Vương Nam cùng Thẩm Hoành Duệ đi trước, Bùi Thanh như cái bóng đi sau họ.
Đến gần lại sợ hãi nhìn thấy cảnh thân mật của họ, đi xa, nhịn không được nhìn bóng dáng mơ hồ của Thẩm Hoành Duệ mà đuổi theo.
Mấy người đi tự túc đã đến nơi, một tấm biển hiệu của khách sạn được trên cao trên mái hiên tầng hai.
Vương Nam dẫn đường phía trước, vừa quan sát vừa nói.
“ Hình ảnh trên mạng trông đẹp, như thế nào thật ẩm ướt, thiếu ánh sáng mặt trời, u ám quá đi.”
Các toà nhà và nội thất cơ bản đều là gỗ.
Ở đây khá lạnh, khách sạn lại nằm trong hẻm núi, núi cao chắn ánh nắng mặt trời dẫn đến bị ẩm nặng.
Vương Nam nhìn thoáng qua Thẩm Hoành Duệ, sợ anh ghét bỏ.
Thẩm Hoành Duệ không có bất kỳ biểu cảm nào trên mặt, làm ngơ trước những lời phàn nàn của Vương Nam.
Vương Nam thở phào nhẹ nhõm, mở cửa.
Bùi Thanh đi vào, sững sờ nhìn căn phòng.
Căn phòng quá nhỏ có một chiếc giường lớn chiếm gần hết diện tích, không đủ chỗ trống nằm dưới đất.
Vương Nam ngẩn người, “ Này cũng quá nhỏ phải không?”
Thẩm Hoành Duệ đem ba lô đặt nơi ghế sô pha, “ Không còn phòng, tạm chấp nhận một chút đi.”
Ba người phải từ bỏ, họ vừa tới vào buổi trưa, đều đổ mồ hôi vì quá nóng.
Thẩm Hoành Duệ ngồi dựa vào ghế sô pha, “ Trong hai người, ai đi tắm trước?”
Quần áo Bùi Thanh bị dính ướt đến khó chịu, nhưng Vương Nam là mới là bạn trai của người ta, rất tự tin.
Vương Nam tuỳ ý lấy quần áo ra đi tắm rửa, “ Em đi trước, em đi.”
Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh cũng không có gì phản đối.
Bùi Thanh chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rửa, bỗng nhớ đến chính mình vẫn còn tới tháng, ba lô lại có giấu đồ đó.
Cậu lúng túng liếc nhìn Thẩm Hoành Duệ một cái.
Thẩm Hoành Duệ dùng tay chải lại tóc mái, lộ ra vầng tráng trắng tinh, nhìn thêm kiên cường lãnh khốc.
“ Xảy ra chuyện gì? Muốn chỉnh điều hoà sao?” Anh đang ngồi ngay chỗ gió của điều hoà.
Bùi Thanh lắc đầu, “ Duệ ca, anh có thể bị cảm lạnh nếu như ngồi chỗ điều hoà đấy.”
Thẩm Hoành Duệ ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó đứng dậy đến chỗ TV.
Anh sỡ hữu một đôi chân dài, một chân co lên, chân còn lại thả xuống chân giường.
Khoé mắt Bùi Thanh không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào chân anh, trong lòng lại bắt đầu suy tư.
Đột nhiên, phía dưới nhói lên, cảm giác lạ lùng khi có dòng dịch chảy ra ở tiểu huyệt khiến cậu cứng đờ.
Thẩm Hoành Duệ nhàn nhạt nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Bùi Thanh đỏ bừng xấu hổ,: “ Không có gì.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Chờ lát nữa, đi tắm rửa.”
Bùi Thanh nói: “ Anh tẩy rửa trước đi, lái xe lâu như thế hẳn rất mệt.”
Thẩm Hoành Duệ: “ Đừng có tranh tới tranh lui, quần áo của cậu đều ướt đẫm mồ hôi.”
Bùi Thanh nghe vậy cúi đầu nhìn chính mình, quả thật quần áo đều dính mồ hôi.
Thời điểm, cậu thu dọn quần áo, cúi xuống, cổ áo lộ ra, từ góc độ của Thẩm Hoành Duệ có thể thấy được, quả thực ngực của cậu có hai đầu v* rất tinh tế.
Bùi Thanh hoảng hốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoành Duệ.
Khẳng định Thẩm Hoành Duệ đã nhìn thấy, nhưng anh cũng không cảm thấy gì, nhìn một cách công khai.
Bùi Thanh chỉ có thể thừa nhận do suy nghĩ lung tung của mình mới tưởng người khác cũng hạ lưu như vậy.
Che lại thân thể, không cho Thẩm Hoành Duệ xem, lại không nhịn được vặn vẹo hông, muốn câu dẫn Thẩm Hoành Duệ, những suy nghĩ lại hoàn toàn không bị lý trí khống chế, chỉ có nhân cách cưỡng lại.
Cậu muốn cho Thẩm Hoành Duệ thưởng thức cơ thể mình, để cho anh cắn, cho anh chơi huyệt, chỉ cần Thầm Hoành Duệ thích là được.
Nhưng những suy nghĩ này đều không thể, Thẩm Hoành Duệ đâu phải bạn trai cậu, Vương Nam còn đang tắm rửa bên trong!
Bùi Thanh đưa lưng về phía Thẩm Hoành Duệ, lấy quần áo mới ra, sau đó quay đầu liếc nhìn Thẩm Hoành Duệ một cái.
Thẩm Hoành Duệ gân cốt rất tốt, anh duỗi hai tay, đường nét cơ ngực rất rõ ràng.
Bùi Thanh chăm chú nhìn, tiện thể lấy nhanh băng vệ sinh trong ba lô, nhét vào quần áo.
Bùi Thanh ôm chặt quần áo, đau lòng nhìn bả vai Thẩm Hoành Duệ không thoải mái.
Cậu đem quần áo đặt ở trên giường, nói “ Duệ ca, em xoa bóp cho anh nha?”
Thẩm Hoành Duệ ngẩng cổ lên, yết hầu hiện lên rõ ràng.
Anh nói: “Cậu có thể xoa bóp.”
Bùi Thanh nói: “ Vâng, mẹ em rất thích chơi bài, mỗi lần vậy em đều xoa bóp, bà ấy bảo rất thoải mái.”
Thẩm Hoành Duệ: “ Được thôi, luyện tay.”
Không gian phòng có hạn, ghê sô pha lại không thể di chuyển.
Thẩm Hoành Duệ chỉ có thể ngồi trên tủ TV, đằng sau là bức tường.
Bùi Thanh ngồi trước mặt anh mà xoa bóp.
Ở cự ly gần, Bùi Thanh ngửi được mồ hôi của anh, tay chân đều mềm nhũn ra, hối hận chính mình không tắm rửa trước Vương Nam, không biết là Thẩm Hoành Duệ có mồ hôi hay không.
Tủ TV có chút thấp, Bùi Thanh phải quỳ xuống xoa bóp cho Thẩm Hoành Duệ, hiển nhiên, cậu ưỡn người lên, chu cái mông đầy đặn ra.
Đôi tay đặt lên vai anh ấn ấn, ánh mắt liếc qua yết hầu của anh.
Cậu nghe nói nam nhân có yết hầu to thì ở dưới cũng to, không biết có đúng không.
Bùi Thanh phát hiện Thẩm Hoành Duệ vẫn luôn nhìn mình, cậu sợ anh thấu được suy nghĩ, “ Duệ ca, anh đừng nhìn em.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Ở đây chỉ có mình cậu, không nhìn cậu thì nhìn ai? Xoa bóp cho tốt vào, Duệ ca có thưởng.”
Bùi Thanh vui mừng nói: “ Thưởng cái gì?”
Thẩm Hoành Duệ nheo mắt tỏ vẻ rất thoải mái: “ Không hầu hạ thoải mái đi mà nghĩ đến việc khen thưởng?”
Bùi Thanh cười cười, nửa người dưới quỳ lâu, thắt lưng có phần đau, bụng dưới càng thêm khó chịu nên cúi người ngồi xổm xuống.
Nhưng cậu lại không muốn dừng lại, không muốn từ bỏ cơ hội cùng Thẩm Hoành Duệ tiếp xúc thân thể, hơn nữa Thẩm Hoành Duệ vẫn chưa nói thoải mái.
Bùi Thanh không ngừng đổi tư thế.
Đột nhiên cảm giác được có một đôi tay ấm áp đang siết chặt lấy eo mình.
Cậu cúi đầu thấy, Thẩm Hoành Duệ đang dùng tay ôm eo mình, gần như giữ chặt thắt lưng.
Bùi Thanh cắn răng mới kiềm chế bản thân vặn vẹo và lắc hông.
Đôi chân mềm nhũn, trọng lượng thân thể đều dựa vào hai tay của Thẩm Hoành Duệ.
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Như thế nào, lười biếng? Lười biếng thì khen thưởng giảm phân nửa.”
Phần eo Bùi Thanh tê dại đến lợi hại, cậu không thể phân biệt được tay mình đang xoa bóp hay vuốt ve anh.
Nơm nớp lo sợ nói: “Giảm phân nửa đi, như vậy em có thể thoải mái chút.
Thẩm Hoành Duệ nhoẻn miệng cười: “ Cơ hội thật đấy.”
Bùi Thanh nhân cơ hội hỏi: “ Duệ ca, anh có thoải mái không?”
Thẩm Hoành Duệ ánh mắt thập phần thâm thuý, “ Tiếp tục đi.”
Bùi Thanh mất mát nga một tiếng, miệng chu lên.
“ Kia có khen thưởng sao?”
Thẩm Hoảnh Duệ bóp bóp eo cậu, bế lên rồi ném xuống giường, “ Có.”
Bùi Thanh hưng phấn ngồi dậy, “ Là cái gì a?”
Thẩm Hoành Duệ bất đắc dĩ nói: “ Chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ xong sẽ nói.”
Bùi Thanh nghiến răng nói: “ Anh chính là gạt em xoa bóp cho anh.”
Thẩm Hoành Duệ lo lắng mà cười, “ Vậy cắn một miếng, bù lại.”
Bùi Thanh cười ha hả nói: “ Cho anh thấy được dã tâm của em.”
Thẩm Hoành Duệ nhìn thoáng cậu từ trên xuống: “ Thấy được rồi, là mỹ nhân tàn nhẫn nhất.”
Bùi Thanh bị câu mỹ nhân kia của Thẩm Hoành Duệ tâm tình có phần vui sướng.
Chương mới nhất tại # TR Uмtгцуen.м E #
Thẩm Hoành Duệ đột nhiên nói: “ Trên người cậu không có vết thương nào, sao lại có mùi máu?”
Toàn thân Bùi Thanh căng thẳng, hai chân gắt gao kẹp lại.
“ Anh có nghe nhầm không.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Có thể.”
Lúc này, Vương Nam bước từ phòng tắm, nhìn thấy cảnh Thẩm Hoành Duệ đè Bùi Thanh trên giường, cau mày nói: “ Duệ ca có tính khiết phích, cậu chưa tắm rửa, Duệ ca làm sao có thể nằm trên giường nghỉ ngơi đây?”
Bùi Thanh xấu hổ đứng lên, “ Tớ quên mất, tớ sẽ kêu nhân viên tới thay khăn trải giường.”
Thẩm Hoành Duệ lại nói: “ Không cần, khách du lịch đông, bọn họ chắc hắn sẽ không để ý đâu.”
Vương Nam cau mày nhìn Thẩm Hoành Duệ, có chút sinh khí Thẩm Hoành Duệ không thiên vị mình.
Thẩm Hoành Duệ hướng Vương Nam nói: “ Nóng, em không nóng sao? Lại điều hoà đi.”
Vương Nam mặt mày hớn hở đi tới, ngồi bên người anh, “ Điều hoà thật mát nha.”
Bùi Thanh đi đến lấy quần áo trước mặt họ.
Trong phòng tắm bốc hơi nóng, bước vào như phòng xông hơi.
Bùi Thanh bồn chồn tắm, trong đầu lại nghĩ đến cảnh tượng bên ngoài.
Thẩm Hoành Diệu cùng Vương Nam bên ngoài làm cái gì? Ôm? Hôn môi? Làm tình? Không, thời gian không đủ, có lẽ Thẩm Hoành Duệ sẽ yêu cầu Vương Nam khẩu giao giúp anh hoặc Vương Nam tuốt cho anh.
Vương Nam muốn như nào thì như thế đó!
Thẩm Hoành Duệ ngăn cản Vương Nam dọn quần áo.
“ Vương Nam, một vừa hai phải.”
Vương Nam hai mắt đỏ hoe, “ Cái gì một vừa hai phải, em là bạn trai của anh.”
Thẩm Hoành Duệ lạnh nhạt nói: “ Tôi không yêu cậu, chúng ta chia tay.”
Vương Nam: “ Em yêu anh! Em đến chết không chia tay.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Mỗi ngày như vậy, em không thấy mệt sao?”
Vương Nam phát điên nhưng hạ giọng, hắn không nghĩ quan hệ giữa hắn và Thẩm Hoành Duệ lại xảy ra vấn đề.
“ Em không mệt, em không kiểm tra điện thoại của anh, thì làm sao biết được có nhiều người câu dẫn anh đến vậy, Duệ ca, em biết anh không trả lời đã xoá hết chúng, nhưng em vẫn sợ, có quá nhiều người muốn quyến rũ anh kể cả nam và nữ, em sợ mất anh, nên mới kiểm tra điện thoại của anh, em không muốn xen vào chuyện riêng của anh.
Em không biết đó là em họ của anh, chỉ thấy các anh thường xuyên nói chuyện, mới chặn di động và tài khoản WeChat của em ấy.”
Thẩm Hoành Duệ không nói nên lời, cảnh cáo: “ Cậu muốn thế nào cũng được, đừng có kiểm tra điện thoại của tôi.
Nếu cậu lại dùng WeChat của tôi mà chửi bạn bè, đừng trách tôi.”
Vương Nam nói: “ Nếu có người lại câu dẫn anh thì sao.”
Thẩm Hoành Duệ lạnh lùng nhìn Vương Nam, Vương Nam hoảng hốt, không biết nói gì.
Vương Nam hèn mọn cầu xin: “ Duệ ca, không đề cập đến chia tay được không? Bùi Thanh còn ở đây, chúng ta còn ở chung, chừa cho em chút mặt mũi được không?”
Thẩm Hoành Duệ nhắm mắt hở dài một hơi, không muốn cùng hắn nói chuyện được nữa.
Bùi Thanh tắm rửa xong mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Ở đây toàn là nam nhân, vì sao trong thùng rác lại có máu cùng băng vệ sinh?
Cậu ở trong WC quay cuồng lo lắng, quyết định ném ra bên ngoài cửa thông gió.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, không hề phát hiện sự khác thường của Thẩm Hoành Duệ và Vương Nam, Vương Nam ngồi sát bên cạnh Thẩm Hoắc Duệ.
Hốc mắt Bùi Thanh đỏ lên, hơi nóng còn toả ra, không nhìn ra được vẻ kỳ quái.
Bùi Thanh nói: “ Tớ đi ra ngoài mua ít đồ, có cần gì không?”
Thẩm Hoành Duệ cùng Vương Nam lắc đầu.
Bùi Thanh ra ngoài dọn đi thứ đó.
Chút nữa, bọn họ sẽ cùng nhau ngủ trên giường, Thẩm Hoắc Duệ và Vương Nam sẽ ôm nhau ngủ, chính mình là cái bóng đèn.
Có lẽ vào lúc mình ngủ, bọn họ sẽ làm tình, hoặc có thể không làm tình trực tiếp.
Vương Nam là người cởi mở, có thể không quan tâm đến sự tồn tại của cậu..