__________________ ..:: Chương 7 ::..
Lập chí muôn năm, lửa lòng đã tắt
Nhạc Phi sau ba năm thủ hiếu đã trở về kinh thành, nhưng bóng người xưa giờ đã biền biệt nơi nao, chỉ còn lại chiếc cầu nhỏ bằng đá xanh ven hồ là minh chứng ối tình khắc cốt ghi tâm của họ.
Bên hồ, bốn chữ "Dao Cầm chi mộ" hệt như một lưỡi kiếm sắc bén đâm nhói vào đôi mắt của y. Người ta nói đàn ông đau lòng thường không dễ rơi lệ, thật ra chỉ là vì chưa chạm đến mức thương tâm của họ mà thôi.
Tạo hóa trêu đùa, ly biệt nay đã trở thành vĩnh biệt.
"Công tử, đây là vật mà Dao Cầm cô nương nhờ ta giao lại cho ngài." Ven hồ bất chợt xuất hiện một người phụ nữ, giọng nói khàn đục, đầu phủ khăn lụa, trên tay đang cầm một hộp gấm tinh xảo.
Lúc Nhạc Phi mở hộp gấm ra, ngón tay của y run lên nhè nhẹ, phải mất một lúc lâu y mới lấy ra được vật ở bên trong. Đó là một chồng thư thăm hỏi được xếp đặt gọn gàng cùng hơn một ngàn đồng tiền mang theo nỗi tương tư khắc cốt.
"Đa tạ cô nương, chẳng hay Dao muội có lời nào nhờ cô chuyển cho ta không?"
"Dao Cầm cô nương bảo rằng, cô ấy không hối hận và cũng không oán trách." Người phụ nữ thở dài: "Cô ấy muốn ngài hãy quên cô ấy đi."
Vì sao không có ánh mặt trời chói chang mà nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống? Bước chân Nhạc Phi lảo đảo hệt như trong chớp mắt chợt già đi mười tuổi. Y ngước nhìn ngôi mộ thật lâu vẫn không nỡ rời đi.
Đợi cho bóng lưng Nhạc Phi khuất hẳn rồi, người phụ nữ kia mới vén tấm lụa mỏng lên.
Dưới lớp lụa che là một gương mặt vằn vện những vết sẹo đao, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn năm xưa đã không còn tồn tại nữa, chỉ trừ vóc dáng yểu điệu kia là còn thấp thoáng trông ra được hình bóng của người con gái đã từng một thời yêu kiều xinh đẹp.
Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, chỉ có dùng cách này muội mới có thể thoát khỏi số phận bị đưa vào phủ của Cửu hoàng tử.
Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, mặc dù không thể bầu bạn ở bên cạnh huynh nhưng muội vẫn hy vọng lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của huynh.
Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, huynh còn có tương lai rạng rỡ, huynh sẽ lập nên những chiến công hiển hách, huynh sẽ thống lãnh đội quân Nhạc gia vang danh thiên hạ, khiến cho kẻ thù mỗi lần nghe oai đều phải khiếp vía. Muội không thể để cho thân phận của muội liên lụy đến huynh được.
Cuộc đời này mãi mãi không gặp lại nhau, hãy cứ như vậy cho đoạn tình này trở thành hồi ức trong lòng đôi ta.
Nhiều năm về sau, Nhạc Phi đã hạ bút viết ra bài từ "Tiểu Trùng Sơn":
Đêm qua dế thu không ngừng râm ran,
Tỉnh mộng nơi dặm ngàn, trời đã chuyển canh ba.
Thức dậy quanh quẩn mỗi mình ta,
Đêm lặng im, ngoài hiên ánh trăng ngà vằng vặc.
Vì công danh, mái đầu nay đã bạc.
Nơi thôn xưa trúc, tùng rậm rạp ngăn lối về.
Gởi Dao Cầm bao nhiêu tâm sự chốn sơn khê,
Tri âm vắng, đàn đứt dây biết còn ai nghe nữa?
Truyền rằng, Nhạc Phi từ đó trở đi đã bộc lộ nỗi niềm thương nhớ Trung Nguyên, lo lắng cho quốc gia đại sự cũng như luôn trăn trở về việc đoạt lại những vùng đất bị mất, tâm sự u uất đó không một ai lý giải được. Tuy rằng mối tình kia đã thật sự chôn sâu vào dĩ vãng nhưng tại thời điểm đó, y đã cảm thấy tuyệt vọng và chán ngán tất cả mọi chuyện khác rồi...
HẾT