Tương Tư Tán


Bàn đá đã lâu chưa có ai ngồi, nay lại được về với những ngày tháng năm xưa.

Chỉ là, kẻ ngồi nay đã khác.

Nhưng mà tâm tình rơi vãi lại tương đồng một hai.
Vấn Thiên nhìn đại ca đứng trước mặt mình, hắn vui lắm.

Lần trước suýt chết cũng là huynh ấy đến, nay vừa bước qua sinh tử, thấy người thân thương lại đến nhìn, lòng không giấu nổi hoan ca.
Đi qua sóng gió mới biết, trước kia hoá ra là được chở che khỏi muộn phiền.
- Huynh đến thăm đệ à?
- Hỏi thừa!
Vệ đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp vẫn chẳng có điều gì mấp máy, nó vẫn an nhiên, bất quá trong đôi mắt tĩnh lặng, không giấu nổi cái gọi là êm ái quan tâm.
- Về nhà thôi!
Chẳng đợi Vấn Thiên cất lời, Vệ đã lên tiếng.
Vấn Thiên nhìn vào khuôn mặt quen thuộc, dù ánh trăng kia khuất bóng, chẳng chiếu nổi hình dung, hắn vẫn thấy nó sáng ngời lạ kì, giống như thoát tục, giống như...mẹ của huynh đệ bọn hắn.

Vấn Thiên không dám nhìn lâu, bởi ánh mắt quan tâm ấy làm hắn không cãi lại được.
Hắn đương nhiên sẽ không về.
Thấy Vấn Thiên im lặng, Vệ cũng chẳng phát tác cái gì, nhìn vào vết thương còn chưa liền trên ngực đệ đệ, rồi lại quay đầu về bóng trăng vằng vặc.

Gió khẽ thổi, tóc nhẹ bay, sương đêm ôm ấp, thanh cao đến lạ kì.
- Không đủ thực lực, ôm chuyện bao đồng chính là đi tìm chết.
Thanh âm nhẹ nhàng, tựa như bóng trăng mơn trớn, chẳng nghe ra trách móc, chỉ giống một cái não nề cỏn con.
Vấn Thiên lại ngẩng đầu lên nhìn, chẳng hiểu sao đại ca hắn trông vẫn cứ cô liêu như thế, cũng bởi vì nó, cảm giác mới trở nên xa cách.

Vấn Thiên vốn thích thâm tình.

Nhưng mà, bóng cô liêu ấy, thương yêu hắn lắm, chỉ là yêu thương bị giấu đi dưới mảnh xa xôi khó gần.
- Chân mệnh vốn là những chuyện bao đồng!
Một tiếng cười nhẹ vang theo ngọn gió.

Nghe ra có chút giễu cợt.

Vấn Thiên nghe thấy, cũng hiểu nó biểu thị cho cái gì.


Đại ca hắn không thích nghe mấy cái điều cao xa như chân mệnh, bởi vì với huynh ấy, mấy thứ đó đều là lừa mình dối người, một thứ nói ra cho thoả cái hư danh phù phiếm.
Kẻ xuất thân chân phái cười cợt chân mệnh, đấy là bất đạo.

Nhưng với đại ca hắn, huynh ấy vốn chẳng quan tâm, một người đối với thế gian chẳng có gì hứng thú, nhìn nhận tiêu cực như vậy, Vấn Thiên không hiểu được.

Vấn Thiên có cảm giác, đại ca hắn sống trên đời, chỉ quan tâm duy nhất cái gia đình nhỏ của mình, Linh Kiếm Tông nếu không phải vì cha giao phó, huynh ấy cũng chẳng thèm nhìn, nói chi đến cái chân mệnh mờ mịt không lối.
- Huynh đến Thần cảnh chưa?
Đột nhiên Vấn Thiên lên tiếng hỏi.
- Muốn giết tên kia, tự đi mà làm.

— QUẢNG CÁO —
Nghe Vệ lạnh nhạt trả lời, Vấn Thiên bỗng cười, khẽ lắc đầu một cái.

Hắn thừa biết ca ca sẽ không thèm nhìn đến, kẻ như Đẳng Duy Nhất vốn chẳng là gì trong mắt huynh ấy.

Có điều, hắn vẫn muốn hỏi.
Nó đơn giản chỉ là một cái thông báo, cũng là điều hắn nhờ vả.

Vấn Thiên hắn hiện tại đã không chắc bản thân còn có thể mạnh mẽ đến độ giết chết Đẳng Duy Nhất.

Sau này nếu hắn chết đi, vẫn không thể giết, câu hỏi vừa nãy sẽ thành một cái nhờ vả, và đại ca hắn, chắc chắn sẽ làm, Đẳng Duy Nhất chắc chắn sẽ chết.

Có điều, hắn sẽ không thấy được mà thôi.
- Kiên vẫn khoẻ ạ?
- Suýt chết mấy lần, may là biết chui rúc.

Bất quá, thiên tư có chút đần độn, cả đời này không giết nổi Đẳng Duy Nhất.
Hỏi đến người bạn cũ, Vấn Thiên bỗng thấy bồi hồi, biết gã còn sống, hắn khẽ mỉm cười.

Vấn Thiên trước đây cũng chẳng lo lắng Văn Kiên gặp cái gì bất chắc, ca ca hắn không để gã chết được.

Nhưng mà, nếu thanh niên ấy biết bản thân sẽ chẳng thể nào trả thù được cho tỷ tỷ, vậy thì quá đau đớn rồi.
- Đệ sẽ tự đi giết!

Vệ khẽ quay đầu, nhìn đến Vấn Thiên, ánh mắt mang đầy giễu cợt, không phải khinh thường trần trụi, chỉ là chút trêu đùa vu vơ.

Ánh mắt kia lại về với bóng trăng rực rỡ, lạnh nhạt cất lời:
- Địa cảnh còn chẳng thể đánh qua.

Muốn chết thì tìm cách nhẹ nhàng mà chết!
- Không thử sao biết được!
Vấn Thiên vừa nói xong, chợt giữa đêm trăng u ám, có hai cái bóng mờ đột ngột phi độn.
Ánh trăng rọi chiếu lại không thể hiện được chân thân, chỉ là đạo tàn ảnh ánh lên kim quang rét lạnh.
Kim quang như thiểm điện, trong sát na nhỏ bé, từ bàn đá phóng thẳng đến thân ảnh đang bình tĩnh đứng đó.
Vệ vẫn đứng đó, như chẳng phát giác ra cái gì không ổn, vẫn điềm nhiên mà vọng nguyệt.
Kim quang đến rồi...đứng lại.
Bóng mờ tan, đoản kiếm hiện.
Hai thanh đoản kiếm cứ lơ lửng ở đó, không phải đứng yên đọng lại, mà phiêu nhiêu như ngọn tóc vẫn bay bay trước mặt.
Xung quanh hai thanh đoản kiếm, từng đoàn kim quang rực rỡ hơn gấp bội đang nhẹ nhàng mà ôm lấy, tựa như thiếu nữ hoan ca với thứ đồ chơi xinh đẹp.

Rồi cả không gian xung quanh ngập tràn búp sen trắng, chúng được kết bởi từng bóng phi kiếm bé nhỏ đến đáng yêu.

Chỉ là khí tức lạnh buốt toả ra từ nơi đó, không ai dám tới mà ve vuốt.
- Xuất kiếm tốt, góc độ tốt, lực đạo tốt, sát ý không hiện lại là dốt.

Đấy không phải là giấu đi sát ý, mà là không có.

Kiếm không có sát ý chính là một cái sắt vụn, thiên không này không phải tấm giấy dơ mà dùng thứ đồ bỏ đi phóng qua vẽ vời.

Kiếm đến người phải vong.
Lời Vệ vừa tan, những búp sen rực rỡ vốn đã lạnh buốt chợt trở nên nhẹ nhàng, phảng phất tựa như thật sự là một bông hoa đẹp đẽ.
Bông hoa ấy bỗng biến mất, trời đêm dù vẫn sáng trăng, lại như ảm đạm đi mấy phần.

Cùng khoảnh khắc, quanh người Vấn Thiên, hoa sen lại hiện, từng búp từng búp quấn quanh.

Hoa sen phiêu đãng, như toả hương nồng, lại giống xuân sang, mang đầy tươi mới.


Búp sen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, kim quang tản mát, óng ánh cả không gian.
Rồi tất cả...nở rộ.
— QUẢNG CÁO —
Xuân sang tiêu tán, hương nồng thở than, lạnh buốt thấu cả tim gan theo liên kiếm tan vỡ mà bộc phát.

Cả người Vấn Thiên rét lạnh, chân tay bủn rủn, cảm giác về tử vong bỗng dưng chan chứa.
Cả người Vấn Thiên bị đoàn kim quang ôm lấy.

Mắt thấy trong đó, từng thanh tiểu kiếm nhỏ bé tựa cái kim khâu đang điên cuồng phóng đi theo một cái quỹ tích bất định, tưởng như có thể loạn đâm mà găm thẳng vào người thiếu niên.

Nhưng kì lạ là, lại chẳng có kiếm nào thật sự đâm tới.
Vấn Thiên mồ hôi ròng ròng, dù bị cái khí tức kinh khủng kia chấn đến thất thố, mắt vẫn sáng ngời nhìn tràng cảnh kinh diễm quanh người mình.
Vạn Kiếm Hoá Liên, kiếm pháp đỉnh cao nhất của Linh Kiếm Tông quả thực làm người ta phải kinh hãi, đấy là kinh diễm đến hãi hùng.
Đại ca vậy mà đã mạnh mẽ tới mức này rồi!
Vấn Thiên khẽ cười, thân thể cũng quen dần với cái áp lực kinh khủng kia.

Vấn Thiên có thể mau chóng bình tĩnh như vậy, một phần vì đã biết trước, nhưng còn là vì, bản thân hắn đã từng chịu đựng qua một cái áp lực kinh khủng như thế.
Bất quá, một kiếm kia của Đẳng Duy Nhất, đấy là công kích thực sự, còn ngàn thanh kiếm châm lúc này, vốn chỉ là toả ra khí tức đã bức bách kẻ như hắn đến bất lực chịu chết, nếu thật sự đâm tới, kinh khủng hơn nhiều lắm.
Bởi vậy, Vấn Thiên mới chắc chắn, Đẳng Duy Nhất không sống nổi dưới kiếm của đại ca.
Kiếm châm từ từ tản mát, lại hoá thành đoá sen bay trở về bên Vệ, rồi biến mất khỏi không gian.
Vấn Thiên thở phì phò, kéo hai thanh đoản kiếm về tay.
- Trò mèo ấy của đệ tốt nhất không nên dùng, kẻo bị người ta cười cho thối mũi.
Vệ quay đầu, nhìn tới Vấn Thiên đang chật vật ngồi đó, hời hợt nói.
- Nó không phải trò mèo!
Vấn Thiên ngẩng đầu, ánh mắt mang đầy kiên nghị đáp lời.
- Tốt!
Vệ nói xong, lặng im đứng đấy.
Vấn Thiên nói xong, lặng im ngồi đấy.
- Từ giờ, đừng động đến ma chủng nữa!
Bỗng nhiên, Vệ lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Vấn Thiên nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh lặng, hắn không nhìn ra ý vị gì trong đấy.

Hắn thừa hiểu đại ca biết rất nhiều thứ về hắn, cũng giấu hắn rất nhiều thứ.

Có điều, hắn không thể từ người huynh trưởng ấy bới móc ra được cái gì bản thân canh cánh.

Ca ca quá tĩnh lặng, cũng muốn Vấn Thiên tĩnh lặng như thế.

Nhưng mà, hắn không làm được.
- Ma chủng kí sinh rất là thống khổ!

- Ôm chuyện bao đồng mới thực sự là thống khổ!
Vệ lạnh nhạt đáp lời.
Vấn Thiên nặng nề đứng dậy, đi đến trước người Vệ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến không chớp mắt, đôi mắt âu sầu đong đầy hoài nghi.

— QUẢNG CÁO —
- Đệ rốt cuộc là cái gì?
Vệ cũng nhìn Vấn Thiên, mắt cũng chẳng chớp, trầm tĩnh đến lạ lùng, khẽ nói:
- Là con Rồng, cháu Tiên!
Vấn Thiên bỗng cười, cười có chút thê lương, lắc đầu thì thào nói:
- Đã là nhân loại, ai chẳng là con Rồng cháu Tiên.

Nhưng Rồng đã tuyệt, Tiên cũng không phải là Tiên, cái truyền thuyết kia nay chẳng còn ai tin tưởng, giờ huynh lại đem nó ra mà chống chế.

Đã muốn giấu, sao ngày đó còn lôi đệ ra khỏi cái quan tài kia làm gì!
Mắt Vấn Thiên đỏ sọng, lệ vương chực vãi.
Vệ vẫn nhìn, mặt vẫn điềm nhiên, mắt vẫn trầm tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Quan tài tối tăm, chẳng phải là sống, để đệ nhìn ngắm thế gian điêu tàn, mới không áy náy với mẹ cha.
- Vậy họ đâu?
- Ta nào biết!
Vấn Thiên bỗng mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Huynh nói dối tệ lắm!
Vấn Thiên nói xong liền quay đầu, ngồi về bên bàn đá, khoanh hai tay lên bàn, tựa đầu trên đó.

Lặng yên.
- Dù đệ là ai, ta vẫn là ca ca của đệ, đám nhóc kia vẫn là đệ đệ, cha mẹ cũng vẫn là cha mẹ.

Biết được rồi, cũng chỉ là thêm lấy khổ đau.
Vấn Thiên khẽ ngẩng đầu, thấy Vệ đã ngồi đối diện, cũng chẳng nhìn lâu, lại cúi đầu, khẽ khàng nói:
- Lá rụng về cội, người chết rồi thì về với mẹ cha.

Đệ sắp chết rồi!
- Chẳng phải đệ có rồi sao?
- Nhưng đệ có hai cái cơ mà!
Ánh trăng bàng bạc rọi chiếu, tiếng nỉ non văng vẳng trong đêm dài.

Gió vẫn mơn man, cây vẫn rì rào, người vẫn lao xao.
- Đại ca! Đệ muốn ngủ!
- Ừ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận