Tương Tư Bất Hối

Vào phòng, Mị đem Thiết Diễm đặt ở trên giường, đưa tay chế trụ mạch môn của hắn, may sao chỉ là rối loạn cơ thể, không có gì đáng lo.Namnhân này sợ là chưa từng chú ý đến sức khỏe của bản thân mình, nhiều năm hành quân đánh giặc, không chừng đến thức ăn hắn cũng không kiêng dè sống chín. Hơn nữa, ở Tiết phủ 3 năm hình ngược, chỉ có 2 năm bồi bổ, làm sao có thể bồi dưỡng thân thể mạnh khỏe được. Nếu muốn kéo dài huyết mạch cho Thiết gia, nàng tất phải chăm sóc hắn thậtt tốt, nhưng nếu vì ỷ có nàng ở bên, hắn lại chủ quan không để ý đến bản thân mình thì làm sao đây.

Nhìn Thiết Diễm nằm trên giường mặt quay đi, không dám nhìn lại nàng, Mị thật sự không biết làm sao cho phải, người này, bất quá chỉ là nam nữ hoan ái thôi, dù gì cũng là việc rất bình thường, rốt cuộc là hắn để ý ở điểm gì chứ? Đêm qua, bị hành động của hắn dọa, nàng nhất thời không phản ứng kịp, nhưng đêm qua khi ngồi bên nhìn hắn cả đêm, nàng đã đoán chắc tám phần là do phụ thân của hắn nên hắn mới dám làm thế. Ai ngờ người này lại một mực cho rằng, Thiết gia nếu rơi vào tình trạng không có con nối dõi là do hắn, vì là lỗi cua hắn cho nên hắn mới……Aiz, người thích đảm đương trách nhiệm như vậy, thế nào lại không ngẫm lại xem, muốn làm một phu quân có trách nhiệm, lại có thể coi thường thê tử như thế sao?

Thiết diễm thấy Mị vẫn không lên tiếng, xoay người muốn xuống giường. Đối với hắn mà nói, ngoại trừ lúc ngủ và khi dưỡng thương mới phải nằm trên giường, nhưng lại đột nhiện bị nàng ôm lấy rồi đặt lại trên giường. Nàng nằm ngay cạnh hắn, vùi đầu vào vai hắn, hơi thở ấm áp của nàng phả nhẹ trên cổ, thân thể Thiết Diễm trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, bên tai chỉ nghe thấy nàng nói ‘ Ta mệt, giúp ta ngủ một lát’.

Căn phòng không có tiếng động, chỉ một lát sau, Thiết diễm nghe được tiếng nàng nhẹ nhàng hô hấp, nàng, thật sự đang ngủ sao ? Hắn bị nàng ôm chặt bên mình, lúc này mà tránh ra e sẽ làm nàng thức giấc, nghĩ đến vừa rồi trong mắt nàng mơ hồ hiện lên vài tơ máu, hắn yên lặng cho nàng ôm, cơ thể cứng ngác cũng dần dần thả lỏng.

Thiết Diễm nhìn về phía trên màn, kinh ngạc nghĩ, vừa rồi là nàng thở dài bên tai hắn sao? Tại sai nghe tiếng thở dài ấy hắn lại cảm thấy tâm trạng rất kỳ lạ, trong lòng cảm xúc không rõ lại muốn trào ra? Rốt cuộc là hắn làm sao vậy ? Vì sao vì tiểu thê tử mà tâm trạng lại đại loạn như thế ?

Đêm qua……… mặt Thiết Diễm chợt bừng đỏ, ngay trên chiếc giường này, hắn cùng nàng ân ái, nghĩ lại, chợt thấy đối với cảm giác của bản thân hôm qua lại có một chút xa lạ.

Kỳ thật, hắn biết nàng ngồi cạnh bên mình cả một đêm. Hành quân nhiều năm như vậy, ngay cả lúc mệt mỏi nhất hắn cũng chưa từng ngủ một giấc sâu, cho nên khi mơ hồ tỉnh lại, hắn đã biết có người bên cạnh, cũng là lúc hắn nhận ra hơi thở của nàng.

Hơi thở này, lướt qua làm cho hắn không thể bình tĩnh, nhẹ nhàng mà xuyên sâu vào tâm can, xương cốt của hắn, khiến Thiết Diễm không thể nào quên.

Nghe được nàng đứng dậy rời đi, nghe được nàng phân phó hạ nhân bên ngoài không được làm phiền hắn nghỉ ngơi, cũng nghe được nàng hỏi một người về cách kính trà, cũng nghe được người nọ bất kính trả lời. Người này hình như tên Cốc Đông, ngoài ra còn có 3 người khác cũng theo nàng nhập phủ, hình như là người hầu thân cận của nàng. Nhưng 4 người này cũng không phải hạ nhân bình thường, ai cũng biết võ công. Nàng rốt cuộc là ai đây? Bên người luôn mang theo những cao thủ như thế, chắc chắn không phải người bình thường rồi.

Nàng thật sự là một nhạc sĩ sao ? Nhớ ngày ấy trước của phủ, nàng đưa hắn tia chớp ngân thương cùng đạp tuyết vô ngân, mùa hạ, trời xanh mây trắng, nàng yếu ớt cười, xấu hổ cùng hắn sóng vai trên ngựa. Trên đại điện, thanh lệ là nàng, xinh đẹp là nàng, đáng yêu cùng mạnh mẽ vẫn là nàng, cuồng ngạo cũng là nàng. Trước mặt Yến vương cùng chư vị bách quan, nàng hứa sẽ cùng hắn cả đời bên nhau, còn có đêm qua, nàng là người khẽ hôn hắn, vuốt ve hắn điên cuồng thậm chí lại vẫn là nàng. Nàng như vậy, biến thân thành nhiều vẻ như vậy, lại làm hắn rung động, thậm chí có chút rối loạn, hoảng hốt. Chỉ có liều mạng vũ động ngân thương, mặc kệ thân thể đau nhức tiếp tục luyện võ, hắn mới có thể tìm về sự bình tĩnh ngày xưa , nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hình bóng của nàng.

Nàng…… Thân thể mảnh khảnh như vậy lại có thể dễ dàng ôm lấy hắn, cái ôm của nàng làm hắn muốn thoát đi, có lẽ bởi vì sợ hãi, nhưng thật ra có phải sợ cái gì đâu, chỉ là theo bản năng muốn tránh thôi. Thấy nàng tức giận trong lòng, hắn cũng không yên, lại có chút sợ hãi song lại không biết mình sợ cái gì, một Thiết Diễm như vậy, đến chính hắn cũng cảm thấy xa lạ.

Hơi thở trên cổ nhẹ nhàng mà ấm ấp làm cho hắn cảm thấy lòng cũng dần vững vàng, Người này so với Thiết Nguyệt kêu mình là cậu kia chỉ lớn hơn vài tuổi, lại có thể làm hắn khinh địch không đề phòng gì, tâm tình đảo lộn, làm cho hắn không thể xem nàng làm như Thiết Nguyệt, bình thường mà đối đãi.

Không hiểu vì sao, Thiết Diễm cảm thấy trong lòng nàng cũng không thực sự tức giận, cứ miên man suy nghĩ như vậy, hắn vô thức rơi vào giấc ngủ say – lần đầu tiên khi mặt trời đã lên cao như thế mà hắn vẫn chìm trong giác mộng.

Ngoài cửa, Cốc Đông cùng Cốc Tây lẳng lặng thủ, chủ tử nhà các nàng khi ngủ thì không nên để người khác quấy rầy, chỉ trừ khi là người đang nằm bên cãnh chủ tử trong kia thôi.

Những ngày kế kiếp, Thiết Diễm cố ý tránh ở cùng một chỗ với Mỵ, nàng cũng không có ý ép buộc hắn, chỉ sai Cốc Tây cùng Cốc Bắc từ nay đi theo Thiết diễm.

Thành thân được ba ngày, hoàng đế ra một đạo thánh chỉ, phong Thiết Diễm làm Trấn Quốc tướng quân kiêm thống lĩnh ngự lâm quân, lập tức nhận chức.

Trung hiếu vương có chút không vui, Trấn Bắc tướng quân cùng Trấn Quốc tướng quân, căn bản khoog có gì khác biệt cho lắm, chẳng qua chỉ là danh xưng bất đồng mà thôi. Thiết Diễm vốn cũng không cần danh xưng kia, nhưng làm thống lĩnh nhự lâm quân sẽ không phải cả ngày ở trong phủ, cũng coi như đây là một điểm tốt.

Mị thật ra chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu được tên hồ ly Triệu Lang kia suy nghĩ gì, thật đúng là ngày càng gian xảo. Nhưng nàng thật ra cũng muốn Thiết Diễm nhận chức vụ này. Hàng ngày nhìn hắn vất vả né tránh, cả ngày đều đến võ trường luyện thương, trừ lúc dùng bữa mới gặp mặt đôi chút, còn đâu, buổi tối, hắn nhất định phải chờ nàng ngủ mới vào phòng, nhẹ nhàng nằm bên cạnh nàng. Chỉ khổ nàng sợ hắn ngủ ít lại biến thành con cú, nên đành phải đi ngủ sớm. [Sunny: ý của câu này là nếu Diễm ca ngủ trễ => mắt sẽ thâm => con cú =]]

Thiết Diễm của nàng sao có thể như vậy a! Nhớ tới ngày ấy, hắn ở trên ngựa, gương mặt ẩn hiện đôi lúm đồng tiền, hắn quả thật thích hợp ở nơi trời cao để dang rộng đôi cánh, chứ không phải chỉ làm rồng ở nơi nước cạn được.

Thiết Diễm đi nhận chức, Mị không có việc gì cũng sẽ đi dạo ở trong cung, nàng bây giờ cũng được coi như tâm phúc của hoàng thượng. Đương kim hoàng thượng từ ngày thấy nàng múa, liền đem lòng say mê, còn tuyên Mị ít ngày nữa vào đại điện tấu khúc. [Sunny: Chỉ là cái cớ của tỷ ấy=] Ngay cả Đại nhạc tư* là một lão thái thái nghiêm túc như vậy, nay thấy nàng cũng tủm tỉm cười, còn thỉnh nàng chỉ bảo thêm vài điều cho các nhạc sĩ cùng vũ công trong hoàng cung.[ Đại nhạc tư là quan đứng đầu về phần văn nghệ đấy] Những tháng ngày an nhàn trước đây đã không còn nữa rồi, có đôi khi nàng còn không thể không tự tìm lấy nơi thanh tĩnh mà trốn a~~~

Mị tìm được một nơi thanh tĩnh, ngay tại ngự hoa viên, nơi này hẻo lánh, ít người đến. Nhưng ít người đến không có nghĩa là không có ai đến, nàng biết nếu nàng đến đây tìm thanh tĩnh, tất cũng sẽ có nhiều người biết chỗ này. Cũng may, nàng thường trốn ở trên cao, không dễ bị phát hiện a. [Sunny: chắc tỷ trốn trên cây =]]

Vì thế Mị mới biết được,Thiết Diễm nhà nàng ở trong triều cũng như trong cung luôn bị cô lập a! [ Sunny: Diễm nhà tỷ đấy =] Cũng may, còn có Hiền vương cùng tể tướng nâng đỡ. Tuy rằng hai người kia không phải lúc nào cũng ở bên hắn, nhưng xem cách các nàng bảo vệ hắn, cũng như là mắt nhắm mắt mở nâng đỡ mà thôi! Dù sao người của ngự lâm quân đều là nữ nhân, tất nhiên sẽ không đồng ý nghe theo lời một nam nhân rồi, ai cũng cố tình ngầm chèn ép hắn a~ .

Nhưng lúc nào người nọ cũng luôn bày ra bộ dáng điềm tĩnh, Mị đương nhiên nhìn thoáng qua không thể nào biết được, nhưng nay nếu nàng đã biết, tất không thể để hắn cứ như vậy bị cô lập.

Về phần thu mua lòng người, cách tiện lợi nhất chính là …..

Kết quả, không lâu sau, Thiết diễm dù trì độn cũng phát hiện ra có điểm khác lạ. Các đại thần ngày thường đối với hắn luôn lạnh lùng, xa cách, nay lại tự nhiên chào hỏi, đôi khi còn có thể bàn một vài câu chuyện công với hắn nữa a. Quản giáo ngự lâm quân luôn không phục hắn, nay lại cư nhiên dựa theo mệnh lệnh của hắn mà tập luyện. Thậm chí còn có một số đại thần lén thỉnh hắn mời Mị đệ nhất nhạc sĩ cung đình đến biểu diễn ở phủ của họ. Hắn quả thật có chút buồn bực, không phải việc này phải do bọn họ tự mình đưa thiếp mời đến chỗ nhạc sĩ sao, sao bây giờ việc này lại đến tay hắn rồi.

**** ****

Phụng Thiên Điện

Mị tựa vào cái ghế Triệu Lang vì nàng đặc biệt làm ra, ôm một cây tỳ bà, chán nản gảy gảy vài cái, aiz, nàng lại bị triệu đến hiến khúc nữa rồi.

Triệu Lang đối với thái độ này của Mỵ tựa hồ đã thành thói quen. Dù sao nàng cũng không phải thực sự muốn nghe Mị hiến khúc.

“ Muội gần đây giống như rất bận rộn a!” Triệu Lang hỏi.

“Đúng” Mỵ tất nhiên biết Triệu Lang có ý tứ gì.

“Đúng?” Triệu Lang bật cười nói “ Muội đến chỗ ta hiến khúc nhiều lần như vậy, ta cũng chưa từng nghe được một khúc trọn vẹn nào a. Hậu cung hạ nhạc thiếp muội nhưng thật ra tiếp nhất thiếp có nhất thiếp, nghe nói tiền chút thời điểm muội ở la thường yến thượng, một khúc xướng chúng nam nhi lệ sái đương trường.” Nghe bảo người ở hậu cung đưa đến thiếp mời nào muội cũng đến hiến, ta còn nghe nói, lần trước khi ngươi xướng một khúc nhạc ở yến tiệc, đã khiến bao nam nhi rơi lệ a”

Yến tiệc thường là do hoàng hậu tổ chức, mời các đại thần cùng gia quyến tham gia xem như là thay hoàng thượng gắn kết tình cảm giữa triều đình với quan lại. Mị bình thường chỉ tấu nhạc, rất ít khi xướng nhạc. Thanh âm của nàng lại rất trong trẻo, khúc xướng rất êm tai, nếu như cố ý thấp giọng xuống lại có sự mềm mại, đáng yêu, réo rắt, thắm thiết mà như mang theo một chút ưu thương, khiến cho bao nam nhi động lòng như tìm được tri âm.

Từ đó, Mị cũng trở thành người rất hay ra vào hậu cung, người muốn mời nàng xướng khúc ngày càng nhiều, nhưng dạo này rất khó có thể mời được nàng hiến khúc, chỉ khi Trấn quốc tướng quân đem thiếp về, Mị nhất định sẽ nhận.

Cho nên đối với các vị triều thần đạo mạo kia, mị lực của nàng sợ là khó chống cự rồi.

Mị nhìn Triệu Lang kia, đã biết rõ còn cố tình muốn hỏi! “Ngươi tìm ta làm gì ? Hoàng Đế không phải rất bận rộn ư ? Sao bây giờ ngay cả đến một tiểu nhạc sĩ như ta cũng muốn quản?”

“Aiz! Nếu không biết tính tình của muội, ta còn nghĩ muội muốn soán vị đấy” Triệu Lang bất đắc dĩ nói. Người này, sao hắn muốn hỏi quá 3 câu cũng không được a.

Mị nhíu mày nhìn về phía triệu Lang, muốn ám chỉ nàng cái gì đây?

“Muội, khụ khụ, đi hối lộ ngự lâm quân sao?”

Mị dương dương mắt tự đắc nhìn, có thế mà cũng bị nghi có mưu đồ soán vị, không phải dễ dàng quá sao? Nàng vốn không có cách làm cho mấy người kia thay đổi tư tưởng nên dùng tiền là phương pháp đơn giản nhất thôi mà. Nàng cũng chỉ mời họ uống ít rượu, thổi một khúc sáo, thuận tay đưa ít ngân lượng, như thế mà cũng bị coi là hối lộ? [Sunny: =]]]]] coi lý luận cùn của tỷ ấy kìa =]]]

“Yên tâm đi, ta làm sao có cái tư tưởng đó, ít nhất ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”

‘……..’ Triệu Lang biết Mị luôn cho rằng làm hoàng đế không phải là đang sống một cách đúng đắn, nàng cũng biết như vậy, giọng liền hơi trầm xuống, nói “ Nếu như Trấn Quốc tướng quân biết, e rằng sẽ không phản ứng dễ dàng như ta đâu!”

Mị cười quyến rũ, cũng không trả lời. Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ đến tìm nàng hỏi cho ra lẽ, hắn là không muốn nàng can thiệp việc quân của hắn a~. Nhưng thế cũng tốt, ít ra như vậy còn có thể cãi nhau được vài ba câu, hắn hiện tại cứ như vậy tránh nàng, con người này thật sự không biết làm thế nào mới khiến hắn bình thường được a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui