Tương Tư Bất Hối

Tân đế đăng cơ đã gần ba tháng. Đầu mùa xuân, vạn vật dường như đều sống lại, vui sướng nở rộ.

Mười năm rồi, mọi người trong Thiết phủ rốt cục lại có thể đoàn tụ, qua một năm đoàn viên, nhưng lại vẫn đang không thể viên mãn. Phu quân Thiết Quảng một năm trước thân nhiễm bệnh nặng, buông tay nhân gian. Nữ nhi Thiết Loan, không biết tung tích, sinh tử chưa biết. Thiết Quảng bị giam cầm bảy năm, hùng tâm tráng chí không còn nữa, chỉ còn nỗi đau mất phu, làm cho nàng càng thêm nản lòng thoái chí, vốn định quy y phật môn, nhưng Trung hiếu vương Thiết Dũng lên án mạnh mẽ, từ đó sống một mình ở hậu viện, thành tâm lễ Phật, không hề đụng tới binh khí.

Thiết gia to như vậy, nay trụ cột gia đình đều lần lượt ra đi, chỉ dư lại một nhà quả phu cô nhi .

Sáng sớm, người gác cổng Thiết An giống như bình thường, dọn dẹp bụi đất trong viện , nàng vốn là lão bộc nhà Thiết gia , đối với Thiết gia lại trung thành và tận tâm, năm đó Thiết phủ gặp nạn, các nô bộc bị đuổi hết về quê, nàng lại chưa từng rời xa kinh thành, nghĩ có lẽ có một ngày còn có thể lại quay về Thiết phủ. Năm đó nghe nói thiếu gia mệnh vong ở Tiết phủ, nàng còn từng đi tới bãi tha ma tìm thi thể của thiếu gia, muốn hảo hảo an táng. Hoàn hảo thiếu gia phúc lớn mạng lớn, nay lại lấy thân nam nhi vào triều làm quan, coi như là đã bảo vệ Thiết gia.

“Cốc cốc cốc” Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa.

Thiết An có chút buồn bực, từ sau khi Thiết gia được chứng minh trong sạch, tới cửa thăm hỏi cũng chỉ có Hiền vương cùng Tể tướng Diệp Toàn, còn lại chính là một ít đồng nghiệp trong quân ngày xưa . Sáng sớm như vậy sẽ là ai tới đây?

“Cốc cốc cốc” Người gõ cửa rất kiên nhẫn, làm cho người ta cảm thấy nếu là không ra cửa, tiếng gõ cửa vẫn sẽ không ngừng.

Thiết An nâng lên then cửa,mở ra đại môn.

Đập vào mắt là một vị xinh đẹp…… nữ tử.

Kia thật là một vị nữ tử sao? Thiết An chưa tửng thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, lông mày sắc mà không thô, cặp mắt phượng dài hẹp sắc bén, gương mặt mang ý cười. Mũi cao khéo léo, cái miệng đỏ au, khuôn mặt tú trí nhỏ nhắn, làn da nõn nà .

Bao nhiêu năm về sau, Thiết An thủy chung nhớ rõ, sáng sớm như vậy , mộ nữ tử xinh đẹp tú trí cười yếu ớt trong suốt, đứng ở ngoài đại môn. Ánh mặt trời sáng sớm ngưng đọng trên thân thể của nàng, toát ra sự ấm áp khó tả.

Khi nàng mở miệng, thanh âm kia trong trẻo dễ nghe.

“Ta là tới cầu thân.” Cô gái thanh thúy cười nói,“Theo đúng hẹn tới cầu hôn thiếu gia Thiết Diễm nhà ngươi , đây là tín vật.” Nử tử kia lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ ,“Đây là……” Cô gái chỉ vào mười xe ngựa phía sau ,“ Đây là sính lễ.”

Thiết An có chút đờ đẫn, nhìn những xe ngựa khoa trương phía sau nữ tử hết nửa ngày, rốt cục phục hồi tinh thần, cuống quít nói,“Tiểu thư, thỉnh chờ một chút.”

Nói xong, nhanh chân hướng trong phủ chạy đi.

*** ***

Mọi người trong Thiết phủ giờ phút này chính là ngồi vây quanh ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, chỉ thấy Thiết An nghiêng ngả lảo đảo chạy tiến vào, không kịp thở nói,“Phu…… Phu…… Nhân……, có…… Có người…… Hướng…… Thiếu gia…… Cầu hôn……” Một câu nói trong lúc thở hổn hển nên thật lâu mới nói xong.

“Cầu hôn?” Thiết Dũng cũng có chút ngoài ý muốn,“Hướng ai cầu hôn? Thiết Nguyệt sao?”

Thiết Nguyệt này là con của Thiết Quảng , đệ đệ của Thiết Loan , năm nay mười sáu, là khuê nữ nam tử duy nhất của Thiết gia.

“Không phải, là hướng Thiết Diễm thiếu gia cầu hôn.” Thiết An rốt cục cũng bình tĩnh, đưa ra hộp gỗ,“Đây là tín vật.”

Mọi người trong Thiết phủ nghe vậy đều cả kinh. Thiết Diễm vào Tiết phủ làm thị nô, thiên hạ ai cũng đều biết, mặc dù vẫn là một thân trong sạch , nhưng cũng chưa từng nghĩ tới còn có nữ tử nào có thể nhận hắn, huống chi, Thiết Diễm năm nay đã hai mươi chín tuổi. [Sunny: trời ơi, cái tuổi này là quá hợp rồi chứ :-“ ]

Thiết Diễm yên lặng tiếp nhận hộp gỗ, mở ra, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, kinh ngạc nói,“Là nàng? Làm sao có thể chứ?”

Mọi người nhìn vật trong tay Thiết Diễm , một sợi dây màu đỏ xỏ qua đồng tiền, là đồng tâm kết.

“Ngươi khi nào biết vị tiểu thư này? Như thế nào ngay cả tín vật cũng có?” Thiết Dũng chất vấn nói, nếu người nhà Thiết gia đã nhận lời, sao có thể nuốt lời.

“Mười năm trước.” Thiết Diễm thành thật trả lời vấn đề của mẫu thân. Nhưng là, khi gặp nàng, nàng chỉ là một đứa nhỏ, những lời nàng nói, hắn cũng chưa bao giờ để ở trong lòng, huống chi lúc ấy hắn ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, không ngờ bây giờ lại thật sự tới cửa cầu hôn. [Sunny: huynh thì không để người ta trong lòng, người ta thì mong nhớ huynh hằng đêm==]

“Thiết An, đi thỉnh vị tiểu thư kia đến phòng khách.” Vương Quân Triệu Quỳnh nhìn thần sắc của con, liền biết, xác thực có việc này, vội vàng thét to gọi Thiết An đi thỉnh, vốn tưởng rằng con của mình số khổ, cả đời này cô độc sống quãng đời còn lại như vậy , nay lại có nữ tử tới cửa cầu hôn, như thế nào cũng phải bắt cho được. [Sunny: đúng là lòng dạ của bậc cha mẹ =]] ]

Thiết Dũng không nói gì, nhìn Vương Quân, biết tâm tư trượng phu, cũng không ngăn cản.

“Vị tiểu thư kia dẫn theo mười xe sính lễ, phải xử trí như thế nào ?” Thiết An nhớ tới mười cái xe ngựa khoa trương ngoài kia.

“Mười xe?” Mọi người kinh ngạc, Thiết Diễm càng ngạc nhiên gấp bội.

“Nhận lấy, nhận lấy.” Vương Quân mắt không che giấu nét cười.

“Dạ.” Thiết An tuân lệnh, vội vàng đi mời người, có một nữ tử xinh đẹp muốn thú thiếu gia nhà nàng a!

“Phụ thân,” Thiết Diễm không đồng ý lắm hô, Thiết gia nay không có nữ tử, hắn vốn định sẽ không tái giá, đơn giản có thể vẫn bảo vệ Thiết gia, ngày sau giúp Thiết Nguyệt kén rể, kéo dài Thiết gia huyết mạch vậy là đủ rồi. Nhưng hôm nay phụ thân như vậy, sợ là sẽ không bỏ qua nữ tử hôm nay đến cầu hôn .

Tuy rằng hiểu ý con, nhưng Vương Quân như thế nào cũng không hi vọng nhi tử phải cô độc một mình sống quãng đời còn lại, đứa nhỏ này vì Thiết gia hy sinh rất nhiều rồi, nay đã có người không ngại, hắn như thế nào cũng muốn thay con tranh thủ, nào có cha mẹ nào không thương con chứ.

Cuối cùng, Trung Hiếu vương phụ phu cùng Thiết Diễm đi vào đại sảnh.

*** ***

Thiết Dũng ngồi ngay ngắn ở ghế, Vương Quân liên tiếp thăm dò nhìn ra cửa, Thiết Diễm ngồi ở một bên phụ thân. Mà khi các nàng ba người thấy nữ nhân kia, cũng không có cách nào duy trì trấn định. [Sunny: =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]

Ai mà ngờ nữ tử kia xinh đẹp tinh tế như nam nhi như vậy , duy nhất không giống như nam nhi sợ chỉ có thân hình cao ráo kia cùng Thiết Diễm giống nhau.

Nữ nhân này đúng là người tuyên bố năm mười sáu tuổi liền tới thú Thiết Diễm, Mị.

Lần đầu tiên mắt nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài mang ý cười , Thiết Diễm liền nhận ra nữ nhân trước mắt đúng là tiểu cô nương mười năm trước , vẫn là không ngờ nàng khi trưởng thành lại xinh đẹp như thế.

“Mị bái kiến Trung Hiếu vương, Vương Quân, tướng quân.” Mị thở dài hành lễ, ngẩng đầu nhìn Thiết Diễm, cười tủm tỉm nói: “Tướng quân, Mị hôm nay đến để thực hiện mười năm chi ước.”

“Cô nương năm nay bao nhiêu niên kỷ?” Thiết Dũng nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi trước mắt, không khỏi nhíu mi. Diễm nhi thật sao cùng nàng có giao ước sao?

“Mười sáu.” Mị đánh giá nữ nhân trước mắt , tóc xám trắng , dấu vết tang thương trên mặt có thể thấy được rõ ràng , nhưng mặt mày vẫn uy nghiêm, cuộc sống bảy năm giam cầm tựa hồ vẫn chưa mài mòn khí thế của nàng .

Mị bộ dáng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh làm cho Thiết Dũng có vài phần thưởng thức, có thể thấy khí thế của nàng mà mặt không đổi sắc, ngay cả Diễm nhi cũng không được thanh thản như nàng như vậy đâu.

Bất quá mười sáu tuổi, có thể hay không còn quá nhỏ.

“Không biết trong nhà cô nương đã có mấy phu thị?” Vương Quân biết con có lẽ chỉ có thể làm thị, hiện tại chỉ hy vọng sẽ không quá mức ủy khuất là được. [Sunny: Thay vì là thiếp thì là thị]

“Mị còn chưa từng có hôn phối.” Mị nhíu mày, tiếp theo liền hiểu được băn khoăn của Vương Quân .

“Chưa từng, hôn phối.” Vương Quân vui vẻ nói, chẳng lẽ là thật? Chuyện này có thể sao?

Ngay cả Thiết Dũng cũng có chút động dung, nàng chẳng lẽ là muốn……

“Mị lần này cầu hôn, là muốn cưới tướng quân làm chính phu.” Mị mở miệng cho các nàng đáp án.

Vương Quân không thể nén kích động trong lòng , một tay áp trên tay thê chủ, một tay siết chặt khăn tay, trong mắt cũng không ngăn nổi lên lệ quang.

Thiết Diễm lại hơi hơi quay đầu đi, Thiết gia vừa mới đoàn tụ, mẫu thân vẫn như cũ là tuổi già sức yếu, trong nhà lại chỉ còn cô nhi quả phu, hắn như thế nào cũng không thể bởi vì mình mà bỏ lại bọn họ. Hãy nhìn vẻ mặt mẫu thân cùng phụ thân , sợ là sẽ không cự tuyệt, cơ hội như vậy cho hắn dù sao cũng cực kỳ bé nhỏ.

Mị từ khi vào trong phòng vẫn quan sát đến biểu tình của Thiết Diễm , hắn tuy là vẻ mặt không thay đổi, nhưng động tác cũng đã biểu hiện tất cả. Mà rõ ràng băn khoăn của hắn cũng ăn khớp với Mị, lập tức đã hiểu sự khó xữ của hắn.Đúng là ngốc tử a!

Thở dài, Mị chậm rãi lại nói,“Mị thuở nhỏ không cha không mẹ, không nhà không cửa, nếu là Trung Hiếu vương không chê, Mị nguyện ở rể Thiết gia.” [Sunny: tỷ mà không nhà không cửa== Mà cũng đúng a~ :”> Chỉ là một cái Hỗn Nguyên cung và một cái tiểu lâu thôi mà =]]

Một câu nói làm tất cả mọi ngươi kinh hãi và chấn động [ Sunny: công nhận tỷ xuất hiện toàn là kinh hãi và chấn động :-j ]. Ngay cả Trung hiếu vương Thiết Dũng cũng không có kịp phục hồi tinh thần lại, Vương Quân trong lòng kinh hỉ tất nhiên là không cần phải nói rõ, Thiết Diễm khiếp sợ nhìn cô gái có hai lúm đồng tiền trước mắt .

Nàng mới vừa nói cái gì? Ở rể Thiết gia? Vì sao? Chỉ là vì mười năm chi ước kia ? Thiết gia cả nhà đều tâm tình lẫn lộn , nhất thời không thể bình tĩnh.

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Vương Quân Triệu Quỳnh, hắn đứng dậy, một phen giữ chặt Mị, mắt chứa nhiệt lệ, nói,“Hảo, hảo, quá tốt rồi, quá tốt rồi……”

Vì thế thừa dịp hai người kia vẫn còn ngẩn người, Mị đến bên ngoài bà mối cùng đi với mình thỉnh tiến vào, dâng thư mời, lễ thư, hé ra giấy viết thư, ngày sinh tháng đẻ của nàng cùng Thiết Diễm , thậm chí còn có sư thái Phá Trần ở Hộ Quốc am đến để xem qua bát tự. [Sunny: tks bạn mylinhly 93 đã góp ý giúp ta]

Như vậy, Mị đem lục lễ cùng tứ lễ đều đã làm xong, về phần Thỉnh Kì [ Lễ xin định ngày giờ làm Lễ Cưới] liền giao cho Vương Quân làm chủ, Vương Quân chính là vui mừng, có mối lương duyên từ trên trời giáng xuống này, tất nhiên là cầu còn không được, Mị trả lời tất cả câu hỏi của Vương Quân xong, liếc mắt một cái nhìn ánh mắt sắc phức tạp Thiết Diễm , xoay người ra về.

*** ***

Đợi đến khi mẫu tử hai người kia hoàn hồn, Mị đã trở về, trong sảnh chỉ còn lại có Vương Quân.

Thiết Dũng dĩ nhiên khôi phục trấn định, thế này mới phát hiện căn bản không biết nàng này làm nghề nghiệp gì , dòng họ ra sao?

Mọi người Thiết gia biết được người cầu hôn đã rời đi, liền đều tiến vào đại sảnh, thay phiên nhau nhìn thư mời cùng danh mục quà tặng trong tay Vương Quân .

Danh mục quà tặng kia thật dài, mọi người nhìn mà táp lưỡi không thôi, sính lễ mà hoàng gia dùng để cưới Phượng hậu cũng không khoa trương như thế, nữ tử này bút tích thật lớn .

