"Trái tim giống như bị hàng trăm hàng nghìn ngọn đao đâm vào, cô đã tàn nhẫn đến tột đỉnh..."
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Khổng Diễn Đình lái chiếc Maybach hồng chở Diệp Anh đến trước cửa tập đoàn Tạ thị: "Bye, nữ thần! Chúc cô một ngày vui vẻ!"
Thò đầu từ trong xe, Khổng Diễn Đình đưa tay lên, lả lơi hôn gió với Diệp Anh.
Diệp Anh mỉm cười, bước vào tòa nhà cao vút của tập đoàn Tạ thị, cô bước vào đại sảnh, tiến đến thang máy phía trước.
Các nhân viên xung quanh mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô. Thân là vị hôn thê của nhị thiếu gia, nhưng thời gian này Diệp Anh lại được người đàn ông khác đưa đón. Mười giờ sáng nay, Sâm Minh Mỹ sẽ mở một cuộc họp báo về chuyện sao chép, nhưng cô vẫn đi làm đúng giờ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Tố chất tâm lý cũng thật quá tốt!
Đinh – Tiếng thang máy vang lên ở tầng thứ ba mươi hai của bộ phận thiết kế. Trước những ánh mắt suy đoán, Diệp Anh lập tức đi về phía văn phòng phó tổng giám đốc bộ phận thiết kế. Vừa mở cửa, cô phát hiện George đã ở bên trong. Mái tóc ngắn bạch kim theo phong cách punk, đôi mắt kẻ đen đậm – đây là phong cách hóa trang yêu thích gần đây của George, anh ngồi vắt chân trước bàn thiết kế.
"Wow, sao cô lại ở đây?" Ngẩng đầu thấy người đến là Diệp Anh, George kinh ngạc: "Lát nữa Sâm Minh Mỹ sẽ mở cuộc họp báo, không phải cô nên cùng với ban ngoại giao của mình nghiên cứu đối sách sao?"
"Ban ngoại giao cái gì chứ, anh trả tiền sao?"
Diệp Anh lườm anh ta, chìa tay ra: "Đưa bản vẽ tôi xem nào"
"Đây đây!" George hưng phấn đưa bản thiết kế mấy ngày nay nghiên cứu cho Diệp Anh: "Cô xem, tôi phát hiện ngay cả đồ liền thân cũng có thể khiến những thứ kim loại đong đưa, quá tuyệt đúng không? Ở đây có thể đính thêm những hoa văn đầu lâu và đinh nhọn nghe chừng cũng không tệ! Hôm qua tôi xem mấy bản thiết kế bộ liền thân theo phong cách thục nữ tươi trẻ của Tracy, bên cạnh đính lá sen cũng rất đẹp, lát nữa bảo cô ấy cho cô xem nhé!"
Diệp Anh chăm chú nhìn.
Cầm bút, cô vừa sửa chữa bản thiết kế của George, vừa thảo luận với anh. Theo kế hoạch, hai tháng sau loạt thiết kế liền thân sẽ được MK đưa ra thị trường, cô cảm thấy những bộ liền thân dành cho người tiêu dùng bình thường với những bộ liền thân được biểu diễn trên bục chữ T nhất định phải có điểm khác biệt.
Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua.
"A, TV!"
Bỗng nhiên nhớ tới, George cầm chiếc điều khiển từ xa mở chiếc TV LCD trong phòng làm việc. Màn hình TV không quá lớn, bình thường ít được bật, George điều chỉnh vài giây trên màn hình TV mới xuất hiện hình ảnh. Chín giờ bốn mươi lăm phút, phóng viên các đài đều ào ào suy đoán nội dung cuộc họp báo mà Sâm Minh Mỹ tổ chức sẽ diễn ra trong năm sáu phút tới.
"Cô Diệp, cô không lo lắng sao?" Tăng âm lượng, George chọn một kênh tin tức truyền hình trực tiếp sự kiện: "Sâm Minh Mỹ dám mở cuộc họp báo hẳn là trong tay có gì đó, mấy cái tin tức vớ vẩn còn nói sẽ có nhân chứng quan trọng xuất hiện."
Diệp Anh tiếp tục xem bản thiết kế của George, cô bỏ đi một ít yếu tố kim loại trong bộ quần áo thiết kế. Cô mỉm cười: "Xem xong là biết, hiện giờ có đoán cũng vô dụng."
"Không thể nào, sao tôi lại cảm thấy hôm nay tâm trạng cô khá tốt nhỉ?" George mang vẻ hoài nghi đánh giá cô: "Là ảo giác của tôi đi. Sâm Minh Mỹ mở cuộc họp báo này, có nhân chứng chứng minh cô sao chép, sao cô có thể còn có tâm tình tốt được chứ?"
Diệp Anh lại mỉm cười.
Đặt bản thiết kế qua một bên, cô quyết định ngồi bên mép bàn với George, nhìn về phía màn hình TV.
"Đến đây, chúng ta cùng xem nào."
Tín hiệu TV có vẻ không tốt, màn hình hơi nhiễu nhưng vẫn có thể nhìn thấy các phóng viên hiện trường đã ngồi kín phòng, lối đi cũng chật kín phóng viên. Sân khấu dài bày biện nhiều hoa tươi, tổng cộng có bốn chỗ ngồi, bảng tên Sâm Minh Mỹ đặt giữa, bảng tên bên cạnh viết là "Nhân chứng".
Di động vang lên.
Diệp Anh mở khóa điện thoại, một tin nhắn hiện lên. Cô mở mắt nhìn, xóa tin nhắn. Lúc này trên màn hình TV, người chủ trì đã tiến vào, tuyên bố buổi họp báo diễn ra.
"Ấy, sao Tracy chưa tới nhỉ?"
George đột nhiên phát hiện Tracy vẫn luôn đi sớm về muộn hôm nay lại phá lệ đến muộn. Rõ ràng tối qua gọi điện thoại cho Tracy, anh đã hẹn cô hôm nay cùng đến công ty xem cuộc họp báo của Sâm Minh Mỹ, sau đó sẽ thảo luận về bản thiết kế của nhau.
"Để tôi gọi điện cho cô ấy!" George nói chuyện với chính mình. Bên này George đang cố gắng gọi điện cho Tracy, bên kia Sâm Minh Mỹ đã bước vào, màn hình TV loang loáng những ánh đèn flash. Diệp Anh chăm chú nhìn. Sau mấy lời cảm tạ giới truyền thông đã đến, Sâm Minh Mỹ bắt đầu đề cập đến vấn đề chính.
"...Về sự kiện sao chép trong cuộc thi thời trang cao cấp ngày hôm trước," trước mặt là vô số microphone, trên vẻ mặt Sâm Minh Mỹ tràn ngập vẻ thương cảm: "Vì cùng thuộc một tập đoàn, tôi vốn cho rằng nếu đối phương có thể tỉnh ngộ, cam đoan sau này sẽ không có hành vi như vậy, có lẽ tôi đã tha thứ cho cô ấy, cho cô ấy một cơ hội hối cải để thay đổi."
"Nhưng..."
Sâm Minh Mỹ tiếc nuối lắc đầu: "Đối phương lại quay ngoắt, đem tội danh sao chép đổ lên người tôi. Hành vi xấu xa này tuyệt không thể dung túng, nhất định phải bị cảnh cáo mới có thể bảo vệ sự công bằng lương thiện của xã hội."
Diệp Anh nhíu mày.
Những lời này Sâm Minh Mỹ nói quá đạo lý, không biết phía sau cô ta có sự hướng dẫn của ban ngoại giao không.
"Những lời này mà cũng dám nói!"
Trừng mắt nhìn TV, George khinh thường. Rốt cuộc ai sao chép ai là một chuyện rõ ràng không thể rõ ràng hơn, cho rằng mở một cuộc họp báo là có thể đổi trắng thay đen sao? Nhưng sao điện thoại của Tracy lại tắt máy, gọi mãi vẫn không thông?
Sau khi Sâm Minh Mỹ nói xong những lời này, người chủ trì tuyên bố: "Để bảo vệ chân tướng sự việc, hôm nay một nhân chứng quan trọng đã đến đây, cô ấy là Tracy, trợ lý thiết kế của cô Diệp..."
"..."
George tưởng mình nghe nhầm, anh trừng mắt nhìn. Trên màn hình TV, một bóng người từ bên cạnh sân khấu bước vào, người chủ trì vỗ tay, sau đó đám phóng viên cũng vỗ tay theo, bóng dáng nhỏ nhắn càng lúc càng hiện rõ, đến khi ngồi xuống, màn hình máy quay mới chiếu thẳng vào mặt cô.
Đôi mắt ửng hồng của cô gái tựa như một chú thỏ hoảng sợ.
Đó không phải là Tracy thì là ai?
"Fuck!" Một tràng những lời nguyền rủa từ miệng George. Nhìn màn hình trước mặt, George không thể tin nổi vì sao Tracy lại xuất hiện ở nơi này. Nhân chứng của Sâm Minh Mỹ lại là Tracy? Tracy đáng lẽ giờ này nên ngồi đây, cùng anh xem tin tức này, cùng anh chế nhạo Sâm Minh Mỹ, cùng anh thảo luận về loạt thiết kế liền thân sắp đưa ra thị trường chứ!
"Tracy ngu ngốc!" George tức giận đến tâm can phế liệt. Sau cơn phẫn nộ, anh vội nhìn sang phía Diệp Anh, vội trưng ra vẻ mặt tươi cười: "Ha ha, cô Diệp, trước hết cô đừng nóng giận quá! Tracy nhất định không biết bị Sâm Minh Mỹ lừa gạt, cô ấy quá ngây thơ và dễ tin người, đợi cô ấy về tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy, bắt cô ấy phải nhận lỗi với cô!"
Liếc nhìn George, Diệp Anh như cười như không: "Trước tiên cứ nghe Tracy nói thế nào đã."
Trên màn hình TV, dưới ánh đèn loang loáng, Tracy dường như có chút bất an, cô cúi đầu thấp, hai tay nắm chặt, cho dù trước mặt có microphone nhưng giọng nói của cô vẫn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì.
Sâm Minh Mỹ an ủi vỗ về cánh tay phải của Tracy.
Tracy run rẩy hít một hơi thật sâu, hướng về phía microphone: "Tôi... Tôi là trợ lý thiết kế của cô Diệp Anh, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, tôi cũng... cũng trợ giúp cô Diệp Anh..."
Thì ra, câu chuyện là như này.
Diệp Anh luôn muốn giành chức quán quân cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc, nhưng lại không thể tìm ra linh cảm thiết kế đặc sắc. Lúc này, Diệp Anh nghe nói cô Sâm Minh Mỹ đã có kế hoạch dự thi bèn động tâm, lệnh cho Tracy lấy trộm những bản thiết kế của cô Sâm Minh Mỹ.
Càng nghe, đôi mắt Diệp Anh càng lạnh.
Quả nhiên là nhân chứng quan trọng, nói y như thật, từ dáng vẻ, động cơ, đến việc xuống tay thế nào đều được mô tả rất sống động.
"... Xin lỗi." Nhìn về phía trước, Tracy nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt: "Cô Diệp, xin cô hãy tha thứ cho tôi, tôi... tôi không nên..."
"Tracy, tôi biết cô vẫn luôn trung thành với Diệp Anh." Sâm Minh Mỹ cảm động nói: "Lần này cô có thể vì công bằng chính nghĩa, vì chân tướng sự việc mà đứng ra, gạt bỏ tình cảm và lợi ích cá nhân sang một bên, tôi thay mặt tập đoàn Tạ thị cảm ơn cô!"
Phóng viên bên dưới nhiệt liệt vỗ tay.
Hình ảnh này được chỉnh sửa đưa lên vô số tin tức truyền tải từ đài truyền hình, mạng internet, điện thoại... tới dân chúng.
Diễn biến mới nhất của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á!
Diệp Anh đã lệnh cho trợ lý thiết kế ăn cắp bản thiết kế của Sâm Minh Mỹ! Người trợ lý này lại thú nhận và sám hối ngay tại hiện trường! Sâm Minh Mỹ tuyên bố tạm thời chưa truy cứu quyền lợi và trách nhiệm pháp lý với Diệp Anh, hi vọng Diệp Anh biết đường quay lại!
"Shit!"
Điện thoại di động tới tấp nhận tin nhắn đến, George tức giận đá bàn thiết kế, sầm mặt đi về hướng cửa, bỏ lại cho Diệp Anh một câu: "Tôi tìm Tracy về!"
Diệp Anh tựa hồ không nghe thấy.
Cô lặng lẽ nhìn Sâm Minh Mỹ trên màn hình, nhìn Sâm Minh Mỹ ra hiệu với người chủ trì cuộc họp báo. Người chủ trì gật đầu, tuyên bố với đám phóng viên phía dưới đang tràn ngập kích động: "Đối với cuộc thi lần này, chúng tôi còn có một sự việc muốn thông báo cho mọi người."
Lúc này, người thứ tư vẫn đứng trên sân khấu tựa như không hề tồn tại, một người phụ nữ mang dáng vẻ đoan trang cầm văn kiện, hướng về phía microphone: "Căn cứ theo qui định của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, tất cả những nhà thiết kế tham dự cuộc thi nhất định phải gửi những tư liệu chân thực về bản thân. Nhưng sau khi điều tra đã phát hiện, cô Diệp Anh, người tham dự cuộc thi lần này, không hề đề cập đến chuyện mình từng bị vào tù cho hội đồng được biết. Hơn nữa, cô Diệp Anh vừa ra tù, đã được tha hay chưa, có đủ tư cách để tham dự cuộc thi hay không vẫn chưa được xác nhận, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra những sự việc này rõ ràng hơn."
Rào rào...
Nếu như vừa nãy trợ lý thiết kế chứng minh chuyện Diệp Anh lấy cắp thiết kế của Sâm Minh Mỹ đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc, thì lúc này, chuyện Diệp Anh từng vào tù bị vạch trần tựa như một quả bom nguyên tử nặng ký.
Đám phóng viên tại hiện trường đều kích động điên cuồng!
Cầm chiếc điều khiển từ xa, Diệp Anh lạnh lùng nhìn, gần như tất cả các kênh truyền hình đều gấp gáp truyền đạt những hình ảnh về cuộc họp báo khi nãy của Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt tiếc nuối của Sâm Minh Mỹ, cảnh vạch tội rơi lệ của Tracy, màn công bố thân phận từng ngồi tù của cô...
Tốt lắm.
Cô quả nhiên không nhìn lầm Sâm Minh Mỹ.
Nhất thời, sự kiện sao chép này oanh liệt nằm trên trang đầu của các báo! Những tin tức về tình yêu, ly hôn, ca nhạc của các minh tinh khác đều bị đẩy vào góc, chuyên mục hot nhất chỉ có duy nhất chủ đề này.
Đây quả thực là một vở kịch lớn!
Phim Hollywood cũng không có tính kịch đến vậy! Biên kịch cường đại hóa cũng không thể làm ra vở kịch có nội dung như vậy! Kinh thiên đại nghịch! Diệp Anh từng vào tù? Nhà thiết kế xinh đẹp không có xuất thân nhưng tài hoa hơn người này lại là người vừa ra tù? Cô ấy phạm tội gì? Thân phận như vậy lại trở thành vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Tạ thị? Tạ gia liệu có biết thân phận thật sự của cô ấy không?
Điện thoại của tập đoàn Tạ thị đổ dồn liên tục.
Điện thoại của người thừa kế tập đoàn Tạ thị - Việt Tuyên luôn trong tình trạng tắt máy. Đại thiếu gia Việt Xán chỉ cần xuất hiện liền bị đám phóng viên vây quanh. Tạ Hoa Lăng sau khi bị đám phóng viên vây kín, vài ngày sau đó cũng không hề xuất hiện.
Gia tộc Tạ thị lần này không hề có bất kỳ phản ứng nào tựa như đã giúp chứng minh thêm một bước về thân phận khả nghi của Diệp Anh.
Dư luận xuất hiện một chiều hướng mới.
Diệp Anh bị biến thành một cô gái tâm cơ âm trầm, giấu diếm thân phận, trăm phương ngàn kế tiến vào Tạ gia, cô ghen tị với Sâm Minh Mỹ thuần khiết, dùng đủ các thủ đoạn ngăn cản tình cảm giữa Sâm Minh Mỹ và Việt Tuyên. Để giành thăng lợi trong cuộc thi, Diệp Anh bèn uy hiếp trợ lý của mình đi lấy trộm thiết kế của Sâm Minh Mỹ, ngang nhiên sao chép những tác phẩm của Sâm Minh Mỹ, thậm chí còn xấu xa tuyên bố sẽ kiện Sâm Minh Mỹ.
Làn sóng ủng hộ Sâm Minh Mỹ trên mạng càng lúc càng dâng cao.
Sâm Minh Mỹ bắt đầu liên tiếp xuất hiện trong các tin tức phỏng vấn, cô cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho Diệp Anh, nhưng sẽ không nương tay cho hành vi sao chép. Và khi nói đến hai vị công tử của tập đoàn Tạ thị, cô cũng không hề ngại ngùng mà mỉm cười với người chủ trì kể vài chuyện thú vị về cuộc sống giữa họ.
Sự thanh nhã của Sâm Minh Mỹ càng nhận được nhiều ủng hộ, doanh thu của SÂM cũng theo đó tăng lên.
Trái ngược với điều đó.
Từ khi thân phận bị phơi bày dưới ánh sáng, Diệp Anh tuyệt không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Đối mặt với đám phóng viên, thái độ Diệp Anh vẫn cao ngạo lạnh lùng, chỉ tuyên bố trước giới truyền thông rằng loạt thiết kế liền thân hai tháng sau sẽ chính thức được đưa ra thị trường.
Không biết xấu hổ!
Chết cũng không biết hối cải!
Cư dân mạng bắt đầu kêu gọi mọi người hợp tác ngăn chặn Diệp Anh, yêu cầu ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á hủy bỏ tư cách dự thi của Diệp Anh, bắt cô phải rời khỏi lĩnh vực thời trang! Bọn họ không cần nhà thiết kế như vậy! Bọn họ tuyệt đối sẽ không mua quần áo của nhà thiết kế này!
Chiều tối.
Cửa hàng MK hiện rõ vẻ hiu quạnh. Mấy ngày nay, doanh thu của MK gần như bằng không. Hơn mười bộ đặt cọc đã được làm xong, nhưng khách hàng không tới lấy, mà cũng không hề thanh toán nốt khoản còn lại. Các loại tin đồn bốn phương tám hướng lao tới, tinh thần của đám nhân viên cũng có chút uể oải, mãi đến khi George mỗi ngày đều trấn thủ trong cửa hàng mới nhìn thấy chút hoạt động bình thường.
Đèn đường sáng rực.
Diệp Anh đẩy cửa bước vào.
"Ai ya, cuối cùng cô cũng đến rồi!"
Cửa hàng vắng vẻ hiu quanh, chỉ có duy nhất một vị khách – Phan Đình Đình. Cô đang thảo luận về thiết kế lễ phục dạ hội từ thiện với George, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Anh, cô lập tức hưng phấn đưa tay vẫy chào, khuôn mặt xinh đẹp giận dỗi mỉm cười:
"Chờ cô thật là lâu quá đấy!"