Đêm muộn.
Quán rượu ven biển.
Được bao quanh bởi những tấm thủy tinh, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao với ánh đèn rực rỡ, quán rượu trông như một viên ngọc lung linh. Phan Đình Đình mở một chai rượu đắt tiền, trong ánh sáng mơ màng của quán rượu, Phan Đình Đình giơ ly rượu lên cụng chén với Diệp Anh.
Tâm tình của Phan Đình Đình khá tốt, uống rượu rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc chai rượu đã cạn một nửa. Phan Đình Đình kể lại mấy tin đồn đang lan truyền hiện nay về Diệp Anh,thỉnh thoảng bật cười ha ha.
"Có người nói bạn là con gái của thuyền vương Hy Lạp, giấu diếm thân phận, dấn thân vào giới thời trang dạo chơi, mua một tập đoàn Tạ thị chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ha ha ha ha!" Phan Đình Đình cười đến chảy nước mắt: "Những người trong giới giải trí ấy cũng lắm chuyện quá, biết mình chơi thân với bạn, ai gặp cũng hỏi mình rốt cuộc bạn có bối cảnh như thế nào, mình bối rối bắt họ phải giữ bí mật, sau đó mới nói bạn không phải là con gái của thuyền vương Hy Lạp, mà bạn chính là nữ thuyền vương Hy Lạp, trong người mang dòng máu châu Á nên thoạt nhìn không có gì khác biệt. Ha ha ha ha! Đám ngu ngốc ấy thế mà lại tin!"
"Giới giải trí đều là những người biết diễn, có lẽ người ta cũng chỉ giả vờ tin thôi." Diệp Anh mỉm cười, nhìn về phía biển đêm.
"Mặc kệ! Dù sao mình vui là được rồi!" Phan Đình Đình hờn dỗi nói: "Còn nữa, bạn yêu à, đêm chung kết cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á, tác phẩm của bạn, mình muốn xuất hiện với vị trí vedette!"Diệp Anh uống một ngụm rượu vang.
"Được."
"Oa! Bạn yêu à! Bạn thật là tuyệt vời!" Phan Đình Đình kích động bật dậy, nhảy đến bên người Diệp Anh, ôm lấy cánh tay cô, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng, hưng phấn nói: "Bạn đã đồng ý với mình rồi đấy! Không được hối hận đâu! Wow, đến lúc đấy mình nhất định lại xuất hiện trên trang chủ các báo rồi! Yêu bạn chết mất!"
Diệp Anh mỉm cười gật đầu: "Chắc chắn rồi, bạn sẽ mặc thiết kế đoạt giải quán quân đấy!"
"Bạn yêu ạ, mình yêu bạn như thế đấy!" Ánh mắt Phan Đình Đình lóe ra sự sùng bái: "Nói có tài hoa là có tài hoa! Nói chức quán quân thì chính là quán quân! Không ngại ngùng! Rất tự tin! Bạn nói xem vì sao đến bây giờ mình mới quen bạn? Bạn là cô gái mình yêu nhất yêu nhất trong cuộc đời này đấy!"
Diệp Anh mỉm cười: "Trong lòng bạn, mình đánh bại cả Việt Xán sao?"
"Hoàn toàn đánh bại ấy chứ!" Phan Đình Đình nói chắc nịch không chút do dự: "Mình đã nghĩ thông rồi, đàn ông đều là không khí, chúng ta đường đường là những cô gái đáng quý, tung hoành chiến trường đều là dựa vào thực lực! Còn cần đàn ông làm gì nữa! Mình có sự xinh đẹp, có khả năng diễn, mấy nữ minh tinh xinh đẹp trong giới hiện giờ đều không có kỹ năng diễn như mình, mấy người phái thực lực thì lại không đẹp như mình! Bạn thì lại càng mạnh hơn, trong giới thời trang, bất luận là tài hoa hay dung mạo, bất luận là nhà thiết kế nam hay nữ cũng đều kém bạn một khoảng cách lớn! Còn phải dựa vào đàn ông sao? Cứ để bọn họ xếp phía xa đi!"
"Nói rất hay."
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang giữa không trung.
"Bạn yêu à, hiện giờ mình vô cùng sùng bái bạn đấy có biết không?" Cảm thấy hơi say, Phan Đình Đình dựa vào vai Diệp Anh, đôi mắt mơ màng: "Nhanh chóng dứt khoát nắm được tập đoàn Tạ thị, sau đó nhanh chóng đuổi Tạ Việt Tuyên và Tạ Việt Xán. Nên như vậy, để những người đàn ông đó biết không chỉ họ mới có thể chơi đùa cùng phụ nữ, mà phụ nữ cũng có thể xoay người vứt bỏ họ, không để ý đến họ nữa! Để bọn họ phải chịu thống khổ!"
"Bạn đang khen đấy à?"
Diệp Anh mỉm cười, đôi mắt rủ xuống nhìn ly rượu trên tay, màu rượu đỏ tươi như máu. Từ chỗ này nhìn ra ngoài, bên cạnh là một nhà hàng ăn Đức bên cạnh bờ biển, đó là nơi cô đã nói chuyện với Tuyên lần cuối cùng.
"... Cũng có một chút, một chút chút ghen tị!" Phan Đình Đình bấm hai đầu ngón tay biểu thị ý "một chút chút", hai hàng lông mày chau lại oán hận: "Mình ở trước mặt Việt Xán khúm núm nịnh bợ, anh ta cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Nhưng với bạn, anh ta đem cả trái tim nóng bỏng ra tặng, bỏ hết cả sự nghiệp bao năm vất vả dâng cho bạn, vậy mà bạn lại coi anh ta như đồ bỏ đi, thẳng thắn ném anh ta ra xa. Ha ha ha, làm tốt lắm, làm tốt lắm."
Nói xong, đáy mắt Phan Đình Đình đã ẩm ướt, cô liếc Diệp Anh: "Nhưng sao bạn có thể nhẫn tâm đến thế! Anh ta tốt với bạn như thế..."
Anh ta tốt với bạn tốt như thế...
Diệp Anh rũ mắt, không đáp lại, cô không biết đây đã là lần thứ mấy nghe được câu nói này. Việt Xán, chàng thanh niên cuồng dã dưới bụi tường vi đỏ ấy, bây giờ đã là người đàn ông có sức mạnh dời núi, cô đã từng cho rằng sự bội ước của anh đã tạo nên màn bi kịch này.
"Bạn không có lương tâm sao, không lo lắng cho anh ta chút nào sao?" Dựa vào vai Diệp Anh, Phan Đình Đình ngà ngà say: "Từ khi biết bạn đuổi anh ta ra khỏi Tạ thị, anh ta như thể cũng bốc hơi khỏi cuộc sống, mình gọi cho anh ta bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Bạn nói xem, anh ta đã đi đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ..."
*****
Hai tuần sau, cách đêm chung kết cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á còn năm ngày, cuối cùng George cũng hoàn thành những tác phẩm dự thi của Diệp Anh! Lần này, anh vô cùng thận trọng, những bản thiết kế được giữ gìn bảo mật, những nhà chế tạo và may y phục được lựa chọn đều là những người đáng tin cậy, số lượng mẫu cũng rất ít. Anh kiên quyết không để sự kiện sao chép như lần trước lại xảy ra.
Trong quá trình chế tạo, George giám sát toàn bộ quá trình, mỗi một chi tiết đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ ý đồ thiết kế của Diệp Anh, từ chất liệu vải, phụ kiện, đến may vá, công đoạn thủ công về sau, anh đều xem xét kỹ càng, phát huy tinh thần chế tạo tốt nhất, thề sống thề chết phải tạo ra tư thái hoàn mỹ nhất của loạt thiết kế tuyệt diễm này trên bục chữ T của đêm chung kết!
"Cô Diệp, mời cô xem..."
George cố gắng hai tuần cuối cùng cũng có thể hãnh diện kéo tấm màn tơ đỏ thắm, bày ra thành quả huy hoàng cho Diệp Anh! Trong không gian sáng ngời, mười bộ thời trang nữ cao cấp xinh đẹp tựa như mười tác phẩm nghệ thuật!
Diệp Anh cẩn thận kiểm tra từng bộ y phục.
"Vất vả rồi!"
Nhìn thấy mỗi chi tiết đều được xử lý tinh xảo, cô thừa nhận thái độ làm việc của George.
"Ồ, cô Diệp, cô không cần nói vậy, đáng lẽ phải là tôi cảm ơn cô mới đúng!"
George kích động đến run rẩy.
"Chúng thực sự quá đẹp! Tôi vô cùng cảm ơn cô đã đồng ý để tôi tham gia chế tạo chúng, những tác phẩm không gì sánh được này có thể cho tôi tham dự đúng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời!"Vô số lần George cảm tạ ông trời đã ưu ái anh khi ban đầu cô Diệp chọn anh làm trợ lý thiết kế, khiến anh có thể đi theo nhà thiết kế thiên tài như vậy, có thể đích thân nhìn thấy từng bộ thiết kế kinh động lòng người! Nếu ban đầu bỏ qua sự sắp xếp diệu kỳ này, nhất định anh sẽ hối hận cả đời.
"Đây là giày phối với từng bộ y phục, cô xác nhận lại lần nữa, tranh thủ hai ngày này kiểm tra tất cả, phân loại với mỗi bộ y phục tương ứng." Đối với những từ ngữ sùng bái như sông Hoàng Hà cuồn cuộn của George, Diệp Anh chỉ mỉm cười, cô giao cho anh nhiệm vụ mới: "Về kích thước giày, đi kiểm tra lại số đo của người mẫu, đừng làm sai."
"OK! Tôi lập tức đi làm."
Tinh thần George đầy phấn chấn.
"Diễn tập của người mẫu đã sắp xếp là ngày kia?" Diệp Anh hỏi.
"Đúng vậy." George bỗng có chút do dự: "Cô Diệp, hay là chúng ta đừng diễn tập nữa!"
"Hửm?"
"Nếu diễn tập, đám người mẫu sẽ nhìn thấy những y phục này." George phiền não nói: "Vạn nhất trong số họ, ai đó dùng điện thoại chụp lại cho Sâm Minh Mỹ, Sâm Minh Mỹ lại..."
"Lại sao chép sao?" Diệp Anh cười.
"Chuyện này không phải không có khả năng!" Nhìn thấy vẻ bình thản của Diệp Anh, George gấp gáp giậm chân: "Vết xe đổ không thể quên! Cuộc thi khu vực Trung Quốc, cô ta sao chép cô, đưa ra loạt liền thân y hệt! Nếu lần này cô ta cũng đưa ra đồ giống như vậy, cứng đầu nói cô sao chép cô ta, vậy phải làm sao? Tuy nói sự thật cuối cùng sẽ rõ ràng, nhưng như vậy cũng khiến người ta chán ghét! Còn nữa, tôi nghĩ chúng ta để những y phục này ở đây cũng quá không an toàn, hay là để ở trong tủ bảo hiểm thì sao? Mấy ngày nay tôi đều mơ thấy Sâm Minh Mỹ chó cùng rứt giậu, làm ra những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!"
"Cô ta sẽ không đến mức ấy đâu!" Diệp Anh ảm đạm cười.
'Sao lại không đến mức ấy?" George lo lắng: "Lần trước cô ta sao chép, nhưng lại hắt nước bẩn lên người cô, nhất định phải phòng bị cô ta!"
"Coi như cô ta muốn sao chép lần nữa, chỉ còn năm ngày nữa là đến cuộc thi chung kết, cô ta cũng không kịp chế tạo đâu." Không quá để ý, Diệp Anh rót một cốc nước, chậm rãi uống: "Ngược lại tôi rất tò mò, lần này cô ta sẽ đem loại tác phẩm như thế nào đi dự thi."
***
"A..." Phòng ngủ vô cùng hỗn loạn, trên mặt đất la liệt giấy bỏ đi, rèm cửa che kín, tuy là ban ngày nhưng cũng âm u như ban đêm. Đầu tóc rối bời, mấy đêm không ngủ, đôi mắt Sâm Minh Mỹ đỏ ngầu, cây bút trong tay gẫy làm ngón tay cô bị thương, máu tươi từng giọt rơi xuống nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau. Lại một ngày nữa trôi qua, bản thiết kế trên giấy ngoại trừ những nét vẽ hỗn loạn thì không có cái gì, Sâm Minh Mỹ ném vỡ tất cả những đồ đạc trong phòng.
"A..." Ôm đầu, Sâm Minh Mỹ thét lên chói tai như con thú bị vây hãm.
Không được.Không được!
Cô phải bình tĩnh lại!
Cô không thể thua!
Suy nghĩ điên cuồng trong đầu càng lúc càng rõ rệt, đúng, cứ vậy mà làm, đây là cơ hội duy nhất để cô phản kích! Cô sẽ không thua Diệp Anh! Tuyệt đối sẽ không!