Tương Tư

Cuối cùng vẫn là anh chủ động đi tới chỗ
cô, vẫn như cũ là một thân màu đen trang nghiêm kia, ánh đèn đường in
trên đôi mắt anh, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, ánh sáng thưa thớt
cũng không rõ ràng.

Hứa Niệm đứng tại chỗ chờ anh.

Đường Trọng Kiêu đi qua lại không nói gì, vươn hai tay ra kéo cô vào trong lòng, cằm vùi vào giữa mái tóc của cô, khi mở miệng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Lại không nhận điện thoại, không biết anh sẽ lo lắng sao?”

“Em…”

Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, đưa tay sờ sờ hai má cô sớm đã bị đông lạnh đến mức đỏ lên, nói: “Lạnh không?”

Hứa Niệm lắc đầu, nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh: “… Anh không phải có chuyện muốn nói với em?”

Ngón tay anh chạm một bên má cô, sau một lúc lâu, nhưng chỉ cười: “Không có việc gì, chỉ là nhớ em, tới thăm em một chút.”

Hứa Niệm nghi ngờ nhìn anh, nhưng cho tới bây giờ bên ngoài người này đều khiến người ta nhìn không thấu. Cô do
dự muốn nói những lời này cho anh biết, suy nghĩ một lát, cô nói: “Tống
An Bình cho em một thứ.”

Kỳ thật cô tin chắc đối phương cái gì
cũng biết, Đường Trọng Kiêu từng tiếp xúc với Tống An Bình, lấy tính
tình của anh sẽ không phớt lờ như vậy. Quả nhiên trên mặt anh vẫn như
trước không nhiều phản ứng thừa, im lặng chờ cô nói tiếp.

“Em sẽ giao nó cho Lục gia.” Nguyễn Tố
Trân là mẹ của Lục Sơn, tất cả đều nên để bà đưa ra quyết định, dù sao ở giữa còn có Cầu Cầu.

Đường Trọng Kiêu gật gật đầu, như hoàn toàn không bất ngờ, chỉ trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Phản ứng này của anh, Hứa Niệm ngược lại
không biết nên nói gì, đêm nay anh có chút không bình thường. Từ đầu đến cuối Đường Trọng Kiêu đều không phát biểu bất cứ quan điểm nào về
chuyện này, như thật sự chỉ là đến gặp cô, dịu dàng xoa nhẹ mái tóc dài
của cô, ánh mắt ra hiệu cho cô: “Vào đi thôi, trời rất lạnh.”

Cô đứng tại chỗ không biết làm thế nào,
một bước này một khi bước ra, ngày mai hai người có lẽ chính là một cảnh tượng khác. Nhưng anh không ngăn cản cô, ngay cả một câu dư thừa cũng
không có…

Đường Trọng Kiêu nhìn cô đứng ở đó không
nhúc nhích, bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái bên môi cô, nhẹ giọng nở nụ
cười: “Làm sao, luyến tiếc anh?”

Trên mặt anh lại lộ ra nụ cười lưu manh
đó, Hứa Niệm mới vừa rồi còn bất an liền lập tức biến mất hết, nhịn
không được trợn trắng mắt, cũng không quay đầu lại đi tới cửa: “Anh về
sớm một chút đi.”

Cô quay lưng lại vẫy tay với anh, rốt
cuộc cũng không nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh lúc này, sự cô đơn chợt
lóe lên kia trong giây lát lướt qua, theo gió đêm không biết thổi tới
góc nào.

Đường Trọng Kiêu đứng yên tại chỗ thật
lâu, cho đến khi bóng dáng của Hứa Niệm hoàn toàn biến mất, lúc này mới
xoay người lên xe. Chú Hoa từ kính chiếu hậu nhìn anh, chờ cho sắc mặt
anh tốt lên một ít mới thấp giọng hỏi: “Thật sự không ngăn cản? Chuyện
này mà làm ầm ĩ lên thì ngay cả tiên sinh cũng…”

Đường Trọng Kiêu khoát tay: “Đi về trước.”

Chú Hoa thở dài, từ trước đến giờ ông đều rất ít khi lắm miệng, lúc này cũng không nhịn được muốn nói: “Nào có
đơn giản như vậy, phu nhân bên kia cũng tuyệt đối không cho phép loại
chuyện này phát sinh, ngược lại Hứa tiểu thư sẽ không an toàn.”

Đường Trọng Kiêu gật đầu: “Tôi biết, cho nên mới muốn để cô ấy đi.”

Chú Hoa có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc trong mắt người kia, quả nhiên là ý tứ cam lòng để cho người kia đi?
Trước đến giờ ông đều biết Đường Trọng Kiêu luôn chịu khổ vì yêu, giờ
phút này xem ra, như trước cảm giác cuộc tình này không đáng, có lẽ đến
cuối cùng cũng không thể có được kết quả tốt đẹp.

Khổ như thế nào chứ?

***

Giao thừa ngày đó Lục gia coi như náo
nhiệt, má Lưu chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn tất cả đều là món anh em Lục
Chu thích ăn, người một nhà dường như thật lâu không cùng nhau ngồi
chung đón năm mới, giữa bữa tiệc đều nói nói cười cười, bình thường
nhiều buồn phiền, lúc này nửa chữ cũng không nhắc tới.

Lục Chu nâng chén rượu lên kính Hứa Niệm, ngoài cửa sổ còn vang tiếng pháo, âm thanh của cậu liền có vẻ đặc biệt
trầm thấp: “Chúc chị hạnh phúc.”

Thiên ngôn vạn ngữ đều đánh không lại một câu này, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt cô, ngửa đầu uống hơn
nửa cốc trước tiên.

Lục Từ ở bên cạnh chỉ thở dài một tiếng, trong cảm tình luôn không thiếu nam nữ si tình, chỉ tiếc Lục Chu đã chậm chân.

Nguyễn Tố Trân vì hợp với tình hình, hôm
nay cũng phá lệ uống nửa ly rượu đỏ, lúc này nhấp miệng, ngược lại thản
nhiên nhìn Lục Chu liếc mắt nhìn: “Không biết lớn nhỏ, ngay cả chị dâu
cũng không gọi, càng lớn càng không hiểu khuôn phép.”

Trong lời này ám chỉ cùng uy nghiêm tất
cả người có mặt đều nghe hiểu, Lục Chu chỉ im lìm ăn không trả lời, trên mặt có chút khó chịu.

Hứa Niệm không hề gì nở nụ cười: “Không có việc gì, chỉ là xưng hô mà thôi.”

“Vậy cũng không thể quen.” Nguyễn Tố Trân oán trách mắt nhìn con trai, lại quay đầu nói với cô, “Mẹ cũng nên mời
con một ly. Tiểu Niệm, cám ơn những gì con làm cho chúng ta… Con ngàn
vạn đừng hận mẹ.”

Lời này vừa nói ra tất cả người trên bàn
đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Tố Trân, bà vài năm nay tinh thần
suy kém, hiếm khi tham gia vào chuyện trong nhà, lúc này nói trắng ra
như vậy, thật sự có chút ngoài dự liệu của mọi người.

Hứa Niệm cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, vẫn là nâng lên chạm cùng bà: “Mẹ cơ thể không tốt, uống ít chút.”

Muốn nói đến giờ phút này đáy lòng nửa
điểm không lưu tâm đều là giả, nhưng cô đã vì tất cả người nhà Lục hao
phí quá nhiều thời gian, trước mắt không muốn hận nữa, thầm nghĩ vì bản
thân mình làm chút chuyện.

Nói đến cùng thua thiệt cũng chỉ có chính mình.

Sau bữa cơm người một nhà cùng đợi xem
chương trình xuân cuối năm, Lục Từ đêm nay vốn có mấy chương trình mời,
nhưng cuối cùng tất cả đều khéo léo từ chối, trong lòng cô rõ đây có lẽ
là tết xuân cuối cùng cả nhà cùng nhau trải qua, từ đầu đến cuối đều
dính lấy Hứa Niệm.

Nhưng Hứa Niệm lại không yên lòng, liên tiếp cúi đầu xem di động.

Trên di động tin nhắn chúc tết không ít,
nhưng vẫn thiếu một người, từ sau ngày đó Đường Trọng Kiêu không liên
lạc với cô, không biết khi trở về cơ thể có xảy ra vấn đề…

“Chị chủ động gọi cho anh ấy đi.” Lục Từ
cắn hạt dưa, lặng lẽ giảm thấp âm thanh xuống nói bên tai cô, “Đôi khi
đàn ông cũng cần dỗ dành nha.”

Hứa Niệm có chút ngoài ý muốn, cho dù bởi vì quan hệ của Đường Mạc Ninh Lục Từ dường như cũng không ghét người
đàn ông kia, cô suy nghĩ một lát chỉ gửi một tin nhắn chúc tết tới, chứa một chút thăm dò ở trong đó.

Nhưng cho đến tận rạng sáng, trong TV đã
bắt đầu đếm ngược, ngoài cửa sổ tiếng pháo càng ngày càng đậm, di động
của cô lại trước sau đều im lặng.

Nguyễn Tố Trân bắt đầu phát hồng bao cho
mấy người, cho dù đến tuổi nào thì truyền thống cũng không thể thiếu, cô đành phải buông điện thoại xuống, đứng dậy đến nhận.

***

Mãi đến đầu năm, Hứa Niệm vẫn không liên
lạc được với Đường Trọng Kiêu, sau này từ Thẩm Lương Thần mới mơ hồ biết được anh về Đường gia, nhưng cũng không có tin tức gì hơn, Thẩm Lương
Thần cũng thay đổi bộ dạng bát quái ngày trước, lần này im miệng không
nói, cái gì cũng không nói nhiều.

Đảo mắt đến ngày Tống An Bình phải đi, Hứa Niệm vẫn không liên lạc được với người kia như trước.

“Dù sao cách cũng không xa, em có thể đợi anh ta trở về lại tìm, bên kia anh đã cùng người ta nói cũng ổn rồi,
không thể đợi nữa.” Tống An Bình liên tiếp thúc giục cô.

Hứa Niệm không nghĩ tới biểu hiện của
mình rõ rệt như vậy, lúng túng ho một tiếng: “Không phải, em chính là…
muốn cùng anh ấy nói lời từ biệt mà thôi.”

Tống An Bình một bộ vẻ mặt “Em lừa quỷ
sao”, nhưng vẫn phối hợp gật đầu: “Được, nhưng bây giờ không còn thời
gian, cũng không phải sau này không gặp được.”

Lời này làm cho cô hơi ngừng lại, ngực
lại có chút rầu rĩ đau đớn, nhưng vẫn lên lầu thu thập mấy thứ hành lý
đơn giản, đây là chuyện cô vẫn muốn đi làm, hiện tại rốt cuộc chỉ thiếu
chút nữa, bất luận thế nào cũng muốn kiên trì đi tiếp.

Đêm qua cô đã đem những tư liệu kia giao
cho Nguyễn Tố Trân, quả nhiên đối phương không lập tức đưa ra quyết định cuối cùng, chuyện này liên lụy quá nhiều, nay còn ảnh hưởng tới cả đứa
bé.

Đối với sự trưởng thành của một đứa trẻ
người mẹ có bao nhiêu phần quan trọng không cần nói cũng biết, nếu liều
mạng khởi tố Đường Mạc Ninh, chuyện này đối với cuộc sống của Cầu Cầu về sau sẽ có ảnh hưởng cực lớn, mẹ của mình tự tay giết chết ba, chờ đến
khi bé hiểu chuyện phải đối mặt … Quả thực ngẫm lại cũng không đành
lòng.

Hứa Niệm theo Tống An Bình đến sân bay,
người này có phần quá nhiệt tình, không chỉ giúp cô liên lạc với người ở bản địa, còn muốn đích thân đưa cô tới.

“Anh đưa địa chỉ cho em là được, đừng chậm trễ công tác của anh.”

Tống An Bình lại một chút cũng không có
để ý, cười cười nói: “Hai chúng ta còn khách khí sao, điều kiện bên kia
không tốt, đi xem cùng em trước. Nếu không quen, đến lúc đó lại trở về.”

Hứa Niệm quả thực dở khóc dở cười: “Đây là đi làm tình nguyện viên, chứ không phải đi hưởng thụ.”

Tống An Bình liền không nói gì nữa, nhưng Hứa Niệm vẫn cảm giác là lạ chỗ nào đó, nhưng cô thật sự nghĩ không ra, chỉ có thể an ủi mình đừng quá mẫn cảm.

***

Tống An Bình giúp cô liên hệ là một thị
trấn nhỏ ở Tây Nam, đường núi khó đi, khi đi phải mất vài giờ. Đợi đến
khi tối, chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đèn đường mờ vàng, hiển nhiên
người sống ở đây không nhiều lắm, hương vị tiêu điều hoàn toàn tương
phản với thành phố.

Tống An Bình nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với nơi này có chút không thích ứng: “Hoàn cảnh có thể có chút quá…”

Hứa Niệm lại không quan trọng, cô đến đây cảm giác tâm tình thoải mái không ít, kéo vali hành lý của mình chủ
động đi về phía trước: “Không sao, so với suy nghĩ của em đã tốt hơn rất nhiều.”

Đích xác tốt hơn rất nhiều so với suy
nghĩ của cô, người phụ trách vệ sinh trên sở thế nhưng muộn như vậy còn
đang đợi cô, dọc đường nhiệt tình dẫn đường, còn chuẩn bị đưa cô đến
khách sạn dùng cơm.

Hứa Niệm vội vàng từ chối: “Không cần
khách khí như thế, tôi ăn chút mì tôm là được rồi.” Đã trễ thế này, làm
phiền người ta làm cô thật sự cảm thấy áy náy.

Người phụ trách kia người đã trung niên,
lại gầy teo, từ đầu đến cuối đều cười: “Bác sĩ Hứa cô trăm ngàn lần đừng khách khí, trước đó đến rất nhiều người đều chịu không nổi khổ sở chỗ
chúng tôi, nói là đưa cô đến tiệm ăn, kỳ thật cũng không có gì ngon
chiêu đãi, cũng là tôi chứa tư tâm muốn giữ cô lại…”

Nghe ông nói như vậy Hứa Niệm càng không
đành lòng, liên tục xua tay từ chối, tìm lấy cớ an ủi đối phương: “Tôi
là thật sự quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, mặt khác ông đừng lo lắng, so với ông nghĩ tôi có thể chịu được cực khổ.”

Người nọ có chút ngoài ý muốn, có lẽ cảm
thấy cô từ một thành phố lớn đến, đối với nơi này về cơ bản vẫn có thái
độ hoài nghi. Hứa Niệm ngược lại không giải thích nhiều, nói hay không
bằng hành động, vẫn là thực tế làm được mới là quan trọng nhất.

Người phụ trách kia cũng không kiên trì nữa, nói cho cô biết những việc dùng nước dùng điện trong phòng, lúc này mới rời đi.

Tống An Bình nhịn không được thở dài: “Aizz, muốn anh một ngày cũng ở không nổi.”

“Anh là phóng viên, phải tiếp xúc nhiều với tầng thấp nhất của xã hội mới phải.”

“Anh là lãnh đạo.” Tống An Bình sửa đúng cô.

Hứa Niệm thè lưỡi, đem hành lý cất xong,
nhưng ánh mắt vẫn thường liếc qua di động kia. Tống An Bình nhìn ra, hơi hơi ho khan một tiếng đứng lên: “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh về
phòng đây.”

Chờ anh ta rời đi, Hứa Niệm lúc này mới
tâm sự nặng nề ngồi xuống, thì ra có người từ lúc cô còn chưa biết đã vô thanh vô tức tiến vào đáy lòng, hơn nữa trọng lượng nặng như vậy.

Cô hôm nay một đường an tĩnh đều suy nghĩ về Đường Trọng Kiêu, dường như là vô thức, vài lần muốn khắc chế, cuối
cùng cũng bất tri bất giác rơi vào.

Mùa đông ở nơi này so với Thanh Châu còn
lạnh hơn, ngọn núi hơi ẩm ướt, cửa sổ rõ ràng đã đóng kín nhưng vẫn như
cũ có gió thổi vào, cô nấu mì tôm cho mình, do dự vẫn là cầm di động bấm số kia, thậm chí cũng không ôm kỳ vọng gì, nhưng bất ngờ, lần này thế
nhưng lại thông!

Tim cô đập loạn, quá trình chờ đợi kết
nối dường như đặc biệt dài lâu, nhưng bên kia rất nhanh truyền đến … Lại là tiếng của một phụ nữ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui