Ma triều đi qua, dù chỉ là một cái tiểu triều, cũng đủ để những ám ảnh đọng lại thỉnh thoảng lại đi vào vài cơn ác mộng, âm ỉ mà dày vò đám tu hành giả bé nhỏ của cái thế giới này.
Tàn khốc có lẽ là một trong vài từ miêu tả chân thực nhất cái đáng sợ của ma triều.
Ngươi qua được một cái tiểu triều, coi như đã là mạng lớn.
Còn nếu như ngươi đi qua đại triều mà chưa chết, vậy ngươi là Thánh rồi.
Đấy vốn không phải nói quá.
Mấy ngàn năm ma kiếp xâm thế, đại triều quét qua cũng không phải là ít, người chết đương nhiên sẽ là vô số kể, nhưng người còn sống vậy mà lại có thể kể được một hai.
Bởi vì trực tiếp đối diện với đại triều mà còn sống, cũng chỉ có Thánh cảnh chí cao cùng một chút Thần cảnh tu sĩ lực chiến khủng bố.
Ấy vậy mà, bảy năm trước, sau khi sự tình Dạ Trạch được thông cáo, cùng với tiểu triều năm ấy thuận lợi chống đỡ, có một gã tu hành giả dù chỉ mới là Thiên cảnh sơ kì, lại được tu sĩ thế nhân xưng là Tiểu Thánh.
Gã tên là Đẳng Duy Nhất.
Dẫn đầu tàn binh từ Dạ Trạch hung hiểm thành công trở về, dẫu thân mang đầy thương tích vẫn anh dũng chiến đấu cùng với chiến sư nơi tiền tuyến.
Thậm chí chẳng ngại nguy nan, một lần nữa lội vào sương đen trở thành quân trinh sát, rồi qua bao tầng ma thú vây quanh tìm ra ma chủ dẫn triều, thành công mà tiêu diệt, kết thúc ma triều xâm lấn.
Kể ra nghe có vẻ phóng đại, nhưng đấy lại thật sự là những chiến công lẫy lừng của thanh niên thiên tài Đẳng Duy Nhất.
Kẻ như thế trước nay đều sẽ có, bất quá còn sống để mà nhận lấy thế nhân xuýt xoa như gã, chẳng có mấy ai.
Cái danh Tiểu Thánh kia, kẻ hữu tâm đều hiểu, đấy là Tiên Điện làm quá mà tung hô.
Chỉ là, tuổi còn nhỏ mà đã chói sáng như vậy, đám tu sĩ Chân phái dù không ưa tiên nhân, cũng phải ngậm ngùi công nhận.
Người còn sống, chiến công sẽ được người ta nhớ đến mỗi khi trông thấy.
Có điều, nếu ngươi vì cái hào hùng ấy mà chết đi, người ta vẫn sẽ nhớ, nhưng nó dần phai mờ theo tháng năm dài đằng đẵng, để rồi khi nhắc lại, chỉ có kẻ từng chứng kiến tận mắt mới có thể khắc ghi không tàn.
Kim Đắc cùng cái đội Bảy của gã, qua bảy năm thời gian, chiến công năm xưa đã chẳng còn mấy người biết đến.
Một vài kẻ biết, có kẻ thì sớm đã chết nơi ma địa, người may mắn còn sống được, lại bị đôi lời phong thanh của đám hay tin mà làm cho nghi ngại, sợ cái tranh đấu mập mờ kia vạ lây, thành ra cố tình làm ra không biết.
Ma triều năm nay lại tiếp diễn, vậy mà chẳng ai mảy may để ý đến đoạn chiến tích hào hùng năm nào.
Bất quá, dù cho cả thế gian này không ai nhớ đến vài con người bé con ấy, vẫn sẽ có một người chẳng thể nào quên.
Cái tên Trần Duệ Tuân bảy năm bị gạch tên khỏi Vệ Lục cùng với đội Bảy của gã, bỗng một ngày chết đi sống lại, quay trở về báo danh.
Kẻ từng được so sánh với Tiểu Thánh, cùng đồng hành nhiệm vụ Dạ Trạch năm xưa, tưởng như đã hi sinh bỗng dưng trở về, kẻ từng biết liền nổi lên vài điều xôn xao.
Chỉ là, hào quang hiện tại của Đẳng Duy Nhất đã khác xa xưa trước, thêm vào cảnh giới Duệ Tuân hiện tại vậy mà lại thụt lùi, chút thắc mắc cũng chẳng đủ khiến cái tên ấy làm người ta phải lưu tâm.
...
- Tiểu triều lại đến, chẳng biết còn có may mắn mà lết qua như lần trước không.
- Sống chết có số! Lo lắng xuông làm quái gì!
- Số cái mẹ gì, đã là tiên nhân, lại đi tin số trời.
Mà nếu có, đám ma thú ngu dốt ngoài kia cũng đ*o quan tâm số ta còn hay đoạn.
— QUẢNG CÁO —
- Haha! Ngươi bi quan như vậy làm ta có chút bất lực đấy.
Ta đánh nơi tuyến đầu, cũng không được phân vào chiến đoàn của Tiểu Thánh giống như ngươi, hiện tại chắc nên phát tang được rồi.
- Bậy bậy! Đấy là ta cảm khái, ngươi vốn may mắn đầy thân, kiểu gì chẳng sống qua.
- Thôi! Nói thêm nữa thì cũng chẳng làm ta với ngươi thêm phần sống sót.
Giờ chỉ biết cố gắng tu luyện, dùng chỗ huân công còn lại đổi lấy vài món bảo mệnh, coi như là tận lực với cái mạng nhỏ của mình.
- Cũng đành vậy!
- Này! Chỗ chiến đoàn của ngươi mấy hôm nay, có chuyện gì mà thì thầm nhỏ to vậy?
- Ài! Chuyện này hơi là lạ, ta kể ra ngươi cũng đừng nói cho mấy kẻ ba hoa, kẻo rước hoạ vào thân.
- Yên tâm! Ta là kín miệng nhất cái Vệ Thành này rồi!
- Tốt! Ngươi biết gã tên Duệ Tuân mới từ cõi chết trở về chứ?...Hắn từng được đem ra mà so sánh với Đoàn trưởng Đẳng Duy Nhất của chúng ta, nhiệm vụ Dạ Trạch năm ấy, hắn cùng với Kim Đắc đội trưởng đã chết cũng là cái nhân tố mấu chốt nhất, không thua kém gì Đoàn trưởng.
Mấy hôm trước hắn trở về, Đoàn trưởng liền dẫn theo chiến đoàn tự mình tiếp dẫn, bày ra mong muốn để hắn gia nhập làm một cái đội trưởng.
Chỉ là, gã Duệ Tuân ấy dù biết Đoàn trưởng hiện tại là cái gì, lại không thèm bày ra kính lễ, cũng chẳng có lấy một lời chào qua, ánh mắt thậm chí còn mang theo bất thiện, cảnh tượng hôm đó thật sự có điều kì dị.
Bởi vì như thế, đám chúng ta mới làm ra vài cái phán đoán.
Sợ là...
- Sợ là sự tình Dạ Trạch năm ấy có ẩn tình?
- Ừ! Bất quá, tên Duệ Tuân kia...
Trên con đường đá xám màu của Vệ Thành, có hai kẻ thân mang hắc giáp vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.
Tu hành giả dù ở chốn viễn siêu cũng không thoát khỏi bản năng của đám sinh vật bậc cao, đấy là trao đổi thông tin.
Cái gọi là thông tin đôi khi chẳng có cái gì đáng gọi là to tát, có thể đơn giản chỉ là vài điều cảm khái, cũng có thể là dăm ba câu chuyện kích thích tò mò từ những kẻ sáng ngời xung quanh.
Dù có như thế nào, cái trao đổi ấy cũng nên đi đến trọn vẹn ý từ.
Bất quá, thỉnh thoảng những câu chuyện về thế gian ấy không thể kết thúc một cách thống khoái để mà dịu đi cái vui thú tọc mạch bản năng.
Câu chuyện của hai gã hắc giáp kia cũng là không thể cảm khái đến tận cùng.
Nguyên do để kết thúc thì có rất nhiều.
Trong câu chuyện của hai gã kia, nguyên do rất đơn giản, bởi vì chúng cảm giác được, có kẻ lại đang đi cùng mình.
Kể ra một cái ẩn tình của kẻ bề trên, lại từ trong cái ẩn tình ấy phán ra không biết bao cái ẩn tình còn kinh khủng hơn thế, để người khác nghe được, đấy chính là tìm chết.
Còn đen đủi hơn nữa là, kẻ nghe được là người bên trong cái ẩn tình ấy.
Hai gã kia vậy mà thật sự đen đủi, nhưng vẫn còn may mắn chán, bởi kẻ nãy giờ đi cạnh bên, không phải là Đẳng Duy Nhất, mà là Duệ Tuân.
Một gã hắc giáp đang bon mồm mà định phóng nốt mấy câu mấu chốt, bỗng thấy kẻ bản thân quen mặt hiện hữu gần bên, lại nhận ra hắn chính là nhân vật chính trong cái câu chuyện ngập tràn li kì của mình, lời đưa ra đến nửa phải vội thu vào, nhanh chóng kéo gã đồng bạn tránh xa nhiều chút.
Duệ Tuân nghe thấy, cũng nhìn thấy, có điều, vẫn chỉ là bình tĩnh mà bước đi trên con đường phủ đầy đá xám.
— QUẢNG CÁO —
Cái đoạn thì thầm to nhỏ ban nãy, hắn đương nhiên nghe hết, lòng chợt sinh ra cỗ giễu cợt, giễu cợt cho đám tu sĩ vì to mò mà ngại bản thân mình sống quá lâu.
Là tu hành giả, truyền âm là được, sao phải như đám phụ nhân ngoài chợ, bép sép ngoài miệng cho đủ đầy tâm tình ba hoa.
Chuyện ban nãy nếu để cái ẩn tình kia đi sâu hơn tí nữa, lại để Đẳng Duy Nhất nghe được, vậy cũng chẳng cần ma triều dẫm chết, liền âm thầm mà tiêu biến nơi ma địa này rồi.
Nhưng Duệ Tuân cũng mau chóng đổi thay suy nghĩ, bởi vì kẻ nhận ra bản thân sắp chết, cái cẩn thận tận tình tu dưỡng bao năm cũng sẽ theo đó mà vơi dần.
Đấy coi như là cái dễ dãi cuối cùng với bản thân, để trước khi chết, có thể đường đường chính chính mà thoả mãn cái tò mò lớn lao đối với cái sự tình li kì của thế gian này.
Duệ Tuân cũng chẳng mất thời gian quá lâu cho thứ cảm khái cỏn con này.
Thế gian trong mắt hắn so với trước kia, đã khác xưa nhiều lắm, thứ tính tình trẻ con cũng theo bảy năm vật vã sống sót, nên coi là trưởng thành được rồi.
Có điều, nó vẫn mang ít nhiều gượng ép.
Đi trên con đường đá xám, khẽ ngẩng đầu nhìn đến thiên không, u ám cùng lạnh lẽo mấy năm qua thật ra cũng chẳng khác nhiều so với cái sáng sủa hiện tại này.
Duệ Tuân hắn vẫn chỉ có một mình mà nhìn đến.
Trời ban chiều, nắng nơi bên rìa ma địa cũng chẳng sáng được đến chói chang.
Hè đã sang, vậy mà có cái lạnh lẽo chẳng hiểu từ đâu bủa vây lấy.
Có lẽ vì tiểu triều đang đến, cũng có thể, kẻ bước dưới nắng kia...tâm cô quạnh quá nhiều.
Hết con đường đá, có cái tháp cao hiện ra trước mặt, đoá sen giữa tầng cao vẫn âm thầm nở rộ như năm ấy.
Duệ Tuân liếc nhìn, cũng chẳng còn xuýt xoa, lững thững bước vào, không đợi cảnh vệ bước tới dò xét, giơ lên lệnh bài, cũng chẳng đợi xác nhận, lại lững thững bước tiếp.
Gian điện kia vẫn như thế, cảm giác thần thánh vẫn như thế.
Duệ Tuân nhìn tới một nơi, thấy không có ai liền đi đến.
Nhìn đến người phụ nhân năm đó ghi danh vẫn cặm cụi ngồi đấy, lòng sinh ra chút hồi ức, lại mau chóng biến tan, bình tĩnh mà gõ gõ lên vách gỗ.
Người quản sự nghe tiếng động, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, thấy gương mặt có điều quen thuộc, mắt hơi nheo nheo đánh giá.
Rồi đôi mắt ấy lại giãn ra, như đã nhớ ra cái gì, liên hệ được với cái sự tình mấy hôm trước mình làm qua, nhẹ nhàng nói:
- Do nhiệm vụ năm đó đặc thù, còn cần xác minh để bình xét, huân công của cậu phải mai kia mới có thể cộng vào công tích.
Hiện tại đến nhìn, ta cũng không giúp gì thêm được.
Duệ Tuân nghe đến, có chút bất ngờ, người phụ nhân này vậy mà nhớ ra hắn, khuôn mặt đăm đăm nhẹ giãn, khẽ mỉm cười hỏi:
- Tiền bối còn nhớ ta sao?
- Ngoài việc trông tiều tụy hơn chút, vẫn là không khác gì năm ấy.
Người phụ nhân cười theo trả lời.
Mấy hôm trước nhìn đến báo cáo nhiệm vụ, thấy cái tên Duệ Tuân liền đã ngờ ngợ, hiện tại người đến, chút suy tư liền vỡ lẽ.
Thị cũng không hiểu vì sao, bản thân gặp gỡ người thanh niên này cũng chỉ có một lần, lại đã từ rất lâu, vậy mà vừa nhìn đến liền có thể nhớ ra.
Chắc có lẽ bởi vì ấn tượng năm ấy quả thật to lớn.
Có điều, ánh mắt kẻ trước mặt này, đã chẳng còn sinh động như trước kia đã từng, lại nhớ tới vài điều thì thầm trước kia vô tình nghe đến, bỗng dâng lên chút thương cảm nhàn nhạt.
Duệ Tuân thấy có người còn nhớ đến mình, lòng sinh ra cảm khái, cũng chẳng nhiều nhặn, mặt lại về với thinh lặng, nhẹ giọng nói:
— QUẢNG CÁO —
- Ta không đến để nhìn huân công.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của người phụ nhân, Duệ Tuân bình tĩnh nói tiếp:
- Ta muốn rời đi!
Phụ nhân nghe vậy có chút giật mình, nhẹ giọng hỏi lại:
- Cậu muốn chuyển tới cứ điểm nào?
- Không! Là giải ngũ!.