Tương Tư Bất Hối

Trong điện Phụng Thiên là một mảnh yên tĩnh. Hiền vương, Tể tướng cùng Thiết Dũng ngồi ở phía dưới, thỉnh thoảng lại nhìn Triệu Lang ngồi ở sau phượng án, chỉ thấy nàng ngồi ở trên ghế, nhìn văn thư trên án, thật lâu không có biểu hiện gì.

Các nàng rốt cuộc là phải chờ cái gì đây?

Đột nhiên, Mị trên đùi Thiết Diễm có động tĩnh, nàng mở mắt ra, nhìn nhìn Thiết Diễm phía trên , khẽ cười cười, sau đó xoay người đứng lên, song chưởng đặt trên đùi Thiết Diễm, vận Hỗn Nguyên Công, thay hắn khơi thông huyết mạch. [ Sunny: Mị tỷ đúng là chu đáo quá mà ^^]

Thiết Diễm chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy cho kinh mạch, trên đùi không còn cảm giác tê tê như khi nãy nữa, đây, là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn sử dụng nội công.

Triệu Lang nhận thấy được động tĩnh của Mị, quay đầu nhìn sang, hỏi,“Đến rồi?”

“Ân!” Mị một bên vận công, một bên đáp,“Đã đến cửa cung.”

Đã đến cửa cung? Triệu Lang trừng lớn mắt nhìn nàng, kia không phải còn có mấy tầng cung cấm nữa mới đến được Phụng Thiên điện sao? Nha đầu kia công lực thật đúng là đã tiến bộ, nhưng phương pháp đạt công lực như vậy , vẫn là nên quên đi. Sắc mặt nàng hiện tại, thủy chung không hồng nhuận bằng lúc trước a.

Thiết Diễm nghe các nàng đối thoại, lập tức đề thương đứng lên, Mị liền đưa tay giữ chặt hắn,“Chàng đi đâu?”

“Ta ra ngoài.” Thiết Diễm cúi đầu nhìn Mị, vẻ mặt nghiêm túc. Hoàng Thượng hôm nay bảo hắn đem ngự lâm quân phân bố tới những chỗ tối, nhìn thì tán loạn, kì thực là ngầm có huyền cơ. Xem ra Tiết gia hôm nay sẽ đến đây. Những lời Mĩ nói hi nãy, xem ra kẻ phản nghịch kia đã tiến cung rồi.

“Không cần, chàng ở trong này bảo vệ Hoàng Thượng thì tốt rồi, bên ngoài không cần chàng quan tâm.” Mị lôi kéo hắn về, có nàng ở trong này, như thế nào cũng sẽ không cho hắn đi xung phong. Tuy nàng biết Tiết Thống không phải đối thủ của hắn, nhưng bên trong loạn quân chuyện xấu thật là nhiều lắm, huống chi còn có lão hồ li Tiết Khả thâm tàng bất lộ kia.

Khi hai người nói chuyện, bên ngoài đã dần dần truyền đến tiếng binh khí đánh nhau. Triệu Lang nhíu mày, như thế nào liền đến nhanh như vậy?


Mị cũng hiểu được có vài phần ngoài ý muốn. Tiết gia mẫu nữ này khi nào lợi hại như vậy? Nàng đứng lên, đối với Thiết Diễm nói,“Chàng hãy bảo vệ tốt Hoàng Thượng.” Không cho hắn cơ hội phản bác, nàng lập tức hướng cửa lớn đi ra.

*** ***

Ngoài điện Phụng thiên , mẫu nữ Tiết gia mang binh vây quanh đại điện , trong cung, thị vệ đứng thành một hàng, ngăn ở dưới cầu thang.

Đột nhiên, cửa đại điện chậm rãi mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh đi ra, trong điện, xa xa có thể thấy được Hoàng Thượng Triệu Lang ngồi ở chính giữa , Thiết Diễm nâng thương đứng ở trước bàn , cùng Hiền vương, Tể tướng , Trung Hiếu vương Thiết Dũng ở bên trong đại điện.

Trên khuôn mặt hòa ái dễ gần ngày thường của Tiết Khả, không còn đội cái mặt nạ nhân từ nữa. Nguyên lai, Hoàng Thượng cũng không như nàng suy nghĩ, khoanh tay chịu chết. Nhìn Thiết Diễm đang nâng thương đứng kia, đôi mắt nhỏ của nàng chợt lóe tinh quang .

Nhìn bóng người tinh tế đi tới trước cầu thang, nàng đưa đuốc lại gần. Đúng là đệ nhất nhạc sĩ cung đình Thiết Mị, là cái nữ nhân ở rể kia sao?

“Ngươi như thế nào lại ở đây?” Câu hỏi kia không cần nói cũng biết là xuất phát từ ai, tất nhiên là Tiết Thống.

“Tiết gia mưu phản, kịch vui như vậy, ta lại như thế nào có thể bỏ qua?” Mị đáp thoải mái, một câu làm rõ ý đồ của Tiết gia, trong mắt Tiết Thống lại chợt lóe sát khí. Bộ dáng thương tích đầy mình của Thiết Diễm khi đấy, nàng chưa bao giờ từng quên, nhân tiện hôm nay, nàng muốn đòi lại tất cả.

“Ngươi muốn như thế nào?” Lần này đến phiên Tiết Khả mở miệng, nhìn tư thái thanh thản của Mị, trong lòng nàng chợt hơi run. Nữ tử này, từ đầu đến cuối nàng cũng không từng nhìn thấu được. Bởi vậy, nàng mới có thể thận trọng, kiên nhẫn không phát tiết, lúc này nếu không phải đã bị bức đến đường cùng…… Nàng cũng sẽ không trực tiếp tạo phản.

“Ta muốn như thế nào?” Mị cười quyến rũ, nhưng ý cười cũng không xuất hiện tron đôi mắt,“Từ xưa đến nay, đối phó với những người có mưu đồ tạo phản không phải chỉ có một từ “sát” sao!”

Đang nói đến đây, Mị đã đứng ở trước mặt Tiết Thống , một chưởng đánh ở vai trái của nàng, chỉ nghe “răng rắc!” một tiếng, xương vai của nàng đã vỡ nát.


“Ngươi……” Tiết Thống căn bản không thấy rõ nàng khi nào đã đến trước mắt, khi trên vai cảm thấy đau đớn, định chật vật lắc mình tránh ra, tay trái cũng đã không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy.

Nàng ném roi da trong tay, đoạt trường kiếm trong tay binh sĩ đứng một bên, nghiêng người nghênh đón.

“Thống nhi,” Tiết Khả quát một tiếng, ngăn cản Tiết Thống. Trong lòng nàng không khỏi lo lắng, xem thân pháp nhanh như thiểm điện mới vừa rồi của Mị , Tiết Thống căn bản là không phải đối thủ của nàng.

Mị rõ ràng có thể một chưởng lấy đi tánh mạng người kia, nhưng nàng cũng không nguyện để cho nàng chết dễ chịu như vậy. Phải từ từ đánh gãy các đốt ngón tay, sau đó là vai trái, tới khủy tay của tay trái , sau đó lại dến cổ tay tay trái, kế tiếp là đầu gối chân trái, cổ chân chân trái của nàng.

Tiết Thống đã đau đến cả người đầy mồ hôi lạnh. Cũng đã sáng tỏ chính mình không phải đối thủ của Mị. Nàng vốn muốn thối lui, nhưng lại bị Mị ngăn lại, lại tung ra một chưởng, nhưng Tiết Khả đã rút kiếm đâm tới, đem Tiết Thống kéo về.

Cúi người xem xét, mới phát giác Tiết Thống khớp xương toàn thân sớm đã nát, kinh mạch đứt đoạn, từ giờ chỉ có thể là phế nhân.

Tiết Khả trong lòng tức giận, rút kiếm tiến lên, cùng Mị đánh một trận sinh tử.

Cùng lúc đó, một đạo bóng dáng màu trắng mang theo ngân quang, như tên bắn lao vào bên trong đại điện, thẳng tới gần Triệu Lang, Thiết Diễm nâng thương, ngăn trở một kiếm kia. Đang định nghênh chiến, đã thấy bốn đạo bóng dáng từ tứ phía trực tiếp nghênh hướng người nọ.

Bốn người này đúng là thuộc hạ bên người Mị. Thiết Diễm sớm biết bốn người người này mang võ công, nhưng hôm nay thấy qua, mới biết đều là cao thủ hàng đầu, giấu mình trong điện cư nhiên cũng không bị ai phát hiện.

Lại nhìn Tiết Khả đối chiêu với Mị hướng ngoài điện. Thủ pháp của nàng mới vừa rồi đánh cho Tiết Thống bị thương thật là âm ngoan mau lẹ, nay đối phó với Tiết Khả, cũng là tư thái thật thoải mái, ứng phó tự nhiên, võ công cùng công lực của nàng cao thâm như vậy sao? Hắn thật là không ngờ tới được a!

Nàng đem bốn người này đặt trong điện, tất là vì hộ vệ Hoàng Thượng. Bảo hắn ở trong điện thủ vệ Hoàng Thượng, nàng cũng là vì lo cho an nguy của hắn, trong lòng hắn không khỏi ấm áp dị thường. Mặc dù là các tỷ tỷ có khi cũng sẽ quên hắn là thân nam nhi, nhưng chỉ có nàng, cho tới bây giờ cũng đều là xem hắn là nam nhi mà cẩn thận chăm sóc, bảo hộ.


Thiết Diễm cân nhắc, vẫn là gắt gao nhìn chăm chú vào mấy người chiến đấu trong điện. Thiết Dũng che chở Hiền vương cùng Tể tướng lui tới một bên, ánh mắt lo âu nhìn Triệu Lang ngồi ở chính giữa, thần sắc tự nhiên cũng không lo sợ. Các nàng thật không biết Triệu Lang như thế là vì đối với Mị tín nhiệm tuyệt đối, cũng tuyệt đối tin tưởng người cầm thương đứng ở trước mặt nàng, là bóng dáng kiên nghị của trấn quốc tướng quân.

Nàng tin tưởng, các nàng nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn, kia, nàng lại có thể nào thất thố trước mặt người khác được.

*** ***

Vài tiếng đánh nhau xong, bóng trắng kia liền lui tới một bên đại điện, bốn người bọn Cốc Đông cũng đứng chắn trước người Thiết Diễm.

Mọi người thế này mới thấy rõ bóng trắng kia đúng là một nam tử áo trắng, nam tử có thể có công lực như thế vốn là rất hiếm, huống chi lại là một người xinh đẹp như hoa, đoan trang tú lệ , cái loại phong tư này thật là thế gian ít có. [Sunny: ôi mẹ ơi mỹ nam nào đâyyyyyyyy :-ss]

Nhưng mỗi ngày, mọi người đã được nhìn thấy Mị họa thủy đến bực này rồi, dù đẹp đến mấy trong mắt mọi người cũng không kinh hãi lắm nữa. Nhưng bọn họ cũng thực cảm thán công lực cao thâm của công tử này, tứ phương* hợp lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở hắn mà thôi. [Sunny: tứ phương là bốn ng Đông, Tây, Nam, Bắc ấy]

“Các ngươi chỉ thường thôi.” Nam tử mở miệng châm chọc, thanh âm lại giống như châu ngọc, thanh thúy động lòng người.

“Nha…… Kia, không bằng ta cùng ngươi đấu vài chiêu, thế nào?”

Đáp lời người kia, cũng là Mị đang đi vào đại điện. Mới vừa rồi thấy Thiết Diễm nâng thương chắn kiếm, lập tức trong lòng nàng quýnh lên, liền không hề muốn cùng Tiết Khả đùa giỡn nữa, hạ mấy chiêu xuống dưới, lập tức chế trụ nàng, ném cho thị vệ, liền lắc mình tiến vào trong điện.

Đáp lời là lúc, ánh mắt nàng lại ở trên người Thiết Diễm đánh giá qua lại. Thấy hắn mạnh khỏe, ánh mắt nàng mới phóng tới trên người nam tử áo trắng kia.

“Ngươi là người nào?” Nam tử có chút hờn giận, lấy tướng mạo của hắn mà so, khi nào không phải là tiêu điểm của mọi người chứ. Mà nữ tử này mới vào trong điện, ánh mắt lại dừng ngay tại trên người vị tướng quân một thân anh khí nữ tử kia, giờ phút này khi nhìn về phía hắn, trong đôi mắt nàng cũng không hề dao động.

“Thiết Mị.” Mị đơn giản đáp, trong lòng cũng là nghĩ, Tiết Khả làm sao thỉnh được cao thủ như vậy, thế nhưng có thể đánh lui bốn người Cốc Đông các nàng .


“Ngươi……” Nam tử thấy nàng giọng điệu như có lệ, không khỏi tức giận, rút kiếm chỉ hướng Mị.

Mị cũng không đánh trả, chính là lắc mình tránh đi, cùng hắn chạy như thế, chỉ cảm thấy người này nội lực không đủ. Kiếm pháp tuy cũng là tinh diệu, nàng cũng không khỏi ý nghĩ muốn xem thử vài chiêu.

Nam tử lại bị sự thanh thản của nàng chọc giận, nàng cố tình để hắn không thể chạm vào một mảnh góc áo của nàng như vậy, trong lòng hắn cũng đồng thời bị chọc giận, vàng khơi dậy lòng hao thắng trong hắn, kiếm chiêu đột nhiên trở nên phiền phức sắc bén, những chiêu thức kia cũng bù lại cho việc hắn không đủ nội lực. Mị lại càng có vài phần chật vật.

Hắn càng làm vậy càng khơi dậy sự hưng phấn của Mị, nàng không khỏi khẽ cười một tiếng, tay không cùng hắn đối chiêu. Qua vài chiêu, liền đoạt đi kiếm trong tay nam tử.

Nam tử có chút khiếp sợ đứng ở trong điện, không biết nàng rốt cuộc như thế nào có thể đoạt đi kiếm trong mình, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Mị lại chính là hơi hơi đánh giá thân kiếm một chút, không sai, bất quá vẫn là không bằng hàng tồn kho trong hỗn nguyên cung a! Nàng cổ tay khẽ nhếch, đem kiếm trả lại cho nam tử áo trắng kia.

Nam tử áo trắng không nói hai lời, rút kiếm về, trên mặt tràn đầy thần sắc ảo não xấu hổ. Mị lại cảm thấy đã lâu chưa từng có người nào cùng nàng đối chiêu lâu như thế, nàng lập tức cũng khong dừng được mà đối vài chiêu với hắn, thẳng đến khi lại thuận tay sờ qua kiếm của hắn.

Sau khi tiếp nhận thanh kiếm, nam tử kia vẫn là đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Mị nửa ngày, thì thào hỏi,“Ngươi, đến tột cùng là người phương nào?”

Mị nâng mi, cười nói,“Thiết Mị, mới vừa rồi không phải đã trả lời rồi sao? Sao trí nhớ của công tử không tốt vậy a!”

Lời còn chưa dứt, một vị hồng y nữ tử chợt xuất hiện bên trong đại điện , tay cầm một thanh đao, đâm thẳng hướng Thiết Diễm.

Mị trong lòng nhảy dựng, nàng không ngờ lại chưa từng phát hiện ra người này có mặt ở đây. Thân hình nàng cực nhanh tiến lên, đem Thiết Diễm kéo lại trong lòng. Mị tức giận, hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, vận nội kình, đem cây kiếm gẫy thành mất đoạn. Thủ pháp kia, công lực kia, làm cho mấy người có ở đó đều kinh ngạc không thôi.

Hồng y nữ tử lại không muốn ham chiến, trực tiếp bỏ đoạn kiếm trong tay, quay người kéo nam tử áo trắng, hướng ngoài điện lao đi. Nam tử áo trắng quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm người Mị gắt gao ôm trong lòng kia. Người được nàng ôm trong ngực kia, không có cái gì gọi là có một cái khí chất nam nhân. Nàng cùng hắn, là cái quan hệ gì ?

Đó là ý niệm duy nhất trong lòng hắn lúc đó……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận