Tương Tư Tán


Trên ngọn cây của một gốc cổ thụ, hai gã nam tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Một tên trung niên cùng một tên khá trẻ tuổi, trông chúng cũng khá giống nhau, có lẽ là huynh đệ một nhà.
-Chỗ tên bổ khoái kia có chuyện gì vậy?
Gã nam tử lớn tuổi hơn lên tiếng hỏi.

Gã còn lại nghe xong thì nhìn về phía tên bổ khoái, hắn thấp giọng nói:
-Nãy đệ có nghe qua, chỉ là một thằng nhóc đi lạc vào trong khu này thôi.

Tên kia muốn kiếm chác chút gì ở thằng nhóc đó.
-Một thằng nhóc thì có cái quái gì đáng giá để mà lấy.

Đám quan sai này cũng đủ tằn tiện đấy!
-Huynh chắc không biết, mấy năm nay khó khăn, bọn chúng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng tiền để chúng ngồi được vào cái vị trí ấy không phải là ít, không tận thu thì có mà mốc mồm.
Gã nam tử trẻ tuổi vừa nói vừa cười giễu cợt.

Nam tử trung niên nghe xong cũng chẳng nói gì, thế giới của phàm nhân hắn cũng chẳng quan tâm lắm.

Mắt hắn liền chuyển hướng nhìn cái hố to đùng phía dưới, đôi mắt hiện lên sự hoài nghi nhàn nhạt.

Hắn thấp giọng nói:
-Có thể tạo ra chiến trường như thế này cũng đủ hiểu trận chiến hôm đó tàn khốc ra sao.

Nhưng mà, nếu dữ dội như vậy chứng tỏ hai bên phải ngang sức, vậy những kẻ tham chiến cũng chỉ là Địa cảnh, sao lại tạo ra sức công phá kinh khủng chỉ nên xuất hiện ở Thiên cảnh.
Sự đăm chiêu cũng xuất hiện trên gương mặt nam tử trẻ tuổi, hắn nhìn vào cái hố phía dưới cùng sự trơ trọi của khu vực xung quanh, hắn đáp lời:
-Đệ điều tra rồi, mục tiêu vây bắt lần này là một tên ma nhân của Diệt Tiên Hội, tên đó sử dụng rất thành thục Bạo phù, có lẽ hắn sử dụng được Bạo phù đỉnh cấp nên mới tạo ra sức công phá lớn thế này.

Cái hố đằng kia chắc cũng do hắn tạo nên.
-Cái hố đằng kia đích thực do tên ma nhân đó tạo ra, nhưng hắn đã chết ở đó cùng tên Hắc Nha rồi! Còn cái hố trước mặt này xuất hiện sau cái hố kia rất lâu, điều ấy có nghĩa là, tên ma nhân đó có đồng bọn, và đồng bọn của hắn rất mạnh.
Tên nam tử trẻ tuổi hơi bất ngờ, hắn cũng mới chỉ tới đây xem xét, chưa điều tra kĩ được tất cả tình huống.

Hắn nghi hoặc nói:
-Sự tình lần này phức tạp hơn đệ tưởng rất nhiều, ba tên Địa cảnh vẫn lạc vì đi truy bắt một tên ma nhân.


Chỉ có một tên sao phải cần đến ba người, còn nữa, nếu tên ma nhân kia có đồng bọn, sao hắn lại đồng quy vu tận với tên Hắc Nha.

Kì lạ hơn nữa, cả cánh rừng này không phát hiện bất kì thi thể nào, chẳng nhẽ tên đồng bọn kia lại dọn dẹp tất cả mọi thứ còn sót lại sao.
-Cứ từ từ điều tra có lẽ sẽ kiếm thêm được chút manh mối, lúc nãy đệ tra xét có thấy điều gì bất thường không?
Tên nam tử trung niên nhẹ giọng hỏi.
Tên nam tử trẻ tuổi nghe xong liền gật nhẹ đầu, tay hắn liền giơ ra, một bao lụa trên tán cây gần ấy bay vào trong tay hắn, hắn mở nó ra.

Bên trong là một thanh trường kiếm cùng vài mũi tên kim sắc, mặt hắn dần trở nên trịnh trọng:
— QUẢNG CÁO —
-Đệ còn phát hiện rất nhiều mũi tên nằm rải rác trong khu rừng, nhưng chúng chỉ là những mũi tên bình thường của mấy tên tiễn sư Huyền cảnh.

Những thứ này mới là quan trọng nhất.
Nhìn qua một lượt những thứ bên trong bao lụa, tên nam tử trung niên dường như nghĩ ngợi đến cái gì đó, hắn bảo:
-Những mũi tên kim sắc kia có lẽ là của tên Địa cảnh chúng ta không có bất kì thông tin gì.

Còn thanh trường kiếm là của tên Duệ Tuân.
-Đệ cũng nghĩ vậy.

Tên Địa cảnh bí ẩn trong ba người kia rất kì quái.

Đệ không tìm ra bất kì thông tin gì của hắn, chỉ được xác nhận rằng, hắn là thành viên của Tiên Điện.

Còn về tên Duệ Tuân, huynh biết hắn sao?
Tên nam tử trung niên cầm lấy thanh trường kiếm, hắn ngắm nghía một lúc rồi nói:
-Duệ Tuân đã từng là một tên tán tu rất có tiếng ở chiến trường, khả năng sử dụng thuần kiếm của hắn phải gọi là có một không hai, chắc đệ không biết, hắn đã từng vượt cảnh chém chết một đầu ma thú.

Nhưng rồi hắn đột nhiên mất tích trên chiến trường sau một đợt ma triều, khi hắn trở lại thì bản thân hắn đã mang theo thương tích đầy mình, tu vi còn bị tụt xuống một cảnh giới.

Sau đó hắn rời khỏi chiến trường trở về quê hương, có điều khi hắn trở về, hắn phát hiện ra cha mẹ hắn bị người ta hại chết, vì báo thù trong một đêm hắn tàn sát hơn chục mạng người.

Hắn bị Chấp Pháp Đường bắt rồi đem đi xử tử.
-Vậy tại sao hắn lại gia nhập Tiên Điện?
Tên nam tử trẻ tuổi nghi hoặc hỏi.

-Lúc hắn sắp bị xử tử thì có người cứu hắn ra, người đó là Điện chủ.

Từ đấy trở đi hắn gia nhập Tiên Điện trở thành một thành viên.

Cũng từ đó người ta cũng không bao giờ thấy hắn dùng thuần kiếm nữa.
-Cuộc đời tên Duệ Tuân cũng đủ éo le.

Không ngờ hắn lại chết ở chỗ này!
-Cuộc đời này vốn vô thường.

Chết hay sống đôi lúc cũng không phải do ta quyết định.

Mà thôi bỏ đi, việc huynh với đệ cần làm là điều tra vụ việc này đến nơi đến chốn, có cái mà ăn nói với bên trên.
-Nên vậy!
Cuộc trò chuyện của hai gã tiên nhân kia, Vấn Thiên nghe rõ tất cả.

Hai tên đó đâu biết được thằng nhóc Vấn Thiên này lại là một nhân tố then chốt trong cuộc chiến ấy cơ chứ.
Vấn Thiên vừa đi vừa nghĩ, hắn nghe được chút sự tình liên quan đến Duệ Tuân trong cuộc đối thoại ấy, gã đó cũng lắm bi kịch thật, phải chăng những bi kịch ấy khiến hắn đổi thay, Vấn Thiên không biết.

Vấn Thiên giờ đây chợt nhận ra một chi tiết khá đặc biệt, thanh trường kiếm mà Duệ Tuân dùng khi chiến đấu với hắn không phải thanh kiếm truyền đời của Kiếm Thủy Môn.

Nó mất rồi sao hay nó được trao cho người khác.

Nhưng Duệ Tuân nói hắn là môn chủ cuối cùng, với tính cách của đại ca chắc chắn sẽ giết Duệ Tuân, vậy là Kiếm Thủy Môn thực sự đã bị hủy diệt.
— QUẢNG CÁO —
Cảm giác mất mát lan tràn trong lòng Vấn Thiên, giấc mơ kia đủ dài để hắn cảm nhận được những tín niệm cao cả của Kiếm Thủy Môn, hắn cảm giác như mình cũng là một phần của môn phái kì lạ ấy.

Hắn học được Kiếm Thủy Quyết, xem được những kinh nghiệm dùng kiếm mà các đời môn chủ để lại, tính ra hắn cũng là nửa cái môn đồ rồi.

Nhưng hắn cũng chẳng làm gì để thay đổi được sự kết thúc ấy.
Một người, một ngựa cứ rảo bước trong khu rừng mát mẻ, tiếng ve ve vẻ ầm ĩ khắp cả không gian, gió lang thang mang thêm chút dễ chịu, hương hoa dìu dịu vương vãi theo từng đàn bướm ong.
U Châu nằm ở phía bắc của Ngu Quốc, là một trong những địa phương nghèo đói nhất của cái đất nước này.


Để tìm nguyên do cho sự nghèo đói ấy thì cũng có nhiều, dân cư thưa thớt, đường xá tiêu điều, thiên tai liên miên và cả những tên quan tham vẫn đang nhởn nhơ mà sống nữa.
U Châu nghèo là vậy, nhưng có một thứ thật sự rất đắt đỏ, đó là muối.

U Châu có một mặt giáp biển, không phải nơi nào giáp biển cũng có thể làm muối, nó phụ thuộc rất nhiều về mức độ nắng nóng của địa phương ấy.

Thực ra trước đây U Châu không sản xuất muối, nơi đây có đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mùa hè ở đây cũng không đủ nắng nóng để làm.

Nhưng mà mấy chục năm gần đây, thời tiết thay đổi một cách rõ rệt, bốn mùa thường thấy giờ cũng chỉ còn hai, mùa hè thì nắng cháy da, oi bức ngột ngạt, mùa đông thì lại lạnh cắt da cắt thịt, khắc nghiệt đến cực điểm.

Sự bất thường ấy tạo ra sự thay đổi một cách lớn lao đối với người dân ở đây.

Và cái nghề làm muối là ngành nghề đặc trưng nhất cho sự thay đổi ấy.
Trên một bến thuyền khá lớn thuộc Liễu Giang huyện, từng người từng người một lưng vác bao tải, chân thì nặng nhọc bước đi, họ đang chất muối lên một chiếc thuyền lớn.

Từ khi nghề làm muối xuất hiện, thông thương nơi đây cũng cải thiện ít nhiều, thêm một điều nữa, muối càng ngày càng khan hiếm nên những chiếc thuyền chở muối như thế kia đến đây lấy hàng cũng càng ngày càng nhiều.

Sự khan hiếm ấy khiến muối có một cách gọi khá là mĩ miều khác, đấy là vàng trắng.
Ở bên một gốc liễu to cạnh bờ sông, Vấn Thiên đang lặng lẽ quan sát mọi thứ diễn ra trên bến tàu.

Nửa tháng trôi qua, cuối cùng hắn cũng tới được Liễu Giang huyện, chỉ cần đi qua con sông trước mặt này là hắn có thể đến được Yên Nguyên phủ.

Nhưng hắn lại đang gặp chút vấn đề, tiền mang theo của hắn đã cạn.

Hắn giờ đây đang muốn kiếm cái việc gì đó để kiếm chút lộ phí đi đường.
Dọc theo bờ sông này có một khu phố ngập tràn hàng hoá, chúng là nơi tập kết của những lái buôn đến để buôn bán cũng như để xuất đi.

Vấn Thiên nhìn vào ngôi nhà lớn nhất trên khu phố này, không phải nó là một cái kho muối thì đúng hơn.

Những người cửu vạn kia đang khuân muối từ đó ra.

Cái Vấn Thiên để ý là cái biển tuyển người to tướng treo ở cửa chỗ đó, hắn biết công việc của mình là gì rồi.
Vấn Thiên tiến tới kho muối, Tiểu Hắc cũng lững thững theo sau.

Vấn Thiên thấy một ông lão trông cũng phải thất tuần đang ghi ghi chép chép cái gì đấy trên cái bàn trước cửa kho.

Hắn bước chậm tới rồi nhẹ giọng hỏi:
-Ông ơi! Có phải ở đây tuyển người khuân muối không ạ?
Ông lão nghe Vấn Thiên nói hết câu mới biết là có người đến, ông lão dừng bút ngẩng đầu lên, tháo cái kính đang đeo ra rồi đánh giá Vấn Thiên một lượt, ông lão hỏi lại:

-Đúng vậy! Cháu hỏi để làm gì?
-Cháu thấy tấm biển kia ghi có tuyển người ngắn hạn, cháu muốn xin làm ở đây ít bữa.
-Cháu xin làm?
Ông lão nghi hoặc hỏi lại.
-Vâng ạ!
— QUẢNG CÁO —
Ông lão đánh giá lại Vấn Thiên từ trên xuống dưới, có vẻ khuôn mặt xấu xí của Vấn Thiên cũng không làm ông ấy khó chịu cho lắm.

Ông lão chợt cười rồi nói:
-Cháu đang nói đùa phải không! Người cháu như thế này sao mà làm công việc kia được!
-Cháu nói thật! Trông cháu thế này thôi nhưng khuân muối thì cháu vẫn làm được.

Cháu khuân thử cho ông xem nhớ?
-Vậy...cháu làm thử đi.
Ông lão nghe Vấn Thiên nói thì hơi bất ngờ nhưng vẫn là đồng ý.
Vấn Thiên nghe xong thì vội gật đầu cười, hắn tiến tới chỗ mấy bao muối, thành thạo cho một bao muối lên vai, hắn vừa vác vừa đi theo những người phía trước tiến tới cái thuyền, bước chân vững trãi, động tác dứt khoát, Vấn Thiên nhanh chóng đặt bao muối ấy lên thuyền.

Vấn Thiên trở lại chỗ ông lão trong ánh mắt đầy sự khó tin của mấy người cửu vạn.

Ánh mắt của ông lão cũng không khác là mấy, thậm chí còn đậm hơn.

Vừa tới nơi Vấn Thiên liền nói:
-Vậy là được chưa ạ!
Ông lão cũng mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói:
-Nếu cháu đã muốn làm ở đây thì cũng được.

Nhưng ta mong cháu không hối hận.

Việc ở đây cháu cũng thấy rồi đấy, tiền công trả theo chuyến hàng, làm ngắn hạn nên lương sẽ phát luôn vào cuối ngày, không bao ăn ở.

Tiền công bao nhiêu cũng ghi rõ trên tấm biển kia rồi.

Nếu cháu chấp nhận thì ngay bây giờ có thể làm luôn.
Vấn Thiên lại nở một nụ cười to rồi dõng dạc đáp:
-Được ạ!
-Thành giao!
Vấn Thiên xuất ra giấy chứng thân làm một số thủ tục cần thiết rồi bắt đầu chuỗi ngày kiếm tiền của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận