Ba ngày sau, ta cùng Tế Trần khởi hành về Đế Đô.
Đêm trước khi đi, ta hàn huyên với Mộ Hàn suốt đêm, cụ thể nói những gì ta cũng không nhớ rõ, dù sao cũng là nói chuyện trên trời dưới đất.
Nói thật ta chỉ muốn được trò chuyện cùng nàng, nửa năm sống chung, ta đã coi nàng như một người quan trọng trong đời mình, bất kể tương lai có thể gặp lại hay không, cả đời này ta đều không quên nàng.
Mộ Hàn là nữ tử tài ba, ta cực kỳ biết ơn nàng, không có nàng đã không có ta của hôm nay.
Tại cửa ca phường, Mộ Hàn nắm tay ta, trên mặt vẫn là nụ cười như xưa, không có chút bi thương nào khi sắp phải ly biệt.
“Bà chủ, ta sắp phải đi rồi, sao tỷ không có chút lưu luyến nào vậy?” Ta cố nén nước mắt, “Cho dù không có, tỷ cũng nên giả vờ buồn bã chút chứ!”
“Biệt ly là để gặp lại.
” Mộ Hàn nhẹ nhàng vỗ đầu ta, “Lại nói, ngươi là đi hưởng phúc, đâu phải đi chịu khổ, vì sao ta phải bi thương?”
Ta cắn môi dưới gật đầu.
“Trong hoàng cung không thể tự do bằng ca phường nhỏ bé này của ta, ngươi đi rồi làm việc phải cẩn thận, mọi chuyện đều cần chú ý, tính tình cũng đừng có táo bạo như vậy, phải nghe lời ca ca ngươi, học được cách tự chăm sóc bản thân.
” Mộ Hàn dịu dàng dặn dò.
“Biết rồi.
” Hai mắt ta đẫm lệ nhìn nàng.
“Đi thôi.
” Tế Trần đi tới, “Thời gian không còn sớm nữa.
”
“Ta đi đây, tỷ nhất định phải nhớ ta đó!” Ta tha thiết dặn dò Mộ Hàn.
“Biết rồi, nha đầu thối.
” Mộ Hàn cười nói.
“Ta sẽ còn trở về, phải giữ phòng lại cho ta!” Ta quay đầu hô to với Mộ Hàn.
“Biết rồi!” Mộ Hàn vẫy tay với ta.
Về sau, ta tới hoàng cung gặp được hoàng đế của ta, ừm, tình cảnh huynh muội nhận nhau không dễ hình dung lắm, ta cứ thấy là lạ.
Ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn, gặp mặt ngoài xấu hổ cũng chỉ là xấu hổ, trong lòng bàn tay ta toát mồ hôi, nhưng hắn thấy ta lại kích động lệ nóng doanh tròng tiến đến cho ta một cái ôm cực kỳ ấm áp, tư thế kia khiến cho đám bá quan văn võ ở đấy không khỏi bùi ngùi theo, về sau ta cũng bị bầu không khí này làm cho cảm động, tự dưng rơi nước mắt.
Lại sau đó nữa, hoàng đế ca ca gả ta cho Tế Trần, ừ thì, dù sao ta cũng không có ý kiến gì, rất tốt, thật ra ta còn có chút vui mừng nho nhỏ.
Thế nhưng ta còn đưa ra một yêu cầu cực kỳ bá đạo đối với hoàng đế ca ca, đó chính là Tế Trần cưới ta rồi thì không được cưới thêm nữ nhân nào khác.
Hoàng đế ca ca nghe xong lập tức vỗ đùi, đúng lý hợp tình nói với ta: “Đó là điều đương nhiên!”
Đêm tân hôn, ta hỏi Tế Trần một vấn đề, về cái cụm từ “Về công về tư kia.
”
Đáp án lại khiến ta có chút bất ngờ.
Thì ra Tế Trần và hoàng đế ca ca đã sớm định xong hôn ước của bọn ta, hoàng đế ca ca của ta và Tế Trần từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như huynh đệ.
Năm bảy tuổi hoàng đế ca ca nhà ta đã tìm xong muội phu cho Tế Trần, hầu như mỗi ngày đều lảm nhảm bên tai hắn: “Chờ sau này ta làm hoàng đế, nhất định sẽ gả muội muội cho ngươi!”
Nhưng lời này hoàng đế ca ca ta nói mười bảy năm trước, thậm chí còn không chỉ nói ngoài miệng, mà còn
dùng hành động thực tế chứng minh quyết tâm của mình, trăm phương nghìn kế ngăn cản Tế Trần có bất cứ tiếp xúc nào với nữ nhân khác, thời thời khắc khắc dặn dò Tế Trần: “Đừng quên, ngươi là muội phu của ta!”
Lâu dần Tế Trần cũng nghiêm túc hẳn, thật sự không còn tiếp xúc với những nữ tử khác, thành thành thật thật chờ ta xuất hiện.
“Chàng không sợ ta thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không còn trên đời sao?!” Ta kinh ngạc nhìn Tế Trần.
“Không sợ.
” Trong mắt Tế Trần mang theo ý cười nhìn ta, “Ta đã nói rồi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.
”
- --HẾT---.