Mặt trời mới mọc, lại là một ngày mới
Mị sáng sớm liền tại trong phòng bếp Yến vương phủ bận việc , đầu bếp trong phủ Yến vương đều tự nhường bếp lại cho nàng nấu, còn cam tâm tình nguyện theo ở phía sau trợ bêp, mắt ai nấy sáng như sao nhìn nàng nấu ăn, âm thầm ghi nhớ cách thức ở trong lòng.
Mai Thư Nhã đứng ở cửa phòng bếp, nhìn một hồi, từ từ đi vào, tự động ngồi xuống một cái ghế sạch trong phòng bếp, một tay nâng cằm, phượng mắt hẹp dài chuyển động theo bóng dáng của Mị, cả người toát ra phong tình quyến rũ, khiến tất cả người ở đây, trừ Mị ra ai cũng nhìn hắn không rời.
Mị nhìn nam nhân im lặng mới xuất hiện ở phòng bếp kia, thở dài, cái bộ dạng này chắc chắn là chờ ăn đồ ăn sáng, miệng cong thành như vậy, còn không chịu xuống bếp, cái…này nam nhân là như thế nào sống đến bây giờ a?
Nàng nhìn một chút cháo trong nồi, hình như vẫn còn đủ, liền bới thêm một chén cháo, lấy ra vài dĩa thức ăn, dù sao món này cũng là vì khẩu vị của Diễm nhà nàng mà làm, nàng bỏ thêm một cái trưng vào chén cháo, sau đó đẩy tới trước mặt hắn.
Mai Thư Nhã đầu tiên là đánh giá chén cháo một phen, gật đầu, nhìn cũng không tệ lắm, lúc này mới chậm rãi cầm lấy thìa, múc một muỗng, ăn một chút, cuối cùng, lại cầm lấy chiếc đũa, mỗi chén thức ăn trên bàn đều thử một miếng, sau đó nhìn về phía Mị, “Tài nấu nướng của con thật đúng là khá tốt.”
Âm thanh trong trẻo mềm mại đáng yêu, phong tình tứ tán cùng nụ cười yếu ớt,khiến các vị đầu bếp trong phòng bếp cứng đờ ,toàn bộ hoá đá. Bản thân hắn lại hồn nhiên như không có cảm giác gì, tao nhã bắt đầu hưởng dụng đồ ăn sáng .
Mị bị vị phu thân miệng dẻo như đường này khiến cho dở khóc dở cười, coi như hắn là khen nàng làm tốt lắm, vì vậy, để hắn tiếp tục dùng bữa, nàng tiếp theo thu xếp đồ ăn sáng cho Thiết Diễm .Khi Mị bưng khay,mâm trở lại trước cửa viện thì vừa vặn gặp Triệu Lang cùng Yến vương.
“Tỷ tỷ đến có chuyện gì sao?” Bọn họ không phải bề bộn nhiều việc sao? Sao lại nhằm lúc tướng công nhà nàng chuẩn bị ăn sáng mà tới a!
“Không có gì, lúc này rảnh, tới thăm trấn quốc tướng quân một phen .”
“A, Diễm không biết có tỉnh chưa, cùng nhau vào đi.” Mị vừa nói vừa xoay người, đột nhiên, thân hình lập tức bay vào phòng.
Triệu Lang cùng Yến vương chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền mất đi bóng dáng của Mị, Triệu Lang nhún nhún vai, tự giác đi về phía bên trong viện , Yến vương đi cùng ở phía sau, bọn họ thật vẫn là không cách nào quen tốc độ di chuyển của nàng nha.
Hai người mới tiếp cận cửa phòng, liền nghe thấy được thanh âm nôn dữ dội của Thiết Diễm, Triệu Lang lắc đầu, thở dài, nguyên lai nam nhân khi mang thai vất vả như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên mới biết, mặc dù nàng đã có mấy hoàng nữ cùng hoàng tử, trong lòng liền muốn về hoàng cung thăm bọn chúng nhanh nhanh một chút.
Nhìn nhìn lại Yến vương bên người liên tiếp nhìn về phía nội thất, thần sắc có chút lo âu , Triệu Lang cúi mắt, hoàng di vẫn không chịu hết hy vọng sao?
Nàng lần luyến tiếc, tình ý đối với hắn, thật hiếm thấy, nhưng nếu là cùng so sánh với Mị, cũng là thật không bì kịp a! Huống chi, hôm nay tâm trấn quốc tướng quân đã sớm dành cho Mị, sợ là lại càng không hiểu rõ tâm tình của hoàng di rồi.
Đợi khi nội thất lý dần dần an tĩnh lại, Cốc Tây liền đi ra mời vào, hai người lúc này mới đứng dậy, tiến vào nội thất.
Đi vào nội thất, thấy Mị ngồi ở bên giường, Thiết Diễm sắc mặt tái nhợt tựa vào đầu giường, thấy mặt Triệu Lang liền muốn đứng dậy, “Thần…”
Mới nói một tiếng, liền bị Mị bác bỏ, “Thần cái gì mà thần, chàng hảo hảo nằm cho tốt, tỷ tỷ sẽ không để ý đâu.”
“Đúng vậy, tướng quân thân thể không khỏe, những lễ tiết nào thể miễn liền miễn .” Triệu Lang đã sớm biết thảm trạng nôn ọe của Thiết Diễm, tất nhiên không nỡ để hắn chịu khổ.
Yến vương chưa từng thấy bộ dáng yếu ớt của Thiết Diễm như vậy, vì vậy, liền trợn mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên kia liếc mắt một cái.
Mị trực tiếp nhìn thẳng vào bạch nhãn của nàng, Thiết Diễm là phu quân của nàng, tự nàng có cách giúp hắn, không cần nàng kia làm bộ đến bênh vực kẻ yếu.
Ánh mắt hai nữ nhân đấu nhau kia,Thiết Diễm không có phát hiện, thân thể không khỏe khiến hắn cực kỳ hư nhược rồi, ý thức hắn gần như đã mơ hồ, hắn cố nén cảm giác khó chịu, trong lòng chỉ là nghĩ không muốn để nàng lo lắng.
Thiết Diễm tìm kiếm bàn tay của Mị đặt trên giường, trong bụng có chút áy náy, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng… Nhìn một chút đồ ăn trên khay,mâm do nàng sáng sớm rời giường thay hắn đi chuẫn bị, mà rõ ràng nàng lại là người không thích dậy sớm.
Mị quay lại cầm tay hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói, “Tỷ tỷ bọn họ là đến xem chàng.”
Thiết Diễm mỉm cười, hướng Triệu Lang cùng Yến vương ngồi ở bên cửa sổ gật đầu, cung kính nói, “Thần tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, tạ ơn Yến Vương điện hạ quan tâm.”
“Tướng quân không cần phải khách khí…” Triệu Lang còn chưa có nói xong, chỉ thấy Thiết Diễm sắc mặt đột nhiên chuyển biến, một tay để lên ngực, gấp gáp thở.
“Diễm…” Mị thấy hắn cực lực ẩn nhẫn, trong lòng không đành lòng, “Muốn phun liền phun đi, nôn oẹ vốn là như thế, không nên nhịn.”
Thiết Diễm khẽ lắc đầu, lại cuối cùng vẫn không chịu nổi, nghiêng thân ói ra, cả người phục ở trên đùi Mị.
Yến vương thấy vậy có chút giật mình, này, cũng quá quá khoa trương đi, mấy lao dịch trong phủ nàng, cho tới bây giờ cũng không gặp ai vất vả như Thiết Diễm a.
Mị chỉ là vỗ về lưng hắn, đợi được hắn đuối sức phục ở trên đùi nàng mà thở, lúc này mới đem hắn đở lên, tiếp nhận nước do Cốc Tay đưa sang để hắn súc miệng.
Thiết Diễm vô lực đem cái trán để tại đầu vai của Mị, cúi đầu thì thầm có mị mới có thể nghe rõ, “Mị, không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt.”
“Ân.” Biết hắn cứng đầu, Mị cũng không nói nhiều, chỉ là vỗ về hắn, một lần lại một lần.
Nhìn hai người đối diện , Triệu Lang nhẹ nhàng đúng lên, “Hoàng di, hai người kia, sợ là không muốn có người thứ ba chen vào đâu .”
Khi nói chuyện, nàng liền nghĩ tới Lăng Oanh bên người Mai Thư Nhã , cái…kia nam nhân kia ánh mắt nhìn Mị đồng dạng là loại dây dưa đau khổ a! Không biết muội muội phải như thế nào xử lý a? Nàng sẽ không phải là mặc kệ chứ?
Trăng treo trên ngọn cây, lại là một đêm khuya.
Mị một mình một người ngồi ở bàn đá trong viện, nàng đã ở cùng Thiết Diễm, cho đến khi hắn ngủ, mới tới trong viện, uống rượu một mình, nghĩ như thế nào mới có thể đem thân thể Thiết Diễm dưỡng hảo, đây thật là một vấn đề nan giải.
Cho đến khi trước mặt một người ngồi xuống, lúc này nàng mới cảnh giác ngẩng đầu,nàng cư nhiên suy nghĩ đến quá mắc nhập thần, không có chú ý, người ngồi đối diện đúng là Mai Thư Nhã.
“Như thế nào lại một người uống rượu?” Mai Thư Nhã nâng tay, lấy bầu rượu, tay vừa chuyển, liền lấy ra một cái chén bạch ngọc trong suốt từ trong áo ra, “Có muốn tâm sự không?”
Mị nhìn hắn trực tiếp rót một chén, nhấp một ngụm, nhìn đôi mặt phượng hẹp dài của hắn nâng lên, cực kỳ giống như một con mèo, nàng không khỏi cười ra tiếng, hắn lại nhấp một ngụm, thật sự bộ dạng cùng chính mình rất giống đi, nếu không phải kiếp trước tất cả nàng đều nhớ rõ, nàng sẽ tuyệt đối tin tưởng hắn là phụ thân của mình, dù sao, hắn cùng nàng cũng là giống nhau như vậy .
Bất quá, nàng sẻ không để ý nhiều như vậy, mặc dù cho tới bây giờ hắn mới nhận thức nàng là nữ nhi của hắn, nàng cũng sẽ không truy cứu.
“Nếm thử cái này.” Mị tránh né vấn đề hắn hỏi, đem thức ăn trước mặt đẩy tới trước mặt hắn, đưa qua chiếc đũa.
“Lo lắng tướng quân phu quân của con sao?” Mai Thư Nhã cũng không khách khí mà ăn, lại cũng không có buông tha nàng, “Chuyên hắn có bầu đúng không?”
“Ân.” Mị chậm rãi uống cạn rượu trong chén, lại châm tiếp một chén.
“Minh Phong đánh một chưởng sợ là động thai khí của hắn, mới có thể nôn oẹnhư thế.” Mai Thư Nhã uống rượu, thản nhiên nói, “Độc dược kia còn ảnh hưởng tới hắn nữa. Nếu là không muốn hắn như thế, con nấu vài liều thuốc cho hắn ngủ là tốt rồi.”
“Thân thể của hắn đối kháng thuốc, lượng thuốc quá lớn, sẽ bị thương cục cưng, sau này còn khổ hơn.” Mị rốt cục thở dài, lẩm bẩm nói. Hắn nói đều là tình hình thực tế, lại cũng đều là việc nàng khó giải quyết nhất.
“Kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn .” Mai Thư Hùng rất có hứng ăn, nha đầu kia thức ăn làm thật sự là không tệ, cái miệng của hắn sau này sợ là càng muốn ăn không ngừng a .
Mị trầm mặc, uống một hơi cạn sạch rượu, đúng vậy, chỉ có thể dựa vào chính hắn, nàng biết, nàng cũng tin tưởng, lấy ý chí của hắn, hẳn là có thể chống đỡ được thôi.
Nhưng nhìn hắn khổ cực cùng gượng gạo bản thân như vậy, cố gắng ăn tất cả thực vật, uống xong tất cả chén thuốc, càng khiến nàng đau lòng hơn.
Trước kia là sợ hắn khẩu vị không tốt, luôn tận khả năng chuẩn bị các loại thức ăn nhỏ dễ ăn cho hắn, hy vọng hắn ăn nhiều một chút; hiện tại, nàng đã có thễ đo lường được khẩu vị của hắn, đã có thể chuẩn bị lượng thức ăn vừa phải, chỉ là sợ hắn vì không muốn cô phụ tâm tư nàng, lại khổ cực đều phải ăn sạch, cái nam nhân ngốc kia a!
“Ngươi thương nam nhân kia như vậy , có thể hay không rất kỳ quái.” Mai Thư Nhã âm thanh bình thường, nghe không ra đầu mối.
“Nơi nào kỳ quái?” Mị liếc hắn một cái, hắn hỏi cái dạng vấn đề này mới kỳ quái a.
“Nam nhân bất quá chỉ dùngđể nối dõi tông đường mà thôi, không phải sao?” Mai Thư Nhã cầm chén bạch ngọc, ánh mắt có chút mông lung.
Mị không biết hắn nghĩ tới điều gì, bất quá hắn nói cứ như… Chẳng lẽ hắn trước kia…
“Nam nhân của ta là người ta yêu cùng sủng nhất, huống chi, cha cảm giác được nối dõi tông đường hữu dụng với hài nhi sao?”
“Ha hả, trái lại, cha quên mất con đã ở rể.” Mai Thư Nhã nhẹ nhàng mà cười,nhưng sầu bi vẫn tràn ngập quanh hắn , “Con không sợ có lỗi với tổ tông, cũng không muốn nhận tổ quy tông?”
” Ta từ khi sinh ra đã tự làm chủ cuộc đời mình, tổ tông cũng không liên quan nữa rồi.” Mị không muốn nói quá nhiều, nhìn bộ dáng của hắn không biết đang nghĩ cái gì, nàng thật không quá thích bộ dáng hắn tinh thần sa sút như vậy , vẫn là bộ dáng của yêu nghiệt tương đối thích hợp với hắn hơn.
Huống chi, tổ tông tựa hồ không có gì ảnh hưởng gì tới nàng, không phải đều chết hết rồi đi đầu thai rồi sao, nàng tại sao phải nhận chứ?
“Ta từ khi sinh ra đã tự làm chủ cuộc đời mình… Ta làm chủ…” Mai Thư Hùng có chút sợ sệt.
“Hai ngày sau cha cùng ta quay về kinh đi, đi gặp Lạc Lạc.” Mị nói sang chuyện khác, nàng thật không muốn đụng vào vết thương lòng của nam nhân này.
“A… Tốt!”
“Nói đến Lạc Lạc…” Mị thấy hắn vẫn đang có chút phiền muộn, liền bắt đầu chậm rãi nói về Lạc Lạc , vừa nói buông lỏng mi, khóe mắt ôn nhu cùng vui vẻ triền miên, giọng điệu nàng càng ngày càng ôn nhu, hấp dẫn Mai Thư Nhã chú ý, nghe nàng tự thuật, nhìn vẻ mặt nàng thỏa mãn kiêu ngạo , hắn ở trong lòng hỏi chính mình, hắn, có phải hay không đã bỏ lỡ rất nhiều điều…
Hai ngày này, ban ngày Mị cùng Thiết Diễm, cùng hắn ăn cơm, cùng hắn giải buồn, khi thì cùng hắn tản bộ; ban đêm, nàng cũng không lại ngồi một mình, nàng sẽ làm vài món nhắm, chờ Mai Thư Nhã đến đây đối ẩm.
Nam nhân có thể làm cho nàng lo lắng mà xuống bếp, hắn là người thứ ba, hai người kia tự nhiên là phu quân của nàng cùng nhi tử bảo bối .
Qua một đêm, Mai Thư Nhã đang đối ẩm nhàn nhạt nói một câu, “Tâm tư đồ nhi của cha, hẳn là con hiểu?”
“Thì sao?” Mị cũng nhàn nhạt đáp, nàng không thèm để ý tâm tư người khác , trong lòng của nàng không có chỗ cho nam nhân nào khác.
“Không có gì, chỉ là, không nên gây tổn thương hắn nữa, hắn cũng là người có số khổ thôi.” Mai Thư Nhã tựa hồ hiểu được nàng rất cố chấp, hắn không bắt buộc nàng đón nhận, chỉ hy vọng nàng có thể khuyên hắn một chút, không nên gây tổn thương cho đồ đệ của hắn nữa.
Mị trầm mặc, nàng kia phải như thế nào, nếu không có chút hi vọng nào, không bằng hung hăng cự tuyệt, cho hắn rút lời, nhưng… Aiz! … Nàng thở dài nói, “Ta sẽ cố gắng.”
Chuyện như vậy, nàng cũng không dám cam đoan…