Bục chữ T hoa lệ lộng lẫy.
Từng chùm ánh sáng loang loáng trên dáng hình những người mẫu, tâm điểm của sự chú ý là những bộ quần áo trên cơ thể người mẫu. Hai bên thính phòng vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt! Đây là loạt thiết kế của Sâm Minh Mỹ, những tác phẩm quả thực mang đầy tính sáng tạo tưởng tượng đột phá, đầy sự bất ngờ! Cho dù trong ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhận ra sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt các giám khảo, mà người xem cũng hoàn toàn kích động!
Tiếng vỗ tay vang vọng như dời núi lấp biển! Tiếng vỗ tay ấy cùng với sự kích động tựa như thủy triều ào tới cuồn cuộn!
Hào quang chiếu sáng trên bục chữ T, sự sôi sục của hiện trường, tất cả càng làm tăng thêm sự yên tĩnh, u ám ở hành lang đợi lên sân khấu. Đám người mẫu và Diệp Anh đang đợi màn trình diễn của Sâm Minh Mỹ kết thúc. Những nhân viên công vụ của cuộc thi nhìn thấy họ thì tựa như nhìn thấy quỉ, mắt mở to, khiếp sợ và hoảng hốt.
Trong bóng tối, một bóng hình tiến lại gần Diệp Anh, ngập tràn sự lạnh lẽo, âm u:
“Bảo bối, tâm tình hiện giờ thế nào?”
Lùi nửa bước, như thể bị rắn liếm láp qua, Diệp Anh lạnh lùng ghê tởm nhìn qua. Trong bóng tối, ánh mắt Thái Na âm trầm, tràn ngập ác ý, tựa như muốn từ tốn liếm láp từng tấc từng phần cơ thể cô.
“Cút ngay!” Diệp Anh lạnh lùng nói. Nhếch miệng cười, Thái Na giơ tay, chầm chậm tiến sâu vào bóng tối, âm trầm nói: “Ok, bảo bối, cô bảo tôi cút, tôi sẽ cút, chỉ là cô ngàn vạn lần đừng hối hận.”
Tạ Phố đẩy xe lăn của Việt Tuyên từ phòng nghỉ VIP ra ngoài nên Việt Tuyên có thể nhìn thấy cảnh này. Anh thấy Thái Na tựa như ác quỉ biến mất trong bóng tối, thấy ánh mắt Diệp Anh nhìn về phía anh. Việt Tuyên tùy ý để Tạ Phổ đẩy xe lăn, chầm chậm qua lối đợi của sân khấu, qua đám người mẫu, qua Diệp Anh. Trước khi đi qua Diệp Anh, Việt Tuyên thậm chí rất khách sáo gật đầu chào hỏi cô.
Sau đó.
Tạ Phố tiếp tục đẩy Việt Tuyên đến khu vực phía sau bục chữ T.
Cả khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm!
Không khí của cuộc thi bị đẩy đến cao trào!
Khán giả kích động đứng dậy, tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi vang lên như khiến cả trần nhà cũng rung lên.
“Quá xuất sắc! Quá xuất sắc!” Cũng kích động đứng dậy như mọi người, trong tiếng ồn ào náo động, Phan Đình Đình hưng phấn nói với người bên cạnh! Lúc này Phan Đình Đình cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ năng lực của Sâm Minh Mỹ, bất luận là Sâm Minh Mỹ có thể vượt qua Diệp Anh hay không, chí ít loạt thiết kế này cũng đã chứng minh năng lực của Sâm Minh Mỹ!
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trên bục chữ T hào quang chói lọi, bị đám người mẫu vây quanh, Sâm Minh Mỹ mặc một chiếc váy dài đuôi cá màu cam, lộng lẫy xinh đẹp bước lên! Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay như sấm dậy! Đón nhận đóa hoa tươi từ khán giả, Sâm Minh Mỹ mỉm cười sáng lạn, nét mặt tỏa sáng, cô cầm hoa tươi, tay đặt giữa ngực, trong tiếng vang ủng hộ, cô lần lượt cúi đầu chào ban giám khảo và khán giả!
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!”
Nhận chiếc microphone từ người dẫn chương trình, Sâm Minh Mỹ khó nén sự kích động trong lòng, hai mắt tuôn lệ, cảm động nói với các khách mời:
“Xin cho phép tôi được làm điều này. Ở đây có hai người bạn vẫn luôn giúp đỡ tôi, ủng hộ tôi, khiến tôi có thể kiên trì tiếp tục con đường thiết kế, xin để họ cùng tôi cảm nhận tiếng vỗ tay của mọi người!”
Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.
Sâm Minh Mỹ đi về phía khu vực bên cạnh bục chữ T, cô đẩy chiếc xe lăn, dưới ánh sáng lung linh, người thanh niên trong chiếc xe lăn đẹp trai thanh nhã, ánh mắt anh an tĩnh, giống như biển hoa tường vi nở bừng dưới trời sao, ánh sáng ấy nhàn nhạt, lững lờ trong hương hoa, phảng phất thanh đạm.
Giây phút ấy.
Tiếng hô hấp trong khán phòng như ngưng đọng.
Việt Tuyên.
Lối chờ lên sân khấu tối mờ.
Nhìn Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ trên bục chữ T lộng lẫy lấp lánh, khuôn mặt Diệp Anh không có biểu hiện gì. Bên kia là tiếng vỗ tay ầm ầm, ngọn đèn quá sáng, thậm chí có chút tức mắc, cô hơi nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh bức họa kia, dưới đình nghỉ mát xinh đẹp tràn ngập tường vi trắng, những bông tường vi trắng nở rộ bên ngoài cửa sổ, cô gái nhỏ lấy cành cây vẽ lại một đóa tường vi trên mặt đất.
Ha ha. Lặng lẽ nhếch môi. Trong ánh sáng rực của bục chữ T, Diệp Anh nhìn thấy Sâm Minh Mỹ yêu kiều ngồi xổm trước xe lăn của Việt Tuyên, chiếc váy dài đuôi cá uốn lượn sau người, đưa bó hồng trắng cho Việt Tuyên, Sâm minh Mỹ ngấn lệ, giọng nói vọng vào chiếc micro đầy run rẩy:
“Tuyên, xin hãy nhận lời cảm ơn của em.”
“Shit!”
George bên dưới hậu đài giễu cợt:
“Cảm ơn mà tặng hồng trắng? Chọn sai hoa rồi!”
Trên bục chữ T ngập tràn ánh sáng, Việt Tuyên ngồi trong xe lăn, đón nhận đóa hồng trắng, Sâm Minh Mỹ hạnh phúc đến mức gần như bật khóc trong tiếng hoan hô của đám đông. Sau khi lấy khăn tay chấm nước mắt nơi khóe mắt, Sâm Minh Mỹ đứng dậy, cầm microphone, nhìn xuống phía dưới đài:
“Còn một người bạn nữa, tôi cũng thật sự cảm kích vô cùng.” Một chùm sáng khác dừng lại ở vị trí của hàng ghế đầu tiên. Việt Xán vốn lặng lẽ bên cạnh Phan Đình Đình bỗng chốc bị chùm sáng chiếu tới. Dáng người thẳng tắp, cao lớn, ngũ quan rõ nét, Việt Xán trong ánh sáng càng tỏa ra hơi thở cuồng dã, khiến các khách mời nữ tim đập thình thịch.
“Xán!” Trên bục chữ T, bên trái là Việt Tuyên ngồi trên chiếc xe lăn, Sâm Minh Mỹ mỉm cười, thâm tình nhìn về phía Việt Xán, chìa tay phải hướng về phía anh, đợi anh đi tới nắm lấy tay cô!
Trong bóng tối của hành lang.
Khuôn mặt Diệp Anh không thay đổi nhìn tình cảnh lãng mạn trước mắt.
Phát hiện mình đã trở thành tâm điểm chú ý của hiện trường, Việt Xán nhíu mày, như cười như không nhìn về phía Sâm Minh Mỹ. Sâm Minh Mỹ vẫn đưa tay về phía Việt Xán, nhưng Việt Xán vẫn không động đậy.
“Hừ.” Phan Đình Đình hừ một tiếng, đắc ý ngồi xích lại gần Việt Xán hơn, gương mặt quyến rũ dựa vào bờ vai Việt Xán. Hành động này khiến đám phóng viên nhất thời kích động, ánh sáng loang loáng chớp lên cùng những tiếng “tách tách tách” liên tiếp! Thấy tư thế nhàn rỗi của Việt Xáns không hề phối hợp với mình, Sâm Minh Mỹ có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười, lui lại vài bước trở lại bên cạnh Việt Tuyên, cầm microphone, tha thiết nói:
“Xán, cảm ơn anh, trong cuộc đời của em…”
Tại lối đợi lên sân khấu.
Ánh sáng trên bục chữ T khiến khu vực hậu trường càng trở nên u ám. George và đám người mẫu có chút mất kiên nhẫn, Diệp Anh hờ hững nhìn Việt Tuyên trong chùm ánh sáng trên bục chữ T không xa. Khuôn mặt trắng thanh nhã, Việt Tuyên ngồi trong chiếc xe lăn tựa như chẳng hề nhiễm bụi trần gian, cho dù vị hôn thê trước kia – Sâm Minh Mỹ đang bày tỏ tình cảm sâu đậm với người con trai khác, ngay cả bên dưới là vị hôn thê hiện tại sắp lên sàn diễn, anh cũng vẫn điềm tĩnh, sắc mặt yên lặng như một chiếc hồ trong rừng sâu phẳng lặng.
Muốn bật cười lạnh lùng, Diệp Anh hít một hơi thật sâu, vật cứng sắc cạnh bấm chặt vào lòng bàn tay, một mùi máu tanh thoảng qua. Đêm nay là sân khấu của cô, cũng là chiến trường của cô. Từ khi quyết định tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, từ khi bước ra khỏi cánh cổng nhà giam, từ rất lâu trước kia, đây đã là chiến trường cô đợi chờ rất lâu.
Những tác phẩm dự thi này…
Là của cô.
Loạt thiết kế bị Sâm Minh Mỹ đánh cắp này…
Là của cô!
Lòng bàn tay ứa máu, viên kim cương đen cũng có mặt sắc bén, càng sắc lại càng khúc xạ ra nhiều ánh sáng, càng có thể tạo ra được nhiều ánh sao lấp lánh trong màn đêm. Trong nỗi đau đớn, Diệp Anh nhếch môi tự cười chính mình, vào thời khắc này mà cô vẫn có thể vì một người đàn ông mà phân tâm.
Tiếng vỗ tay lại vang lên!
Đẩy Việt Tuyên đang ngồi trong chiếc xe lăn, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của hội trường, Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng lui về phía sau hậu trường. Một lúc sau, người dẫn chương trình mới bước lên bục chữ T dài.
“Đến Diệp Anh rồi.”
Trong hàng ghế đầu, Phan Đình Đình kích động ngồi thẳng người. Tuy những thiết kế của Sâm Minh Mỹ tài hoa hơn người, tràn đầy phấn khích, nhưng người cuối cùng lên sàn – Diệp Anh mới là người thực sự được chờ mong nhiều nhất đêm nay! Hơn nửa năm, Diệp Anh đã bộc lộ tài năng xuất thế giữa giới thời trang trong nước. Trong lễ trao giải Lawrence của Hollywood, cô đã khai hỏa phát súng đầu tiên, sau đó lại đưa ra loạt thiết kế thời trang ÔM, biến chúng trở thành mốt thời trang thịnh hành nhất trong năm.
“Những thiết kế vừa nãy của Minh Mỹ quá tuyệt sắc rồi, không biết Diệp Anh…”
Phan Đình Đình có chút lo lắng nói với Việt Xán bên cạnh. Đến ngày hôm nay, cô quả thực là fan trung thành của Diệp Anh. Diệp Anh đã khiến cô đứng vào hàng ngũ những nữ minh tinh thời thượng hàng đầu, những lời mời làm đại diện, quảng cáo, phim ảnh lần lượt kéo đến với cô. Đương nhiên cô hi vọng Diệp Anh sẽ giành thắng lợi đêm nay, nhưng loạt thiết kế vừa rồi của Sâm Minh Mỹ quả thực quá xuất sắc, khó mà vượt qua được.
Toàn bộ đám đông đều hướng về phía cuối bục chữ T. Nhóm giám khảo cũng đã nghe qua danh tiếng mới nổi của Diệp Anh ở khu vực Trung Quốc, họ trao đổi với nhau vài câu, ánh mắt cũng hướng về phía cuối bục chữ T!
“… Bây giờ, chúng ta cùng chào đón những tác phẩm thiết kế của cô Diệp Anh!” Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, ánh sáng giảm bớt, sau đó, một giây, hai giây, ba giây, “Pằng” – một chùm sáng chiếu thẳng đến cuối bục chữ T – mờ ảo như mộng. Khói trắng tản nhẹ. Bục chữ T không một bóng người, lặng lẽ, âm nhạc vang lên, tiết tấu êm ái nhẹ nhàng, phảng phất như trong giấc mộng của một thiếu nữ, đầy lãng mạn, đầy vui vẻ. Cuối bục chữ T xuất hiện cô người mẫu đầu tiên, tóc dài rũ xuống bên hông, khuôn mặt trắng sáng, bộ trang phục liền thân tơ tằm trắng, cổ áo tròn trắng kiểu Peter Pan, thắt lưng cao, rất hợp với phần chân trên rộng dưới chật.
Âm nhạc tựa như vang lên trong biển tường vi trắng dưới ánh trăng, những hạt ngọc trai lấp lánh, mạnh mẽ đong đưa. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng mê đắm, ánh sáng trắng như tuyết, người mẫu tựa như cô bé Alice ở xứ sở thần tiên làm say lòng người.
Mỗi người trong thính phòng đều nhìn ngắm đến ngây người.
Mà người mẫu thứ nhất mới trình diễn được một nửa, âm nhạc bỗng thay đổi thảm thiết!
Từng chùm ánh sáng bắn lên!
Những chùm ánh sáng đỏ hồng khiến đám khói mơ màng tựa như khói đỏ lửng lơ khắp nơi! Sự lãng mạn bỗng biến thành cơn tuyệt vọng, tiết tấu nhạc khẩn trương sắc bén, người mẫu thứ hai xuất hiện trên bục chữ T với một bộ liền thân đỏ sẫm, chất liệu gỗ của sợi đay càng tăng thêm tính lạnh lẽo.
Tựa như nhuốm máu.
Màu đỏ sậm thê lương, phảng phất như đóa tường vi màu máu vùng vẫy trong cơn ác mộng, đẹp đến mức khiến người khác run sợ.
Ánh sáng đỏ tràn xuống dưới đài.
Ở hàng ghế thứ nhất, đáy mắt Việt Xán u ám. Nhiều năm trước, cánh tay của cô gái kia dưới tán ô đen trắng nhợt đến mức thảm thương. Trong ngõ nhỏ đêm sâu, cô gái hờ hững bị anh dồn ép vào bức tường ẩm ướt, cô đùa cợt kéo cổ áo anh, để lại trên người anh bao nhiêu dấu hôn.
Tiếng nhạc hỗn độn khiến lòng người khó chịu dần trầm thấp, ánh đèn đỏ hồng càng lúc càng mờ dần, sân khấu gần như tối đen lại, ngay lúc ánh mắt khán giả gần như không nhìn thấy gì…
Ánh sáng mạnh mẽ bắn lên!
Từng chùm sáng biến bục chữ T trắng trở nên lộng lẫy rực rỡ!
Tiết tấu âm nhạc mạnh mẽ.
Lại một người mẫu nữa xuất hiện, vẫn dung mạo trắng muốt lạnh lùng như cũ. Trên cơ thể người mẫu là một bộ liền thân tây trang màu đen, đầy khí chất cao ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ, kiên cường. Trong ánh sáng rực rỡ, tiết tấu âm nhạc mạnh mẽ, cô gái đẹp đến mức lay động người khác, nhưng lại lãnh đạm xa cách ngàn dặm, tựa như không thể tới gần.
Dưới sân khấu, George không nhịn được nhìn về phía Diệp Anh đứng cạnh cũng đang lãnh đạm như vậy.
Tiếp theo.
Người mẫu thứ tư, thứ năm, thứ sáu lần lượt bước lên bục chữ T, trang phục của họ đều là đồ liền thân màu đen, cộng thêm những hạt trân châu rực rỡ xa hoa, những dây tua rua vàng lấp lánh, phối cùng chất liệu vải gấm, các dáng quần áo, tư thế khác nhau, ánh sáng lung linh khiến họ đẹp đến yêu kiều, đẹp đến mức không thể chối từ, như thể họ đã lãng quên rất nhiều điều, như thể họ đã đạt được hạnh phúc.
Dưới sân khấu, trái tim Phan Đình Đình co thắt, không hiểu sao hốc mắt ửng đỏ. Mà trong không khí sắc đen chủ đạo này, trong tiếng nhạc bỗng bật ra những đoạn tim đập thình thịch. Giống như sắc màu mùa xuân bật ra! Người mẫu thứ bảy bước lên bục chữ T với một bộ quần áo liền thân lụa mỏng mềm mại, màu xanh lục chủ đạo, trên tay vẽ từng quả chanh màu vàng tươi mát, thanh sạch. Người mẫu đi đến đâu, cả không gian như bồng bềnh mùi vị chua ngọt. Tựa như tình yêu. Tình yêu cũng như hương vị chua ngọt của quả chanh vàng tươi mát.
Nối tiếp là màu hồng phấn. Trên bộ liền thân voan mỏng hồng phấn của người mẫu thứ tám là hàng ngàn đóa hoa màu hồng nhạt bừng nở, bút pháp thủy mặc hiện lên những đóa hoa bung nở với sự hòa quyện của màu xanh biếc, màu vàng nhạt, tím nhạt, cam nhạt, tựa như vào thời khắc yêu đương ấy – trong lòng đã bừng nở ra hàng ngàn hàng vạn đóa hoa.
Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Anh nhắm mắt, trên sân khấu càng sáng thì bên dưới lại càng tối. Đó là một đêm ngập tràn hương hoa, cô mở cửa sổ sát đất, Việt Tuyên nằm phía sau đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt anh trong giấc ngủ tĩnh lặng lãnh đạm. Đêm đó, cô cầm lấy bút phác họa trên giấy, trong lòng vốn muốn vẽ ra một bộ quần áo liền thân màu đen như một bộ khôi giáp.
Nhưng chiếc bút trong tay lại dịu dàng mềm mại.
Cô đã vẽ ra từng quả chanh chua ngọt thanh mát.
Cô đã vẽ ra từng đóa hoa tươi nở rộ sáng lạn.
Đêm ấy, trong khi anh lặng lẽ trong giấc ngủ, bên ngoài là màn đêm đen nhánh, thì trong lòng cô lại là một cánh đồng hoa nở rộ xuân sắc.
Giống như chiếc đĩa nhạc lạc nhịp quay trở lại nơi xuất phát, Phan Đình Đình chưa kịp từ nơi rung động mềm mại định thần lại thì tiết tấu âm nhạc đã quay trở về nhịp điệu trầm thấp. Người mẫu thứ chín bước trên bục chữ T, bộ liền thân voan mỏng đen như ẩn như hiện, đầy tính gợi cảm, nhưng cảm giác rung động của tình yêu lại hoàn toàn biến mất, như thể sự xinh đẹp và hấp dẫn mà cô không thèm để ý lại chính là vũ khí của cô.
Âm nhạc được đẩy lên cao nhất! Ánh sáng rực rỡ sáng chói, người mẫu cuối cùng như nữ vương bước lên! Như tơ lụa sáng bóng, lại tựa như chất len phẳng phiu, màu đen giống như màn đêm đen nhánh, chiếc áo dạ đen trên cơ thể người mẫu với đuôi áo tha thướt kéo dài khoảng hai mét, kim cương gắn trên áo như vô số ánh sao lấp lánh mộng ảo trong màn đêm, tay người mẫu nắm quyền trượng, đầu đội mũ nguyệt quế, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen, chỉ để lộ ra một đôi môi đỏ mọng tươi đẹp!
Dưới ánh sáng rực rỡ.
Hình dáng xinh đẹp.
Quả thực khiến người khác run rẩy.
Đám đông gần như ngạt thở.
Ở hàng ghế thứ nhất, cằm Việt Xán mím chặt lại, hai mắt đăm đăm nhìn bục chữ T. Trong bóng tối không xa, Sâm Minh Mỹ đang đẩy Việt Tuyên ngồi trong xe lăn. Trong lúc nhìn qua những tác phẩm Diệp Anh tham dự cuộc thi, thời gian tưởng như rất ngắn nhưng lại quá dài, sắc mặt Sâm Minh Mỹ biến hóa mấy lần.
Các người mẫu rời sân khấu. Sau đó, ánh đèn một lần nữa bật lên, trong vòng vây của đám người mẫu, Diệp Anh bước lên. Cô mặc một bộ liền thân giống như loạt thiết kế vừa nãy, mái tóc buông xõa như thác nước, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, đôi môi tô son bóng, giống như một con chim bừng tỉnh bay ra từ trong màn đêm, kiêu ngạo liếc nhìn thế gian, tựa như nữ vương bất bại. Trên bục chữ T muôn ngàn ánh sáng, trong vòng vây của đám người mẫu, Diệp Anh thản nhiên mỉm cười, cúi chào khán giả trong thính phòng.
Nhưng…
Đón chờ cô lại là một khoảng yên tĩnh.
Sự yên tĩnh chết lặng.
Lặng như tờ.
Mọi người đều không thể tin vào mắt mình! Họ đã nhìn thấy gì? Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh, loạt thiết kế của hai nhà thiết kế này lại giống nhau gần như hoàn toàn? Một bộ trắng, ba bộ màu sắc rực rỡ, sáu bộ đen, toàn bộ đều là kiểu liền thân! Khi những thiết kế của Sâm Minh Mỹ xuất hiện, những thiết kế thiên tài tuyệt diễm khiến mọi người khuynh đảo, nhưng đến lượt Diệp Anh lại là một loạt những thiết kế giống y hệt. Điều này có nghĩa là…
Sao chép.
Giữa hai nhà thiết kế này, nhất định có một người đã sao chép tác phẩm của người kia.
Sau một hồi tĩnh lặng, cả khán phòng không nín nhịn nổi sự yên lặng, tiếng bàn luận càng lúc càng to! Ban giám khảo cũng chỉ biết ngạc nhiên ngây người, sự tương tự hoặc phụ họa thiết kế trong giới thời trang không phải chưa thấy, nhưng trường hợp này, sự sao chép trắng trợn không hề che giấu lại là trường hợp chưa từng gặp trước đây!
Hừ. Trong góc tối, nhìn thấy Diệp Anh trên bục chữ T không hề được vỗ tay hưởng ứng, Sâm Minh Mỹ cười lạnh. Cô lương thiện. Cô đã cho Diệp Anh cơ hội. Nếu đám người mẫu không tới kịp, nếu Diệp Anh từ bỏ cuộc thi đêm nay, như thế thứ mất đi cũng chỉ là thắng lợi của cuộc thi cao cấp thời trang châu Á mà thôi. Đáng tiếc, Diệp Anh quá tham lam, đã tự mình hủy diệt bản thân. Cô đã sớm an bài tất cả. Lâm vào vụ tai tiếng sao chép này, cô sẽ khiến Diệp Anh không cách nào cựa mình nữa!
“Bốp!”
“Bốp!”
Giữa tiếng bàn luận ồn ào, ở hàng ghế thứ nhất, nhìn Diệp Anh trên bục chữ T, Việt Xán đứng dậy giơ hai tay lên vỗ. Phan Đình Đình liếc nhìn Việt Xán, rồi cô cũng yêu kiều mỉm cười đứng dậy vỗ tay!
Vì thế, trong khán phòng cũng dần có tiếng vỗ tay. So với tiếng vỗ tay như thủy triều khi nãy của Sâm Minh Mỹ, những tiếng vỗ tay ít ỏi này quả thực rất đáng thương. Tracy đứng ở khu vực phía sau bục chữ T, sắc mặt trắng bệch, mà George tức giận đến mức bật ra những lời chửi thề.
Trong bóng đêm, Việt Tuyên trên xe lăn nhìn về phía Diệp Anh đang đứng giữa ánh hào quang.
Đám phóng viên tụ tập thành đám, họ vừa rồi đã truyền tin tức về scandal này của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á. Lúc này, những tác phẩm của Diệp Anh đã trình diễn xong, họ cũng đã tranh thủ từng giây từng phút truyền bá từng hình ảnh, bản thảo của sự kiện này lên các trang mạng!
Scandal sao chép kinh thiên động địa của hai nhà thiết kế nữ xinh đẹp!
“Tích tích tích”.
“Tích tích tích”.
“Tích tích tích”.
“Tích tích tích”.
Điện thoại của tất cả mọi người trong khán phòng dường như cùng đồng thời báo hiệu có tin nhắn mới, ai nấy đều cúi đầu nhìn, các đài truyền thông đều ùn ùn đưa tin sự việc sao chép giữa Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh!
“Tôi tuyên bố…”
Trên bục chữ T ngập tràn ánh sáng.
Xung quanh là đám người mẫu bao vây, Diệp Anh cầm microphone, âm thanh lạnh lùng nhìn khắp khán phòng, những người đang cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại đều không tự chủ ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng lại ở một góc tối, khóe môi hơi nhếch lên, Diệp Anh thản nhiên nói:
“… Tôi tuyên bố, đối với hành vi sao chép của cô Sâm Minh Mỹ, xâm phạm những tác phẩm thiết kế của tôi, tôi đã thông báo cho luật sư xử lý, theo đó luật sư của tôi sẽ chính thức phát công văn gửi tới cô Sâm Minh Mỹ.”
Nhìn Sâm Minh Mỹ đột nhiên mở trừng hai mắt trong bóng tối!
Diệp Anh trên bục chữ T thản nhiên mỉm cười.
Được lắm, Sâm Minh Mỹ, lần này quyết thắng bại hoàn toàn đi.
– Hết quyển 2 Tường vi đêm đầu tiên –