Tương Tư Tán


Uỳnh một tiếng, một cái cây sưa khá lớn đổ vật xuống, những con chim ráo rác bay ra khỏi tán cây tạo ra một khung cảnh hỗn loạn.

Vấn Thiên thò đầu ra nhìn cái cây ấy, thấy không còn gì đáng ngại hắn mới vội chạy ra.

Khánh Điệp đứng cách đấy cũng khá xa đang thu luân xa của mình lại rồi chạy đến chỗ Vấn Thiên.

Sáng hôm nay hai huynh đệ chúng từ tờ mờ sáng đã chạy khắp khu rừng này để tìm gỗ làm lại chiếc xe ngựa.
Vấn Thiên nhảy lên cái cây vừa đổ, hắn rút con dao mác từ thắt lưng ra chặt mấy nhát lên thân cây, lớp vỏ sần sùi bị tước ra lộ ra thân gỗ bên trong, rồi hắn chặt thêm mấy nhát nữa, rồi hắn cúi mặt xuống ngửi ngửi.

Khánh Điệp vừa chạy đến thấy hành động kì lạ của ca ca liền cất tiếng hỏi:
-Huynh đang làm cái gì đấy?
-Ta đang xem cây gỗ này đã đủ tuổi chưa.

-Vấn Thiên thấp giọng đáp.
-Sao nãy huynh không xem trước rồi hãng bảo đệ chặt?
-Ta quên.
-Vậy nó đã đủ tuổi chưa nhị ca?
-Ta chịu.

Ta thấy Miên thúc thúc vẫn làm thế nên ta làm theo thôi chứ ta có biết gì đâu.
Khánh Điệp không nhịn được cười, nhị ca làm ra cái vẻ như người trong nghề khiến hắn khá bất ngờ, lại tưởng huynh ấy biết cả nghề mộc.

Nhưng mà hoá ra huynh ấy chỉ đang vẽ chuyện mà thôi.

Khánh Điệp vừa cười vừa nói:
-Đã không biết lại còn cố làm ra vẻ lành nghề, lúc nãy đệ còn tưởng thật nhưng bây giờ trông huynh giống một con lợn đang ngửi thức ăn á.
-So sánh kiểu gì mà bôi bác thế.

Ta làm thế này nó mới đúng quy trình.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên cũng cười phụ hoạ theo.

Hai huynh đệ hắn thường ngày cũng chẳng hay đùa nhau.

Một phần vì cuộc sống vẫn tẻ nhạt của Khánh Điệp, một phần cũng bởi vì trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ về những điều quá xa xôi, nó vô hình chung tạo ra một tầng ngăn cách giữa hai người.

Nhưng có vẻ chuyến đi này đã gắn kết tình cảm của chúng hơn rất nhiều.
Vấn Thiên bước từng bước dài trên cái cây, hắn dường như đang ước lượng độ dài thì phải, hắn bước được gần chục bước thì chặt một nhát vào chỗ hắn đang đứng.

Hắn quay lại nói với Khánh Điệp:
-Đệ dùng luân xa cắt cái chỗ ta vừa đánh dấu nhé.
Khánh Điệp gật đầu, luân xa tử sắc lại xuất hiện trên lòng bàn tay.

Nó lơ lửng trên tay Khánh Điệp rồi đột nhiên xoay tròn với tốc độ kinh người, thấy thế Vấn Thiên vội nhảy khỏi cái cây rồi lùi xa một đoạn.

Mắt Khánh Điệp nheo lại, một tiếng xé gió vang lên, luân xa phóng thẳng tới cái cây, luân xa lượn cong một vòng rồi “xoẹt” một cái, bụi gỗ bay đầy trời, cùng lúc cái cây ấy cũng bị cắt đôi.
Luân xa trở về trên tay Khánh Điệp, hắn nhìn về phía Vấn Thiên ra vẻ tự đắc.

Vấn Thiên cười cười, đệ đệ hắn thế mà đã học được cách khiển luân xa tinh tế như vậy, đứng song song với cái cây mà mà cắt được một đường vuông góc.

Vấn Thiên vừa cười vừa nói:
-Không ngờ, thật không ngờ vị huynh đài này ngộ tính lại cao đến vậy, ta mới chỉ bảo có một lần mà đã có thể làm được tới vậy.

Kẻ làm thầy này bái phục! Bái phục!
Vấn Thiên nói đến đấy thì chắp tay, khuôn mặt thì tỏ rõ sự ngưỡng mộ.

Cái vẻ tự đắc trên mặt Khánh Điệp đã thay bằng một nụ cười tươi rói.

Hắn chẳng ngờ rằng ca ca hắn có thể làm ra cái kiểu lưu manh tới vậy.

Hắn vừa cười vừa thu lại luân xa rồi chạy tới bên Vấn Thiên.

Vấn Thiên nhìn người đệ đệ của mình đang đi tới, nụ cười đã không còn sự lưu manh nữa mà đó là một nụ cười hạnh phúc.
Đệ đệ hắn thực sự là một kì tài ở phương diện tu hành.

Chẳng có đứa trẻ nào mới mười bốn tuổi đã đột phá địa cảnh giống đệ hắn cả, cùng với đó ngộ tính về chiến đấu cao đến mức làm hắn cũng phải ghen tỵ.

Thực ra từ bé đến giờ không có ai thực sự chỉ bảo cho Khánh Điệp về tu hành cả, tự đệ ấy mò mẫm mà đạt đến hiện tại.

Hắn biết từ bé cha đã hướng cho Khánh Điệp trở thành một người thoát khỏi những định kiến lạc hậu vẫn tồn tại bấy lâu trong giới tu hành, cho nên cha chỉ dạy Khánh Điệp những thứ cơ bản nhất về tu hành.

Vấn Thiên rất muốn trước khi rời khỏi thế gian này có thể giúp gì đó cho Khánh Điệp.

Và có lẽ hắn làm được rồi.
Khánh Điệp thấy ánh mắt Vấn Thiên cứ gắn chặt vào người mình.

Hắn nghi hoặc hỏi:
-Huynh bất ngờ quá à! Huynh không cần phải như vậy đâu, làm cái này là quá bình thường đối với đệ mà!
-Ta chỉ đang nghĩ xem tí đệ xẻ khúc gỗ kia thế nào.

Mà thôi, bây giờ mang nó về kiểu gì đây?
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên quay đầu sang nhìn khúc gỗ dài kia, mang về thế nào là một vấn đề khá đau đầu đây.

Cắt ra từng khúc một mang về thì lâu lắm.

Chẳng nhẽ lại khênh về, cái cây nặng thế kia, làm thế thì gãy lưng mất.

Mắt Vấn Thiên dần trở nên đăm chiêu.
-Huynh làm cho khúc gỗ ấy một hệ bánh xe là được mà, đùn cái là về.
Khánh Điệp đột nhiên lên tiếng.
“Ờ nhỉ! Có thế thôi mà hắn không nghĩ ra” Vấn Thiên thầm nghĩ trong đầu.

Hắn giơ ngón tay cái với Khánh Điệp.

Rồi hắn bắt đầu làm một hệ bánh xe đơn giản.

Nhờ khả năng khiển luân tinh tế của Khánh Điệp mà hệ bánh xe hắn vừa làm khá tốt.

Vấn Thiên lắp xong cho khúc gỗ thì trời cũng sắp trưa rồi.

Vấn Thiên cùng Khánh Điệp dọn dẹp xong rồi hai huynh đệ một trước một sau mang khúc gỗ về.

Khánh Điệp đi trước vừa dùng đoạn dây leo để kéo vừa khiển luân xa mở đường, Vấn Thiên thì đùn đằng sau.

Vừa đi chúng vừa hát, đó là một bài đồng dao của người dân tộc nơi đây, chúng được nghe từ bé nên hai huynh đệ đứa nào cũng thuộc.
Đi được một đoạn thì Vấn Thiên ngửi được mùi gì đó hơi tanh tanh trong không khí.

Khánh Điệp dường như cũng ngửi thấy, hắn ngó nghiêng xung quanh rồi nói với Vấn Thiên:
-Là mùi máu.
Đúng vậy, đó là mùi máu tươi, cái mùi ấy Vấn Thiên đã quá quen thuộc sau mỗi giấc mơ của mình rồi.

Vấn Thiên hít mấy hơi, hắn bắt đầu xác định phương hướng, hắn đi từng bước chậm chạp trong khu rừng, Khánh Điệp cũng chậm rãi theo sau.

Hai huynh đi chúng tới một bụi cây um tùm, mùi máu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Hai huynh đệ hai mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái.

Khánh Điệp lùi lại một chút, hai chiếc luân xa tử sắc xuất hiện trên tay, tiếng xé gió vang lên, luân xa bắt đầu xoay tròn kịch liệt, đám lá cây khô xung quanh chịu sự tác động của luồng khí từ luân xa tạo ra bay loạn trong không khí.
Vấn Thiên rút con dao mác ra, tay kia của hắn cũng rút ra một thanh đoản kiếm.

Vấn Thiên dùng dao mác chặt những cành cây che mất tầm mắt, thứ trong bụi cây cũng dần xuất hiện.

“Có người” Ở trong bụi cây, một nam tử tuổi tầm hai tư hai năm, một thân hắc bào đang nằm bất động ở đó, máu phủ khắp cả người, Vấn Thiên thấy một vết thương khá lớn trên bụng người thanh niên.

Vấn Thiên tiến tới, hắn quan sát một lúc lâu rồi dắt con dao mác lại chỗ cũ, chỉ đệ lại thanh đoản kiếm.

Vấn Thiên đưa tay lên mũi nam tử, vẫn còn hơi thở chỉ là nó quá yếu rồi, nhìn vết thương kia nếu không băng bó kịp thời chắc chắn hắn sẽ chết.
Vấn Thiên đưa tay ra hiệu cho Khánh Điệp an tâm, hắn cất thanh đoản kiếm đi rồi đưa nam tử hắc bào ra ngoài.

Vừa thấy Vấn Thiên đi ra Khánh Điệp lên tiếng:
-Hắn chết rồi sao nhị ca?
— QUẢNG CÁO —
-Chưa, chỉ là vết thương khá nặng, không chữa trị lập tức có lẽ hắn chết thật.
Vấn Thiên vừa nói vừa đặt nam tử xuống nền lá khô, Khánh Điệp thu lại luân xa rồi tới chỗ ca ca hắn.

Vấn Thiên đánh giá vết thương, đường rách khá lớn, vết cắt thì khá bén, có lẽ bị một thanh kiếm gây ra, cũng may chưa đâm vào chỗ yếu hại.
Vấn Thiên bỏ cái hộp trên lưng xuống, hắn đã định để ở chỗ cái xe ngựa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mang cái hộp này theo.

Lúc rời khỏi tiệm rèn, ông Lan còn cho vào trong đấy một số thuốc trị thương, cùng mấy tấm vải sạch.

Từ nhỏ huynh đệ chúng đã được học sơ cứu vết thương, bây giờ mới có dịp dùng đến.

Vấn Thiên chăm chú sơ cứu cho nam tử hắc bào, Khánh Điệp thì ở bên cạnh phụ tá.

Sau khi bó xong tấm vải quanh vết thương, hắn ngồi bệt xuống, mồ hôi trên chán chảy ròng ròng, lần đầu tiên làm việc này, lại với một vết thương nghiêm trọng ảnh hưởng tới tính mạng, áp lực là quá nhiều.

Khánh Điệp tới bên nam tử, điểm vài chỉ lên người lên người hắn, rồi quay người nói với Vấn Thiên:
-Hắn sống rồi!
Vấn Thiên gật gật, hắn có khá nhiều nghi hoặc về nam tử hắc bào này.

Nhưng mà cứu người là trên hết.

Hắn không thể để người ta chết chỉ vì việc đó được.

Trời đã chuyển trưa rồi, hai huynh đệ chúng bắt đầu ăn.

Vật lộn cả buổi sáng, cộng thêm việc nam tử hắc bào kia khiến chúng đói rã rời, Khánh Điệp cũng ăn một cách nhiệt tình.

Vừa nhai quả táo mèo trong miệng Khánh Điệp vừa hỏi:
-Huynh nói xem, tên kia vì sao bị thương như vậy?
Vấn Thiên uống ngụm nước rồi nhìn nam tử hắc bào, có quá nhiều nghi vấn về vết thương trên người thanh niên đó, hắn cảm nhận được pháp thực vẫn còn đọng lại ở đó.

Hai gã tu hành giả chém giết nhau sao, hắn cũng không chắc.
-Ta cũng không rõ, nhưng vết thương kia vẫn còn vương lại pháp lực chưa tan, nhưng trên người nam tử ta không thấy có linh khí bao quanh, hắn dường như không có linh căn.

Nhưng một phàm nhân có thể dính một kiếm của một tu hành giả mà không chết thì cũng quá vô lí rồi.
Ánh mắt Khánh Điệp cũng trở nên nghi hoặc, nhưng đoán mò cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Nghỉ ngơi một lúc thì hai huynh đệ chúng bắt đầu trở về, trên lưng Vấn Thiên giờ đây là nam tử hắc bào, hộp gỗ thì vứt lên cái khúc gỗ kia rồi.

Vấn Thiên vừa cõng nam tử vừa đùn khúc gỗ mất khá nhiều sức, nhưng biết làm thế nào bây giờ.

Đi khoảng một canh giờ thì cũng về tới chỗ huynh đệ chúng nghỉ ngơi, Tiểu Hắc thì đang chậm rãi ăn cỏ, cu cậu hôm nay tinh thần có vẻ ổn hơn rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui