Tương Tư Như Mai



Edit: Heo con

20120328195431_EJed5thumb600_0

“Đại ca, đêm đầu hạ thật yên tĩnh. Thanh Ngôn thành thân rồi tiểu lâu chỉ còn lại mình muội, lúc canh bốn thức giấc cả tiểu lâu cũng chỉ có muội và chiếc bóng bầu bạn, ánh nến trông cũng thật cô đơn. Muội nhìn bàn học, giường, tủ quần áo, chậu hoa… Chẳng hiểu sao lại cảm thấy bi thương.

Từ Giang Nam đến kinh thành, mua lại Liễu viên, từng nơi trong vườn đều là do muội vất vả bài trí, giờ, tất cả chỉ có thể nhìn thấy trong những giấc mộng đêm về.

Đúng vậy, đại ca, muội phải đi rồi. Không có phương hướng cũng chẳng có ai, không có đích đến cụ thể, là muội muốn đi. Muội chỉ muốn theo ý mình, thoải mái ngao du, có lẽ sẽ bị cảnh trí nơi nào đó hấp dẫn, cũng có thể bị phong tình nơi nào đó mê hoặc, như vậy muội sẽ dừng lại làm khách nhân. Nhưng đường ở phương xa, muội vẫn phải lên đường.

Khi còn nhỏ, phụ thân và huynh trưởng xuất ngoại buôn bán, lúc về nhà thường kể rất nhiều câu chuyện cũ thú vị khiến người ta vô cùng khao khát. Sau này lớn lên, mẫu thân không khỏe lại thêm cuộc sống trói buộc nên muội không dám đi xa. Giờ mọi thứ đều đã ổn, mẫu thân nói có thể để muội thực hiện ước mộng rồi.

Đời người có giấc mơ có thể thực hiện sẽ luôn cảm thấy thật hạnh phúc.

Muội vui vẻ lên đường mang theo rất nhiều tiền bạc và mẫu thân, đây là tất cả của muội. Thực ra có mẫu thân ở bên dù có tha hương thì cũng sẽ là cố hương, muội nghĩ muội sẽ không cảm thấy cô độc.

Đường phải đi còn quá dài, có thể quay về kinh thành không muội cũng không chắc chắn. Muội đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, Tầm Mộng phường giao cho Thanh Ngôn, Tầm Mộng các để lại cho Lam Ngữ, Liễu viên cũng đã có người mua rồi, số tiền này sẽ để cho mọi người trong Liễu viên.

Dường như không còn gì vướng bận, muội nghĩ muội có thể an tâm rồi.

Còn đại ca, ngồi trên vương vị, có nhân duyên lại được mọi người tôn trọng, luôn như ngọn núi lớn khiến người ta muốn dựa vào. Những việc muội có thể làm cho đại ca không nhiều, có lẽ chỉ là ở đây nói một tiếng: Bảo trọng!

Mộ Vân kính bút!”

–         Mạc tiểu thư đi từ khi nào?

Hướng Toàn lo lắng nhìn thoáng qua gương mặt tuấn nhã của Vương gia, từ lúc đưa lá thư này cho Vương gia, hắn cũng chỉ dám nhìn Vương gia vài lần, mỗi lần nhìn lại thấy sắc mặt Vương gia khó coi thêm vài phần, hình như lửa giận đang dấy lên từ trong lòng Vương gia, hơn nữa có xu thế càng lúc càng vượng. Hắn không khỏi lui ra sau vài bước, run run nói:

–         Năm ngày trước Hướng Toàn và Thanh Ngôn thành thân nên tiểu thư cho chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngày không cần đến Liễu viên, hôm nay chúng tôi qua bên này thỉnh an Mạc phu nhân, người nhà nói tiểu thư và phu nhân lên núi dâng hương. Thanh Ngôn nghĩ phòng tiểu thư mấy ngày không mở sẽ bí nên đi thu dọn, không ngờ chẳng thấy quần áo và sách vở của tiểu thư đâu, chỉ có phong thư này đặt trên bàn trang điểm. Chúng tôi lại vào phòng phu nhân xem thì phát hiện cũng là như vậy, còn cả… còn cả… cả nhà Liễu quản gia cũng không thấy nữa.

–         Hướng Toàn!


Hướng Bân nhoáng người lên, mắt đỏ bừng, vẻ mặt giận dữ:

–         Ta cho ngươi đến Liễu viên làm gì ngươi quên rồi sao?

Hướng Toàn hoảng sợ đến mức vội quỳ xuống, nghẹn ngào nói:

–         Vương gia bảo tôi đi bảo vệ Mạc tiểu thư, tôi không làm được, là Hướng Toàn không xứng chức, Vương gia xin hãy trừng phạt tôi đi.

Lòng Hướng Bân lặng lẽ khóc ra máu:

–         Trừng phạt thì có tác dụng gì?

Vẻ mặt hắn đau lòng, bi thống, đôi mắt ôn hòa lấp lánh ánh lệ, hắn ngã xuống ghế, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm không chớp.

Đều nói nước mắt nam nhân không thể rơi đó chỉ là vì chưa đến lúc đau lòng mà thôi. Hướng Toàn thấy Vương gia như vậy cũng không ngăn được nước mắt rơi. Thanh Ngôn nói Vương gia thương yêu Mạc tiểu thư, hắn đã hiểu, vốn tưởng rằng Vương gia chỉ là tán thưởng Mạc tiểu thư, không ngờ lại là tình cảm sâu nặng như vậy.

Mấy hôm trước, Thanh Ngôn thành hôn nàng còn cười khanh khách, bận rộn mọi chuyện, hôn lễ vừa náo nhiệt vừa vui mừng. Trong yến tiệc nàng rất ân cần chăm sóc Lam Ngữ đang mang thai. Với những người nàng thương yêu nàng luôn đối xử rất tốt mà không cần báo đáp lại. Nhưng vì sao với hắn nàng chỉ có một câu “Bảo trọng!” rồi phất tay áo bỏ đi chẳng chút luyến lưu. Hắn thực sự khiến nàng dễ dàng buông tay sao? Sao nàng có thể an lòng không chút vướng bận mà đi?

–         Không!

Hướng Bân hét lớn một tiếng rồi đứng lên, hai tay điên cuồng ném đồ trước mặt đi, nhất thời ấm chén vỡ nát, trước mặt hỗn độn. Hắn bỗng nhiên rút bảo kiếm trên tường ra, dùng sức đâm vào những bức tượng.

–         Vì sao? Vì sao?

Vì sao nàng nói đi là đi, không phải để cho nàng tự nhìn rõ tâm ý mình sao? Không phải lặng lẽ an ủi trái tim mẫn cảm của nàng sao? Lần đó nàng như con thú nhỏ bị hoảng hốt, luôn trốn tránh thật xa, như vậy hắn cũng vẫn không rời không bỏ nhưng nàng vẫn đi, đi rồi. Nàng đã đồng ý sẽ không làm chuyện điên rồ nhưng rồi vẫn làm. Hắn vứt bảo kiếm đi, ngửa mặt lên trời cười lớn, vẻ mặt vô cùng chua xót.

–         Người đâu!

Một thị vệ chạy vào, hoảng hốt nhìn Hướng Bân.

–         Đi! Đốt sạch Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các cho ta, niêm phong Liễu viên lại.

Giọng nói của Hướng Bân khàn khàn, thâm trầm, thị vệ sửng sốt một hồi nhưng rất nhanh chóng lại lên tiếng đáp lời rồi đi.


–         Vương gia, Vương gia, trăm ngàn lần không được!

Hướng Toàn muốn cản lại nhưng lại bị Hướng Bân đẩy ra. Nàng không phải là không nhớ điều tốt của hắn sao? Vậy thì hãy nhớ rõ điều xấu xa của hắn đi, ít nhất cũng là sự vướng bận. Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các đã không còn nàng, giữ lại chỉ khiến người ta đau lòng mà thôi.

–         Từ hôm nay trở đi, ngươi mà Thanh Ngôn về vương phủ đi, Quan Mục Dã vào cung làm họa sĩ, già trẻ lớn bé trong Liễu viên cũng giải tán đi!

Trong một khắc ngắn ngủi, Hướng Bân như tiều tụy đi mấy phần khiến Hướng Toàn càng nhìn càng tự hận chính mình.

–         Vương gia, để tôi đuổi theo đi! Chân trời góc biển tôi cũng sẽ phải mang được tiểu thư quay về.

Hướng Toàn nói như chém đinh chặt sắt.

Hướng Bân ảm đạm lắc đầu, đã bốn ngày rồi, đi đâu mà tìm, dựa vào trí tuệ của nàng, muốn tránh một người thì thật dễ. Lần này trừ phi nàng tự mình trở về, chủ động ở lại, hắn sẽ không chủ động đuổi theo. Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn. Nếu nàng không muốn về thì hãy để nàng được tư do đi! Không biết giờ nàng đang ở đâu, có khỏe không? Mỗi một ngày đều thật chán nản, bởi vì vô cùng nhớ nhung mà đau khổ, càng lâu dần sự nhớ nhung lại càng kéo dài đến vô biên vô tận. Sự dịu dàng ấy khiến người ta đau lòng tự như sóng biển ngày nào cũng cuồn cuộn dâng trào, vĩnh viễn không hề ngừng lại, đến chết mới thôi.

Thì ra người ngốc là chính mình! Hướng Bân cô đơn thở dài một tiếng.

–         Hướng huynh, vì sao lại đốt Tầm Mộng phường?

Lãnh Như Thiên vừa kêu la vừa chạy vào trong, đằng sau là Tề Di Phi bi phẫn. Hai người nhìn thấy tình hình bên trong thì vội im bặt, nhìn qua Hướng Bân.

Khóe miệng ôn hòa của Hướng Bân khẽ cười lạnh lùng:

–         Sao thế, tiểu vương làm việc cũng cần báo cáo các ngươi sao?

–         Ngươi!

Hai người chưa từng thấy Hướng Bân nói chuyện kiểu này bao giờ.

–         Tốt xấu gì thì Tầm Mộng phường cũng là cửa hàng của Mạc phủ, lại không phạm pháp, vì sao ngươi lại đốt.

–         Ta nhìn chướng mắt.


Ngữ điệu thản nhiên của Hướng Bân khiến hai người khó hiểu, lại quay sang nhìn Hướng Toàn ở bên đang rưng rưng nước mắt thì nhìn dò hỏi. Hướng Toàn cúi đầu buồn bã nói:

–         Tiểu thư đi rồi, sẽ không quay về nữa!

Tề Di Phi vừa nghe những lời này thì đầu óc trống rỗng, thiếu chút nữa không đứng vững nổi. Hắn kéo Hướng Toàn qua:

–         Ngươi đang đùa đúng không?

Hướng Toàn lắc đầu.

Sắc mặt Tề Di Phi tái nhợt trong chớp mắt. “Ta không giết Bá Nha nhưng Bá Nha lại vì ta mà chết!” Nếu lúc trước không nói ra, không truy hỏi thì có lẽ bây giờ nàng vẫn vui vẻ ở lại kinh thành, như vậy ít nhất còn có thể nhìn thấy nàng. Nàng thực sự không yêu thương hắn, bằng không sẽ chẳng rời đi một cách tuyệt tình như vậy. Lúc này Tề Di Phi mới chính thức tỉnh ngộ, tình cảm không phải là ngươi nguyện ý trao thì người ta sẽ nguyện ý nhận. Hạnh phúc của nàng không phải là do hắn mang đến.

Nhìn gương mặt tuấn tú hơi vặn vẹo của Hướng Bân, Tề Di Phi không khỏi thở dài. Hắn chắc chắn sẽ đau không kém mình! Quả là Vũ Nhi và hắn thương yêu nhau, vì sao ta không nhìn ra sớm hơn. Ta đối xử với Vũ Nhi không tốt bằng hắn. Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, hắn bước lên trước, vỗ vỗ vai Hướng Bân.

–         Hướng huynh, từ hôm nay trở đi, ta sẽ thay Vân Bằng lo toan chuyện của Vũ Nhi, trở thành huynh trưởng của nàng. Mà ngươi nhất định phải đối xử với Vũ Nhi thật tốt, đừng để nàng phải đau lòng dù là một chút.

Hướng Bân cười khổ nhìn hắn:

–         Sự độ lượng của Di Phi khiến ta rất cảm động, đáng tiếc ta không làm được, nàng vẫn đi rồi.

–         Dù sao nàng mới 17 tuổi, có rất nhiều chuyện không thể nhìn thấu. Mạng lưới làm ăn của Tề phủ trải rộng khắp nước, ta sẽ có cách tìm nàng về.

–         Không, Di Phi, đừng đi tìm. Đừng quấy rầy nàng, nếu như trong lòng nàng thật sự có ta, có một ngày nàng sẽ trở về. Như vậy, nàng sẽ mãi mãi không rời đi nữa.

–         Hướng huynh, ngươi…

Cuối cùng Tề Di Phi cũng hiểu hắn thua ở đâu.

–         Ngươi hiểu rõ nàng hơn ta, ngươi thực sự đã cho nàng được hoàn toàn tự do, bao dung săn sóc và cố chấp, ta thực sự không bằng ngươi!

Hướng Bân thở dài nặng nề, thế thì sao chứ? Không phải nàng vẫn không tin hắn sao? Hắn muốn đánh cược một lần, có một ngày nàng sẽ trở về. Chỉ cần nàng chịu về, một năm, hai năm, mười năm… Chỉ cần hắn còn chưa già đến mức không đi nổi thì hắn đều nguyện ý chờ đợi.

–         Hướng huynh, ta sẽ chúc phúc cho ngươi! Nếu sau này nàng quay về, ta sẽ cố hết sức của một người huynh trưởng để nàng được rạng rỡ xuất giá!

–         Chỉ mong có ngày đó!

Lãnh Như Thiên nhìn hai người bọn họ, không khỏi thầm thấy may mắn vì bên tiểu quận chúa chỉ có một mình hắn. Tuy rằng tiểu tử giả kia suýt thì đi vào lòng tiểu quận chúa nhưng sau khi chuyện đã sáng tỏ hắn cũng không ăn dấm chua. Ngày đó quận chúa đến Tầm Mộng phường xin lỗi, tiểu tử kia mỉm cười ngồi đó nói sẽ không để ý, hắn còn tưởng thật. Thì ra nàng đang nói dối, nếu Bối Nhi biết nhất định sẽ rất tự trách mình! Vừa nghĩ đến Bối Nhi lòng Lãnh Như Thiên mềm lại, vẻ hung dữ trên mặt cũng dịu đi mấy phần.


Nhìn Hướng Bân chẳng còn sức để nói chuyện nữa, Tề Di Phi kéo Lãnh Như Thiên cáo từ. Vừa ra khỏi Hướng phủ, Tề Di Phi dắt ngựa đề nghị cùng đi một chút. Lãnh Như Thiên nhìn hắn khó hiểu nhưng vẫn gật gật đầu.

Đi một hồi, nhìn hắn không nói một lời, Lãnh Như Thiên buồn bực nói:

–         Tề huynh, sao ngươi không nói gì?

Tề Di Phi dừng bước, lặng lẽ nhìn hắn:

–         Như Thiên, ta nghĩ ta nên thành thân.

–         A!

Lãnh Như Thiên trợn trừng mắt, mấy hôm trước chẳng phải hắn còn sống chết đuổi theo giả tiểu tử kia không buông sao?

–         Thiên kim muốn gả vào Tề phủ rất nhiều, ta nghĩ nhất định sẽ có người dịu dàng lương thiện, chỉ cần nàng hiếu kính với cha mẹ ta, có thể sinh con nối dõi cho Tề gia là được.

Tề Di Phi lặng lẽ nhìn ra phương xa, nữ tử như vậy chắc cũng không khó tìm chứ!

–         Nhưng trong lòng ngươi thì sao? Thích nàng sao?

Khuôn mặt tuấn tú kia của Tề Di Phi khiến biết bao thiên kim trong kinh thành điên cuồng đó.

–         Ta sẽ tôn trọng nàng để cho nàng không phải lo chuyện cơm áo.

Chỉ có thể cho nàng những thứ đó, những chuyện khác tạm thời hắn không thể cho nàng.

–         Ai, ngươi tội gì vội vã thành thân chứ, tìm một người mình yêu thương không tốt sao?

Tề Di Phi cười yếu ớt:

–         Ta chỉ muốn nàng chung tình với ta là được.

Chung tình với người khác sẽ luôn lo được lo mất, quá mệt mỏi. Hắn thành thân, cha mẹ sẽ an tâm, người nào đó ở phương xa biết được chắc chắn cũng sẽ quay về.

–         A!

Lãnh Như Thiên không hiểu rõ ý của hắn, chỉ đành chậm rãi đi cùng hắn, đi về nơi xa xôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận