Câu hỏi đột ngột này khiến Việt Tuyên sững sờ.
Không để ý đến vẻ sững sờ hốt hoảng của anh, ánh sáng trong đôi mắt cô lấp lánh đến lạ thường, cô nhìn thẳng vào anh:
"Em nhớ anh và em đã đính hôn, hơn nữa trước kia anh đã nói chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn. Rất nhanh đến cuối cùng là bao giờ? Anh còn muốn em đợi bao lâu nữa?"
Kinh ngạc nghe cô nói xong, Việt Tuyên nhìn cô rất lâu, bàn tay khẽ chạm vào bên má lạnh như băng tuyết của cô, dịu dàng nói:
"Diệp Anh, chúng ta đã chia tay rồi."
"Không! Chúng ta chưa từng chia tay!"
Ngang ngược trả lời, Diệp Anh chìa bàn tay phải, chiếc nhẫn kim cương đen lấp lánh hơn cả những vì sao nằm trên ngón tay cô: "Anh xem, chiếc nhẫn đính hôn này, ngay cả lúc em hận anh nhất cũng chưa từng rời khỏi người em! Em chưa hề đồng ý chia tay! Anh là chồng sắp cưới của em, em là vợ sắp cưới của anh, em không cho phép anh đi, anh phải ở lại kết hôn với em!"
Ánh sáng vô cùng chói mắt.
Chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô tựa như một giấc mộng vô cùng mỹ lệ.
"...Em có thể dễ dàng tha thứ cho anh sao?"
Đôi môi trắng nhợt, ánh mắt Việt Tuyên rời khỏi chiếc nhẫn, nhìn tới khuôn mặt cô, anh khàn giọng nói: "Năm ấy là anh đã bán đứng em và Việt Xán, là anh đã gây nên bi kịch này."
Anh là người mang nghiệp chướng nặng nề, tội lỗi.
Việc cô vào tù, mẹ cô mất, mẹ Việt Xán mất, bố anh đau buồn mất sớm, tất cả những chuyện này đều vì khi còn trẻ, đáy lòng anh không kiềm chế được sự ghen tị và không cam chịu.
"Không thể tha thứ."
Mím chặt môi, Diệp Anh nhìn thằng Việt Tuyên:
"Vì thế, em muốn anh dùng tất cả thời gian và sinh mệnh sau này bồi thường em! Bồi thường lại hết tình yêu mà em bị mất ngày trước! Việt Tuyên, đó đều là những thứ anh nợ em!"
Ánh mắt Việt Tuyên trào dâng sự xúc động, anh nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Anh. Vào thời khắc nằm trong vòng tay Việt Tuyên, Diệp Anh thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt cứ thế tuôn trào.
"Em có từng nghĩ, chúng ta như thế này rất không công bằng với Việt Xán?" Tham luyến hơi ấm cơ thể cô, Việt Tuyên khàn khàn nói: "Nếu năm đó Việt Xán đưa em đi thì hiện tại hai người có thể đang thực sự sống hạnh phúc bên nhau."
"Cho nên..."
Hai hàng mi run rẩy, Diệp Anh trả lời không hề do dự:
"Em muốn tình yêu của anh dành cho em phải vượt hơn cả tình yêu của Việt Xán cho em. Em muốn anh là người yêu em nhất trên đời, hơn cả Việt Xán, thậm chí hơn cả bố em, hơn tất cả những người khác."
"Đồ ngốc."
Khóe mắt ẩm ướt, Việt Tuyên ôm cô càng chặt hơn, giọng nói run rẩy rất khẽ, rất khẽ:
"Anh có gì tốt, mà đáng để em như vậy?"
Nước mắt bỗng nhiên trào trên khuôn mặt cô.
"Vậy thì em cũng có gì tốt mà đáng để anh như thế?"
Lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, Diệp Anh nói:
"Khi còn nhỏ, em không hề có ấn tượng gì với anh, vậy vì sao anh vẫn luôn nhớ em? Những gì đã xảy ra trong đêm ác mộng ấy, vì sao anh muốn đem tất cả tội lỗi đổ lên người mình? Cho dù có như thế, anh giúp em chuyển vào trại quản giáo vị thành niên đã đủ rồi, vì sao còn tiếp tục giúp em học cái này cái kia, bất kể em muốn học gì, anh đều không ngại đáp ứng em?"
"Vì sao lúc ở Paris, rõ ràng biết em có ý đồ tiếp cận anh, anh vẫn muốn để em ở khách sạn tốt nhất, để em đi xem show diễn em muốn? Vì sao lúc bị tai nạn xe, anh lại dùng thân mình để bảo vệ em? Em chỉ bị thương nhẹ, còn anh suýt nữa bị liệt cả người, suýt chút mất đi tính mạng."
"... Không phải anh nói, anh không hề yêu em sao?"
Bướng bỉnh nhìn Việt Tuyên, Diệp Anh cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi xuống.
"Vậy vì sao anh còn xông vào đám cháy để cứu em? Vì sao lúc Sâm Minh Mỹ nổ súng, anh lại che chắn cho em? Hết lần này đến lần khác, anh đều suýt chút chết vì em! Cứ coi như anh nợ em gì đó, anh cũng đã cứu em hai mạng, một mạng để chúng ta hết nợ nhau, một mạng khiến em không cách nào buông tay anh được!"
"Việt Tuyên..."
Ngồi xổm trước mặt Việt Tuyên, đôi mắt lấp lánh nước, Diệp Anh đưa tay ôm lấy mặt anh, thấp giọng nói:
"...Anh đã dùng cả mạng sống của mình để yêu em, thì cũng hãy để em dùng cả mạng sống của mình để yêu anh, được không?"
Nói xong, cô run rẩy hôn Việt Tuyên.
Vào thời khắc cô hôn anh, đôi môi Việt Tuyên cũng run rẩy theo. Sau đó, đôi môi ấy như thể sinh mệnh khô hạn được cơn mưa rào tưới mát, trong nháy mắt điên cuồng đâm cành, kết trái! Đôi môi lành lạnh mang vị thơm mát của hoa dành dành bỗng trở nên nóng bỏng hầm hập. Không giống như những nụ hôn dịu dàng trước đó, lần này anh hôn cô thật sâu với tất cả tình cảm mãnh liệt trào dâng. Anh hôn cô thật sâu, thật chặt, dây dưa không dứt; quyến luyến, mãnh liệt đến mức tuyệt vọng; giữa hai đầu lưỡi là tình yêu bùng phát tựa như núi lửa tuyệt vọng gắng mình phun trào dữ dội.
Sự tuyệt vọng ấy đột nhiên khiến cô hoảng sợ!
Ôm chặt anh, cô cuồng nhiệt hôn trả, để mặc anh tùy ý dẫn dắt cô! Trái tim điên cuồng nhảy múa, huyết mạch sôi trào dữ dội! Cô nguyện vì anh mà trở thành biển cả cuồn cuộn, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ, cảm thấy bình an, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy hài lòng!
"Ở lại, đừng đi!"
Câu nói rít ra giữa hai hàng môi nóng bỏng, cô muốn anh ở lại, không đi đâu cả, ở bên cạnh cô, chỉ cần cô chìa tay ra cũng có thể với được anh, ở nơi cô chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy anh!
Câu nói này khiến nụ hôn của anh dừng lại.
Tựa như cả thế giới đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng, đôi môi nóng bỏng của Việt Tuyên cũng dần dần thay đổi, anh dần dần buông lỏng cái ôm, mùi hương hoa dành dành cũng dần dần xa nhạt.
Tựa như dung nham phun núi lửa phun trào mãnh liệt dần dần nguội lạnh, đáy mắt Việt Tuyên hằn chứa vẻ đau đớn phức tạp nhìn về phía Diệp Anh đang nín thở chờ đợi câu trả lời của anh. Sau một lúc im lặng, anh khàn khàn nói:
"Trừ khi em đi cùng anh."
Đây không phải câu trả lời cô muốn. Diệp Anh gượng cười, hỏi lại:
"Anh muốn đi đâu?"
"Bất kể anh đi đâu, chỉ cần em đi cùng anh là được!" Chăm chú nhìn cô, Việt Tuyên như thể muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong lòng cô: "Đi bây giờ, đi ngay lập tức!"
"Hành lý của em còn chưa thu xếp."
"Không cần. Đi với anh, tất cả đồ đạc sẽ có người thu dọn, mang đến cho em. Đến đó, cũng có thể mua mới."
"Sao giống như trốn chạy vậy?" Cố gắng hóa giải không khí ngưng trọng, cô nhìn anh, nửa đùa nói: "Hay là anh nợ gì, chủ nợ sẽ đến đòi nợ sao? Yên tâm, bây giờ em có tiền, em có thể giúp em trả nó!"
"Diệp Anh, hoặc là bây giờ em đi cùng anh."
Không hề bị tác động bởi nụ cười của cô, ánh mắt Việt Tuyên rất chân thành, thậm chí còn chân thành đến mức nghiêm túc, anh bình tĩnh nhìn cô, khóe môi anh trắng nhợt như bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ:
"Hoặc là, em và anh từ nay không gặp lại."
Nếu giờ khắc này, cô đồng ý từ bỏ tất cả để đi cùng anh, vậy thì hãy để anh toàn tâm toàn ý ích kỷ và điên cuồng một lần. Anh muốn chết trong lòng cô, anh muốn vào thời khắc cuối cùng vẫn cảm nhận được tình yêu của cô, anh muốn ngón tay cô nhẹ nhàng giúp hai mắt anh nhắm lại.
Ngoài trời tuyết rơi trắng như những chiếc lông ngỗng.
Bên cửa sổ, cành tường vi khô bị bám một lớp tuyết trắng dày, những bông tuyết trong suốt, lạnh lẽo.
Đôi môi Diệp Anh trắng bệch lại.
"Em có thể đi cùng anh."
Đưa tay giữ chặt bờ vai anh, cô cố gắng giải thích cho anh:
"Nhưng không phải bây giờ! Tuyên, anh đợi em chút nữa thôi, cho em thời gian nửa năm, à, không, hoặc cho em thời gian ba bốn tháng! Đến lúc đó, anh muốn đi đâu, em sẽ đi cùng anh, cho dù anh muốn ở lại nước ngoài không về nữa, em cũng sẽ ở cùng anh!"
"Không!" Chầm chậm lắc đầu, Việt Tuyên khàn giọng: "Chính là lúc này, em hãy đi cùng anh."
"Vì sao?" Cô không hiểu.
Trước xe lăn, cô quỳ xuống, đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh. Anh đã gầy đi rất rất nhiều, gầy đến mức khiến cô đau lòng, khiến cô run sợ, gầy đến mức khiến cô mơ hồ có cảm giác sợ hãi, sợ anh cũng như những bông tuyết bay ngoài trời, lúc nào cũng có thể tan biến mất.
"Là vì sức khỏe của anh..." Cô run rẩy hỏi.
"Em không nỡ xa Việt Xán, đúng không?" Anh ngắt ngang lời cô, đôi môi khẽ cong chua xót: "Cho dù em yêu anh, em thích anh, muốn ở cạnh anh, em cũng không thể hoàn toàn từ bỏ Việt Xán, đúng không?"
"Không!" Cô mạnh mẽ đáp lại.
"Bảy năm trước, em đã bị Việt Xán làm cảm động, em đã từng thích anh ấy, từng yêu anh ấy. Sau này, em cũng từng hận anh ấy, oán anh ấy, anh ấy đã từng là điều tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em."
"Nhưng bây giờ..."
Không trốn tránh, không giữ lại, cô đem tất cả trái tim mình trần trụi bày ra:
"... Người em yêu là anh, Việt Tuyên, trong lòng em chỉ yêu duy nhất mình anh!"
Đứng trước Việt Xán, cô giống một nữ vương kiêu hãnh, vĩnh viễn ngẩng cao đầu. Nhưng đứng trước Việt Tuyên, cô lại trở nên mềm mại, yếu đuối, cô chỉ muốn nằm gối lên đùi anh như một con mèo nhỏ, trêu chọc cho anh vui vẻ, hạnh phúc.
Trái tim như ngừng đập, đôi mắt ẩm ướt, đáy lòng cảm động, anh muốn đưa tay chạm vào đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước của cô. Nhưng ngón tay lại dừng giữa không trung, ánh mắt bỗng thay đổi, giọng nói chua xót:
"Anh không tin."
Đôi môi lộ vẻ chua xót, anh lắc đầu nói:
"Nếu em thực sự yêu anh, Việt Xán năm đó có thể khiến em từ bỏ tất cả để đi cùng anh ấy, thì vì sao bây giờ em không thể vì anh, đi cùng anh?"
"Không giống nhau." Cô gấp gáp nói.
"Có gì mà không giống nhau." Việt Tuyên cổ quái nhìn cô: "Lẽ nào vì năm đó em yêu anh ấy sâu sắc hơn, còn tình cảm với anh còn xa lắm mới đến được mức đó?"
"Là vì Sâm Lạc Lãng!"
Không để ý đến việc anh bỗng nhiên ghen tuông như một đứa trẻ không nói đạo lý, cô gấp gáp giải thích: "Anh đợi em, đợi em giải quyết xong Sâm Lạc Lãng, em sẽ đi cùng anh, anh nói đi đâu thì chúng ta đi đó!"
"Sâm Lạc Lãng..."
Đôi mắt dần trở nên buồn bã, Việt Tuyên khàn giọng nói:
"Nhìn đi, trong lòng em có rất nhiều việc quan trọng hơn anh. Đối với em, báo thù là việc quan trọng nhất, đúng không? Vì báo thù Sâm Minh Mỹ, em nhiều lần cố ý kích động cô ấy, bất chấp nguy hiểm bản thân, suýt chút chết trong cửa hàng MK. Giờ Sâm Lạc Lãng trở về, kế hoạch của em lại là gì nữa? Liệu có phải lại tự đặt mình trong vòng nguy hiểm?"
"Diệp Anh, em có biết lần Sâm Minh Mỹ gây chuyện, anh đã sợ đến thế nào không? Nếu anh đến muộn một chút, có phải đợi anh sẽ là thi thể của em không? Mỗi lần nghĩ đến những điều như thế này, nó đều khiến anh cực kỳ sợ hãi, mỗi đêm đều giật mình lo sợ."
Anh chua xót cười:
"Em muốn anh đợi em mấy tháng, mà mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ mất em, đấy là tình yêu của em sao?"
"Không phải!" Cô gấp gáp nói: "Tất cả mọi chuyện em đã có kế hoạch rồi, Sâm Lạc Lãng sẽ từng bước bước vào cạm bẫy em chuẩn bị cho ông ta, em sẽ không bị nguy hiểm, anh hãy tin em!"
Việt Tuyên lắc đầu:
"Không có bất kỳ kế hoạch nào hoàn mỹ cả. Ngày trước em cũng không nghĩ đến chuyện Sâm Minh Mỹ sẽ mang súng bên người. Còn Sâm Lạc Lãng há lại ngoan ngoãn bước đi đúng theo ý em? Diệp Anh, anh hi vọng em có thể sống tốt, tiếp tục báo thù cũng không đáng giá để em đem hạnh phúc, thậm chí sinh mạng của mình ra đánh đổi."
"..."
Nắm chặt lấy tay Việt Tuyên, Diệp Anh chỉ nói một câu:
"Đợi em."
Cô gần như van xin anh:
"Đừng đi, đợi em!"
Như thể muốn khắc sâu hình bóng trước mặt, Việt Tuyên chăm chú nhìn cô thật lâu. Tuyết ngoài trời lặng lẽ rơi, những bông tuyết trắng xóa bay lả tả. Ngón tay anh cuối cùng cũng chạm vào mặt cô, đầu ngón tay lạnh băng. Anh dịu dàng chạm vào hai hàng lông mày, đôi mắt, hai gò má đẫm lệ, đôi môi run rẩy trắng bệch của cô.
Ánh sáng trong phòng rất yếu.
Khuôn mặt trắng nhợt của cô là nguồn ánh sáng duy nhất trên đời lúc này.
"Bảo trọng."
Khàn giọng nói, Việt Tuyên cúi người ôm lấy cô, chất lỏng nóng bỏng rớt xuống cổ cô. Cô hoảng hốt đến mức chưa kịp phản ứng thì có tiếng gõ cửa. Giọng nói của Tạ Bình từ ngoài vọng vào:
"Nhị thiếu gia, có thể xuất phát rồi."
"Không!"
Diệp Anh sống chết ôm chặt lấy anh, cô không dám tin, sau khi cô đã níu kéo anh lại như thế, khi cô đem tất cả tim gan trần trụi nóng bỏng của mình bày cho anh thấy, anh lại vẫn muốn đi!
"Việt Tuyên, tình yêu của anh dành cho em chỉ như vậy thôi sao?" Sau cơn hoảng hốt và tuyệt vọng, Diệp Anh trở nên phẫn nộ, cô vừa gấp vừa sợ, chỉ biết nói loạn lên: "Anh thực sự yêu em sao? Em chỉ hi vọng anh đợi em thêm một chút, đừng đi vội! Em bảo đảm với anh, chỉ cần chuyện Sâm Lạc Lãng xử lý xong, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ để đi cùng anh! Anh chỉ cần đợi em thêm một chút, không được sao?"
"..."
Chầm chậm đẩy xe, sắc mặt Việt Tuyên trắng bệch, đôi môi cũng tái nhợt:
"Cứ coi như anh ích kỷ và vô lý, nhưng nếu em yêu anh, yêu anh đến mức có thể từ bỏ tất cả, thì lúc này, em hãy đi cùng anh; còn nếu em không làm được, vậy thì hãy để chúng ta... quên nhau đi."
Đáy lòng đau đớn.
Cơ thể run lên không cách nào kìm nén được, Diệp Anh không hiểu, anh vẫn luôn dịu dàng và tĩnh lặng, sao lại đột ngột không thèm nói lý lẽ như thế! Cô đã lùi hết bước này đến bước khác, không còn tôn nghiêm tự trọng, anh còn muốn thế nào nữa, rõ ràng anh biết cô không thể buông bỏ được việc Sâm Lạc Lãng vẫn ung dung tự tại, trong khi bản thân lại cùng anh ra nước ngoài sống một cuộc đời ẩn sĩ nhàn nhã!
Cô không làm được!
Chuyện anh nói là điều cô hoàn toàn không thể làm được!
Dưới ánh sáng lờ mờ, tuyết ngoài trời vẫn rơi lớn trong trời đông, xe lăn của Việt Tuyên chầm chậm đi về phía cửa, những đồ gia dụng trong phòng đã được bọc trắng, bên cạnh Tạ Phố và Tạ Bình ngoài cửa là hành lý mang theo.
"...Anh muốn đi đâu? Nước nào? Khu nào?"
Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Anh dùng lý trí cuối cùng cất giọng khàn khàn hỏi. Đợi cô xử lý xong mọi việc, cô sẽ bay đi tìm anh!
Xe lăn dừng lại.
Trong làn sáng mờ mờ, giây phút này dài như một thế kỷ, bóng dáng gầy gầy ngồi trong chiếc xe lăn tự động cứng ngắc không quay đầu, cũng không hề liếc nhìn cô. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới khàn giọng trả lời, nhẹ như một cơn gió:
"... Quên anh đi!"
Hoa tuyết lặng lẽ rơi đọng trên cành tường vi khô héo bên cửa, chiếc xe lăn chạy ra khỏi phòng, tiếng máy móc lặng lẽ vang lên. Tạ Phố, Tạ Bình bên ngoài cửa cũng lặng lẽ rời khỏi. Tiếng chiếc xe trên hành lang càng lúc càng xa, càng lúc càng chìm dần.
Sau đó...
Là tiếng tiễn biệt của quản gia và người giúp việc.
Sau đó...
Là tiếng xe ô tô rời khỏi, càng lúc càng xa.
Sau đó...
Là tiếng cổng sắt Tạ gia đóng lại.
Sau đó nữa...
Là không gian mênh mông, yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi ào ào không ngừng nghỉ.
"Aaaaa"
Diệp Anh ôm lấy đầu mình, lặng lẽ gào thét, cô muốn túm lấy chiếc đèn bị vải bọc trắng đầu giường ném xuống đất, cô muốn phá hủy tất cả, cô muốn đập vỡ tất cả mọi thứ trong căn phòng này!
Diệp Anh ôm đầu, cơ thể cứ thế trượt dần xuống mặt đất.
Trái tim đau đến nghẹn lại.
Cô không hiểu thế giới này như thế nào, cô đã cố gắng muốn giữ lại, bỏ hết tự trọng để níu kéo anh , nhưng đổi lại thứ gì cũng không giữ được, thứ gì cũng không níu lại được...