Giữa trời hè oi bức trói trang của tháng bảy, những đám mây bồng bềnh lãng đãng trôi trên bầu trời xanh thẳm. Tường Hạ bước chân xuống chiếc xe hoa lộng lẫy và sang trọng nhanh chân tiến vào lễ đường. Trên người cô mặc chiếc váy cưới màu trắng được đính kết bởi hàng ngàn viên kim cương trắng đầu đội vương miệng với điểm nhấn là viên đá sapphire đỏ hình trái tim phủ trên chiếc vương miện bởi một chiếc khăn voan trắng chùng với màu váy cưới tay cầm theo bó hoa được kết từ những bông hoa cẩm tú và baby sinh đẹp. Gương mặt cô có chút mang mác buồn đôi mắt có mấy chút phần ngấn lệ trước lễ đường hào nhoáng.
Những chi tiết nhỏ nhặt nhất ấy dành cho cô chỉ là hôm nay là ngày cưới của cô, là ngày vui nhất trong đời cô nhưng sao cô lại buồn đến vậy, phải chăng cô cảm thấy có lỗi vì những gì Vương Duy dành cho cô mà cô chưa từng đáp lại anh dù chỉ là một lần chăng, hay có lẽ do cô cảm thấy áy láy với Nhật Mạnh người cô từng chờ đợi rất lâu, rất lâu chờ anh quay về với lời hẹn thề năm đó.
Thật ra chỉ trong lòng cô mới biết người cô yêu nhất trên đời này và cả đời này mãi mãi không quên có lẽ chỉ có anh ấy Nhật Mạnh, Nhật Mạnh em xin lỗi em biết mỗi chúng ta ai cũng chỉ có một lần sinh ra, một lần lớn lên và một lần ra đi mãi mãi với nhiều cảm xúc khác nhau, vui vẻ có, cáu gắt có, buồn bã có, yêu có, hận có, chỉ là nó ít hay nhiều hôm nay em lắm tay người mà em chưa từng một lần yêu đứng trên lễ đường cùng anh ấy đọc lời tuyên thệ cùng trao nhẫn cho nhau và trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất còn lại tất cả những quá khứ lời thề ước khi xưa gửi lại theo gió mây. Có lễ sau này, mà không, phải là mãi mãi về sau này nếu chúng ta thật sự còn có thể gặp lại khi trời đêm phủ đầy sao sáng thì có lẽ người đứng trước mặt anh không phải là em người con gái ngây thơ đơn thần như trước nữa mà sẽ là một người phụ nữ đã có trồng và có con rồi. Tạm biệt tình yêu tuổi học trò, tạm biệt mười năm yêu anh, bên anh và chờ đợi anh trở lại bên em.
Cô đưa tay trái lau dòng nước mắt lăn dài trên má, tay chuẩn bị đưa bàn tay phải nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào tay mình thì một giọng nói của người phụ nữ mặt trang điểm đậm mặc váy đỏ cắt sẻ táo bạo đeo giày cao gót mười cm khiến người khác phải chú ý tới. Tay cầm theo hộp quà lớn bên ngoài bọc bởi lớp giấy gói quà hình trái tim đỏ, đi sau người con gái ấy là hai vệ sĩ mặc vest lực lưỡng cô ta đưa tay phải lên che miệng nở nụ cười có chút phần đáng sợ tay trái đỡ lấy hộp quà:
“Ô hô, chào quan viên hài họ, chào người yêu cũ của tôi nha...!”
Vương Duy gương mặt có chút phần hốt hoảng:
“Cô tới đây làm gì Yên Hạ...!”
Yên Hạ chỉ xoa xoa cái bụng:
“Anh hỏi tôi tới đây làm gì, chẳng lẽ đây là đám cưới của bố đứa con đang nằm trong bụng tôi, tôi lại không thể tới tặng quà và chúc phúc cho đám cưới của bố nó và mẹ kế nó được hay sao?”
Tường Hạ gương mặt đã buồn nay càng trở lên buồn hơn tay chân có chút giun giun, chân bước xuống sân khấu hai tay nhận lấy phần quà trước sự ngăn cản của Vương Duy rồi quay lại sân khấu mở từng lớp giấy gói quà một bỗng tay cô khự lại, hộp quà rơi thẳng xuống đất một con chó với bộ lông trắng được rơi khỏi hộp với mùi tanh thối khó chịu sộc thẳng xuống sân khấu khiến ai cũng phải bịp mũi lại mà quở trách.
Một tay cô cố trống đỡ vào mép bàn, một tay đưa lên ngực trái cố gắng kìm lén lỗi sợ của mình nhưng tháp rượu trên bàn đâu có để cô yên nó bỗng đổ ầm xuống chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp nay được nhuộm thêm một màu đỏ của rượu vang nhưng Vương Duy thấy vậy lại không một lời hay một động tác giúp cô mà chỉ biết nhìn, nhìn những gì đã sảy ra:
“Yên Hạ, trước kia tôi chưa từng biết cô là ai, tôi chỉ biết anh ấy yêu tôi, theo đuổi tôi. Và..., và hiện giờ tôi sắp là vợ của anh ấy tôi chưa từng đắc tội gì với cô tại sao trước lúc đám cưới cô không tìm tôi hoặc anh ấy nói chuyện cho rõ ràng mà lại đến đám cưới phá chúng tôi như vậy chứ..!”
...........
Dưới sân khấu tại bàn tiệc số ba. Một người thanh liên ngồi ngược với hướng sân khấu, dáng người cao dáo mặc vest đen đeo đôi bông tại hình hoa đào đính một viên kim cương màu hồng nhỏ đang nhâm nhi ly rượu vang có vẻ không quan tâm tới chuyện gì xung quanh là mấy nhưng vì ngửi thấy chút mùi lạ bèn quay ra nhìn lên sân khấu nơi bạn mình đang đứng. Trông người con trai ấy ngày thường có chút mạnh mẽ nhưng hôm nay lại có chút yếu đuối anh lại nhìn sang phía cô dâu, một cô gái có khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp nhưng anh lại không thể hiểu vì sao cô gái này lại có chút giống người con gái mình từng yêu. Tay cô đang đặt lên ngực có vẻ đang rất đau, rất đau. Hình như là đau tim bỗng chốc mà khự lại ở sợi dây chuyền ngọc bích mà anh từng tặng người con gái duy nhất anh yêu mà tự hỏi trong lòng mình:
“Tường Hạ là em sao? Là em thật sao? Tại sao không chờ anh trở về mà lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh thế này chứ!”