Thiết Nguyệt cầm thư mời, nhìn qua một lần, đột nhiên hô to một tiếng,“Ta biết nàng là ai!” Khi hắn trở lại trong kinh, từng chuồn êm đi ra ngoài, tất nhiên là nghe được không ít chuyện đã xảy ra gần nhất trong kinh .

Trong sảnh nhất thời im lặng, Thiết Nguyệt thấy bao gồm cả Trung Hiếu vương , tất cả mọi người đều nhìn hắn, không khỏi có chút do dự, không biết có nên nói hay không.

“Nguyệt nhi, nói đi.” Thiết Dũng nói.

“Nàng hẳn là đệ nhất nữ nhạc sĩ cung đình , Mị.”

Nhạc sĩ? Có mấy nữ tử làm nhạc sĩ vậy?

Trong đại sảnh Thiết gia , yên tĩnh một mảnh. [Sunny: Ý gì đây chứ== cứ khinh thường đi, sau này mấy người sẽ biết được sự lợi hại của Mị tỷ =]] kaka]

Vương Quân nhìn thái độ trầm mặc của mọi người, lo lắng nhìn phía Thiết Diễm, hắn không cần đối phương là thân phận gì, chỉ cần nàng có thể cho con mình hạnh phúc là tốt rồi, cha mẹ trong thiên hạ , cũng không mong gì hơn thế.

*** ***

Hoàng cung ngự thư phòng

Mị đối với người ngồi ở sau án thư, Triệu Lang thân mặc phượng bào nhíu mày, “Ngươi kêu ta tới, không phải chỉ ngồi chờ như vậy thôi chứ?”

Triệu Lang cười chế nhạo nói,“Nghe nói hôm nay từ sáng sớm, có người kéo mười xe sính lễ đi đến Thiết phủ cầu hôn, người kia sẽ không là ngươi chứ?”

Mị không nói, nhướng mày, không e dè trừng mắt nhìn nữ nhân trước mắt , nàng ta làm hoàng đế có phải thực nhàn rỗi hay không?

Nhìn bộ dáng hung tợn kia, làm cho Triệu Lang không ngừng quăng ra bùa hộ mệnh,“Ngươi vẫn là trước tiên nhìn xem cái này đi!”

Mị tiếp nhận thì vừa thấy, hai bản tấu chương.

Một quyển là của Tiết Thống sở tấu, nói Thiết Diễm là thị nô của Tiết phủ , thiên hạ đều biết, thỉnh Hoàng Thượng y theo ý chỉ của tiên đế , đem Thiết gia tướng quân Thiết Diễm đuổi về.

Mị cười lạnh một tiếng, nói,“Không cần để ý tới, ta sẽ xử lý nàng ta.”

Một quyển nữa là của Yến vương Triệu Huân sở tấu, muốn nạp Thiết Diễm làm thị.

Mị không khỏi cả giận nói,“Nàng lại là từ nơi này xuất hiện vậy?” [ Sunny: hahah, Mị tỷ gặp đối thủ =]]]] Mà tỷ đừng lo, các fan ở đây ai cũng ủng hộ tỷ hết a m/ ]

Triệu Lang không nghĩ nàng đem lửa giận đốt tới trên người chính mình , giải thích nói,“Hoàng di này tính tình nóng này, người duy nhất khâm phục đó là Trấn Bắc tướng quân Thiết Diễm, từ khi biết hắn là nam nhi, liền động tâm tư, nhưng khi đó tiên hoàng đã đem Thiết tướng quân ban cho Tiết Thống làm thị nô, sau lại biết được hắn qua đời, cũng thương tâm một trận, nay biết được hắn vẫn khoẻ mạnh, liền dâng tấu thỉnh ta đồng ý, ít ngày nữa là đến kinh.”

Mị không khỏi đau đầu, Thiết Diễm không phải không hợp với tiêu chuẩn nữ nhân nơi này sao? Như thế nào vẫn là hoa đào nhiều đóa khai, còn đều là hoa đào đã chín? [ Sunny: hình như câu này ý là tại sao vẫn có nữ nhân thích Diễm ca, mà lại là nữ nhân có địa vị tốt]

Thật sự là choáng váng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui