Tương Tư Thành Bệnh Không Thể Chữa

Lâm Vân Thiên và Hồ Vân Thư đi chơi rất nhiều nơi trong năm ngày này.

Đứng trên tảng đá to ngắm nhìn thác nước từ từ đổ xuống. Anh sợ cậu sẽ bị trượt ngã, bế bổng cậu lên, còn nói rằng cậu nhẹ cân, nên ăn nhiều vào, trong khi cậu đang ngại muốn chết.

Vì anh thích cún con, cậu cùng anh tay trong tay đến nông trại cún, anh hào hứng như đứa trẻ. Anh nói, nếu cậu thích cún, sau này hai đứa lại mua một con về nuôi, cậu mỉm cười đồng ý.

Đi mệt mỏi rồi thì nghỉ chân dùng bữa tối với gia đình, vừa ăn vừa nghe ca sĩ biểu diễn trên sân khấu. Xuyên suốt bữa, anh gắp cho bát của cậu đầy ắp thức ăn, toàn là món cậu thích.

Hai người còn ghé thăm thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, thung lũng tình yêu nổi danh. Nghe nói chỉ cần cùng nhau tìm thấy lối ra của mê cung tình yêu, thì cặp đôi đó sẽ suốt đời suốt kiếp có nhau đến cuối đường đời.

Lâm Vân Thiên không tin vào truyền thuyết lãng mạn, nhưng nhìn Hồ Vân Thư ở kế bên nóng lòng muốn thử, anh liền mua vé, vui vẻ dạo một vòng cùng người yêu.

Một cái mê cung không làm khó được anh. Vốn muốn tìm lối ra càng sớm càng tốt, có điều, nhìn đến vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt quyết tâm tìm đường của cậu, trái tim anh lại tan chảy, cậu đi vào ngõ cụt cũng đi theo.

Hồ Vân Thư có chút ngây thơ, trầm tính và an tĩnh, là kiểu người hướng nội, đôi khi giận dỗi sẽ không thèm để ý đến anh, vui vẻ sẽ cười rộ lên rất xinh, khi khóc lóc cũng…

Lâm Vân Thiên cho rằng mười lăm năm qua mình đã đủ hiểu biết cậu bạn thanh mai này. Nhưng từ lúc nhận thức được cậu yêu mình, mỗi một biểu cảm của cậu đều trở nên đặc biệt trong mắt anh.

Có lẽ anh nên thừa nhận mình cũng có tình cảm với cậu sớm hơn, để chuyện đáng tiếc không xảy ra.


Lúc nào nhớ lại, lòng anh cũng thắt lại.

Mong sao, Vân Thư sẽ yêu Lâm Vân Thiên này mãi mãi.

“Ra được rồi!”

Dù thời tiết có hơi lạnh, nhưng Hồ Vân Thư đã chơi rất vui, nụ cười chưa từng nhạt đi.



Lâm Vân Thiên rất chu đáo, quan tâm chăm sóc cậu từng ly từng tí, không để Hồ Vân Thư bị lạnh, bị đói, cậu muốn mua gì anh đều bỏ tiền ra mua, chơi mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, anh sẽ xoa bóp chân cho cậu.

Cậu thật sự rất yêu sự nâng niu cưng chiều này của anh.

Hồ Vân Thư đã có chút chờ mong anh sẽ có những hành vi vượt rào với mình, hôn hay vuốt ve, nhưng cái gì cũng không có xảy ra.

Cả năm đêm, không đêm nào anh quá phận với cậu, chỉ ôm nhau ngủ đến sáng.

Một cái hôn cũng không.

Điều khiến cậu bất mãn hơn nữa là, cậu chỉ sốt nhẹ một chút, thế là ngày cuối cùng Lâm Vân Thiên bắt cậu nằm nghỉ ở homestay, không cho đi đâu hết.

Cả hai đã hứa sẽ đi xem hoa cẩm tú cầu vào hôm nay kia mà…

Hồ Vân Thư ủy khuất nằm trên giường đắp chăn, đưa mắt nhìn anh rất đáng thương.

Lâu ngày mới ra ngoài đi du lịch với anh, cậu không muốn vì một chút bệnh vặt mà lỡ mất dù chỉ là một giây phút tuyệt đẹp bên anh.

Lâm Vân Thiên làm sao mà chịu được ánh mắt van nài của cậu, chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu: “Chỉ một lát thôi nhé.”

Hồ Vân Thư lột chăn ra, vui vẻ chồm người qua, cho anh một cái hôn lên má.

Anh thừ người ra, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ba chân bốn cẳng bước đi như bay ra ngoài.


Anh đã kiềm chế mấy ngày nay.

Muốn cậu có được khoảng thời gian đi chơi vui vẻ vô tư, không lo nghĩ gì, anh đã tự hạn chế bản thân.

Vì cậu quá dễ thương, Lâm Vân Thiên sợ bản thân cầm giữ không được làm ra hành động quá phận, làm đau cậu người yêu đang ốm yếu.

Một khi bắt đầu, anh nghĩ mình sẽ không dừng lại ở mức hôn nhau.

Anh không ôn nhu như cậu tưởng.

Lâm Vân Thiên sợ mình bộc lộ bản chất thật với Hồ Vân Thư, sẽ khiến cậu không yêu anh nữa.

Được ra ngoài ngắm hoa trong chốc lát nhưng cậu không vui vẻ chút nào, trong lòng toàn là lo lắng, ủy khuất.

Có phải Vân Thiên không ưng ý vì mình là Omega hay không? Anh ấy không thích đụng chạm nhiều, có phải là đã chán rồi?

Cậu cứ tự hỏi.



Cơn sốt nhẹ của Hồ Vân Thư trở nên trầm trọng hơn, khiến đầu cậu đau, lồng ngực cũng nặng trĩu.

“Thằng bé đến kì phát tình rồi.”


Mẹ của Lâm Vân Thiên là bác sĩ, bà ấy chuẩn đoán bệnh tình của cậu thông qua lượng tin tức tố mà cậu tỏa ra hỗn loạn hơn so với bình thường.

Kì phát tình đến sớm hơn dự kiến, làm cậu lẫn người nhà đều trở tay không kịp.

Hồ Vân Thư được tiêm một mũi tạm thời, nằm trong phòng khác nghỉ ngơi, không thể tiếp xúc gần với anh.

Là do Lâm Vân Thiên.

Cậu hít phải quá nhiều tin tức tố của Alpha dẫn đến việc phát tình sớm.

Ba anh đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nhìn tình trạng của con trai bạn thân, không thể không nghiêm khắc: “Con nên uống thuốc ức chế đi, đây không phải là lời khuyên nữa, Vân Thiên.”

Còn tỏa ra nhiều tin tức tố như vậy nữa, không chỉ Hồ Vân Thư bị ảnh hưởng, những Omega khác cũng sẽ bị.

Lâm Vân Thiên không thể không vâng lời người lớn, bắt đầu dùng thuốc.

Anh cảm thấy đau khổ.

Không có tin tức tố phân biệt, cậu sẽ lại quên anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận