Cuộn giấy và xấp giấy tuyên được Tô Nhất mang về nhà coi như báu vật.
Đây là những kỉ vật duy nhất mà Chung Quốc để lại cho cô. Trước đây cô đã phá hỏng hết quà Chung Quốc tặng, đến hôm nay mới biết mình đã sai lầm, nhưng có hối hận thế nào thì cũng không kịp nữa rồi.
Cô chầm chậm mở cuộn giấy ra, chiều dài của nó gần như trải kín cả căn phòng. Cuộn giấy này còn dài hơn cả cuộn mà Chung Quốc tặng cô năm đó, trong đó rốt cuộc đã viết bao nhiêu câu “Anh yêu em”? Tô Nhất kinh ngạc ngồi đếm thật tỉ mỉ, đếm xong nước mắt liền rơi như mưa.
Không nhiều không ít, vừa tròn một ngàn ba trăm mười bốn câu. “1314” là con số cùng âm với cụm từ “một đời một kiếp”.
Nước mắt lã chã rơi xuống mặt giấy làm nhòe hai vết mực...
Khi bà Tô vào phòng, nhìn thấy con gái đầm đìa nước mắt ngồi thẫn thờ trước cuộn giấy trải dài, liền lắc đầu, thở dài liên tục.
Tô Nhất hủy bỏ hôn ước với Trình Thực, kiên quyết về nước khiến bà Tô rất không thoải mái. Ngay đến người cha chẳng bao giờ nặng lời cũng nghiêm mặt phê bình cô mấy câu: “Tô Nhất, con đã không còn là trẻ con nữa rồi. Nếu như đã tính đến cả chuyện kết hôn với Trình Thực, sao có thể nói hủy bỏ là hủy bỏ được? Có phải chuyện trẻ con chơi đồ hàng đâu.”
Cô giải thích với bố mẹ, họ nghe rồi đều lặng người, nhưng thấu hiểu lòng con gái không đồng nghĩa với việc tán thành với quyết định của cô. Bà Tô ban đầu tận tình khuyên nhủ nhưng thấy thái độ im lặng của Tô Nhất, bà liền gay gắt nói: “Con làm như vậy là sao hả? Thủ tiết vì Chung Quốc sao?”
Tô Nhất không biết mình làm thế vì mục đích gì, cô chỉ biết rằng bây giờ cô hoàn toàn không thể kết hôn với Trình Thực.
Ông Tô cũng phát biểu ý kiến một cách thận trọng: “Tô Nhất, con có thể hoài niệm Chung Quốc, mãi mãi không quên được nó, nhưng mà con không thể vì nó mà cả đời không kết hôn được. Sau này già rồi một mình con làm sao sống được chứ?”
Tô Nhất cũng thường xuyên suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình, nhưng bây giờ cô lại không muốn làm như vậy nữa. Trận động đất này đã khiến cô hiểu được sự thay đổi vô thường của đời người, đừng nói hôm nay không biết được chuyện ngày mai mà ngay đến sáng sớm ra khỏi nhà, buổi tối có thể về nhà bình yên được hay không còn khó mà đoán trước được. Cô không biết mình có thể sống đến già hay không, chỉ cần mỗi ngày đều được sống đúng với suy nghĩ của mình cũng đã đủ lắm rồi.
Hai vợ chồng nói cả nửa ngày trời vẫn không thuyết phục được cô con gái cố chấp, bà Tô bực đến mức muốn nổi xung lên, liền bị ông Tô ra hiệu ngăn lại.
Thế là mấy ngày liên tiếp, bà Tô đều im lặng không nhắc đến cái tên Chung Quốc nữa. Mãi cho đến lúc này, trông thấy Tô Nhất ngồi trước cuộn giấy, bà thật sự không nhịn được nữa mà thở dài, nói: “Sớm biết sẽ có kết quả như thế này thì ban đầu thà tiếp tục làm oan gia với nó có hơn không, cũng không đến nỗi bỏ phí tình cảm nhiều năm, cuối cùng lại chẳng được gì như thế này.”
Có thật sự lãng phí không? Đương nhiên là không rồi. Chỉ cần hai người yêu nhau thì cuộc đời đã không còn gì phải nuối tiếc. Cho nên tuổi thanh xuân đã trải qua đó không hề đáng tiếc, những tiếng cười, những giọt nước mắt, những ngọt ngào, cay đắng khổ đau đó... đều là những dòng thơ mãi mãi lấp lánh trong áng văn của tháng năm; là những chiếc lá xanh mãi mãi không rơi rụng khỏi ngọn cây thời gian; là bông hoa mãi mãi nở rộ trong vườn hoa tâm hồn.
Một tuần sau khi Tô Nhất về nước, mẹ Trình Thực gọi điện đến, nói. “Trình Thực nói nó không muốn kết hôn với cháu nữa, cho nên hôn sự bị hủy bỏ rồi. Có đúng vậy không Tô Nhất? Nếu phải thì cháu nói một tiếng với dì, dì sẽ làm chủ cho cháu.”
Cô ngập ngừng không dám trả lời, giọng nói từ đầu dây bên kia lập tức trở nên gay gắt: “Sao cháu không nói gì? Rốt cuộc là Trình Thực không cần cháu hay là cháu không cần nó nữa?”
“Dì Yến...” Cô khó nhọc thốt ra từng chữ: “Không phải cháu không cần Trình Thực, cũng không phải Trình Thực không cần cháu nữa, chỉ là chúng cháu đều cảm thấy mình không thích hợp để ở bên đối phương nữa, cho nên mới quyết định chia tay ạ.”
“Đây là quyết định của cháu hay là quyết định của nó?”
“Là quyết định chung của cả hai ạ.”
Đầu dây bên kia liền im lặng, tiếng thở dồn dập như gió thổi, đợi đến khi mẹ Trình Thực nói tiếp thì giọng điệu đã mang theo sự phẫn nộ không thể che giấu nổi: “Tô Nhất, thật ra từ trước đến giờ dì đều không thích cháu, nhưng bởi vì con trai dì thích cháu nên dì cũng cố gắng để chấp nhận cháu. Trình Thực đối với cháu như thế nào, chắc là cháu rõ hơn ai hết, đúng không? Khi nó gọi điện về nói với dì là cháu đã đồng ý kết hôn với nó, giọng nói vui mừng, hưng phấn biết bao. Bây giờ đã về nước rồi lại đột nhiên đổi giọng nói với cả nhà là nó không muốn kết hôn với cháu nữa. Mặc dù nó kiên quyết nói đây là quyết định của nó nhưng dì biết tuyệt đối không thể nào. Nếu cháu đã đồng ý với nó rồi, tại sao lại không giữ lời, như vậy có khác gì đùa giỡn với nó đâu. Cháu không thấy mình quá đáng sao?”
“Dì Yến, ban đầu cháu cũng không biết được sự tình lại như vậy. Cháu...”
Tô Nhất không biết phải giải thích thế nào, câu chuyện thật sự quá phức tạp, không phải một cuộc điện thoại dăm ba câu mà có thể nói rõ hết được.
Bà Tô đứng bên cạnh liền vội vàng đỡ lấy điện thoại, nói đỡ cho Tô Nhất. Còn cô thì chạy về phòng khóc nức nở. Không lâu sau, Trình Thực gọi điện đến xin lỗi, Tô Nhất thật sự cảm thấy hổ thẹn nếu nhận lời xin lỗi đó, nói rằng thà Trình Thực mắng cô một trận thậm tệ còn hơn. Nghe xong, Trình Thực chỉ cười, hỏi: “Bây giờ em thế nào? Vẫn ổn chứ? Đã có kế hoạch đến thành phố nào làm việc chưa?”
Tống Dĩnh đã rủ cô đến Trùng Khánh, Hứa Tố Kiệt thì muốn cô đến NamXương, Lưu Sướng thì lại muốn cô đến Quảng Châu, mặc dù cô ấy vẫn chưa về nước. Tô Nhất rất cảm kích trước sự nhiệt tình giúp đỡ của họ, sau khi suy xét nghiêm túc, cô quyết định sẽ đi Trùng Khánh. Cô không muốn ở xa nhà quá.
Trình Thực ủng hộ quyết định của cô, nói rằng mình sẽ đến Thành Đô mở rộng chi nhánh của công ty, nếu có thời gian rảnh sẽ đến thăm cô.
“Khi nào thì em đi Trùng Khánh?” Trình Thực hỏi.
“Tháng sau, em định đi Bắc Kinh trước đã.”
“Em đi Bắc Kinh xem Olympic à?”
“Ừm, em đã tìm mua vé xem lễ khai mạc rồi. Nếu mua được vé, em sẽ đến sân vận động Tổ Chim xem lễ khai mạc Olympic Bắc Kinh. Cho dù không mua được vé em cũng sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, dù chỉ đứng trước cửa sân vận động thôi cũng được.”
Bắc Kinh đã từng là mộng ước đẹp đẽ của cô và Chung Quốc. Hôn lễ Olympic 2008 mà năm đó bọn họ hào hứng cùng vạch kế hoạch đã không thể nào thực hiện được nữa. Nhưng cô nhất định phải thực hiện tâm nguyện của cậu, đến Bắc Kinh xem Thế vận hội. Đây không chỉ là tâm nguyện của cậu mà cũng là hẹn ước chung của hai người, dù cho cậu đã không còn nữa, cô cũng phải giữ lời hẹn cũ.
Chiều hôm đó, một gói hàng được đưa đến nhà họ Tô. Là một chiếc đồng hồ mà Tô Nhất đã đặt làm ở Thành Đô sau khi về nước. Cô đã đến tiệm đồng hồ lần trước và đặt làm một chiếc đồng hồ đeo tay có ảnh nền là hình chụp hai người trên cầu An Lan. Từ nay về sau, chiếc đồng hồ này sẽ là đồ vật yêu quý nhất mà cô không bao giờ dễ dàng tùy tiện tháo ra.
Chung Quốc, trong biển người mênh mông này, em đã từng gặp gỡ anh; trong biển người mênh mông này, em cuối cùng đã để mất anh. Mặc dù anh đã âm thầm rời khỏi thế giới này, nhưng tất cả thời gian còn lại trong cuộc đời em, từng giây từng phút đều có anh.
Thời gian mãi mãi không dừng lại, tình yêu và hoài niệm cũng mãi mãi không dừng lại.
Tình yêu đầu thời thanh xuân đó, mặc dù đã an giấc ngàn thu trong đáy biển thời gian, nhưng sẽ mãi mãi không mục nát mà dần hóa thành những dải san hô đẹp đẽ nhất.