Tương Tư Thành Cuồng

“Dĩ Cẩn?” Vương Tiểu Quân buồn bực đi lòng vòng ở hoa viên, như thế nào tìm khắp nơi không thấy Dĩ Cẩn đâu?

Theo lý hắn không ở thư phòng sẽ ở hoa viên trốn tránh làm cho người ta tìm, hôm nay lại ngay cả cái bóng dáng đều nhìn không thấy, không biết có phải quay về phòng ngủ a?

“Tiểu Quân, đừng tìm, có lẽ chạy ra ngoài chơi.” Chu Thế Khâm trấn an thê tử đang sốt ruột, hắn thật sự không hy vọng nàng nhúng tay vào việc vặt vãnh.

“Hứa quản gia nói hắn không đi ra ngoài.”

“Tiểu Quân, đừng nhúng tay vào chuyện Lệ Bình, đối với ngươi không hay.” Chu Thế Khâm có điểm chịu không nổi, Tiểu Quân cùng Trần Huệ Yến tình cảm đồng tỷ muội đương nhiên là tốt, nhưng chính là bực tức, không tất yếu phải thay người ta ra mặt làm loại chuyện này?

Hắn cũng không nghĩ Trần Huệ Yến sẽ để ý nhiều đến chuyện nha đầu của nàng có lấy hay không lấy chồng, Kha Dật Tường cự thú (từ chối hôn thú) là làm cho nàng mất mặt, nhưng nàng sẽ sinh ý chuyện này là bởi vì Vương Dĩ Cẩn mà nàng bị Vương Quang Huy huấn một chút, nàng trong lòng không thoải mái mà thôi.

“Dĩ Cẩn rất không tốt, ỷ vào cha cùng ca ca thương hắn liền đổ trên đầu tẩu tẩu, huống chi Lệ Bình có cái gì không tốt, hắn không cho, bên kia cũng không thể, đối Dật Tường cũng không công bình, Dật Tường là người, cũng không phải đồ vật của hắn.” Vương Tiểu Quân không cho là đúng, Dĩ Cẩn chính là bị làm hư, nên cho hắn biết không phải cái gì đều có thể thuận theo hắn, như ý hắn!

“Lệ Bình nhu thuận, cũng không tỏ vẻ nàng không có tâm, mà hiện tại tối trọng yếu là Dật Tường không muốn thú nàng, việc này cùng Dĩ Cẩn một chút quan hệ đều không có.” Chu Thế Khâm khẽ thở dài, mấy người phụ nữ này như thế nào không coi là trọng điểm?

“Lời này là ý tứ gì?” Vương Tiểu Quân nhíu đôi mi thanh tú, Lệ Bình có điểm nào làm cho người ta xem không vừa mắt?

“Lệ Bình vì cái gì chọn Dật Tường?”

“Đương nhiên là bởi vì nàng thích hắn a!”

“Không chỉ có vậy, không ai sẽ cam tâm một đời nô dịch, có người nhận mệnh sống qua loa hết một đời, có người cố gắng thay đổi tương lai chính mình, Lệ Bình thuộc loại người sau.

Theo luận điểm đại tẩu mà nói, Lệ Bình là không xứng với Dật Tường. Thứ nhất Lệ Bình là nô lệ bán mình, cùng Dật Tường bất đồng, hắn là người tự do. Thứ hai Dật Tường biết chữ, hắn nếu không muốn vi nô, rời nơi này tự mưu phát triển cũng là … có tương lai. Hai điều kiện này ưu thế rất lớn so với nô bộc khác, coi trọng Dật Tường chỉ sợ không phải chỉ có Lệ Bình mà thôi.”

Chu Thế Khâm hiện tại còn lo lắng nguyên nhân Kha Dật Tường không rời đi, y chướng mắt Lệ Bình, không muốn thú Lệ Bình, hắn thật không kinh ngạc, hắn chỉ sợ chính mình đoán trúng chính là tình huống khó nói nhất.

“Được rồi, cho dù không đề cập tới chuyện Dật Tường cùng Lệ Bình, Dĩ Cẩn tính tình cũng thực nên sửa lại.” Nàng biết trượng phu phân tích có đạo lý, nhưng nàng không hy vọng tẩu tẩu cho rằng Dĩ Cẩn không kính trọng nàng.

“Ta không biết là Dĩ Cẩn có cái gì không tốt.” Chu Thế Khâm nhún nhún vai, bọn họ tựa hồ cũng chưa phát hiện Vương Dĩ Cẩn cùng Kha Dật Tường có quan hệ, nhắc đến Kha Dật Tường hắn kiên trì cũng rất kinh người!

“Ngay cả ngươi cũng thiên vị Dĩ Cẩn, thật không biết Dĩ Cẩn như thế nào biết dùng người như vậy a!” Vương Tiểu Quân nở nụ cười, nàng còn tưởng rằng trượng phu mình là ngườicông chính, lập trường khách quan, kỳ thật còn không phải đều thương Dĩ Cẩn.

“Chính ngươi không phải cũng thương hắn sao?”

“Mặc kệ thế nào vẫn phải nói hắn, thật là … tất cả mọi người đem hắn làm hư.” Không ai thật muốn trách cứ Dĩ Cẩn, nhưng một nam hài tử như vậy, tương lai việc hôn nhân rất khó đàm.

“Đừng nhiều chuyện.” Hắn cảm thấy được rất nhiều việc thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nhất là chuyện tình cẩm này.

“Không phải nhiều chuyện, Dĩ Cẩn là đệ đệ duy nhất của ta.” Vương Tiểu Quân không ủng hộ hướng phòng Vương Dĩ Cẩn đi, bọn họ không dạy hắn, không nói hắn, cũng sẽ không ai dám.

“Tiểu Quân, đừng đi vào!” Đứng ở cửa phòng Vương Dĩ Cẩn, Chu Thế Khâm cuống quít giữ chặt Vương Tiểu Quân, hắn không tiếp thu vừa rồi chính mình mơ hồ nghe được thanh âm khó nói, bọn họ lúc này xông vào khẳng định sẽ khiến cho sóng to gió lớn!

“Nói như vậy ngươi cũng nghe thấy rồi?” Vương Tiểu Quân ngạc nhiên nhìn Chu Thế Khâm, lập tức hờn giận bỏ ra tay hắn.

“Tiểu Quân, nghe lời ta.”

“Cha sẽ không cho phép loại chuyện tình cẩu thả này, vạn nhất có đứa nhỏ làm sao bây giờ? Dĩ Cẩn thật là…!” Vương Tiểu Quân không để ý trượng phu ngăn trở cố ý tiến vào, cái loại thanh âm này không cần nghĩ cũng biết bên trong đang làm cái gì.

Chu Thế Khâm không kịp ngăn cản, Vương Tiểu Quân đã một phen đẩy cửa ra.

Thấy rõ hai người trên giường đang quấn quít lấy nhau, nàng hoảng sợ thét lên chói tai: “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Còn không mau mặc quần áo!” Chu Thế Khâm cuống quít che miệng thê tử, vội vàng đối hai người lõa thân thể ngây ngốc ở trên giường nói. Hắn biết nàng nghĩ lầm Vương Dĩ Cẩn cùng nha đầu nào đó có quan hệ mờ ám, lại không nghĩ rằng chính là Kha Dật Tường.

Hắn có thể lý giải thê tử kinh ngạc.

Vương Dĩ Cẩn một chân còn vắt trên vai Kha Dật Tường, từ tư thế bọn họ có thể xác định bọn họ đang tiến hành đến giai đoạn cuối cùng.

Chu Thế Khâm vội vàng đem Vương Tiểu Quân vẫn trong trạng thái kinh ngạc ôm ra ngoài cửa, đồng thời thay bọn họ đóng cửa lại, tiếng kêu sợ hãi khẳng định sẽ đưa tới không ít người, hắn thay bọn họ kéo dài thời gian. “Trên giường a!” nghĩ muốn biện pháp giải thích đều không thể nào biện giải nổi.

“Sao thế?”

Vương Tự Đức cùng Vương Quang Huy đang đi vào trước của phòng Vương Dĩ Cẩn, buồn bực nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Vương Tiểu Quân.

“Không có gì, nữ nhân nhát gan, nhìn trùng cũng có thể sợ thành như vậy.” Chu Thế Khâm cầm tay thê tử, hy vọng có thể phối hợp hắn lí do thoái thác.

“Không…… Không phải đâu! Dĩ Cẩn cùng Dật Tường…… bọn họ……” Vương Tiểu Quân bỏ tay trượng phu ra, đã bị khiếp sợ quá lớn, loại chuyện này nàng cũng nói không nên lời.

“Làm sao vậy?” Vương Tự Đức có chút cấp, không tính nhẫn nại chờ nữ nhân chậm rãi nói, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

“Nhạc phụ!” Chu Thế Khâm cản lại không có hiệu quả, hắn không biết làm sao cho hai người nội trong thời gian ngắn này có thể đem quần áo mặc thỏa, hơi trách cứ liếc về phía vẫn là vẻ mặt tái nhợt của thê tử, hắn biết nàng về sau sẽ hối hận hôm nay vạch trần chuyện này.

“Các ngươi……” Vương Tự Đức khiếp sợ nhìn thấy hai người trong phòng quần áo không chỉnh tề, hắn kinh ngạc nhất chính là Vương Dĩ Cẩn trước ngực lỏa lồ cố gắng che kín hồng ngân loang lổ, hắn đương nhiên biết đó như thế nào hình thành.

“Không cần nói! Các ngươi lại làm ra loại chuyện vi phạm luân thường này!” Vương Tự Đức không biết mình nên như thế nào đối với chuyện này, lại nên xử lý như thế nào?

“Nhạc phụ……” Chu Thế Khâm đóng cửa lại, ngăn chặn tầm mắt rình mò của hạ nhân, hắn mặc dù không tiếp thu chuyện này, nhưng cũng không tất yếu làm to.

“Không cần thay bọn họ che dấu, chứng cớ còn chưa đủ rõ ràng sao?” Vương Tự Đức tức giận, lại cảm thấy được chính mình cũng nên chịu trách nhiệm, hắn nếu có thể sớm chú ý tới mọi chuyện một chút, chuyện hôm nay sẽ không phát sinh.

“Không liên quan Dật Tường, là ta bắt buộc hắn.” Vương Dĩ Cẩn vò vò vạt áo chính mình, hắn biết cha sinh khí, nhưng hắn không tiếp thu chuyện mình làm sai, hắn thích Dật Tường, hắn không làm sai chuyện gì.

“Không phải! Là……” Kha Dật Tường có chút cấp, y biết Vương Dĩ Cẩn muốn giữ gìn y, nhưng trơ mắt nhìn tình huống này, cho dù y tái được sủng ái cũng rất khó làm cho lão gia không tức giận.

“Đều câm mồm cho ta! Ta không muốn nghe các ngươi biện giải, làm ra loại sự tình này còn có cái gì?” Vương Tự Đức tức giận nhìn quét hai người, hắn biết rõ chuyện phát sinh trước mắt khẳng định là lưỡng tình tương duyệt, chính là hai nam nhân……” Dật Tường, ngươi thu thập đồ đạc rời đi, từ nay về sau không được bước vào Vương phủ nửa bước.”

“Cha!”

Vương Dĩ Cẩn cùng Vương Quang Huy đồng thời kinh hô lên, Vương Dĩ Cẩn không nghĩ tới cha sẽ như vậy đuổi Kha Dật Tường; còn Vương Quang Huy lại là lo lắng đuổi Kha Dật Tường đi, Dĩ Cẩn sẽ phản ứng như thế nào?

“Không cần đuổi Dật Tường đi, ta thích hắn, là ta bắt buộc hắn thích ta, ta muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.” Vương Dĩ Cẩn quỳ trên mặt đất khóc lên, vì cái gì phải chia rẽ bọn họ? Bọn họ yêu nhau, bởi vì bọn họ đều là nam nhân nên không có thể cho phép, không được tiếp nhận sao?

“Ta không sai! Ngươi khóc như thế nào, chuyện này ta cũng không thể theo ngươi.” Hắn không muốn đứa con bị người khác chỉ trỏ, tách bọn họ ra, có lẽ sau một thời gian hai người sẽ bình thường.

“Cẩn, ngươi đừng khóc, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa, điều ngươi đáp ứng ta cũng nhất định phải nhớ rõ.” Kha Dật Tường ngồi xổm bên cạnh Vương Dĩ Cẩn nhẹ giọng trấn an, ngại Vương Tự Đức, hắn không dám làm càn đem Vương Dĩ Cẩn ôm trong lòng, chỉ biết làm giảm  tức giận của hắn thôi.

“Ta tuyệt đối sẽ không quên!” Vương Dĩ Cẩn khóc nhào vào trong lòng Kha Dật Tường, gắt gao ôm y không buông tay.

“Quang Huy, đem Dật Tường tiễn xuất môn.” Vương Tự Đức đơn giản nói sau xoay người rời đi, hắn sợ chính mình đổi ý, chuyện này đối hai người con trai cũng không là chuyện tốt.

“Dĩ Cẩn, thực xin lỗi, ta……” Vương Tiểu Quân sau khi cha rời đi cõi lòng đầy áy náy, mở miệng xin lỗi, nàng rất vọng kinh, cái gì cũng chưa suy nghĩ, nàng không có chú ý đến tâm tình Dĩ Cẩn.

“Ta chán ghét ngươi, đều là ngươi làm hại……”

“Đừng như vậy, không phải lỗi tiểu thư. Ngươi tùy tiện trách nàng, nàng cũng sẽ khổ sở.” Kha Dật Tường đau lòng ôm trụ Vương Dĩ Cẩn đang khóc không ngừng, y đã muốn nói với Vương Dĩ cẩn tháng sau rời đi, hiện tại chỉ là sớm hơn ít ngày mà thôi.

“Không có nhanh như vậy.”

“Vậy ngươi nghĩ ta rời đi sớm một chút sẽ trở về sớm một chút, như vậy sẽ không hảo khổ sở.”

“Chính là cha vừa rồi nói không cho ngươi bước vào Vương phủ, ngươi có thể hay không không trở lại?” Vương Dĩ Cẩn nghe vậy nước mắt có dừng, hắn chính là lo lắng lúc Kha Dật Tường trở về tìm hắn, hắn có thể không biết?

“Ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ cầu lão gia.” Y tin tưởng chỉ cần y có thể bằng thực lực của chính mình chăm sóc tốt Vương Dĩ Cẩn, Vương Tự Đức hẳn là sẽ tin tưởng y đối Vương Dĩ Cẩn thực tâm.

“Dật Tường, ngươi mang Dĩ Cẩn theo, còn cha ta sẽ tính.” Vương Quang Huy đau lòng nhìn Dĩ Cẩn, hắn biết Kha Dật Tường vừa đi Dĩ Cẩn sẽ không vui vẻ, bọn họ thích đối phương chỉ sợ cũng không phải một hai ngày.

“Ta làm không được, ta không muốn lén lút dẫn hắn đi, ta nhất định phải được lão gia đồng ý; hơn nữa ta luyến tiếc hắn đi theo ta chịu khổ chịu tội, chờ ta có thể chăm sóc tốt cho hắn, ta nhất định trở về đón hắn.” Y không phải không động tâm đề nghị Vương Quang Huy, có thể không chia lìa đương nhiên là tốt nhất, nhưng là hiện tại tình huống này, trừ phi Vương Tự Đức gật đầu, nếu không y liền như vậy mang Vương Dĩ Cẩn, tương đương là làm cho Vương Dĩ Cẩn không bao giờ … có thể trở về.

“Dĩ Cẩn sẽ không để ý đi theo ngươi chịu khổ.” Chu Thế Khâm tin tưởng Vương Dĩ Cẩn không cần, nhìn ra được Vương Dĩ Cẩn để ý Kha Dật Tường thắng vu hết thảy.

“Ta biết, nhưng người để ý là ta, nếu ta lúc này đem hắn dẫn đi, chính là buộc hắn cùng lão gia đoạn tuyệt quan hệ, lão gia sẽ không tha thứ hắn.” Y không hy vọng Vương Dĩ Cẩn trong lòng lưu có tiếc nuối, bọn họ phải được Vương Tự Đức cho phép, tương lai Vương Dĩ Cẩn nếu muốn gặp người nhà của hắn, y mới có thể dẫn hắn trở về gặp bọn họ.

Vương Quang Huy cùng Chu Thế Khâm đồng thời ngây cả người, bọn họ thật ra không nghĩ tới điều này, chỉ nghĩ không muốn Dĩ Cẩn khổ sở mà thôi, không nghĩ tới so với bọn hắn, Kha Dật Tường còn trẻ đã lo lắng sâu xa tới mức này.

“Cho các ngươi một chút thời gian nói lời từ biệt, đừng lâu quá.” Vương Quang Huy ý bảo Chu Thế Khâm cùng Vương Tiểu Quân cùng hắn rời đi, bọn họ lần này chia lia cũng không biết khi nào mới có thể đoàn tụ, bọn họ tựa hồ đã sớm thương lượng qua nếu bị phát hiện thì phải xử lý như thế nào.

Cửa phòng một lần nữa khép lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Kha Dật Tường đem Vương Dĩ Cẩn đưa bên giường ngồi, thực quý trọng đưa hắn ôm vào trong ngực, bọn họ sẽ tiểu biệt vài năm.

“Cẩn, ta thực yêu ngươi, ta không muốn lén lút mang ngươi trốn cả đời, ngươi hiểu không? Nguyện ý tin tưởng ta?” Kha Dật Tường nhìn Vương Dĩ Cẩn trong lòng, y chỉ sợ hắn yêu thương người khác, không đợi y trở về đón hắn.

“Ta chờ ngươi, ta nhất định chờ ngươi trở về đón ta, trước khi ngươi trở về ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không khiến cha sinh khí.” Vương Dĩ Cẩn ra sức gật đầu, trừ bỏ Kha Dật Tường hắn ai cũng không cần.

“Ta hảo luyến tiếc ngươi!” Kha Dật Tường nâng khuôn mặt Vương Dĩ Cẩn, tinh tế đưa dung nhan hắn đích khắc sâu trong lòng, y nhất định phải thành công trở về nghênh đón hắn làm vợ.

“Dật Tường…… không được vượt quá kỳ hạn ước hẹn của chúng ta, ta sẽ sợ, nếu ngươi khi đó không trở về, ta coi như ngươi thay lòng đổi dạ, ta sẽ không đợi nữa.”

“Ngươi sẽ yêu người khác sao?” Kha Dật Tường khó nén thất vọng, Vương Dĩ Cẩn sẽ không chờ y, y rất có thể mất hắn.

“Không, ta sẽ chết.” Vương Dĩ Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cũng rất kiên định.

Hắn nhớ rõ chính mình nói nguyện ý chờ hắn cả đời, nhưng hắn không có cách nào vô chừng mực chờ đợi, tâm tình sợ hãi y không trở lại vẫn sẽ tra tấn hắn, hắn thừa nhận không chịu được loại dày vò này quá lâu.

“Ngươi không được làm việc ngốc!” Kha Dật Tường dọa, có lẽ y nên mang Vương Dĩ Cẩn rời đi.

“Kỳ hạn cuối cùng là ngày ta mãn hai mươi tuổi, ngày đó nếu ta thấy không đến, ta sẽ chính mình chấm dứt loại chờ đợi thống khổ này.” Hắn nguyện ý tin tưởng Kha Dật Tường thương hắn, nguyện ý tin tưởng y hứa hẹn, cho nên hắn sẽ chờ, chờ y thực hiện lời hứa.

“Ta nhất định trở về đón ngươi, đừng làm chuyện điên rồ.” Kha Dật Tường lo lắng đem Vương Dĩ Cẩn ôm chặt vào trong ngực, y tình nguyện hắn thay lòng đổi dạ cũng không muốn hắn chết.

“Dật Tường, trải qua vài năm, chỉ cần chúng ta vẫn như cũ có thể yêu đối phương, ta tin tưởng cha cũng cho chúng ta ở cùng một chỗ. Ta không cần cuộc sống thực giàu có. Cho dù ngươi không thể cho ta cuộc sống thoải mái như bây giờ, ta chỉ muốn với ngươi cùng một chỗ, bất luận có thành tựu hay không, ngươi nhất định phải trở về đón ta trước khi ta hai mươi tuổi. Nếu ngươi kiên trì phải có thành tựu mới trở về đón ta, vậy ngươi hãy đón tro cốt của ta.”

“Cẩn! Đừng như vậy, ta cam đoan, bất luận thành tựu cao thấp, ta nhất định đúng hạn trở về đón ngươi, ngươi hảo chiếu cố chính mình chờ ta trở lại.”

“Ân, ta yêu ngươi, đời này ta chỉ yêu một người là ngươi.” Vương Dĩ Cẩn chậm rãi tràn ra lúm đồng tiền, hắn không phải lấy cái chết uy hiếp, hắn nói thật, hắn tin tưởng Kha Dật Tường hiểu được, hắn đối hắn tình cảm chưa bao giờ tùy hứng.

“Ta cũng chỉ yêu mình ngươi.” Kha Dật Tường lòng tràn đầy cảm động, có được Vương Dĩ Cẩn, y sẽ không làm cho hắn thất vọng, y nhất định trở về đón hắn trước kỳ hạn.

“Dật Tường, chúng ta vừa rồi còn không có làm xong, tái ôm ta một lần, tiếp theo phải đợi thiệt nhiều năm.” Vương Dĩ Cẩn cởi quần áo chính mình ôm lấy Kha Dật Tường, cánh hoa hồng nhạt cơ hồ mời gọi.

“Nhưng……” Kha Dật Tường cảm thấy bất an liếc về phía cửa phòng.

“Ca ca sẽ giúp chúng ta, hắn không phải nói đừng làm lâu quá sao? Ngươi còn không mau một chút!” Vương Dĩ Cẩn hai gò má phiếm hồng nằm trên giường, hắn tin tưởng sẽ không có người phá đám bọn họ.

“Cẩn, ta yêu ngươi, nhất định phải chờ ta.” Kha Dật Tường không hề do dự, áp vào cánh hoa đang hé mở chờ đợi, y thề hắn nhất định sẽ tái ôm Vương Dĩ Cẩn, trân ái hắn một đời.

******

“Dĩ Cẩn, ngươi có khỏe không? Cha thực lo lắng ngươi.” Vương Quang Huy lo lắng nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn cầm sách ngẩn người.

Kha Dật Tường mới rời đi năm ngày Vương Dĩ Cẩn liền gầy sụt, không chỉ khí sắc kém, còn trầm mặc làm cho người ta khẩn trương, loại tình huống này kéo dài bao lâu? Sẽ không phải liên tục đến khi Kha Dật Tườn trở về đón hắn?

“Ân.” Vương Dĩ Cẩn không chút để ý lên tiếng, hắn chỉ cảm thấy một ngày trôi qua thật gian nan, bên người không có y, hắn lại cảm thấy hảo tịch mịch.

“Dĩ Cẩn, ngươi trách cha sao?” Hắn hiểu được cha nguyên ý là vì bọn họ, loại tình cảm này sẽ bị người khác cười chê, cha chính là ở vì Dĩ Cẩn suy nghĩ.

Vương Dĩ Cẩn không có lên tiếng trả lời, hắn trả lời không được, hắn không biết chính mình trách hay không trách.

Muốn trách, hắn tựa hồ không nên; không trách, hắn lại không cam lòng, tựa như hắn không có kiên trì cùng Kha Dật Tường rời đi, bọn họ đều là vì hắn suy nghĩ, nhưng là hắn lại nên nghĩ như thế nào?

“Đừng trách cha? Cha thật sự rất thương ngươi, chờ Dật Tường trở về đón ngươi, ta cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục cha, làm cho cha chấp nhận các ngươi. Đừng không vui, ngươi như vậy Dật Tường nhìn thấy cũng sẽ luyến tiếc.”

Vương Dĩ Cẩn nước mắt yên lặng chảy xuống, hắn chính là vui vẻ không nổi, hắn chỉ muốn y, hắn không biết mình có thể hay không sống qua những ngày tịch mịch chờ y trở về.

“Dĩ Cẩn……” Vương Quang Huy cảm thấy đau lòng, trong trí nhớ hắn Dĩ Cẩn chưa từng không ra tiếng khóc, hắn khóc chính là muốn làm cho người ta biết, làm cho người ta dỗ. Hắn hiện tại bộ dáng so với hắn lớn tiếng khóc còn làm cho người ta đau lòng hơn.

“Đại thiếu gia, lão gia có việc quan trọng muốn tìm ngươi, ngươi đến đại sảnh đi.” Hứa Đông Khánh khinh gõ gõ cửa, hắn biết tiểu thiếu gia không ổn, nhưng hiện tại chuyện xảy ra càng nghiêm trọng.

“Ta sẽ đến.”

“Vâng, thiếu gia.” Hứa Đông Khánh lên tiếng trả lời rời đi, thương xót liếc mắt nhìn Vương Dĩ Cẩn một cái.

“Dĩ Cẩn, hảo hảo ăn cơm, ngủ một giấc, ta gọi Hứa quản gia cấp nha đầu cho ngươi.”

“Không cần, trừ bỏ Dật Tường, ta không cần người khác chạm vào ta.” Hắn không cần người khác hầu hạ, hắn bên người chỉ cần có Kha Dật Tường.

“Vậy được rồi, tự mình chiếu cố hảo sẽ không làm cho người ta lo lắng.” Vương Quang Huy trong lòng âm thầm thở dài, hắn không muốn Dĩ Cẩn sống vật vờ như vậy đến khi Kha Dật Tường trở về, có lẽ thỉnh cha tìm Kha Dật Tường trở về mới thực tế.

“Ân.” Vương Dĩ Cẩn điểm nhẹ đầu, trong lòng lại không hiểu sao quanh quẩn một cỗ bất an.

“Cha? Sao vậy?” Vương Quang Huy vội vàng đi đến đại sảnh, đã thấy thê tử của mình ở đại sảnh, càng ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Thế Khâm cùng Vương Tiểu Quân đã ở đó, bọn họ không phải mới trở về sao?

“Dĩ Cẩn có khỏe không?” Vương Tự Đức tâm tình trầm trọng nhìn về phía Vương Quang Huy, hắn hiện tại nên đối Dĩ Cẩn làm sao bây giờ?

“Không tốt lắm, cha, có phải hay không tìm Dật Tường về, bằng không Dĩ Cẩn……” Vương Quang Huy nói một nửa dừng lại, bỗng nhiên phát giác một phòng sắc mặt mọi người so với khi hắn tiến vào còn muốn ngưng trọng, đây là có chuyện gì?

“Xảy ra chuyện gì sao?” Vương Quang Huy trong lòng bất an nổi lên, sẽ không cung Kha Dật Tương có quan hệ?

“Đại thiếu gia, lão gia cũng muốn a, chính là hiện tại không có khả năng.” Hứa Đông Khánh cảm thấy thương tiếc, chính là sai người đi tìm, mới có thể nhận được tin tức làm cho người ta tiếc nuối.

“Buổi chiều ngày hôm qua có chiến thuyền ở Giang Tâm lật, Dật Tường dường như có trên chiếc thuyền đó, trên thuyền mười chín người tựa hồ toàn bộ bị chết đuối, có năm di thể còn chưa tìm được.” Chu Thế Khâm thay nhạc phụ trả lời nói rõ tin dữ, nếu xác nhận Kha Dật Tường lên thuyền, lại không tìm thấy thi thể, bọn họ nên nói như thế nào với Vương Dĩ Cẩn?

“Cái gì!” Vương Quang Huy sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn chỉ nghĩ duy nhất một điều chính là Dĩ Cẩn nên làm cái gì bây giờ? Dĩ Cẩn còn si ngốc chờ Kha Dật Tường trở về đón hắn!

“Sống thấy người, chết thấy xác; Dật Tường không nhất định có lên chiếc thuyền kia, chuyện này đừng cho Dĩ Cẩn biết vội.” Vương Tự Đức có vẻ có chút vội vàng xao động, chuyện này có thể lừa gạt được Dĩ Cẩn cả đời sao?

“Cha, người có xác định nhìn thấy Dật Tường lên thuyền.” Vương Tiểu Quân vẻ mặt sầu lo, loại sự tình này như thế nào đây? Dĩ Cẩn biết sẽ phản ứng như thế nào? Có thể trấn an được hắn không?

“Trước chờ bọn hắn vớt được xác mới xác định kết quả, không thi thể chính là còn sống.” Trần Huệ Yến chỉ cảm thấy hao tổn tâm trí, Dĩ Cẩn nếu nháo lên ai dỗ được hắn?

“Nhưng là nước sông chảy siết thi thể không chắc vớt được, huống hồ ở trong nước lâu cũng không chắc nhận được người.” Vương Quang Huy rất không hy vọng sự tình biến thành như vậy, hắn khẩn cầu lão thiên gia phù hộ Kha Dật tường không lên chiếc thuyền gặp nạn.

“Hứa quản gia, Dật Tường trên người có cái gì … có thể xác minh là hắn?” Vương Tự Đức trong lòng khẩn cầu ông trời thương Kha Dật Tường, vạn nhất thật sự phát sinh bất hạnh, cũng muốn đem thi thể lĩnh quay về an táng, Dĩ Cẩn cũng sẽ như vậy hy vọng.

“Hắn bên người mang theo một túi nhỏ màu đỏ, thường thường kiểm tra có hay không làm rớt. Hắn nói đó là hắn giúp người khác bảo quản, nếu đối phương không cần hắn sẽ cả đời quý trọng.” Dương Lệ Bình đứng ở phía trước Hứa quản gia cất lời, nàng cuối cùng hiểu được nguyên nhân Kha Dật Tường chướng mắt nàng, thứ nhất nàng không phải tiểu thiếu gia xinh đẹp, thứ hai nàng không tư cách đứng cùng chủ nhân.

Biến thành như vậy nàng cũng cảm thấy khổ sở, nàng tin tưởng tiểu thiếu gia nhất định so với nàng càng đau khổ, nàng cho rằng tiểu thiếu gia so với nàng càng thích Kha Dật Tường, bằng không hắn ngày đó sẽ không vô duyên vô cớ đối nàng phát giận, ai giáo nàng mơ ước chủ nhân gì đó, là nàng xứng đáng!

“Nhưng không ai biết bên trong là cái gì, nhưng thật ra hắn trên người có một khối tiểu thuý ngọc, dường như là nương hắn lưu cho hắn, đây có thể là vật để nhận biết.” Hứa Đông Khánh nghĩ thầm rằng lão gia là muốn thay Kha Dật Tường an táng, hắn cũng biết cái túi Lệ Bình nói, nhưng không xác định bên trong là cái gì.

“Khối ngọc đó…… ở người ta, Dật Tường cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui