Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Cơ Động ngơ ngác nghe Liệt Diễm kể lại:
- Sao lại như thế được? Ta không ngờ lại chiếm tiện nghi của Chu Tước lớn đến như vậy. Ta thật sự chỉ muốn giúp nó mà thôi.
Liệt Diễm nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu không phải bởi vì ngươi không có tư tâm, Chu Tước sao lại chấp nhận tổn hao nguyên khí mà báo đáp ngươi chứ? Nó còn phải tiếp tục tiến hành trị liệu cho con nó nữa, chỉ sợ sẽ tổn hại thân thể nhiều hơn rất nhiều. Phần ân tình này ngươi nhất định không thể không thừa nhận. Ngươi nói rất đúng, đối với một người mẹ đã vì con mình chịu khổ suốt ba ngàn năm, cũng nên trợ giúp nó một tay.
Vừa nói, Liệt Diễm vừa uống một ngụm hết sạch ly Kê Vỹ Tửu trong tay, đem chén không trả lại cho Cơ Động, chậm rãi đi sang một bên khối nham thạch. Hai tay nàng chậm rãi giơ lên trước ngực, làm thành ấn hoa lan, ánh mắt của nàng cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, trước giờ Cơ Động chưa từng thấy qua. Một vòng quang mang màu đỏ rực chợt từ trong cơ thể nàng tràn ra, lặng yên khuếch tán.
Hỏa nguyên tố khổng lồ vốn đang không ngừng lưu chuyển trong không trung, lúc này trở nên tĩnh lặng lại, cùng với ma lực trên người Liệt Diễm phóng thích ra lặng yên ba động.
Cơ Động chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng trịnh trọng như thế này của Liệt Diễm. Hỏa nguyên tố ba động trong không khí lúc này khiến cho hắn có cảm giác giống như cảm giác lúc Chu Tước mang theo hắn ra khỏi Chu Tước Huyệt Động, chuẩn bị đối phó với Phất Thụy, lúc đó trong nháy mắt trong không trung hoàn toàn biến thành thế giới của Bính Hỏa vậy, thậm chí lúc này Hỏa nguyên tố trong không khí còn nồng đậm hơn lúc đó rất nhiều.
Xa xa phía trước, trên mặt hồ nham thạch của Địa Tâm Hồ rộng lớn, một cái bọt khí khổng lồ chợt nổi lên, nham thạch nóng chảy chung quanh cũng trở nên ba động mãnh liệt. Cơ Động mơ hồ nhìn thấy, ngay tại trung tâm Địa Tâm Hồ tựa hồ như có một cái gì đó đang muốn dâng trào ra ngoài vậy.
Đúng lúc này, một cỗ quang trụ màu đỏ rực cực lớn chợt từ trong trung ương hồ nham thạch bắn ra, toàn bộ không khí trong Địa Tâm Hồ tựa hồ như biến thành chất rắn vậy. Cơ Động cảm giác mình giống như một con côn trùng rơi vào giọt hổ phách vậy, không thể nào động đậy được nữa, cũng không thể hô hấp được. Toàn bộ tính mạng lực của hắn tựa hồ như bị đè nén lại một chỗ, duy chỉ có cặp mắt hắn là còn có thể nhìn xuyên thấu qua màu đỏ nồng đậm trong không khí, quan sát được những chuyện xảy ra trong Địa Tâm Hồ.
Phốc một tiếng, từ trong Địa Tâm Hồ nham thạch nóng chảy chợt nổi lên một vật thể khổng lồ, nhìn kỹ lại đó là một đóa hoa sen màu đỏ thật lớn. Đây không phải là Hồng Liên do năng lượng hình thành, mà chân chính là một đóa Hồng Liên thật sự. Đóa Hồng Liên này thấm đẫm nham thạch nóng chảy, từ từ trồi lên trên mặt Địa Tâm Hồ. Nham thạch nóng chảy từ trên cánh sen chảy xuống, không một giọt nào còn có thể lưu lại. Hồng Liên từ trong nham thạch nóng chảy dâng lên mà không hề nhiễm bất cứ một giọt nham thạch nào.
Đóa Hồng Liên này đường kính ít nhất hơn năm thước, mỗi một cánh hoa sen đều có một màu đỏ tươi thuần túy. Chính giữa đóa sen, một cái đài sen lặng yên dâng lên, đài sen cũng hoàn toàn là một màu đỏ rực, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đó có tổng cộng mười hạt sen màu vàng kim lớn bằng một nắm tay.
Liệt Diễm giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lên mi tâm mình một chút. Nhất thời, một cỗ hồng quang màu đỏ nồng đậm lấy thân thể nàng làm trung tâm, không ngừng mở rộng ra, hình thành một vòng quang hoàn màu đỏ rực thật lớn. Mà gương mặt tuyệt mỹ của Liệt Diễm cũng toát ra vẻ thống khổ. Tuy rằng hiện tại nàng đang quay lưng về phía Cơ Động, hắn không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, nhưng lại có thể nhìn thấy thân thể Liệt Diễm đang không ngừng run rẩy.
Từ trong hồ nham thạch nóng chảy, trên đóa Hồng Liên khổng lồ kia, một cái hạt sen màu vàng kim chợt nhẹ nhàng bay lên. Thân thể Liệt Diễm đang không ngừng run rẩy chợt ngừng phắt lại, luồng quang hoàn màu đỏ xung quanh thân thể nàng nhất thời hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng ra, bao phủ lấy khỏa hạt sen vàng kia. Hạt sen nhanh chóng phát ra kim quang lóng lánh. Liệt Diễm thở dài một tiếng, sắc mặt nàng đã trở thành tái nhợt. Hạt sen kia sau khi rời khỏi đài sen, dưới sự bao phủ của hồng quang, rất nhanh bay về phía nàng.
Liệt Diễm không ngừng thở hào hển, Hỏa nguyên tố dày đặc trong không khí dần dần loãng ra, đóa Hồng Liên khổng lồ kia cũng một lần nữa chìm sâu vào trong Địa Tâm Hồ. Cơ Động cũng khôi phục lại được năng lực hành động của mình.
- Liệt Diễm, ngươi bị sao vậy?
Cơ Động nhanh chóng phóng đến, nhìn bộ dáng này của Liệt Diễm, trong lòng hắn đau đớn so với cảm giác thống khổ do hít thở không thông lúc nãy gấp trăm gấp ngàn lần. Đi đến cạnh nàng, nhất thời thấy được gương mặt tái nhợt của Liệt Diễm, đồng thời, tay nàng cũng đã cầm được khỏa hạt sen màu vàng lớn cỡ nắm tay kia.
Miễn cưỡng nở một nụ cười nhàn nhạt, Liệt Diễm lắc lắc đầu với Cơ Động:
- Yên tâm đi, ta không có việc gì. Tiểu Cơ Động, ngươi thu giữ khỏa hạt sen này đi. Nhanh chân một lần nữa quay lại Địa Linh Sơn, đem nó giao cho Chu Tước.
Đón lấy hạt sen trên tay Liệt Diễm đưa cho mình, Cơ Động phát hiện, hạt sen này mặc dù là từ trong nham thạch nóng chảy của Địa Tâm Hồ đi ra, thế nhưng bản thân nó không hề nóng bỏng, chỉ hơi ấm áp một chút mà thôi. Cơ Động mơ hồ cảm giác được hạt sen này khẽ ba động nhè nhẹ, giống như là có máu huyết vận chuyển trong đó vậy.
- Không, Liệt Diễm. Cái hạt sen này đối với ngươi mà nói nhất định vô cùng quan trọng. Ngươi đã từng nói, bổn mạng của ngươi là một đóa Hồng Liên. Cái hạt sen này chắc chắc là một bộ phận thân thể của ngươi. Ta làm sao có thể để cho ngươi dùng nó mà báo đáp ân tình dùm ta được. Những gì ta thiếu Chu Tước, hãy để ta tự trả lại cho nó.
Sắc mặt Liệt Diễm dần dần dịu lại vài phần:
- Tiểu Cơ Động. Ngươi sao lại không hiểu cơ chứ? Hiện tại chính là lúc Chu Tước cần chúng ta trợ giúp nhất.
- Không, không được, tuyệt đối không được.
Tâm tình Cơ Động lúc này cực kỳ kích động, nhìn sắc mặt tái nhợt của Liệt Diễm, trái tim hắn tựa hồ muốn tan nát. Hắn chưa từng sợ hãi như hiện tại. Cho dù trước đây lúc đối mặt với tử vong, hắn cũng không kích động như hiện tại. Địa vị của Liệt Diễm trong lòng hắn đã tăng lên đến một vị trí mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết được nữa.
- Im miệng.
Liệt Diễm lớn tiếng quát một cái:
- Tiểu Cơ Động, ngươi còn không hiểu rõ ý tứ của ta hay sao? Ta thà rằng để ngươi thiếu ân tình của ta, chứ nhất định không để ngươi thiếu ân tình của Chu Tước. Hạt sen đã rời ra, không thể trở lại được nữa rồi. Nếu như trong lòng ngươi không cam tâm, như vậy cứ coi như là thiếu ta một phần nhân tình đi. Hơn nữa, cái hạt sen này sớm muộn gì ta cũng sẽ đưa cho ngươi. Chẳng qua Chu Tước đã giúp ta làm trước một chuyện mà ta sẽ làm thôi, cái hạt sen này xem như là trả thù lao cho nó đi.
Cơ Động nhìn Liệt Diễm, cảm xúc kích động trong mắt hắn dần dần bình phục lại. Câu nói kia của Liệt Diễm, thà rằng để cho ngươi thiếu ta chứ không để ngươi thiếu Chu Tước đã đánh mạnh vào tâm trí của Cơ Động.
Từ khi biết Liệt Diễm đến nay, lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được tình cảm của Liệt Diễm đối với mình. Tuy rằng cái này tựa hồ chỉ là sự quan tâm bao bọc mà thôi, nhưng cũng đủ để trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc mừng rỡ như điên. Hóa ra, nàng ấy cũng để ý đến mình.
Lặng yên gật gật đầu, Cơ Động thật cẩn thận đem khỏa hạt sen màu vàng kim kia thu vào trong Chu Tước thủ trạc của mình. Hắn bình tĩnh nhẹ giọng nói:
- Liệt Diễm, kỳ thật ngươi sai rồi. Ta vĩnh viễn cũng không thiếu ngươi gì cả. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên ta gặp được ngươi, bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi thứ của ta đều đã thuộc về ngươi rồi. Ta sống một năm, liền thuộc về ngươi một năm, nếu chỉ là một ngày, ta cũng thuộc về ngươi một ngày. Cho dù là một giây cuối cùng của sinh mạng ta, ta cũng vẫn là thuộc về ngươi. Cho dù ta chết, hóa thành tro tàn, cũng sẽ thuộc về ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui