Tương Tư Tử Hoa


Tác giả có lời than thở:Các web à, muốn truyện đi muôn nơi muôn ngã thì cứ thong thả, cứ tự nhiên, tôi rất vui vì có người đọc truyện của mình và không có ý kiến gì về việc này.

Nhưng có thể đừng sai được không? Đây là tác phẩm tâm huyết của tui đó! Làm vậy tui đau lòng lắm a......!T-T Nếu bạn đọc được những dòng này, nghĩa là đây đã là bản cũ của Tương Tư Tử Hoa rồi.

Từ giờ tôi cũng chỉ đăng ở wattpad mà thôi, nè nè bản chính thức nè, đọc không mất đồng nào đâu nên mọi người yên tâm: https://.wattpad.com/story/342437011-t%C6%B0%C6%A1ng-t%C6%B0-t%E1%BB%AD-hoaCòn đây là chút trích đoạn của TTTH bản mới (Để đủ chữ đăng chương thì có)-----Thần, được dân chúng cung kính dành ra một ngày trong năm để thờ phượng.

Mỗi vị thần lại có lý do thờ phượng khác nhau, có thần ban phước giúp dân, có thần từng sống lập công mà được tưởng nhớ,...dần dần thành tục.


Đôi khi dân chúng chẳng còn nhớ vị thần ban đầu mà họ thờ nữa.-----Y chém đứt xích dưới chân, nhưng ngay vết cắt chúng lại phân tách ra tấn công y.

Y biết quang kiếm trên tay đến một lúc nào đó sẽ hết tác dụng nên buộc phải đẩy nhanh tiến độ, chủ động tấn công.

Trong đêm tối tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt, ánh chớp cứ chốc chốc lại nháy lên, y chém đứt hết những sợi xung quanh, còn một cái nữa, y vung tay chém xuống nhưng đột nhiên quang kiếm mờ nhạt rồi biến mất.

Không kịp rồi, y chỉ đem có một vài cái.Sợi xích kia chiếm lấy cơ hội, bám chặt lấy cổ chân y, lại ngoáy thêm vào vết thương cũ, kéo y cùng mặt đất rớt xuống hố sâu thăm thẳm.Sự việc xảy ra rất nhanh.


Tay y chơi vơi, thoáng chốc thấy bản thân rơi xuống, rời xa ánh sáng bầu trời.Một bàn tay nhanh như cắt chụp lấy tay Hoa Yết, giữ y lại nơi lưng chừng miệng hố.Y nhìn lên, là gương mặt một nam tử.

Mắt đối mắt, mặt đối mặt, hơi thở y chợt ngắt ngang.-----Một hồi sau bỗng có người đi đến, y không lo lắng quay mặt lại nhìn, là kẻ đeo mạng che mặt kia, hắn cũng ngồi xuống ở mỏm đá bên cạnh, thả chân xuống im lặng nhìn dòng nước.Hoa Yết vốn không để ý gì đến hắn, dù gì hắn cũng không thấy cả giày đã cởi khỏi chân của y, không tung nước nữa đi ngắm trăng ngắm thác chảy.

Kẻ kia sau một lúc bất động thì nâng tay lên, từ từ, một con đom đóm nhỏ bay đến vòng quanh tay hắn.

Một con nữa, một con nữa, một con nữa rồi một đàn nữa, lấp lánh khắp không gian.Phút chốc xung quanh Hoa Yết và kẻ kia toàn là những đốm sáng ẩn hiện liên tục, y trong lòng oa một tiếng, có cả những con đom đóm bay xuyên qua cả người y, chốc chốc xà xuống mặt nước có ánh trăng sáng, chốc chốc lại đậu lên người kẻ kia một thân hắc y.-----Hoa Yết cảm thấy vô cùng thảnh thơi, khoanh chân ngồi thiền trên mỏm đá, tất cả những thứ xung quanh đều vứt ra khỏi đầu.

Như thế có thể duy trì trạng thái ẩn thân này vô thời lượng, y cũng không phải sợ bị coi là nhát cáy, sau cùng kiểu gì cũng phải đấu một trận mà.Tuy nhiên Hoa Yết không biết, trong khi y đang toàn tâm toàn ý thanh tĩnh cho qua thời gian, kẻ đeo mạng che mặt quay đầu sang nhìn y, từ đầu tới cuối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận