Tương Tư Bất Hối

Ánh trăng dần khuất sau mây, trong núi Phượng Khê , loang lổ bóng cây lay động, càng thêm quỷ dị làm cho người ta sợ hãi.

Trong rừng, trên một mảnh đất trống, một vị nam nhân áo trắng si ngốc ngồi chồm hỗm, trong lòng gắt gao ôm một vị áo lam nữ tử, hai người mặt dán mặt, vẫn không nhúc nhích, tư thái dựa sát vào nhau kia, giống như tượng đá được khắc vào trong bóng đêm.

Cốc Đông đi đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền tận lực tăng thêm cước bộ, đi tới bên cạnh bọn họ. Nam nhân áo trắng kia phảng phất giống như không nghe thấy tiếng người đến, chỉ là ngơ ngác duy trì tư thế kia không thay đổi.

Nàng nhìn sang khuôn mặt Mị tái nhợt cùng y phục dính đầy máu, đã đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không lo lắng cho Mị, người mà nàng lo lắng chính là nam nhân trước mắt này. Ánh mắt hắn trống rỗng, phảng phất như hết thảy đều đã vô nghĩa với hắn, không có bất cứ thứ gì tồn tại, hình như liền ngay cả linh hồn cũng đều biến mất theo vậy.

“Tướng quân… Tướng quân…” Cốc Đông thấp giọng gọi hắn, quỳ một gối xuống tại trước mặt của hắn, nhưng hắn vẫn là phảng phất giống như không nghe thấy.

Vì vậy, nàng đưa tay ra muốn tiếp nhận Mị trong lòng hắn, lúc này hắn mới xống như bị xúc động, càng xiết chặt hơn, ôm người trong lòng , ánh mắt trống rỗng cực thong thả chuyển hướng sang Cốc Đông.

Cốc Đông cũng không dám làm kinh động nam nhân trước mắt, nàng sợ chỉ cần đụng nhẹ một cái, hắn cũng sẽ có phản ứng dữ đội. Thế nên nàng chờ hắn thật chậm thật chậm quay sang nhìn nàng.

“Cốc… Đông…” Thiết Diễm cố gắng phát ra hai chữ này, đôi môi lay động, cũng rốt cuộc nói không ra lời thêm một chữ nào.

“Tướng quân, ” Cốc Đông chưa từng ôn nhu nói chuyện với ai như vậy, thế nhưng bây giờ giọng điệu lại cố gắng nhỏ xuống, sợ sẽ hù dọa đến hắn, “Tướng quân an tâm, tiểu thư không có việc gì.”

“Sao… Sao…Lại… Nàng… Đã… Đã…” Thiết Diễm vẫn là một bộ dáng cực thống khổ, thanh âm khàn khàn, yếu ớt kỳ vọng nhìn trong mắt Cốc Đông.

“Tiểu thư không có việc gì, Hỗn Nguyên công của tiểu thư rất kỳ lạ, chắc là đã cùng nữ nhân kia động thủ đã làm rối loạn nội tức, mới có thể thổ huyết chết giả thôi.” Cốc Đông chậm rãi vừa nói, để Thiết Diễm chậm rãi nghe rõ mỗi một chữ nàng nói, “Chỉ cần một đêm, tiểu thư sẽ tỉnh dậy.”

Một lúc lâu, một lúc lâu, lâu đến khi Triệu Lang mang theo Cốc Nam, Cốc Tây, Cốc Bắc còn có bảy tên Diễm Ảnh chạy tới thì Thiết Diễm mới như là hiểu rõ lời Cốc Đông như đã nói, trong mắt lóe ra lệ quang, “Ngươi… Ngươi là nói… Nàng sẽ… Sống lại ? Sẽ… Sống sao?”

“Đúng vậy, ” Cốc Đông đáp.

“Chỉ cần… Một… đêm… ?”

“Đúng vậy, chỉ cần một đêm.”

“Một đêm, chỉ cần một đêm.” Thiết Diễm lại lần nữa thiếp trên mặt Mị , không nói thêm câu nào, khôi phục lại tư thái dựa sát vào nhau mới vừa rồi .

Hai người như vậy khiến Triệu Lang và mọi người trong mắt chợt chua xót, quay đầu mà đi, không đành lòng nhìn nữa.

Cốc Đông thấy hắn không hề còn bộ dạng dọa người hồi nãy nữa, nhưng chỉ là hắn hông có ý ly khai cung chủ. Nàng liền ý bảo mọi người nhóm lửa, canh chừng xung quanh.

Mọi người mới phát hiện Thiết Diễm không thấy, liền đồng loạt sợ hãi. Diễm Ảnh vừa chuyển ám sang minh liền mất tung tích Thiết Diễm, càng là tự trách không thôi.

Cũng may, hắn không có việc gì, hắn đã đụng phải cung chủ, bọn họ chỉ sợ hắn gặp chuyện gì không may. Mà sau khi cung chủ tỉnh lại , mặc dù gương mặt mất máu tái nhợt, nhưng công lực lại sẽ tăng rất nhiều.

Hiện tại, việc họ có thể làm, chỉ có chờ đợi. Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua bóng cây thật dầy , chiếu vào trong rừng thì thân thể Thiết Diễm đột nhiên rung động một phen, ngẩng đầu, mắt nhìn xuống Mị trong lòng sắc mặt tái nhợt, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Hắn cũng không dám nháy mắt, chỉ là yên lặng nhìn nàng.

Một lúc lâu, hàng lông mi dài của nàng nhẹ nhàng lay động, mi mắt từ từ nâng lên, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thiết Diễm , phượng mắt quen thuộc kia như mời gọi nước mắt của Thiết Diễm, trong nháy mắt liền ngưng tụ nước mắt, nhanh chóng chảy xuông.

Trên mặt ướt sũng, Mị mới tỉnh táo hơn rất nhiều, thấy bản thân được hắn ôm trong ngực, cảm giác quen thuộc lại tràn ngập trong tim. Nhưng Thiết Diễm không tiếng động rơi lệ lại khiến tâm nàng đau đớn rất nhiều.

“Diễm…” Mị lẩm bẩm nói, cố gắng ngồi dậy, đưa tay lau đi lệ trên gương mặt hắn, nhưng lệ cứ chảy mãi, lau như thế nào cũng không hết, “Diễm…”

Là chính mình hù dọa đến hắn sao? Liền như vậy ngã vào trong lòng hắn, tất là hù dọa đến hắn, nếu là mình lúc đó cố chống đỡ chỉ chốc lát, giải thích rõ cho hắn, hắn cũng sẽ không thương tâm như vậy đi?

Trước mắt ngơ ngác nhìn nàng rơi lệ không chỉ có mỗi Thiết Diễm.

Mị thật đau đớn khi thấy hắn khóc, nàng liền đưa tay đem hắn ôm vào trong lòng.

Sau một khắc, Thiết Diễm liền gắt gao ôm lại nàng, tại trong lòng nàng lên tiếng khóc lớn; Mị ôm cánh tay của hắn bỗng dưng xiết chặt nàng, hắn trước giờ cũng không rơi lệ, trừ ra lúc… ban đêm cảm xúc mãnh liệt cuồng loạn thì có, nhưng bình thường mặc dù kích động hoặc là thương tâm, cũng chỉ là đỏ hốc mắt; bây giờ khóc lớn ra tiếng như vậy, lại chưa từng có.

Mị trong bụng tự trách không thôi, nguyên lai là nàng sợ hắn lo lắng, mới chưa từng nói cho hắn sự thật; Nhìn hắn bây giờ, hiển nhiên là sợ đến mất hồn, Cốc Đông bọn họ chẳng lẽ không có giải thích cho hắn nghe?

Mị ôm Thiết Diễm đang khóc rống, nhẹ vỗ về lưng hắn, nghĩ muốn cho hắn bình tĩnh trở lại, sợ hắn khóc như vậy, sẽ làm bị thương đến thân thể, dù sao hiện tại thân thể hắn cũng không giống bình thường .

Mà dạo này Thiết Diễm cũng chưa từng được ngủ yên giấc, ăn càng ngày càng ít đi, hai ngày này càng khiến hắn hoảng sợ, ăn không ngon, ngủ không yên; đêm qua bị Mị hù dọa như vậy lại càng khiến hắn suy sụp. Mới vừa rồi khi thấy nàng mở mắt, trong lòng mừng như điên, trút hết tâm tình trong lòng. Hắn từ nhỏ đến chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, khiến hắn cuối cùng kinh chịu không nổi, liền như vậy khóc to ở tại trong lòng Mị.

Mị thay hắn bắt mạch chẩn đoán bệnh, chỉ là thân thể hư nhược một chút, cái khắc cũng không có gì đáng lo ngại, liền thả lỏng tâm thần, lúc này mới ôm hắn vào lòng, dỗ hắn ngủ yên.

“Tỷ tỷ, không có việc gì chứ?” Mị nhìn về phía Triệu Lang.

“Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi đi?” Triệu Lang nhìn nàng một sắc mặt gần như tái nhợt của nàng, thật là muốn biết được rốt cuộc nàng luyện đây là cái gì quái dị võ công gì.

“Ta không sao.” Nàng chẳng những không có việc gì, mà trong cơ thể công lực vẫn còn tăng vọt lên rất nhiều, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, nàng móc ra một bình sứ trong lòng, bỏ vào miệng rất nhiều viên thuốc, cũng may mấy viên thuốc bổ máu nàng có mang theo, “Hiện tại phải nhanh một chút đưa tỷ tỷ trở lại Hà Châu.”

Hà Chậu mặc dù có thập bát kỵ, tuyệt đối không có việc gì, nhưng dù sao Hoàng thượng thân chinh, mọi người đều biết, nếu là mất tích quá lâu, sợ sẽ dao động lòng quân.

“Muội …” Triệu Lang thấy sắc mặt nàng mặc dù khác với xưa, có khả năng khi nói chuyện phải cố điều hòa mười phần khí huyết, dĩ nhiên là nói không nên lời, nàng dù sao cũng rất quan tâm chiến sự ở Hà Châu, dù sao chuyện kia cũng quan hệ đến sinh linh thiên hạ, đất đai Tống thất.

Nghĩ đến đây Triệu Lang trong lòng liền thấy xấu hổ, nếu không phải là nàng, muội muội cùng phu quân hai người lại như thế nào rơi vào hoàn cảnh này.

Như đã hiểu tâm tư Triệu Lang , Mị chỉ là mỉm cười, nói, “Tỷ tỷ không cần như thế, muội muội biết tâm ý của ngươi.” Một người đế vương có thể làm được như Triệu Lang, nàng làm sao lại không thể thông cảm. Nàng à tỷ tỷ của mình, là tri kỷ của mình; lúc mất đi người tri kỷ này, các nàng càng hiểu được tình nghĩa quý báu hiện tại.

“Mị…” Triệu Lang vẻ mặt kích động, không biết như thế nào hồi báo nàng. Hai người bỗng nghe thấy Thiết Diễm đang dựa vào trên đùi Mị ngủ say lên tiếng gọi.

Mị cúi đầu nhìn, mắt của hắn không mở, dưới mí mắt mỏng, con mắt liên tiếp chuyển động, lông mày xiết chặt, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh,giống như ngủ cực không yên ổn.

“Diễm… Diễm…” Mị nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, hắn gặp cơn ác mộng sao? ,

“Mị!” Thiết Diễm khàn khàn hô to một tiếng, mãnh liệt ngồi dậy, dọa Mị nhảy dựng, nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng kia của hắn, lại nói không ra lời câu nào.

Thiết Diễm trong mộng một lần lại một lần lặp lại nhìn thấy bóng dáng Mị ngã xuống, thân hình bất động, cái loại tuyệt vọng giống như dây leo này cứ gắt gao cuốn lấy tâm hắn, khiến hắn vô lực hô hấp, sau khi đột nhiên bị đánh thức , phản ứng đầu tiên của hắn chính là tìm kiếm người mà hắn thương yêu nhất….

“Diễm…” Phía sau, một thanh âm quen thuộc vang lên, khiến Thiết Diễm mãnh liệt xoay người, đập vào mắt là phượng mắt quen thuộc khiến hắn lại lần nữa ướt hốc mắt, nỗi sợ lại nhiều hơn lúc nãy, sợ giấc mộng kia sẽ thành sự thật.

“Mị… Mị…” Thiết Diễm giơ tay lên, tại mặt nàng dừng lại hồi lâu, chậm rãi xoa mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng, thì thào gọi tên nàng.

Thiết Diễm như vậy , Mị là chưa từng thấy.Ánh mắt ướt át, quấn quít một cái dè dặt kỳ vọng, run rẩy vỗ về bàn tay lạnh lẻo của nàng, môi hắn giống như vừa muốn khóc lại muốn cười, trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc; hắn như vậy , khiến mị cũng không cầm lòng mà đỏ hốc mắt.

“Là ta, ta ở chỗ này.” Mị đưa tay cầm tay hắn phủ trên mặt nàng, đem hắn ôm lại gần hơn.

Hai người nhìn nhau ánh mắt đau buồn triền miên, khiến người bên ngoài nhìn mà lòng chua xót, tất cả xoay người, đem nơi hữu tình này cho hai người.

“Mị… Ta cho là… Cho là…” Thiết Diễm vụng về nói, hắn muốn nàng, nói cho nàng nghe hắn có bao nhiêu sợ hãi, hắn có bao nhiêu lo lắng, hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng mà cái gì cũng nói không ra lời, liền không khỏi hận chính mình ăn nói vụng về.

“Ta biết, thật xin lỗi, hẳn là nên sớm nói cho chàng.” Mị nhẹ nhàng xoa bàn tay hắn, thấp giọng nói, “Thật xin lỗi, để cho chàng lo lắng.”

“Không phải… Ta…” Thiết Diễm muốn nói không cần thật xin lỗi, không cần nói xin lỗi, người nên nói đúng là ta, nên nói xin lỗi chính là ta.

Thiết Diễm kỳ thật muốn nói cho nàng, hắn yêu nàng, yêu nàng, yêu nàng nhiều lắm; lại như thế nào cũng nói không ra lời, trong lòng lo lắng, tay đặt ở trong tay Mị không khỏi gắt gao phản thủ cầm tay nàng, mồ hôi thấm sang cả tay nàng.

“Diễm, chàng…” Hắn muốn nói cái gì? Sao lại khẩn trương như vậy.

“Ta… Ta…” Thiết Diễm có chút khẩn cấp, tại sao chính mình lại ngốc như vậy? Tại sao cái gì cũng nói không ra lời?

“Diễm… Đừng kích động… Chàng… Chàng cần dưỡng hảo thân thể.” Mị thấy hắn lại có chút kích động, không khỏi khuynh thân ôm cả người hắn, “Chàng hiện tại mang bầu, không thể kích động như thế.”,

“Ta… Mang bầu?” Thiết Diễm ngây ngẩn cả người, hắn lại lại có bầu? Hắn vốn tưởng rằng, có thể có Lạc Lạc đã là hạnh phúc nhất rồi, khồng ngờ còn…

Hắn đưa tay xoa bụng của mình, cúi đầu nhìn một hồi, ngẩng đầu, trong mắt có chút vui sướng cùng nóng bỏng, “Thật sự? Ta… Thật sự…”,

“Ân.” Mị nhìn hắn, bên môi không tự giác mỉm cười, nhẹ nhàng cười, nàng đã biết hắn sẽ thích, rõ ràng đối với tiểu hài tử của mình thì cả một biện pháp dỗ nó cũng hông có , nhưng lại thích con cái như vậy, “Chờ khi trở về hảo hảo bồi bổ thân thể.”,

“Hảo!” Thiết Diễm mỉm cười đáp, trong lòng là tràn đầy vui sướng, đây là con của nàng cùng hắn a! Hắn lại như thế nào không mừng rỡ được!

“Hừ! Các ngươi tưởng có thể dễ dàng quay về sao?” Một giọng nói lạnh lùng của nữ tử từ không trung truyền đến, tiếp theo bốn đạo nhân ảnh liền xuất hiện ở khu đất trống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui