Tửu Nương Xinh Đẹp Bán Chữ

Ôn Đình Dận trầm tĩnh nhìn nàng, nghe nàng rốt cuộc đem tâm sự trút hết ra, khóe miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười ấm áp.

“Có điều, về chuyện Liễu Thư Đồng muốn giết ta, trong đó hẳn là còn có chút phức tạp. Đình Dận, lần đầu tiên ta gọi chàng như vậy, là muốn hỏi chàng, có thể hay không—“

“Không thể.” Hắn nhìn thấu tâm sự của nàng, lúc nàng còn chưa đem thỉnh cầu nói ra miệng liền cắt đứt, “Nàng muốn cầu tình cho Liễu Thư Đồng, cũng phải xem hắn phạm vào lỗi gì, nếu chỉ là vì hắn vọng tưởng cướp việc làm ăn của Ôn gia, ta có thể tha cho hắn một lần, nhưng hiện giờ bọn họ phạm phải chính là án mạng, chẳng lẽ Mã Trường Lai đáng chết ư?”

Một câu nói chặn nàng đến nghẹn họng, ngây người một lúc lâu mới lên tiếng: “Như vậy, có lẽ ta nên tìm hắn nói chuyện…”

“Nói chuyện gì? Khuyên hắn chủ động đầu thú?” Ôn Đình Dận khinh thường mà cười lạnh, “Chuyện này cũng không phải Liễu Thư Đồng tự mình ra mặt, mà là tiêu tiền thuê kẻ giết người, ta gọi Hạnh Nhi lên kinh, một là muốn nó có thể làm chứng chỉ ra người thuê cha nó, thứ hai cũng là vì bảo vệ an toàn của nó, nhưng ta cũng không trông cậy mượn việc này lôi ra con cá lớn là Liễu Thư Đồng, chứng minh hắn ta chính là chủ sự phía sau màn.”

“Hắn ngu ngốc nữa, cũng hẳn là có biện pháp thoát thân cho mình, ta không phải Hình bộ Thượng thư, không thể phán tội cho hắn, nhưng ở trên làm ăn muốn làm sụp đổ Liễu gia không phải là chuyện khó gì, đây không chỉ là vì nàng, cũng là bởi vì người vô tội bị chết kia, cùng với Hạnh Nhi bị bắt trở thành cô nhi.”

Nàng hoàn toàn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cảm khái, “Ta và chàng nói đạo lý, vĩnh viễn cũng không nói được.”

“Đó là bởi vì ta luôn có đạo lý hơn nàng.”

Giang Hạ Ly bị hắn làm nghẹn đến ngứa răng, bỗng nhiên nhào tới hung hăng cắn một miếng trên cổ tay hắn, “Ta đã sớm muốn làm như vậy rồi!” Nàng nhìn hai hàng dấu răng trên cổ tay hắn, cười hắc hắc, “Lão nương bị chàng khi dễ, hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được đè nén rồi.”

Hắn giơ cổ tay lên ngắm nhìn, khẽ cười, “Cái này coi như là gặm tay thề đi, xem ra nàng đã sớm nhận định mình là người của ta.” Nói xong hắn đột nhiên kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng.

Nàng không hề phòng bị, vội vàng khẩn trương hỏi, “Làm cái gì vậy?”

“Lần này không được ngất nữa đấy.” Hắn bá đạo ra lệnh, ngay sau đó che lại môi của nàng.

Không bao lâu, Liễu gia liền sụp đổ.

Trong vòng một năm, trải qua tá điền thoái tô, nguồn cung bị cắt đứt, chờ sau khi kết thúc khế ước là đả kích nặng hơn, mấy cửa hàng trọng yếu của Liễu gia ở kinh thành đều lần lượt đóng cửa.

Hôn sự giữa Liễu Thư Đồng và Triệu Tĩnh Tuyết bởi vậy bị gác lại.

Giang Hạ Ly vẫn luôn ở sơn trang Hãn Hải, Liễu Thư Đồng từng mấy lần yêu cầu gặp nàng, nàng đều tránh không gặp.

Về cái chết của Mã Trường Lai, cùng chuyện mình từng gặp nạn, nàng cũng không hỏi qua Liễu Thư Đồng, bởi vì bất luận đáp án là gì, nàng đều không muốn viết.

Hạnh Nhi liền đi theo bên người nàng, vừa mới bắt đầu vẫn luôn rất cung kính gọi nàng là “gia chủ”, mãi cho đến khi nàng cười nói: “Hạnh Nhi, nơi này không phải tửu phường, muội cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi.”

Hạnh Nhi lập tức nước mắt doanh tròng, run rẩy gọi nàng một tiếng “tỷ tỷ”, Giang Hạ Ly ông chặt lấy nó, tiểu nữ hài này lại một lần nữa khóc rống thất thanh.

Trong thân tỷ muội của nàng, đều không có một người thân thiết với nàng giống như Hạnh Nhi vậy, cho nên nàng cũng cảm thấy mình dường như trống rỗng nhiều hơn một tiểu muội muội đáng được thương yêu.

Ngày nào đó, nàng mang theo Hạnh Nhi, và Ôn Thiên Tư cùng nhau đi rừng Vạn Liễu.

Gió xuân thổi qua, cành liễu nhẹ lay, đâu đâu cũng thấy màu xanh như khói, ánh đến lòng người tình cảm êm thấm ấm áp.

Đã từng, nơi này là nơi thương tâm của nàng, một lần đó sau khi đưa mắt nhìn theo Liễu Thư Đồng và Triệu Tĩnh Tuyết cùng nhau rời khỏi, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh xuân che khuất bầu trời này nữa, tâm tình đìu hiu tựa gió thu.

Chưa từng nghĩ tới, cây khô cũng có lúc trở về gặp xuân ấm…

Hạnh Nhi ở bờ biển Bành Thành đã lâu, cũng chưa từng thấy qua cảnh đẹp như vậy, lôi kéo Ôn Thiên Tư chạy đi, vui vẻ xuyên qua xuyên lại giữa những cây liễu.

Giang Hạ Ly đi về phía trước mấy bước, chợt nghe một giọng nói—

“Hạ Ly…”

Nàng dừng bước, đầu cũng không quay lại, nhẹ giọng đáp: “Đồng ca.”

“Vì sao vẫn luôn không gặp huynh?” Giọng nói của Liễu Thư Đồng vẫn cách một khoảng như cũ, không tới gần.

Nàng trầm giọng nói: “Có một số chuyện, không gặp không nói là tốt nhất, cho huynh cho muội, còn lưu lại một phần thể diện cuối cùng.”

Liễu Thư Đồng trầm mặc rất lâu, gian nan mà mở miệng, “Chuyện ở Bành Thành… tuy huynh có bày mưu đặt kế, nhưng huynh thật sự không biết sẽ là kết cục như vậy, hạ nhân tự tiện giải quyết gây bất lợi với muội, huynh cũng vừa mới biết được.”

Nàng cười: “Đều đã là quá khứ, trôi qua rồi, huynh hối hận cũng vô dụng, mà muội, nếu đã may mắn sống tiếp, thì sẽ không trách bất luận kẻ nào nữa.”

“Huynh biết muội không tin huynh, là huynh phụ muội trước…”

“Đồng ca, hưng suy của một gia tộc, không nên gánh ở trên vai một người, nhưng hiện giờ huynh xác thực nên tự hỏi trọng chấn uy danh của Liễu gia như thế nào, muội không dám bảo huynh đi đầu thú, có lẽ huynh cũng sẽ không làm như vậy, vậy thì những năm sinh thời, gắng sức làm chút gì, hướng lên trời chuộc tội đi.”

Nàng cười vẫy tay về phía trước: “Hạnh Nhi, không nên đi quá xa, không phải buổi tối muội còn muốn ăn thịt viên dấm đường ta làm cho muội sao?”

Người đứng phía sau chẳng biết đi từ lúc nào, lời hắn muốn nói cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng lời nàng muốn nói với hắn, đã nói hết rồi.

Qua đi tình cũng tốt, hận cũng thế, liền xóa bỏ tất cả đi.

Lúc nàng và Hạnh Nhi, Ôn Thiên Tư cùng nhau trở lại trước xe ngựa thì kinh ngạc phát hiện Ôn Đình Dận đang mỉm cười dựa vào bên xe, chờ đợi các nàng.

“Ca, huynh tới lúc nào vậy?” Ôn Thiên Tư cười nói, “Có phải sợ muội đem vị hôn thê của huynh lừa trốn đi không?”

Ôn Đình Dận nhìn Giang Hạ Ly, “Mới làm một thứ tặng nàng, kết quả nàng không ở trong sơn trang, ta đành phải đưa tới nơi này.”

“Đồ gì vậy a, còn phải đặc biệt chạy tới nơi này để đưa?” Ôn Thiên Tư tò mò lôi kéo Giang Hạ Ly thò đầu nhìn vào trong xe, chỉ thấy bên trong bày biện một hộp sách ngay ngắn, hộp làm từ gỗ hoàng dương, chạm khắc tinh tế, chỉ xem hộp đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Ôn Thiên Tư khẩn cấp mở hộp ra trước một bước, bên trong được để ngay ngắn một quyển sách đóng buộc chỉ trang nhã.

Giang Hạ Ly nâng quyển sách kia lên, tiện tay lật ra, chỉ thấy bên trong dùng chữ Khải đoan đoan chính chính sao chép bộ《Giang hồ hào hiệp truyện》nàng mới viết xong kia.

Trong lúc nhất thời nàng có chút nghi hoặc, Ôn Thiên Tư liếc mắt nhìn một cái, kinh hô, “A, ca, lúc nào thì huynh tự tay sao chép sách của Giang tỷ tỷ vậy?”

“Đây là… chàng sao?” Giang Hạ Ly còn chưa quen thuộc chữ của Ôn Đình Dận, càng không thể tưởng được hắn sẽ vì mình làm chuyện này.

Hắn cười trả lời, “Trong sách có chỗ sai, ta đều giúp nàng sửa chữa lại lần nữa, ngày sau nếu muốn tiếp tục lấy ra bán, mới không bị người chê cười.”

Nàng phì cười một tiếng, cảm động ôm chặt vào trước ngực.

“Chàng không thể nói hai câu tán dương dỗ ta vui vẻ à? Làm chuyện tốt thế này vì ta còn muốn cười ta.” Nàng vốn tràn đầy cảm động, lại bởi vì lời của hắn mà cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Nếu ta nói đây là sính lễ chính thức ta tặng nàng, vậy có tính là tán dương hay không?” Ôn Đình Dận hơi khom người.

Giang Hạ Ly lập tức ngây người, nhất thời cảm thấy có nguồn nhiệt từ trong lòng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ôn Thiên Tư rất thức thời, lập tức kéo Hạnh Nhi nói muốn so chạy với nó, hai người rời đi trước, cho bọn họ có cơ hội ở riêng.

Ôn Đình Dận ôm chặt eo nhỏ của nàng, ôn nhu hỏi: “Không phải nàng vẫn luôn cảm thấy ta đi nhà nàng cầu hôn rất chuyên quyền độc đoán à? Lần này ta tới hỏi ý kiến của nàng, đối với nàng đủ tôn trọng rồi chứ?”

Nàng bĩu môi cười đáp: “Nên nói chàng có tiến bộ rồi, hay là càng chuyên quyền độc đoán đây? Tất cả mọi người đều biết ta phải gả cho chàng, hiện giờ lại làm bộ làm tịch tới cầu hôn, ngày hôm qua cha ta còn cố ý chạy tới hỏi ta lúc nào thì gả cho chàng kìa, nói trong phủ đã đem gian phòng ta ở trước kia bố trí lại lần nữa hết rồi, còn nói muốn cho ta phong phong quang quang mà xuất giá, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng truyền ta tiến cung hai lần, dạy ta làm thế nào để thành hiền thê tốt của chàng, nhưng mấy người di nương tỷ muội ở Giang phủ ta đều lười ứng phó, một đại gia như Ôn gia nhà chàng… sao ta có thể làm đương gia chủ mẫu tốt được?”

“Nàng còn lo lắng mấy chuyện sau này lâu như thế, vậy chẳng phải cả đời cũng không muốn sống nữa rồi? Quản nhiều như vậy làm cái gì, người lấy nàng là ta, cũng không phải là toàn bộ Ôn gia chúng ta.”

Nàng cười dán vào lồng ngực của hắn, “Con người của ta thật ra rất không tập trung, gặp phải người như chàng, không biết có phải là chuyện tốt hay không, nếu có chuyện ta không muốn làm, ta đều giao cho chàng đi làm, chỉ là sau này nếu ta còn muốn viết văn bán lấy tiền, không biết còn phải nghe chàng châm chọc bao nhiêu đây?”

“Nàng muốn làm cái gì thì cứ làm đi, chỉ có một việc, nàng phải giúp ta.” Hắn cười giảo hoạt, “Ngày hôm qua ta đã sa thải ba sư gia phụ trách tính sổ, loại chuyện sổ sách này không thể phạm lỗi, hơn nữa nhất định phải bảo mật, thay vì gọi những người giá áo túi cơm kia đi làm, không bằng giao cho nàng, ta càng yên tâm.”

Nàng nhíu mày, “Ha, thì ra chàng lấy ta là vì tiết kiệm tiền của sư gia tính sổ?”

“Coi như là vậy đi.” Tươi cười của hắn chọc cho nàng giơ tay lên đánh, hắn thuận thế kéo nàng lên xe ngựa, đóng cửa xe.

Cách đó không xa, Ôn Thiên Tư rình coi một màn này, đang mỉm cười dạy Hạnh Nhi một bài thơ—

“Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi, Xa dường cỏ gần chẳng thấy chi, Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp, Khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ(1).”

Sau khi Hạnh Nhi dùng thanh âm trẻ con nghiêm túc ngâm nga lại từng câu, không khỏi tò mò hỏi: “Bài thơ này là có ý gì?”

Ôn Thiên Tư không giải thích, chỉ cười nói, “Hạnh Nhi, muội phải nhớ kỹ đem cảnh xuân trước mắt này ghi tạc ở trong lòng, một ngày nào đó muội cũng sẽ có được cảnh xuân khôn cùng thuộc về chính mình.”

Một năm cảnh đẹp chàng nên nhớ(2).

“Mùa xuân của mỗi người tới lúc nào, ai có thể biết được đây? Ông trời a, ngài phải chăm chỉ an bài nha…

~Hoàn toàn văn~

_______________________________________________

(1) Bài Sơ xuân tiểu vũ 初春小雨 của Hàn Dũ 韓愈 thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt thời kỳ Trung Đường.

初春小雨

天街小雨潤如酥,

草色遙看近卻無,

最是一年春好處,

絕勝煙柳滿皇都。

Mưa phùn đầu xuân (Người dịch: Phụng Hà)

Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi

Xa dường cỏ, gần chẳng thấy chi

Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp

Khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ.

(2) Bài Tặng Lưu Cảnh Văn 贈劉景文 của Tô Thức 蘇軾 thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt thời kỳ Bắc Tống. Bài này còn có nơi chép tên là “Đông cảnh” 冬景. Lưu Cảnh Văn tự Quý Tôn 季孫, người Trường Phù, Khai Phong (nay là Khai Phong, Hà Nam), từng làm tửu giám Nhiêu Châu. Khi Vương An Thạch làm đề hình Giang Đông tra xét về việc rượu, ở bình phong sảnh đường thấy Lưu Cảnh Văn đề một bài thơ, ông rất khen ngợi, đề bạt Lưu làm nhiếp học sự. Tô Thức từng khen là “khảng khái kỳ sĩ”, cũng tiến cử ông làm quan, thường so ông với Khổng Dung đời Tam Quốc.

贈劉景文

荷盡已無擎雨蓋,

菊殘猶有傲霜枝,

一年好景君須記,

最是橙黃橘綠時。

Bản dịch của Điệp luyến hoa

Sen lá che mưa đã chẳng còn,

Cúc tàn thân vẫn ngạo sương hàn.

Một năm cảnh đẹp chàng nên nhớ,

Chính khi quất lục với cam vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui