Tương Tư Hữu Hại

Chu Tư Kỳ yên lặng một lúc, sau đó chậm rãi mỉm cười, tựa đầu lên vai Diệp Tĩnh Hồng, thấp giọng than thở: “Thực sự hỏng hết mà, toàn bộ kế hoạch của ta đều bị Diệp đại hiệp ngươi làm rối loạn cả lên.”

“Hửm?”

“Vừa nãy ta không muốn để cho ngươi cứu ta, ngoại trừ sợ đánh rắn động cỏ, kỳ thực còn có nguyên nhân khác.”

Diệp Tĩnh Hồng luôn biết tâm trí Chu Tư Kỳ hơn người, mặc dù toàn bộ võ công của y bị phế, hai chân đã đứt, nhưng vẫn hỏi: “Ngươi tính làm gì?”

Chu Tư Kỳ kề môi bên tai hắn, hạ thấp giọng giải thích: “Vừa nãy ở trong phòng giam, Diệp đại hiệp có nhìn thấy vị khách quý kia của Vô Song Thành không?”

Diệp Tĩnh Hồng gật đầu, nói: “Nghe nói người kia là Vương gia?”

“Vị kia chính là Đoan Vương, là thúc thúc ruột của đương kim thánh thượng, không cần phải nói đến việc quyền thế ngập trời, mà võ công lại càng sâu không lường được. Triệu Văn vốn là muốn mượn thế lực của hắn tiêu diệt Tu La Cốc, không ngờ lại dẫn sói vào nhà, hiện tại trái lại lại bị quản chế.”

Diệp Tĩnh Hồng nhớ tới dáng vẻ lãnh đạm như nước của người kia, thầm khen đúng là một người không nhìn thấu được, bất giác nói: “Triệu Văn cũng coi như tự làm tự chịu.”

“Chỉ là tính tình Triệu Văn như vậy, làm sao có thể chịu bị người khác khống chế? Ta nhìn thấy được hắn rõ ràng đã động sát ý, chỉ cần quạt thêm chút gió vào lửa, là có thể kích cho bọn họ tự giết lẫn nhau. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ trong chuyện này, chiếm được cái lợi rất lớn.”

Diệp Tĩnh Hồng không ngờ được y sẽ có những suy tính như vậy, mặc dù cảm thấy Triệu Văn và vị Vương gia kia có sóng ngầm rất lớn, xác thực có khả năng trở mặt thành thù, thế nhưng…

“Dù ngươi thật sự có thể làm được điều đó, nhưng cũng quá mức mạo hiểm.” Hắn nghĩ tới Chu Tư Kỳ đã bị hành hạ đến mức này rồi, mà còn có thể đây là kế gây xích mích đối với một kẻ lòng dạ độc ác như Triệu Văn, nhất thời chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, bật thốt lên, “Ta tuyệt đối không cho phép!”

Chu Tư Kỳ ngẩn người, hệt như bị giọng điệu nghiêm khắc của hắn làm cho giật mình, một lát sau mới nói: “Ngươi cho phép hay không cho phép, có liên quan gì đến ta?”

Thanh âm này của y khinh thị nhưng cũng như là đang thở dài, hòa vào trong gió, không biết ẩn chưa bao nhiêu tình thù.

Diệp Tĩnh Hồng vốn cũng không giỏi nói chuyện, vào lúc này càng không biết trả lời như thế nào, chỉ là trong lòng mơ hồ đau nhói, rõ ràng biết được, một Chu Tư Kỳ luôn đợi hắn… đã không còn nữa.

Vừa vặn lúc này vừa ra đến cửa đại lao, hai người liền không còn tiếp tục nói chuyện, Diệp Tĩnh Hồng vận khí, cõng Chu Tư Kỳ triển khai khinh công, theo một đường cũ xông ra ngoài.

Công phu khinh công của hắn cũng không gọi là tuyệt đỉnh, lúc này lại cõng người, trong lúc hành động khó tránh khỏi bị lộ, dọc theo đường đi có thể nói ngàn cân treo sợi tóc. May mà đi được một nửa đường, đột nhiên tiền viện nổi lửa, một đám thị vệ vội vàng đi dập lửa, nên không ai chú ý đến bọn họ.

Diệp Tĩnh Hồng nhìn ngọn lửa cao ngút trời, thầm nói: “Ta và mấy vị giang hồ bằng hữu đều đã thương lượng, rằng tối nay chỉ một mình ta lẻn vào Vô Song Thành, cũng không biết là ai đốt lửa?”

Chu Tư Kỳ cũng cả kinh, nghĩ thầm, lẽ nào là A Trữ?

Bọn họ đứng tại chỗ này có chút chần chờ, phía sau liền vang lên tiếng bước chân, xa xa còn nghe thấy có tiếng người hô: “Không tốt, trong địa lao có người đào tẩu!”

“Thành chủ có lệnh, bất luận sống chết, nhất định phải đem người bắt về!”

“Mau đuổi theo!”

Diệp Tĩnh Hồng và Chu Tư Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu gay go.

Thì ra tiền viện vừa bị châm lửa, trái lại khiến cho người trong Vô Song Thành nghi ngờ, liền sớm phát hiện được việc bọn họ chạy trốn, đã như thế, thật đúng là toàn thân bị bao vây.

Trong lòng Diệp Tĩnh Hồng biết việc đến mức này rồi thì cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn là cắn chặt răng, nhân cơ hội khí lực vẫn còn mà chạy như bay.

Bốn phía ồn ào, ánh lửa chiếu sáng.

Tuy rằng nội lực của Diệp Tĩnh Hồng thâm hậu, nhưng cõng thêm người trên lưng cũng cực kỳ vất vả, đi được một lúc, bước chân cũng dần chậm lại, rốt cuộc bị người ta phát hiện ra tung tích.

“Tìm được rồi! Người đang ở đây!”

“Mau thả tiễn!”

Theo sau một tiếng hô lớn, sau lưng đồng loạt vang lên tiếng xé gió.

Trong lòng Diệp Tĩnh Hồng run kịch liệt, không chút nghĩ ngợi trở tay kéo một cái, đem Chu Tư Kỳ trên lưng kéo xuống ôm vào lòng. Động tác này của hắn nhanh đến mức kinh người, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà bảo vệ Chu Từ Kỳ, thế nhưng lại bị một mũi tên bắn trúng bả vai, lảo đảo đi vài bước về phía trước.

Chu Tư Kỳ không khỏi kêu lên: “Diệp đại hiệp…”

“Không có chuyện gì, ” Lông mày Diệp Tĩnh Hồng cũng không nhíu lấy một cái, trầm giọng nói, “Giúp ta nhổ tên xuống.”

Một tay Chu Tư Kỳ đặt ở sau gáy của hắn, tay kia thì duỗi ra rút tên xuống, nói: “Ngươi vừa nãy hoàn toàn có thể tránh được mũi tên này.”

Nhĩ lực của hắn rất tốt, dựa vào bản lĩnh đoán hướng gió, làm sao có khả năng không tránh được một mũi tên?

Diệp Tĩnh Hồng cũng không phủ nhận điều này, vẻ mặt cùng lúc bình thường không có gì khác biệt, nhàn nhạt nói: “Nhưng ta không dám mạo hiểm.”

Hắn xác thực có thể tránh được mũi tên này, nhưng còn mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba thì làm sao đây?

Hắn làm sao có thể đặt Chu Tư Kỳ vào trong nguy hiểm?

Chu Tư Kỳ rõ ràng tâm tư của hắn, im lặng không biết nói gì.

Diệp Tĩnh Hồng liên tục bước đi, một mặt ôm Chu Tư Kỳ bay về phía trước, một mặt đoạt lấy mũi tên mà hắn rút ra, mạnh mẽ ném về phía sau.

Sau đó chỉ nghe một tiếng hét thảm, hình như có người trúng tên mà ngã xuống mặt đất.

Chu Tư Kỳ nhìn thấy rõ ràng thủ pháp dùng tên bay đả thương người của hắn, biết lần này có thể ngăn trở không ít truy binh, trong lòng thầm khen ngợi. Chỉ là chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy có người vỗ tay, cất cao giọng nói: “Hảo công phu.”

Âm sắc êm tai, vô cùng quen thuộc.

Chu Tư Kỳ từng nghe thanh âm này hời hợt nói muốn cắt đứt chân tay, cũng từng nghe thanh âm này hững hờ uy hiếp Triệu Văn, dù có nói là vừa cười vừa giết người cũng không sai biệt. Nhìn về phía tiếng nói phát ra, quả nhiên nhìn thấy vị Vương gia khoác áo tơ trắng như tuyết đứng cách đó không xa, mỉm cười nói: “Người đâu, lấy cung tên của bản vương đến.”

Tâm Chu Tư Kỳ lập tức căng thẳng, vội vã quay đầu nói với Diệp Tĩnh Hồng: “Diệp đại hiệp, cẩn thận.”

Vừa dứt lời, một mũi tên liền bắn đến.

Diệp Tĩnh Hồng ôm Chu Tư Kỳ thả người nhảy một cái, khó khăn tránh được mũi tên này, thế nhưng ngay sau mũi tên ấy là một loạt mũi tên khác bay đến. Động tác của hắn vốn đã chậm chạp, mà những thứ kia còn mang theo nội lực, muốn tránh né cũng không phải chuyện dễ dàng, vì lẽ đó chỉ trong chốc lát, ở giữa đùi đã trúng một mũi tên. Hắn không khỏi kêu lên một tiếng, tuy rằng chưa hề dừng bước, nhưng nhảy lên cũng không còn linh hoạt nữa, càng khó tránh được một loạt mũi tên phía sau.

Truy binh càng ngày càng đến gần.

Nhanh như chớp, trên người Diệp Tĩnh Hồng đã trúng mấy mủi tên, quần áo cũng nhanh chóng bị nhiễm đỏ.

Tính tình vị Vương gia kia cũng thật là kì lạ, rõ ràng với tài bắn cung của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng Diệp Tĩnh Hồng, thế nhưng lại một mực né tránh chỗ hiểm của hắn, hệt như đang chơi đùa với con mồi, hết mũi tên này đến mũi tên khác bắn về phía tay chân của hắn.

Trên đùi Diệp Tĩnh Hồng bị thương nặng nhất, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống, nhưng trước sau không chịu dừng bước.

Chu Tư Kỳ cũng coi như là người đã trải qua muôn vàn sóng gió, cũng đã từng chịu qua những loại hình phạt tàn khốc kia, nhưng chưa bao giờ kêu đau xin tha, thế mà vào lúc này nhìn thấy dáng vẻ máu thịt be bét của hắn, trong lòng liền cảm thấy đau như dao cắt.

“Diệp đại hiệp…”

“Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ có thể đi ra ngoài, bên ngoài tự nhiên có người tiếp ứng.”

“Nhưng vết thương của ngươi…” Chu Tư Kỳ nhìn vết thương sau lưng hắn, thân thể có chút run run.

Diệp Tĩnh Hồng chậm rãi giơ bàn tay lên.

Lòng bàn tay hắn cũng không biết vì sao lại dính máu, mang theo mùi máu tươi nồng nặc, động tác lại hết sức ôn nhu, chậm rãi đặt lên con mắt Chu Tư Kỳ, ôn nhu nói: “Đừng nhìn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui