định phải khao thưởng chính mình, chính là muốn tới mua vòng cổ này, tuy ba vạn rất là quý, nhưng mà hắn đã lâu không khao thưởng chính mình.
Lập tức hắn nhăn mặt lại, thiếu chút nữa gầm rú lên,「 Cái gì! Sợi dây nhỏ như vậy mà đòi ba mươi vạn? Có lầm hay không a, muốn cướp giật sao!」
Hắn biến thành một bộ dáng nhìn không ra, cô bán hàng ở một bên trợn trắng mắt, lập tức giải thích:「 Đây là do thiết kế sư hàng đầu của công ty chúng tôi thiết kế, hơn nữa kim cương vụn bên cạnh đều là cấp f, là kim cương hàng đầu……」
「Cấp f quý như vậy? Lại không phải cấp a, a cùng f còn hơn được vài cấp đấy.」 Tiếng Anh của hắn dù kém như thế nào, cũng biết a hơn f tới vài cấp lận.
Phong Chú Ngôn lại ôm bụng cười, mặt cô gái biến thành màu xanh, nhìn nhìn Vu Nhân Trí, công ty dùng tôn chỉ làm vừa lòng khách hàng là nguyên tắc phục vụ hàng đầu khiến cho cô không thể khẩu xuất ác ngôn, nhưng cô gái bắt đầu ngậm miệng không thèm nói, gặp phải loại khách hàng không biết thưởng thức như vậy cũng không nhất thiết phải giới thiệu.
「 Kim cương không có cấp a, hiện giờ loại tốt nhất là cấp d, cấp f đã là hàng tốt rồi.」
Phong Chú Ngôn nhẹ nhàng nói, nhìn vẻ mặt Vu Nhân Trí khó có thể tin được, Phong Chú Ngôn đưa vòng cổ cho cô bán hàng nói:「 Gói lại giúp tôi, tôi muốn đem tặng nên bao đẹp một chút.」
Vu Nhân Trí trừng lớn mắt, hắn tức giận đến toàn thân phát run, Phong Chú Ngôn đáng giận, rõ ràng biết hắn thích vòng cổ này, thế nhưng lại cướp mua với hắn, còn muốn đem tặng cho người khác, hắn nhịn không được cục tức này.
「 Tôi cũng muốn vòng cổ này!」 Hắn hung hăng lộ ra răng nanh, một bộ dáng tiểu lang khuyển muốn cắn người, trông rất đáng sợ, nhưng là chỉ sợ lực công kích không quá cường.
「 Dù sao cậu cũng mua không nổi.」
Đây là sự thật, nhưng là hắn tuyệt không thể thừa nhận, nhiều lắm mấy tháng không ăn không uống, quyết không chịu thua, mua vòng cổ này đem về nhà thờ cũng vui rồi.
「 Ai nói, tôi mua được!」 Hắn chuyển hướng sang cô bán hàng,「 Tiểu thư, tôi cũng muốn mua một cái.」
Cô gái cười nói:「 Thực xin lỗi, cả Đài Loan chỉ có một chiếc duy nhất.」
Ô ô, Phong Chú Ngôn hỗn đản này, tự nghĩ đến có tiền liền không dậy nổi, hắn chua xót nói:「 Đưa cho Phi Sầu tiểu thư à?」
「 Cậu…… cậu như thế nào biết Phi Sầu?」
Nhắc tới Phi Sầu, tựa hồ làm sắc mặt Phong Chú Ngôn đại biến, sắc mặt y trở nên nghiêm túc, tiếp nhận chiếc vòng cổ đã được bao lại, liền lập bỏ đi, căn bản không thèm chờ Nhân Trí.
Vu Nhân Trí ôm theo một đống bao lớn nhỏ, đuổi theo phía sau đến chảy mồ hôi đầm đìa, đáng giận, vừa mới nhắc tới người trong lòng y đã khiến cho y thành một bộ tay chân vô thố, có thể thấy được Phi Sầu tiểu thư chiếm địa vị cao như thế nào trong lòng y, nói không chừng còn chưa có cùng lên giường, tên sắc quỷ này trước mặt Phi Sầu, nhất định trưng ra bộ dáng giả đứng đắn.
Đột nhiên trong lòng đau xót, cũng không biết vì cái gì mà nước mắt đã muốn chảy ra, hắn chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị chua xót, giống như uống phải nước cốt chanh, nhưng mà lại không cách nào nuốt xuống được.
Một bộ dáng giống như chính mình là kẻ gây chuyện, người ta mới là người bị ủy khuất, Vu Nhân Trí nhịn không được hét lớn một tiếng:「 Phong Chú Ngôn……」
Làm cái gì, hắn đã sớm biết chính mình là tiểu nhân ti bỉ, từ nhỏ đến lớn thủ đoạn âm hiểm cũng dùng không ít, bằng không hắn như thế nào biến thành ông vua nhỏ, như thế nào có thể mê đảo phụ nữ chứ?
Nguyên tắc tối thượng khi sinh ra làm người chính là tình nguyện tra tấn người khác, cũng tuyệt không ủy khuất chính mình. Hiện tại bộ dáng tự thương tự liên, ghê tởm muốn chết, hắn khi nào thì biến thành loại nhân chủng ghê tởm này?
Phong Chú Ngôn rốt cục cũng dừng cước bộ, Vu Nhân Trí trừng mắt nhìn y, hừ, hắn tình nguyện tra tấn người khác, cũng tuyệt không ủy khuất chính mình. Hắn đem toàn bộ gói to gói nhỏ tất cả đều đặt xuống đất, vỗ vỗ tay nói:「 Tôi xách không nổi nữa, hơn nữa anh đi nhanh như vậy, muốn đi chết a?」
Phong Chú Ngôn một bộ phác khắc bài mặt, hắn xoa xoa tay, đến a, đến đây sảo cái a, đem ta theo a, như vậy ta có thể lấy cớ có thể đi tìm Phi Sầu tiểu thư, đem chuyện ngươi làm lần trước để yêu sách a, ngươi làm lòng ta không thống khoái, ta đương nhiên cũng phải cho ngươi xuống địa ngục chơi.
Ha ha ha, đây là triết lý sống của Vu Nhân Trí hắn, kẻ dám đắc tội hắn, đừng nghĩ thoát dễ dàng, hơn nữa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, mà hắn chính là loại tiểu nhân này, yêu nhất là dùng ám tiễn.
Phong Chú Ngôn đã đi tới, đứng ở trước mặt hắn, ưu thế chiều cao khiến cho y phủ thị Vu Nhân Trí, mà Vu Nhân Trí ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn y, đã tiến vào trạng thái bị chiến, chuẩn bị phải sảo cái.
Sau đó Phong Chú Ngôn cúi người, nhấc mấy túi đồ lên, làm Vu Nhân Trí kinh ngạc không thôi, y không phải muốn sảo cái sao? Như thế nào biến thành xách đồ?
「 Thật có lỗi, tôi chưa từng đi mua đồ với ai, không biết sau khi mua, còn phải xách hộ.」
Y đang nói “thật có lỗi”, lại còn giải thích một chút vì cái gì mà không giúp hắn xách đồ, Vu Nhân Trí kinh ngạc nhìn y, trong đầu hắn còn tự hỏi tại vì cái gì không sảo cái.
Mà tay phải Phong Chú Ngôn đặt ở trên vai hắn,「 Này thực rất quan trọng, bả vai của cậu bị đau sao?」
Hắn né khỏi Phong Chú Ngôn xa ít nhất một thước, tựa như bị độ ấm trong lòng bàn tay y làm bỏng, đáng chết, thật là lòng tốt đáng chết ác, hắn làm gì mà từ trong lòng lại có chút cảm động a, nhưng lại nghĩ thấy người này ôn nhu đáng yêu không chịu được, tim còn thẳng thắn loạn nhịp.
Muốn làm?
Có phải y lâu lắm không làm nên lại muốn sao? Bỗng nhiên tại hậu đình nhói một cái, còn có cái loại cảm giác siêu muốn làm( ta chém gió), hơn nữa muốn áp đảo Phong Chú Ngôn, hoặc là nên nói muốn cho Phong Chú Ngôn áp đảo hắn, sau đó tại trên người hắn giày vò một phen, làm hắn vừa khóc vừa kêu la.( có khuynh hướng tự ngược=,,=)
Đúng rồi, này nhất định là âm mưu của Phong Chú Ngôn! Định cùng hắn so độ âm hiểm, còn cố ý dùng cách mềm mỏng này, làm cho hắn không đi tới chỗ Phi Sầu tiểu thư báo cáo, tiểu nhân âm hiểm này, hắn đã sớm nhìn thấu ý đồ của y, tuyệt sẽ không trúng kế đâu.
————————————
Hình như càng về sau bản QT càng khó hỉu a>.