Buổi sáng cô cùng Hoàng Du dậy thật sớm để đi chuyến bay sang Anh để chở về Anh thăm mọi người. Cô thấy Hoàng Du cứ lo lắng hỏi liệu mọi người có thích em không liền bật cười nói:
- Chắc chắn mọi người sẽ thích em gia đình chị thân thiện lắm!
Cô với Du đang ngồi ở sân bay rất vui vẻ nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên là Nhã Nhã có chuyện gì sao ta:
- Alo! Nhã Nhã hả có chuyện gì thế?
Nhã Nhã đầu dây bên kia vội vàng trả lời:
- Là chuyện của tiểu Du nhà mình
Cô quay sang nhìn tiểu Du rồi trả lời với Nhã Nhã:
- Nhã Nhã à! tiểu Du đang ngồi cạnh mình làm sao?
Nhã Nhã giọng hơi buồn nói:
- Thì ra cặp vợ chồng mà tiểu Du nói là bà mẹ không có con nên mới nhận tiểu Du từ trại trẻ mồ côi Nắng Mai vì không muốn tiểu Du buồn nên không nói sự thật cho tiểu Du, nhưng bây giờ mẹ ruột của tiểu Du bị ung thư sắp chết rồi nên bố tiểu Du muốn đón tiểu Du về, trại trẻ nói là gọi cho cậu nhưng cậu không nghe máy!
Cô nhíu mày nói:
- Không được! Tiểu Du mình đã nhận nuôi rồi từ giờ nó em trai mình!
Nhã Nhã giọng buồn nói:
- Mình biết! Nhưng làm ơn đi Vy Vy à mẹ bé tiểu Du sắp chết rồi
Bây giờ lí trí của cô không muốn nhưng trái tim cô không cho tiểu Du đi cô phải làm sao bây giờ? Cô liền quay sang hỏi tiểu Du:
- Tiểu Du! Nếu bây giờ được gặp lại bố mẹ em có vui không?
Tiểu Du ngây ngô trả lời:
- Đương nhiên là vui rồi ạ!
Cô kể lại hết mọi chuyện cho tiểu Du nghe. Nghe xong cậu bé nói:
- Chị! Nếu như mẹ em không sao em sẽ không về nhưng bây giờ bà ấy em xin lỗi chị đấy là tình mẫu tử! Em mong chị không trách người vô tình như em!
Cô thấy thế nở nụ cười buồn nói:
- Ừ! Chị không trách em là do chị quá ích kỉ bây giờ chị sẽ cho em về trại trẻ mồ côi gặp bố mẹ để đưa em sang Mĩ cùng mẹ chữa trị.
Tiểu Du nói:
- Nhưng mà còn chuyến bay của chị thì sao?
Cô nở nụ cười:
- Chị sẽ đổi sang chuyến khác! Không sao.
Nói xong cô liền đi ra chỗ cô tiếp viên nói gì đó với họ. Cô và tiểu Du nhanh chóng sang cô nhi viện. Đến nơi cô nhìn thấy một cặp vợ chồng người đàn ông nhìn phúc hậu mang dáng vẻ buồn bã, người phụ nữ ngồi trên xe lăn đầu đội chiếc mũ len còn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân. Thấy tiểu Du người phụ nữ khóc lên nói:
- Mẹ xin lỗi con! Mẹ nghe nói con tên là Trương Hoàng Du à! tiểu Du lại đây với mẹ nào
Cậu bé tiểu Du chạy ra ôm chầm lấy người phụ nữ. Lúc này người đàn ông lên tiếng:
- con trai tôi bị lạc từ năm 5 tuổi tôi và vợ đã cho ra sức tìm. Cảm ơn cô rất nhiều!
Cô mỉm cười nhìn tiểu Du ôm mẹ nói:
- Không sao! tiểu Du rất ngoan và thông minh. Tôi có rời chuyến bay xuống 7h30' tối bây giờ đã 6h tôi đi không muộn. Tiểu Du tạm biệt em!
Cô quay đi với giọt nước mắt lăn dài nói thầm “tiểu Du tạm biệt em! Chị sẽ luôn nhớ tới cậu em trai dễ thương đã ở bên cạnh chị lúc chị cô đơn!”
--------------Hết_rồi---------------
Chương này hình như có vẻ hơi buồn nhỉ? Cảm ơn mọi người đã ủng hộ em nhé! Cảm ơn:))