Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Thần sắc Cơ Động bình tĩnh, cũng không có nghĩa là cảm xúc trong lòng hắn cũng bình tĩnh. Cảm nhận được sự để ý của Liệt Diễm đối với mình, Cơ Động cơ hồ là trong tiềm thức nói ra những suy nghĩ chôn kính thật lâu trong lòng hắn. Trước giờ hắn chưa bao giờ chân chính theo đuổi một nữ nhân, cũng không biết những lời khi nãy mình nói với nàng có phải là tỏ tình hay không.
Nhưng hắn thật sự nhịn không được phải nói ra những gì mình nghĩ trong lòng, hắn ít nhất phải để cho Liệt Diễm biết, bất luận sau này như thế nào, ở trong lòng của mình, không gì có thể thay thế được địa vị của nàng cả.
Nghe những gì Cơ Động nói, Liệt Diễm có chút dại ra:
- Tiểu Cơ Động, ngươi…
Cơ Động cúi đầu, hắn phát hiện, trái tim mình đang đập liên hồi, kịch liệt:
- Liệt Diễm, ta đi đây. Nếu phải giúp Chu Tước, ta cần phải đi cả đêm nay để đưa cho nó vậy. Ma lực của ta sắp đột phá ba quan rồi, sư huynh khuyên ta nên nhờ sư phụ hộ pháp giúp ta tiến hành đột phá. Mấy ngày nay chưa chắc ta có thể đến đây, tạm biệt, Liệt Diễm.
Hồng quang dâng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Liệt Diễm, Hồng Liên lóe lên, mang theo Cơ Động rời khỏi thế giới Địa Tâm Hồ.
Nhìn chăm chú vào nơi Cơ Động vừa biến mất, Liệt Diễm khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt đã có chút ửng đỏ của mình:
- Ta bị làm sao vậy? Vì sao mặt ta lại nóng lên như vậy? Tiểu Cơ Động, ngươi thật là, tên tiểu tử này. Thật đúng là…
o0o
Trở lại Âm Dương Học Đường, Cơ Động lập tức chạy ra khỏi Học Viện, nhanh chân chạy như điên hướng về phía ngoại thành.
Vị trí của Địa Linh Sơn hắn nhớ rất rõ ràng. Ma lực đạt đến ba mươi cấp, thể lực của hắn cũng tự nhiên tăng lên khá nhiều, tốc độ chạy nhanh như tuấn mã. Rất nhanh đã ra khỏi cửa thành, thẳng về phía hướng Đông chạy đến.
Sau khi nói xong những lời kia, máu huyết trong cơ thể Cơ Động đến bây giờ vẫn không ngừng sôi trào. Gió đêm thổi mát rượi, thế nhưng tim hắn vẫn thật lâu không thể bình tĩnh lại. Trong đầu tràn ngập thân ảnh của Liệt Diễm.
Trong lòng hắn lúc này vô cùng khẩn trương. Không biết nghe xong những lời mình đã nói, Liệt Diễm sẽ như thế nào đây? Hắn thật sự sợ Liệt Diễm giận mình. Nhưng mà, hiện tại cho dù hối hận đến thế nào cũng không còn kịp nữa rồi.
Dưới tình huống chạy như điên, chỉ dùng không đến hai canh giờ, Cơ Động đã một lần nữa đến ngoại vi của Địa Linh Sơn. Trong người hắn vẫn còn một trăm kim tệ, sau khi giao nộp xong trực tiếp chạy sâu vào trong khu vực rừng rậm. Có được lệnh bài thân phận bốn mươi chín đặc biệt của Âm Dương Học Đường, hắn không hề gặp bất cứ kẻ nào làm khó dễ cả.
Cơ Động cực kỳ phí phạm, liên tục dùng ma lực chống đỡ thân thể mình chạy nhanh vào Địa Linh Sơn. Mỗi khi ma lực sắp tiêu hao hết, hắn liền lấy ra một khối Tinh Hạch hấp thu ma lực trong đó. Nếu để các ma sư khác nhìn thấy hắn xa xỉ như vậy, nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ. Chỉ là lúc này, trong đầu hắn chỉ còn có thân ảnh hoàn mỹ kia, đầu óc đã sớm có chút mê muội, căn bản là không để ý đến chuyện phí phạm Tinh Hạch.
Để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết, vừa tiến vào rừng rậm, Cơ Động lập tức lấy trong Chu Tước Thủ Trạc ra một cái Phượng Hoàng Vỹ. Trong đêm tối, Phượng Hoàng Vỹ tản ra một luồng hồng quang, vô cùng xinh đẹp, chẳng những có thể giúp hắn chiếu sáng, quan trọng hơn chính là, khí tức của cái Phượng Hoàng Vỹ này đủ đến khiến tất cả các ma thú kiêng kỵ mà lùi bước. Các ma thú cấp thấp nhìn thấy Cơ Động cơ hồ là nhanh chân bỏ chạy, các ma thú cấp cao cảm nhận được khí tức của Phượng Hoàng Vỹ cũng lập tức tránh xa. Cơ Động cơ hồ là trực tiếp chạy thẳng về phía Chu Tước Huyệt Động, không hề gặp trắc trở gì.
Sắc trời dần dần sáng, Cơ Động cũng dừng bước lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Suốt cả đêm chạy như điên, tinh thần và thể xác vốn đã thập phần mệt mỏi của hắn đã có chút chống đỡ không nổi nữa. May mắn trong Chu Tước thủ trạc của hắn còn có lưu lại một số lương khô và nước uống vốn chuẩn bị cho một tháng sơ khảo. Đơn giản ăn uống một chút, nghỉ ngơi thêm một lát lại tiếp tục chạy.
Một lúc lâu sau, ánh sáng mặt trời đã sáng chói hơn, mặt trời từ phương Đông đã chếch lên cao. Cơ Động rốt cuộc cũng đã trở lại chốn xưa, đi đến bên ngoài Chu Tước Huyệt Động. Dừng chân lại, cảm giác mệt mỏi cực độ khiến cho trước mắt Cơ Động chợt biến thành màu đen. Đứng tại chỗ thở hổn hển, một lúc sau mới tạm khôi phục lại một chút. Phải biết rằng ngày hôm qua, sau khi trải qua một tràng ác chiến, lại tiếp tục trợ giúp Chu Tước ấp trứng Chu Tước con, sau đó cũng không thể nghỉ ngơi tốt, lại tiếp tục chạy cả đêm, cho dù là thân thể đã qua Long Huyết Tẩm Thể, lúc này cũng có chút chống đỡ không nổi nữa.
- Cơ Động? Sao ngươi lại trở lại đây?
Thanh âm du dương của Chu Tước chợt từ trong huyệt động truyền ra. Một cỗ hấp lực nhu hòa nâng cơ thể Cơ Động lên, lôi kéo hắn tiến vào trong huyệt động. Lần này đã có kinh nghiệm, Cơ Động hoàn toàn thả lỏng thân thể, để mặc cho ma lực Chu Tước mang hắn đi sâu vào bên trong.
Cực Hỏa Tinh Thiết màu đỏ tươi chiếu sáng con đường phía trước. Rất nhanh, hắn đã thấy được một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú, đại biểu cho Bính Hỏa, Hỏa Phượng Hoàng.
Chu Tước lúc này đang đứng dưới gốc cây Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc, hai cánh thật lớn của nó khép lại, che ở phía trước. Từ chỗ tiếp nối của hai cánh, một cái đầu Chu Tước nho nhỏ nhô ra nhìn ngắm xung quanh. Nhìn thấy Cơ Động đến, nó nhất thời kêu lên vài tiếng, có vẻ rất vui mừng.
Vừa nhìn thấy Chu Tước, Cơ Động biết Liệt Diễm nói không sai chút nào, cặp mắt Phượng Hoàng của Chu Tước vốn sáng ngời, lúc này đã biểu lộ sự ủ rủ, mệt mỏi. Sau khi gật gật đầu với mình mấy cái, đã lập tức phủ phục xuống. Từ trên hai cánh của nó, tản ra một tầng hồng quang nhàn nhạt, làm dịu thân thể của Chu Tước con.
- Bằng hữu, sao ngươi lại quay lại đây? Có chuyện gì thế?
Chu Tước nhẹ giọng hỏi.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Chu Tước, ngươi thật xem ta là bằng hữu hay sao?
Chu Tước sửng sốt một chút:
- Đương nhiên. Ngươi giúp ta ấp con ta ra đời thành công, cứu lấy tính mạng của nó. Phần ân tình này ta vĩnh viễn không quên.
Cơ Động nói:
- Vậy tại sao ngươi lại không nói cho ta biết, ngươi đã giúp ta đem những thứ bảo vật đó đưa vào trong cơ thể ta, ngưng tụ thành Chu Tước nội giáp?
Chu Tước khẽ cười một tiếng:
- Hóa ra là chuyện này. Là Liệt Diễm nữ hoàng điện hạ nói cho ngươi biết phải không. Ngươi không cần bận tâm, ta làm như vậy, cũng là để cứu lấy con ta mà thôi. Nếu như thân thể của ngươi không thể kiên trì nổi, con của ta sẽ thế nào đây? Cho nên, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa, chúng ta là bằng hữu, tương trợ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm mà. Không phải sao?
Cơ Động cũng mỉm cười:
- Ngươi nói như vậy ta yên tâm rồi. Liệt Diễm bảo ta đem thứ này đến cho ngươi. Tin rằng nó sẽ giúp được ngươi ít nhiều.
Nói xong, hắn đem cái hạt sen màu vàng kim của Liệt Diễm, lấy từ trong Chu Tước thủ trạc ra, đưa đến trước mặt Chu Tước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui