Ngày hôm sau, Lưu Sướng tươi cười hỏi Tô Nhất: “Bao giờ thì chuyển nhà vậy?” Tô Nhất bị nhìn chằm chằm đến mức hơi bối rối, nói: “Cậu nói cái gì vậy, mình đâu nói là sẽ chuyển nhà.”
“Không phải chứ? Tối qua cũng đã để Trình Thực qua đêm ở đây rồi, quan hệ đã có bước nhảy vọt về chất, mình thấy cậu không ở đây bao lâu nữa đâu. Sáng nay bị bắt gặp bước ra từ phòng cậu, Trình Thực có vẻ rất xấu hổ, chắc hẳn là càng mong muốn có một không gian riêng tư với cậu chứ không phải là căn hộ chung với nhiều con mắt xung quanh như vậy.”
“Chuyển gì mà chuyển, trường cậu ấy và trường chúng ta cách nhau xa như vậy, làm sao thuê nhà ở chung được chứ?”
“Cũng phải, xem ra chỉ khổ cậu ta đi đi về về thôi. Dù sao tháng Sáu năm sau hai người cũng sẽ tốt nghiệp, cứ về nước rồi lập tức kết hôn là xong, lại còn có thể tổ chức một hôn lễ Olympic đấy.”
Hôn lễ Olympic? Tô Nhất chau mày một cách kín đáo trên khóe môi, một nụ cười nhạt lặng lẽ hiện ra.
“Mình không có hứng thú với Olympic, chắc sẽ không tham dự cuộc vui đó đâu.”
Nửa tháng sau, cuối cùng Tô Nhất vẫn chuyển nhà.
Cuối tuần đó, Trình Thực đã đến tìm cô, nói đã thuê cho cô một căn hộ khác. Ban đầu, cô còn hơi ngạc nhiên, đến khi Trình Thực nói ở chung thế này không tiện, thì cô lập tức hiểu ra. Lưu Sướng quả nhiên đã đoán đúng. Thế là họ cùng nhau đi xem nhà, một căn hộ nhỏ rất sạch sẽ và gọn gàng, cách trường không quá xa, Tô Nhất thật sự không tìm được một điểm nào không hài lòng. Trình Thực nói cậu vừa nhìn đã thấy ưng, lập tức trả tiền cọc và tiền thuê nhà tháng đầu tiên. Tô Nhất bất giác cười, hỏi: “Cậu đang ép mình phải nghe theo sự sắp xếp của cậu đấy à?” Cậu nhìn cô chăm chú, khóe mắt lấp lánh ánh cười, nói: “Không, mình chỉ nghĩ trăm phương nghìn kế để cậu không từ chối thôi.”
Ngay chiều hôm đó, Trình Thực đã giúp Tô Nhất thu xếp xong hành lí. Khi từ biệt Lưu Sướng, cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên, nháy mắt với Tô Nhất rồi cười, nói: “Rốt cuộc thì vẫn chuyển đi rồi.”
Tối hôm đó, trong căn hộ mới, Trình Thực không sao kiềm chế được sự kích động của mình. Tô Nhất nằm trong vòng tay của cậu cũng cảm nhận được điều đó. Cô có một thoáng hoảng loạn, không kìm được nhớ đến Chung Quốc...
Cô gạt một sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Trình Thực, hỏi: “Hình như hôm nay cậu rất kích động?”
Trình Thực có chút ngượng ngùng, cười, nói: “Đúng vậy, vì hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
Chần chừ hồi lâu, cô mới khẽ giọng nói: “Mình hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Vấn đề gì?”
“Chúng ta... lần đó ở Bắc Kinh... lần đầu tiên của cậu cảm giác... như thế nào?”
Cậu không hề do dự đáp: “Rất tuyệt vời.”
“Vậy sau đó, cậu có muốn lại...”
“Đương nhiên, nhưng cậu sẽ chịu chắc? Mình biết tối hôm đó, cậu hoàn toàn là do giận dỗi nên mới làm thế.”
“Vậy cậu đã làm thế nào?”
Trình Thực có chút khó xử, hỏi lại: “Tại sao cậu lại hỏi điều này?”
“Mình muốn biết thôi, cậu không thể nói sao?”
Sau một hồi im lặng, cậu đột nhiên ngồi dậy lấy ví tiền từ trong túi quần ra.
Tô Nhất nhìn cậu một cách khó hiểu, đến khi nhìn thấy bức ảnh trong ví. “Cậu lấy đâu ra bức ảnh của mình vậy?”
“Lần đầu tiên đến nhà cậu, mình đã lén lấy từ album ảnh của cậu đấy. Mỗi lần nhớ đến cậu, mình lại lôi bức ảnh này ra, đặt lên ngực, hồi tưởng lại đêm ngọt ngào đó.”
Câu trả lời của Trình Thực, khiến cho Tô Nhất không kìm được bật khóc. Trình Thực hốt hoảng hỏi: “Sao vậy?”
Tô Nhất kể lại nguyên nhân khiến cô và Chung Quốc chia tay. Trình Thực trầm ngâm giây lát rồi từ tốn nói: “Tô Nhất, cậu còn nhớ câu chuyện Ai là người chôn bạn kiếp trước không? Nếu như câu chuyện đó là thật thì mình nghĩ Chung Quốc chính là người đắp áo cho cậu ở kiếp trước. Kiếp này, tình yêu của cậu và anh ta chỉ là để báo đáp món nợ đó, duyên phận của hai người chỉ đến vậy thôi, cho nên cậu không cần vì anh ta mà đau lòng, buồn khổ nữa. Tô Nhất, cậu có tin không, mình mới chính là người đã chôn cậu ở kiếp trước, mình sẽ luôn luôn ở bên cậu.”
Đôi mắt cậu chăm chú nhìn cô tràn đầy niềm tin và sự kiên định, cuối cùng cô đã mỉm cười trong nước mắt.
Tết năm 2008, Tô Nhất chính thức thông báo với bố mẹ và bạn bè thân thiết rằng cô và Trình Thực đã là người yêu của nhau.
Ông bà Tô khỏi nói cũng biết vui đến thế nào, Hứa Tố Kiệt cũng rất mừng cho cô. “Tô Nhất, cuối cùng em cũng từ bỏ được Chung Quốc rồi. Trình Thực coi như đã chờ được mây tan để thấy trăng sáng, rất tốt, chúc tình yêu của hai người luôn ngọt ngào dào dạt, trên trời như chim liền cánh, dưới đất như cây liền cành, cùng nhau bách niên giai lão.”
Tô Nhất cười ngặt nghẽo, nói: “Chị Hứa, mấy lời này của chị thật là sến sẩm, lỗi thời quá đấy!”
“Chẳng biết làm sao, bỏ qua cho bà bầu lỗi thời này nhé.”
Tống Dĩnh cũng gửi lời chúc mừng. Tô Nhất nói: “Cảm ơn cậu, bây giờ mình rất hạnh phúc, Trình Thực thật sự rất tốt với mình.”
“Ồ, nhất định là tốt hơn cả Chung Quốc phải không?” Tống Dĩnh bất chợt hỏi.
Toàn thân Tô Nhất run lên. Tống Dĩnh cuống quýt xin lỗi vì đã lỡ lời, cô chỉ biết gượng cười. Cuộc trò chuyện kết thúc đã lâu mà bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói của Tống Dĩnh: “Tốt hơn cả Chung Quốc phải không?”
Những chuyện xưa cũ cứ tự động lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, giống như bộ phim bật ở chế độ tự động tua lại một cách rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Cô đưa tay lên vuốt mặt thật mạnh, nói đi nói lại với chính mình: “Phải chấm dứt thôi, phải chấm dứt thôi, phải chấm dứt thôi...”
Đúng vậy, tất cả đều đã trở thành quá khứ, cả Chung Quốc và cô đều đã có những lựa chọn mới. Những gì phải chấm dứt cuối cùng cũng sẽ chấm dứt, cho dù buông tay sẽ khó tránh khỏi lưu luyến và đau đớn đứt ruột đứt gan...