Tửu Thần (Âm Dương Miện)

- Ma lực của ta rất đặc thù, Tiên Thiên Âm Dương hòa hợp. Do đó ta đã sáng tạo ra âm dương song hỏa tổ hợp kĩ. Đây chính là bí mật lớn nhất của chúng ta. Có lẽ ngươi cũng biết, từ lúc nhìn thấy bí mật của Quan Minh Ngũ Hành đại lục chúng ta thì ngươi đã không còn sự lựa chọn khác.
Cực hạn song hỏa bốc cháy trên tay Cơ Động, thanh âm của hắn vô cùng bình tĩnh. Nhưng tiểu la lỵ hiểu rõ, lúc này Cơ Động mới đáng sợ nhất.
- Được rồi! Người ta tin tưởng các ngươi. Ta tên là Mạt Nhi.
Tiểu la lỵ câu trước tỏ vẻ rất sợ hãi, nhưng câu sau lại vừa cười vừa đùa. Nàng nhảy từ trên giường xuống, nhìn Cơ Động rồi lại nhìn Trần Tư Tuyền nói:
- Ngươi đoán rất chính xác! Ta xác thực tới từ một tổ chức phản kháng Hắc Ám Thiên Cơ. Chỉ là, ta rất hiếu kì tại sao các người có thể tới bên này đại lục. Phải biết là trên Thánh Tà đảo có Hồng Liên Thiên Hỏa ngăn cách hai phiến đại lục sao? Ngay cả Hắc Ám Thiên Cơ cũng không có cách nào vượt qua.
Cơ Động thu Âm Dương Miện và hỏa diễm trên tay, hắn thản nhiên nói:
- Xem ra ngươi cũng biết không ít chuyện. Chỉ là hiện giờ không phải là lúc ngươi tò mò, ta đã thể hiện thành ý của mình. Hiện tại tới phiên ngươi, ta cần biết các ngươi là tổ chức như thế nào, có thực lực ra sao. Có lẽ ngươi cũng đoán được không phải chúng ta tới đây để du sơn ngoạn thủy.
Mạt Nhi gật nhẹ đầu nói:
- Tổ chức của chúng ta được thành lập cách đây đã năm trăm năm, ngươi có thể yên tâm bởi hợp tác với chúng ta là một sự lựa chọn anh minh. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha ta, nhưng chỉ một mình ngươi. Ngươi có dám đi không?
Cơ Động không chút do dự đáp:
- Được! Hiện giờ đi được chứ?
Mạt Nhi không ngờ Cơ Động gật đầu cái rụp nhanh thế, nàng kinh ngạc hỏi hắn:
- Ngươi không sợ ta bán ngươi sao?
Câu trả lời của hắn khiến Mạt Nhi bực bội:
- Không sợ.
Mạt Nhi mân mê bờ môi nhìn Cơ Động từ trên xuống dưới một hồi:
- Vậy thì đi thôi!
Nói xong nàng liền chạy ra bên ngoài.
Trần Tư Tuyền không ngăn cản Cơ Động, ánh mắt hai người trao đổi một chút. Cơ Động theo Mạt Nhi ra ngoài. Lúc này, Mạt Nhi đã khôi phục hình dạng của tiểu nhị đi ra khỏi khác điếm.
Trần Tư Tuyền dõi mắt nhìn hai người biến mất trước cửa tửu điếm, lúc này mới trở về phòng mình. Trong lòng nàng cảm thấy thầm nghĩ, tuy tiểu nha đầu này rất giảo hoạt, nhưng Cơ Động cũng không vừa. Nghĩ đến đây, trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười mỉm. nàng không cần lo lắng an toàn của Cơ Động, bởi dưới tình huống một chọi một thì với thực lực của hắn hiện giờ không cần sự giúp đỡ của Đại Diễn Thánh Hỏa Long cùng Thực Nhật Phượng Hoàng cũng có thể đánh ngang tay với Long Hoàng. Đây chính là thực lực Thánh cấp, cho dù có gặp phải tình huống nào, Cơ Động cũng đủ sức ứng biến.
Cơ Động vừa đi khỏi, các Thiên can thánh đồ đã rối rít từ trong phòng mình đi ra. Thiên Cơ mỉm cười nói:
- Xem ra hành động của chúng ta cần kéo dài một chút. Hi vọng lúc Cơ Động trở về sẽ mang theo tin tốt.
Đỗ Minh cười to nói tiếp:
- Ta nôn nóng tới nỗi muốn xông vào Hắc Ám Thần miếu rồi đây. Hấp thu Hắc Ám tinh miện quả là một ý kiến hay.
Vừa rồi hắn đã hấp thu hai khỏa tinh miện Tứ quan, do bản thân còn chưa đột phá Bát quan nên lợi ích nhận được nhiều hơn những người khác. Phương thức tu luyện cướp đoạt mà không có gánh nặng tâm lí, không chỉ hắn mà ngay cả các Thiên can thánh đồ cũng rất thích.
Ra khỏi khách điếm, Mạt Nhi rẽ về phía bên trái, Cơ Động đi phía sau. Nàng đi trước dẫn đường như một tiểu nhị khúm na khúm núm dẫn đường cho khách nhân. Công phu che giấu tinh vi khiến Cơ Động rất tán thưởng. Nhóc con này mới mười lăm tuổi a! Ngay cả mình là người của hai thế giới, sau khi tới Quang Minh Ngũ Hành đại lục cũng chỉ biết khổ tu. Còn tiểu nha đầu này còn giảo hoạt hơn cả người trưởng thành. Quả thực rất không khéo giống đặc công của mình kiếp trước.
Mạt Nhi dẫn Cơ Động ra khỏi thành, sau nửa canh giờ đi sang phía Đông, lại chạy về phía Tây cũng chưa thấy đích đến là nơi nào. Nàng luôn để ý bốn phía, từng ngọn gió thổi cỏ lay đều không qua nổi thính giác nhạy cảm của nàng.
Cơ Động đi phía sau không nóng nảy, chỉ yên lặng quan sát nàng. Nửa canh giờ này hắn không thúc giục Mạt Nhi lấy một lần.
Rốt cục, sau khi tới một nhà dân. Mạt Nhi cẩn thận quan sát tình huống một lúc lâu. Sau đó thân ảnh lóe lên đi vào trong, đồng thời phất tay với Cơ Động.
Cơ Động theo sau nàng, Linh Hồn Lực thu liễm lại không đi dò xét chung quanh. Giống như Trần Tư Tuyền đã đoán, hắn rất tự tin vào thực lực hiện giờ của mình.
Dân cư nơi này không có gì bất đồng với những nơi khác, bên trong là một cái viện nhỏ rất bình thường chừng ba mươi mấy thước vuông. Trong sân là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đang múc nước dưới giếng, giống những người nông dân khác sắc mặt hắn xanh xao vàng vọt. Ánh mắt Cơ Động dừng lại trên người gã trung niên này, hắn đích thực là một người bình thường không có ma lực. