15.
Cố phò mã hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trước khi đi ném cho ta một gói thuốc bột.
"Biết vì sao Thẩm Cảnh Hành không trả Trường An lại cho ngươi không?"
Ta giật mình.
"Trường An của ngươi không ở trong tay hắn, hắn làm sao trả cho ngươi được?"
Phò mã trợn mắt nhìn ta với ánh mắt hiểm độc: "Muốn đoàn tụ với Trường An, ngươi cứ ngày ngày đút cho hắn uống thứ này."
Thật là một thủ đoạn đe dọa cũ rích.
"Tại sao ta phải tin ngươi?"
"Muốn Trường An sống sót, ngươi chỉ có thể tin ta."
Ta chỉ cảm thấy buồn cười: "Thái hậu không phải thích Thẩm Cảnh Hành sao, sao lại để hắn chết?"
"Không chết đâu, nhưng thân thể ngày càng yếu đi, sau này chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt bên cạnh mẫu hậu, làm cấm luyến thôi."
Ta nhìn gói thuốc bột kia hồi lâu.
Nhận lấy.
Thẩm Cảnh Hành về nhà vào giờ Hợi.
Đêm mùa thu gió lạnh, khi hắn mở cửa áo bào trên người bị gió thổi bay, tóc đen như tuyết, như trau chuốt tỉ mỉ.
Ta tự tay bưng bát chè hạt sen cho hắn.
Tầm mắt hắn liếc qua bát chè hạt sen đó, rồi nhìn vào mặt ta.
"Tối nay sao lại đổi tính?"
Ta đi tới, xoa bóp vai hắn: "Dân nữ chỉ là nghĩ thông suốt rồi, thay vì cứ đối đầu với Vương gia như vậy, chi bằng ngoan ngoãn với Vương gia, nhẹ nhàng thoải mái là có thể hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý, thật tốt biết bao."
Hắn không trả lời.
Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt mép bát, hàng mi dài hơi rũ: "Vậy sao?"
"Ừ, tất nhiên."
Ta nâng mặt hắn, nhìn ánh mắt đạm mạc của hắn, chậm rãi nhìn xuống chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Thấy hắn không phản ứng, lại lần theo sống mũi một đường đi xuống, dừng lại ở đôi môi hơi lạnh của hắn, đưa lên.
Ban đầu hắn để mặc ta làm, hôn mấy cái liền ôm lấy eo ta, chủ động đáp lại.
Nụ hôn kết thúc, ta ngồi lên đùi hắn vòng tay qua cổ hắn cười nói: “Vương gia đưa Trường An qua đây, ba người chúng ta cùng nhau sống tốt có được không?”
Hắn rũ mắt nhìn ta: “Tạm thời Trường An không thể trở về.”
Cả người ta cứng đờ: “Vì sao?”
“Kinh thành không yên ổn.”
“Vậy khi nào mới có thể yên ổn?”
“Sắp rồi.”
Cuối cùng hắn vẫn uống cạn bát chè sen kia.
Ta từng muỗng từng muỗng đút cho hắn, hắn lặng lẽ uống, hơi nước bốc lên làm mềm mại mặt mày như vẽ của hắn, thần sắc trong mắt hắn khiến ta nhìn không rõ ràng.
Khi uống đến nửa bát, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.
Ôm ta bế ngang xuyên qua gian ngoài, từng bước một đi vào trong phòng.
Khi chạm phải chiếc giường mềm mại dưới thân, ta định đứng dậy trốn, lại bị hắn đè xuống.
“Song Song không phải nói muốn cùng cô sống tốt sao?”
Khoé môi hắn lộ một đường cong: “Làm sao, mới một lúc đã đổi ý rồi?”
Nằm trên chiếc giường mềm mại nhất, ngủ với vị Vương gia đẹp nhất, ta cũng không thiệt thòi.
Ta đứng dậy thổi tắt ngọn nến bên cạnh giường.
“Vương gia quyền cao chức trọng, lại sinh được tuyệt thế phong hoa, dân nữ vì sao phải đổi ý?”
16.
Trường An bị Thái hậu bắt đi chỉ có thể là ngày hôm đó ta đi đến cửa hàng để giải quyết vấn đề thuế.
Người của Thẩm Cảnh Hành đến, ban đầu là để đưa ta và Trường An cùng nhau đi.
Không ngờ lại bị Thái hậu nhanh chân cướp trước, bắt đứa bé đi.
Bây giờ lại lấy đứa bé làm con tin, uy hiếp ta cho Thẩm Cảnh Hành uống thuốc.
Mấy ngày nay, ta thường nấu cơm cho Thẩm Cảnh Hành.
Hàng ngày khi hắn phê duyệt tấu chương hoặc đọc sách vẽ tranh, ta sẽ ở bên cạnh thêm trà đổ nước.
Nhìn hắn dùng tay ta, từng chút một uống cạn nước trà.
Nửa tháng qua đi, thân thể hắn nhìn vẫn khỏe mạnh vô cùng.
Thậm chí một ngụm cắn vào vai ta cũng có thể cắn cho chảy máu tươi.
“Đau."
Ta nhịn không được rên ra tiếng.
Quay đầu nhìn lại bả vai rỉ máu, định trở tay đẩy hắn xuống giường, nhưng lại bị hắn đè lại đôi tay ấn ở đỉnh đầu.
"Hoá ra nàng cũng biết đau à."
Phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lạnh của hắn.
"Không biết sáu năm qua, nàng có từng nghĩ đến cô dù chỉ một chút không?"
Nghĩ tới sao?
Ta có chút ngẩn người.
Muốn nói không nghĩ tới thì sao có thể chứ? Khi rời xa hắn chỉ ba ngày là ta đã hối hận rồi.
Nhưng nghĩ đến việc dù có quay lại tìm hắn thì sau này cũng là chia ly, đau dài không bằng đau ngắn, cứ thế mà chia tay cũng tốt.
Chưa đợi ta mở miệng, hắn lại bịt miệng ta lại.
"Thôi, vẫn là không trả lời thì tốt hơn."
Ta ôm lấy cổ hắn, giơ tay lau mồ hôi trên trán hắn.
"Nghĩ tới rồi."
“Ta yêu Trường An đến vậy cũng là bởi vì nó là con của ta và ngươi."
Người trước mặt ta im lặng hồi lâu.
Đôi mắt hổ phách của hắn mở to.
Xem ra hắn cũng không chắc chắn lắm, khó trách vẫn luôn không đồng ý cho Trường An lấy máu nhận thân.
"Lừa đảo," Hắn đột nhiên cắn vào vành tai ta. Bàn tay vòng quanh eo ta càng siết chặt, thậm chí đến mức khiến ta có chút khó chịu.
Ta không thoải mái mà tránh.
Hắn khàn giọng uy hiếp: "Thử động đậy nữa xem."
Nhận ra được gì đó, ta không dám động đậy nữa.
“…”
Động đậy nữa sẽ nguy hiểm.
Không lâu sau sẽ đến ngày giỗ của dưỡng mẫu Tôn nương.
Tôn nương được ta chôn cất trên núi Lâm Ẩn, ta đề nghị với Thẩm Cảnh Hành ta muốn lên núi để thắp hương.
Gần đây hắn càng ngày càng bận, ngày đêm thức khuya dậy sớm không thể cùng ta đi, liền phái mấy tên thị vệ và ám vệ đi cùng ta.
Núi Lâm Ẩn là ngọn núi gần kinh thành nhất, bà thích kinh đô phồn hoa, ở chỗ này có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của kinh thành và ánh pháo hoa của nhân gian.
"Súc sinh hại chết ngươi, ta sẽ không tha cho hắn."
Tôn nương chết vì ta.
Năm thứ tư sau khi Cố phò mã thành hôn với công chúa, không biết Công chúa từ đâu nghe được chuyện ông ta vứt bỏ thê nữ, bèn chất vấn ông ta về chuyện này.
Cố phò mã để bảo vệ vị trí phò mã của mình, lập tức quyết định diệt khẩu.
Ông ta sai người từ ngàn dặm xa xôi đến giết ta, kết quả lại giết chết Tôn nương và cô nương hàng xóm đang nói chuyện với bà.
Ta từ bên ngoài thu quán trở về, nhìn thấy hai thi thể không đầu nằm trên sàn nhà, máu chảy khắp nơi.
Đột nhiên có một làn gió lạnh ùa qua rừng, xào xạc vang lên.
Dường như đang đáp lại gì đó.
Trên đường trở về, lại va phải nghi lễ của người nào đó.
Nghi lễ rất lớn, bên cạnh cỗ xe ngựa đứng cung nữ thái giám ăn mặc sang trọng, một đám thị vệ cầm đao đi theo bên cạnh.
Đi đến chùa Hoàng Giác vừa đúng lúc đi ngang qua con đường này.
Tám phần là người trong cung.
Ta quỳ xuống hành lễ, nhưng cỗ xe ngựa lại đột nhiên dừng lại trước mặt ta.
"Ngẩng đầu lên."
Một giọng nói nhẹ nhàng bay bổng lại trẻ tuổi vang lên trên đỉnh đầu, ta ngẩng đầu nhìn lại, bên trong xe ngựa ngồi một nữ tử xinh đẹp đang độ tuổi xuân thì.
Nữ nhân trẻ tuổi nhưng lại ăn mặc trang nghiêm cổ điển, đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách, khi nhìn ta lại lạnh lùng sắc bén.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ ra chút khinh thường.
“Đến từ đâu?”
“Dân nữ là chưởng quầy ở cửa hàng phía nam, mới vừa đi ngang qua đây để viếng mộ mẫu thân.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Chưởng quầy cửa hàng? Ồ, chẳng qua là một tiểu thương tầm thường.”
Nàng buông tay hạ màn xe xuống, giống như nhìn ta thêm một cái nữa liền ô uế mắt.
Khi xe ngựa rời đi, từ bên trong màn xe đột nhiên vang lên một câu cảnh cáo:
“Cái ngươi muốn, bổn cung sẽ trả lại cho ngươi.”
“Mà thứ thuộc về bổn cung, không nên tham lam cũng đừng đừng tham lam.”
Nàng biết ta muốn chính là Trường An.
Mà nàng muốn chính là Thẩm Cảnh Hành.
Nhưng làm sao bây giờ, ta tương đối tham lam, ta muốn cả hai.
17.
Tháng 8 trôi qua trong nháy mắt, sắc mặt của Thẩm Cảnh Hành ngày càng tái nhợt.
Tháng 9 hoàng gia tổ chức cuộc săn bắn, thời tiết đang vào độ thu sang, nhưng hắn lại sớm khoác lên mình chiếc áo choàng lớn.
Khi hắn đưa ta vào đài quan sát của khu săn bắn, những ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Ta liếc nhìn Thái hậu, thấy khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của nàng thoạt nhìn không chê vào đâu được, nhưng bàn tay nắm lấy chiếc ly ngọc trắng lại ẩn hiện lộ ra chút xanh trắng.
Trên ghế chủ thượng có một đứa nhóc ngồi ngay ngắn, chỉ chừng bảy tám tuổi. Chắc hẳn đó là Tiểu hoàng đế.
Ta âm thầm đánh giá nó, lại thấy sắc mặt nó khác với những đứa nhỏ bình thường sẽ đỏ hồng, ngược lại lại trắng quá mức.
Có lẽ là hiếm khi phơi nắng, được cưng chiều mà trắng. Thế nên cũng không nghĩ thêm gì nữa.
"Năm ngoái trong các cuộc săn bắn, Vương gia luôn giành được vị trí cao nhất, năm nay sao không xuống sân?"
Một thanh niên mặc áo đen cưỡi con tuấn mã màu mận chín từ dưới đài đi lên, lông mày sắc sảo, làn da ngăm đen, ngũ quan giống Thái hậu một chút.
Chắc hẳn là ca ca Thái hậu, con trai trưởng của Thái phó Mạnh Tiêu, Phiêu kị tướng quân.
Một nhà toàn văn thần, chỉ có duy nhất một vị võ tướng.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Hành có hơi mệt mỏi, ánh mắt lơ đãng, đôi môi thiếu vài phần màu máu nhàn nhạt nói: "Năm ngoái Mạnh tướng quân đều ở ngoài hành quân đánh giặc, năm nay hiếm có dịp rảnh rỗi hồi kinh, đương nhiên phải xuống sân tranh hùng đoạt bá một phen, sao có thể đến chỗ người bệnh này lãng phí thời gian được?"
Mạnh Tiêu chắp tay cười nói: "Vậy thần đi đây, Vương gia ngày đêm lo toan việc quốc gia rất vất vả, mong ngài chăm sóc sức khỏe cho thật tốt."
Thẩm Cảnh Hành chống tay lên cằm, mặc kệ mọi người xung quanh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Thái hậu vốn định nói gì đó với Thẩm Cảnh Hành, thấy hắn nhắm mắt lại, bèn thôi.
Chỉ híp híp mắt, rất có vài phần vui vẻ mà uống ly rượu.
Mà ta lại chăm chú nhìn bóng dáng màu xanh lam đang phi nhanh nơi xa, không chớp mắt.
Cố phò mã này cũng muốn nhân cơ hội cuộc săn bắn để phô trương phong độ, lên khu săn bắn đi săn.
18.
Buổi tối, mười một bộ lạc thảo nguyên đã quy phục Đại Chu lần lượt dâng tặng lễ vật cho hoàng thất.
Tất cả kỳ trân dị bảo đều được dâng lên, những bộ lạc không có kỳ trân dị bảo thì cử mỹ nữ đến múa hát. Cảnh tượng ca múa tưng bừng.
Trong đám đông không biết là vị đại thần nào đột nhiên lên tiếng: "Người ta thường nói Cố phò mã là người yêu rượu ngon mỹ nhân nhất, sao hôm nay lại không thấy?"
Theo lý thuyết thì tối nay những vương công quý tộc đều có mặt.
Thái hậu nghe vậy liền sững lại, cau mày, vẫy tay gọi một thị vệ đến lều trại của ông ta gọi đến.
Thị vệ không lâu sau đã trở lại, chỉ nói không thấy Cố phò mã trong trại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khu săn bắn nằm trong núi, vào ban đêm nguy hiểm rình rập, Cố phò mã không ở trong trại thì còn có thể đi đâu?
Lại sắp xếp cho một đám thị vệ vào núi tìm kiếm, khi yến hội sắp tàn thì mới từ một khu rừng rậm kéo ông ta trở về.
Thị vệ tìm thấy ông ta đã sớm bất tỉnh nhân sự, hai chân bị mũi tên sắc nhọn xuyên qua một trái một phải, đâm thẳng vào xương.
Máu sớm đã thấm vào hai ống quần, nhìn tình hình sợ là sẽ bị tàn tật suốt đời.
Một vị đại thần bước lên xem mũi tên sắc nhọn đó, ngạc nhiên nói: "Đạp Yến Vân Văn, đây chẳng phải là lông tên của Mạnh Tiêu tướng quân sao?"
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Mạnh Tiêu đang đi tới.
Mạnh Tiêu dường như cũng không ngờ, nhanh chóng bước lên xem xét, thấy quả thực là lông tên của mình.
Lập tức sầm mặt xuống.
"Đúng là lông tên của ta, nhưng ta suốt buổi chỉ lo đi săn, lại không có thù oán gì với Cố phò mã, sao lại đi hại hắn được?"
Dù nói vậy, nhưng mũi tên chung quy vẫn là dấu vết của hắn.
Trước khi Cố phò mã tỉnh lại, chỉ có thể tạm thời giam giữ hắn lại.
"Chuyện Cố phò mã bị trúng tên, nàng thấy thế nào?"
Về đến trại, Thẩm Cảnh Hành không biểu lộ gì mà nhìn ta.
Ta rót cho hắn một ly trà, đưa tới trước mặt hắn.
Khó hiểu nói: "Ta chỉ là một tiểu thương, chẳng biết gì về cả triều đình, vương gia sao lại hỏi vậy?"
Dưới ánh nến chiếu rọi, lông mày hắn như được mổ ra, đôi mắt bỗng nhiên khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc, "Cửa vào cung sâu như biển, chưởng quầy tốt nhất đừng làm loạn."
"Vương gia cũng biết ta ngoài Vương gia ra thì quen biết rất ít quyền quý, đa phần chỉ là những quan nhỏ, không quyền không thế thì sao có thể làm loạn được?"
Hắn ý vị thâm trường: "Không quyền không thế, nhưng có tiền lại có thể sử quỷ đẩy ma."
Tim ta đập mạnh, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
"Có tiền cũng không nhất định tìm được người làm việc, Vương gia xem trọng ta quá rồi."
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, không trả lời.
"Song Nhi nếu có điều gì cần, vì sao không đến tìm cô?"
Tìm hắn?
Cố phò mã là chó của Thái hậu, mối quan hệ giữa hắn và Thái hậu lại không minh không bạch, ta làm sao có thể yên tâm tìm hắn?
Tình hình căng thẳng, đúng lúc bên ngoài có thị vệ báo tin, nói bệ hạ triệu Nhiếp chính vương đến bàn việc.
Một đứa bé tám tuổi có thể có chuyện gì để bàn bạc với người khác, có lẽ chỉ là cái cớ để Thái hậu gặp hắn mà thôi.
Thẩm Cảnh Hành hơi nhíu mày, đứng dậy phủ thêm áo ngoài.
Khi đi ngang qua hắn ôm ta vào trong lòng ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu ta, thở dài một tiếng: "Cô sẽ sớm trở lại."
Ta đẩy hắn ra: "Vương gia mau đi đi."
Hắn nhìn ta một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Phòng trở nên im lặng, một nỗi chua xót vô cớ vẫn dần dần dâng lên trong lòng.
Cho dù ta không muốn thừa nhận lắm.
Trong sáu năm ta vắng mặt, thậm chí là trong 18 năm ta chưa gặp gắn, cũng có nữ tử khác luôn ở bên cạnh hắn.
Từ hai đứa trẻ thanh mai trúc mã.
Đến nay cùng nhau phò tá Hoàng đế trẻ