Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Địa tâm hồ.
Liệt Diễm thông qua một vầng quang hoàn trước mặt, lặng yên nhìn chăm chú vào cảnh tại Chu Tước huyệt động. Cơ Động nhìn không thấy, nhưng nàng lại thấy hết toàn bộ. Trong cặp mắt đen láy phát ra vài phần quang mang kỳ dị, đưa bàn tay thon dài, trắng muốt như bạch ngọc khẽ vuốt mái tóc dài:
- Tiểu Cơ Động, ngươi đúng rồi. Ngươi biết không, ta thích phần nhiệt tình cố chấp này của ngươi. Ngươi đã là một thanh niên đỉnh thiên lập địa rồi.
Nói tới đây, trên khóe môi nàng khẽ toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Trước ngày hôm nay, có lẽ trong tiềm thức của nàng, vẫn luôn xem Cơ Động là một tiểu hài tử chưa biết gì. Trải qua những gì ngày hôm nay, nàng mới chính thức nhận ra, Cơ Động đã trở thành một nam nhân chân chính rồi.
o0o
Chu Tước huyệt động.
Răng rắc, một thanh âm rất nhỏ vang lên, phá tan không khí im lặng trong sơn động. Ánh mắt Cơ Động và Chu Tước cơ hồ đồng thời ngưng đọng lại. Trên quả trứng Chu Tước màu đỏ kim kia, xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Trong mắt Chu Tước nhất thời toát ra vẻ mừng rỡ như điên khó có thể ức chế. Trên người nó tất cả lông vũ tựa hồ trở nên run rẩy nhẹ. Có thể nhìn thấy tâm tình nó lúc này kích động đến mức nào.
Răng rắc, lại thêm một thanh âm nhỏ vang lên. Ngay sau đó, thanh âm phá vỡ nhẹ nhàng không ngừng vang lên. Một tia quang mang màu đỏ kim sáng rực từ trong quả trứng phát ra. Bính Hỏa nguyên tố trong không khí càng trở nên cường thịnh hơn rất nhiều.
Phốc một tiếng, quả trứng Chu Tước khẽ rung lên một chút, trên vỏ trứng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Một khối thịt màu đỏ hỏn từ trong đó chui ra. Đó là một cái đầu Chu Tước hơi nghiêng ngả, lớp lông phượng ướt át dính bệt lại trên cổ. Nhìn qua có chút hơi buồn cười. Chỉ có cặp mắt nhỏ màu đỏ linh động là hết sức giống con Chu Tước mà thôi.
Một tiếng phượng hót to rõ chợt từ trong miệng Chu Tước vang ra. Trong tiếng phượng hót kia tràn ngập thanh âm vui sướng, mừng rỡ. Ba ngàn năm ấp trứng, ba ngàn năm cầu nguyện, con của nó rốt cuộc cũng ra đời.
- Chíp chíp.
Con Chu Tước con quơ quơ đầu, hướng về phía Cơ Động kêu nhỏ. Lớp vỏ trứng còn lại trên người nó từ từ vỡ ra. Một tầng hào quang màu đỏ kim nhàn nhạt chợt từ trên người nó lan tràn ra, lớp ướt át trên người nó dần dần biến mất. Đám vỏ trứng còn lại dưới tác dụng của luồng hào quang màu đỏ kim kia chợt hóa thành từng luồng khí bay hết vào miệng con Chu Tước con.
Rốt cuộc, toàn bộ mảnh vở trứng cũng đã biến mất. Con Chu Tước con dang rộng cặp cánh nhỏ xíu yếu ớt sau lưng. Ngẩng đầu lên, tất cả lông vũ trên đầu dựng thẳng lên. Mặc dù nó chỉ mới sinh ra, nhưng mà, nó đã là một con ma thú cấp sáu.
Chu Tước đột nhiên phóng tới, dang rộng cặp cánh của nó, ôm lấy con mình. Một thanh âm phượng hót nhẹ nhàng mà vui tai không ngừng từ trong miệng nó vang ra. Cảm nhận được sự ấm áp của mẫu thân, Chu Tước con cũng không ngừng phát ra thanh âm chiêm chiếp nhỏ.
Ánh mắt Cơ Động đã ươn ướt, nhìn hai mẹ con Chu Tước ôm ấp nhau. Bất luận vừa rồi hắn thừa nhận thống khổ đến thế nào, hiện tại đều cảm thấy rất đáng giá. Trên miệng Cơ Động, rốt cuộc cũng toát ra một tia mỉm cười thấu hiểu.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp chợt từ bên ngoài truyền đến, sơn động tựa hồ như thoáng run rẩy một chút.
Chu Tước mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sự ôn nhu trong mắt nhất thời biến thành quang mang lạnh lẽo:
- Lại có kẻ dám xâm nhập lãnh địa của ta. Bằng hữu nhân loại, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta ra ngoài hủy diệt kẻ xâm nhập rồi trở về nói lời cảm tạ ngươi.
Trong lòng Cơ Động vừa động:
- Ta đi cùng với ngươi. Kẻ mới đến rất có thể là đồng bọn của ta đến tìm ta. Lúc trước là ta bị địch nhân dùng ma kỹ đưa đến nơi này.
Lúc trước hắn đã nghe được trên bầu trời vang đến tiếng sấm không xa, vạn nhất là sư huynh Lôi Đế của hắn, cùng Chu Tước động thủ không phải là rất nguy hiểm hay sao?
Chu Tước gật gật đầu, hồng quang ấm áp chợt cuồn cuồn nổi lên trên cơ thể Cơ Động. Thể hình Chu Tước mặc dù không khổng lồ như Rồng, thế nhưng một người như Cơ Động ngồi cũng hết sức rộng rãi. Đồng thời Chu Tước còn không quên phóng xuất ra một vầng quang mang màu đỏ, đem con mình bao phủ trong đó. Sau đó mới phóng mạnh lên, kéo theo cái đuôi thon dài của mình cấp tốc bay ra.
Cơ Động chỉ cảm thấy hồng quang chung quanh chợt xẹt qua, trong nháy mắt, xung quanh đã sáng rọi lên. Chu Tước đã mang theo hắn bay ra khỏi huyệt động. Tốc độ phi hành của Chu Tước quả thật quá nhanh, khiến cho hắn có cảm giác giống như là xuyên qua không gian và thời gian vậy.
Mới vừa ra khỏi huyệt động, trên người Chu Tước nhất thời tản mát ra một đoàn hồng quang chói mắt, đem thân thể Cơ Động hoàn toàn bao phủ vào trong. Đồng thời trên lưng nó bỗng truyền đến một cỗ hấp lực mạnh mẽ, đem hắn cố định lại phía sau lưng mình.
Trong không trung, lôi điện tung hoàng khắp nơi. Tử Lôi Diệu Thiên Long lúc này không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đắc ý. Thanh âm bá đạo của Lôi Đế Phất Thụy vang vọng trong không trung:
- Khốn kiếp, đến đây đi! Có bản lĩnh ngươi mau đến đây! Sao lại không đến? Ngươi nhát chết à?
Thanh âm phượng hót thanh thúy chợt vang lên cao vút tận trời xanh. Thanh âm gầm gừ đắc ý của Tử Lôi Diệu Thiên Long lập tức ngừng hắn.
Hồng quang chợt lóe lên, Chu Tước cũng đã phóng lên trên bầu trời, thanh âm bén nhọn vang vọng khắp nơi:
- Một con rồng cấp tám nho nhỏ mà cũng dám tiến vào lãnh địa của ta. Muốn chết sớm à?
Cái gì là thực lực của Thập giai Thần thú, Cơ Động ngay lập tức biết được. Không đợi hắn mở miệng, toàn bộ không trung trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ. Tuy rằng Cơ Động ngồi trên lưng Chu Tước, cũng không cảm nhận được ma lực mà Chu Tước phát ra. Nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trời dưới đất, lúc này cũng chỉ còn lại một loại màu sắc đỏ tươi mà thôi. Đám điện quang chung quanh Tử Lôi Diệu Thiên Long lúc này giống như hoàn toàn bị áp bách trở về thân thể nó. Thậm chí trên không trung còn hiện ra một dòng suối năng lượng thật lớn do Bính Hỏa nguyên tố ngưng tụ mà thành.
- Thần Thú?
Với sự cuồng phách của Lôi Đế, lúc này cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
Ngay khi Cơ Động bị truyền tống mất tích, Phất Thụy lập tức cưỡi theo Tử Lôi Diệu Thiên Long xông thẳng vào khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn. Nhưng mà ngay lúc vừa tiến vào, hắn đã gặp phải sự kháng cự mãnh liệt. Những ma thú cường đại trong khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn không ngừng ngăn cản đường đi của hắn. Phất Thụy cùng với Tử Lôi Diệu Thiên Long kết hợp với nhau, trước sau chém chết mấy con ma thú cấp bảy mới đến gần được nơi này. Mới vừa rồi, hắn gặp phải một con ma thú cấp chín cường đại, đánh nhau sinh tử một trận thật lâu. Tiếng sấm mà Cơ Động nghe được, chính là thanh âm mà hắn cũng với con ma thú cấp chín kia đánh nhau.
Tử Lôi Diệu Thiên Long cùng với Lôi Đế liên hợp công kích, cũng chỉ mới tạm thời ngang tay với con ma thú cấp chín kia. Trong lúc chiến đấu cả hai liên tục thay đổi địa điểm. Đột nhiên đang trong lúc chiến đấu kịch liệt, con ma thú cấp chín kia tựa hồ như sợ bọn họ vậy, nháy mắt biến đi đâu mất dạng. Lôi Đế Phất Thụy đang lúc cực kỳ thống khoái, liền phát hiện ra không gian trên trời dưới đất tựa hồ như đọng lại. Một con Chu Tước màu đỏ rực nháy mắt đã bay lên, lập tức đã khống chế được toàn bộ không gia.
Phất Thụy rốt cuộc cũng rõ ràng, con ma thú cấp chín kia khi nãy kích động chạy trốn không phải do nó sợ mình. Hắn chẳng thế nào nghĩ đến, trong Địa Linh Sơn này lại tồn tại một cường giả cấp bậc Thập Giai Thần Thú thế này. Cửu giai còn là ma thú, nhưng lên đến Thập giau thì đã là Thần Thú. Nhất là khi hắn nhìn thấy Thần Thú này lại là Chu Tước, trái tim hắn đã cơ hồ như ngừng đập. Chu Tước chính là một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú, cũng là con Thần Thú cường đại nhất đương thời, cho dù là các con Thập Giai Thần Thú khác cũng không phải là đối thủ của nó.
Ngay lúc Lôi Đế mặt nhăn mày nhíu, chuẩn bị phát động công kích liều chết, một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ sau lưng Chu Tước truyền đến:
- Chu Tước, không nên động thủ, hắn là sư huynh của ta đến tìm ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui