"Đại thiếu gia! Sao anh lại đến đây?"
Vội vàng đưa tay sửa sang lại mái tóc hỗn loạn, Phan Đình Đình nở nụ cười duyên dáng yêu kiều, cảm giác lúc này cô đang vô cùng tỉnh táo nhưng cơ thể ngả nghiêng đã bán rẻ chính cô. Tuy nhiên, ánh mắt Việt Xán từ đầu đến cuối lại chỉ hướng về phía Diệp Anh. Hai gò má Diệp Anh ửng đỏ, cô dựa vào sô pha khe khẽ cười. Cô cảm thấy Phan Đình Đình quả nhiên có kỹ năng diễn kịch, khó trách cô ấy có thể đạt được giải thưởng Laurence.
"...
Nơi mà tình yêu từng ghé qua
Vẫn còn lưu lại hương thơm của ngày hôm qua
Sự ấm áp quen thuộc ấy
Giống như đôi cánh thiên thần
Bay vụt qua trái tim vô bờ của em
..."
Chàng ca sĩ tướng mạo thanh tú vẫn lặp đi lặp lại ca từ của bài hát ấy.
Lấy một chiếc khăn ấm từ phía người phục vụ.
Việt Xán nhíu chặt lông mày, quỳ xuống bên cạnh Diệp Anh, đắp chiếc khăn ấm lên khuôn mặt ửng hồng vì rượu. Phan Đình Đình nhìn Việt Xán vì Diệp Anh mà làm như vậy chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, sau đó hốc mắt ngập nước, từng giọt nước mắt rơi xuống, trái tim suy sụp, cô hét lên:
"Việt Xán! Anh quá đáng quá rồi đấy! Từ giờ trở đi, tôi sẽ ném anh ra khỏi cuộc đời tôi!"
"...
Em tin anh vẫn còn ở đây
Chưa bao giờ rời xa
Tình yêu của em giống như đôi cánh thiên thần bảo vệ anh
Nếu cuộc đời kết thúc tại đây
Từ giờ sẽ không còn em tồn tại nữa
Em sẽ tìm một thiên thần thay thế em yêu anh
..."
Được người phục vụ đỡ, Phan Đình Đình lảo đảo bước ra khỏi gian phòng. Lúc đi qua chàng ca sỹ thanh tú nhìn như sinh viên đại học, mắt cô đầy lệ, chằm chằm nhìn anh ta:
"Muốn nổi tiếng không? Đi theo tôi!"
Vì thế anh chàng ca sĩ nhấc chiếc ghi ta lên, đi về phía Phan Đình Đình.
"Ha ha ha, đàn ông trong thiên hạ đều tùy ý do tôi chọn!" Phá ra cười, Phan Đình Đình hất tay người phục vụ ra, rồi dựa vào người chàng ca sĩ bước ra ngoài, cửa phòng sập mạnh đóng lại.
Bị âm thanh này kích động, Diệp Anh giật mình hoảng hốt ném chiếc khăn nóng xuống đất, vừa rồi trong cơn mơ màng say, dưới sự ấm áp của chiếc khăn, cô gần như đã thiếp đi. Hai má ửng hồng, cô dựa người trên chiếc ghế sô pha đen kiểu cung đình Pháp, híp mắt nhìn về phía Diệp Xán:
"Vì sao... lại đối xử với Phan Đình Đình như vậy? Cô ấy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất... là một cô gái tốt."
Vẻ mặt Việt Xán không hề thay đổi, anh một lần nữa lấy khăn ấm xếp lại ngay ngắn rồi đặt lên mặt cô. Sự ấm áp trên thái dương và đôi mắt khiến cô thoải mái vô cùng. Cách một lớp khăn mặt, Việt Xán chậm rãi bấm huyệt đạo trên mặt cô, mãi cho đến khi khăn ấm bắt đầu lạnh.
Khi anh bỏ khăn mặt xuống, gần như cô đã tỉnh hoàn toàn.
Trước mặt là một cốc trà hoa quả nóng có thêm chút bạc hà. Áp mu bàn tay thử độ ấm, anh đưa cốc trà cho cô.
"Về sau đừng uống nhiều như vậy." Việt Xán nhíu mày nói.
"Là anh bảo Phan Đình Đình đêm nay hẹn tôi ra đây đúng không?" Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Anh đã hiểu, cô cầm cốc trà, khẽ cười: "Anh hết lần này tới lần khác bảo cô ấy làm cái này, làm cái kia, gọi tới gọi lui, giống như..." Từ ấy quá bất nhã, mà cô thực sự có chút thích Phan Đình Đình: "...rồi lại lạnh lùng với cô ấy như vậy, anh không sợ cô ấy sẽ ném anh đi, sẽ không để ý anh nữa sao?"
"Vậy càng tốt."
Vẻ mặt Việt Xán thản nhiên:
"Giống như em nói, cô ấy là một cô gái ngốc nghếch, có thể sớm tỉnh ra là một chuyện tốt. Nếu không thích cô ấy thì đừng cho cô ấy hi vọng không thực tế. Cô ấy trước nay vẫn luôn hiểu anh chỉ đang lợi dụng cô ấy. Không giống như người nào đó, rõ ràng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn mờ ám dây dưa."
"Ha ha" Diệp Anh bật cười thoải mái: "Anh đang chỉ trích tôi đấy sao? Được thôi, vậy tôi sẽ học tập anh. Việt Xán, Xán đại thiếu gia, tôi trước nay vẫn luôn lợi dụng anh, tôi không hề thích anh, từ nay về sau anh ngàn vạn lần không cần tiếp..."
"Câm miệng!"
Việt Xán hét lên chói tai.
Trái tim tựa như đã bị cô đâm ngàn vạn vết dao sắc bén, cô đã tàn nhẫn đến cực điểm. Vào thời điểm cô nhìn rõ tình cảm của anh, cô lại càng trở nên không cố kỵ, không kiêng nể. Tình yêu của anh dành cho cô càng sâu đậm, cô lại càng tàn nhẫn với anh. Vì cô biết, cô có thể tùy ý nắm trong tay niềm hân hoan lẫn nỗi thống khổ của anh.
Tình yêu của anh dành cho cô khiến anh ở trước mặt cô hèn mọn đến mức gần như không còn tôn nghiêm.
Nền nhà với những hoa văn đen trắng.
Chiếc đèn thạch anh đen.
Sô pha màu đen kiểu cung đình Pháp.
Trong không khí hoa lệ mờ ám này, tựa như không hề để ý thấy sự tức giận của Việt Xán, Diệp Anh co chân trần trên chiếc ghế sô pha, hít hà mùi thơm cốc trà hoa quả, cô giương mắt nhìn vẻ mặt đau khổ của Việt Xán, rồi mỉm cười: "Nếu đã đến tìm tôi, vậy là anh đã quyết định rồi sao?"
Lần này, cô muốn giành quyền khống chế.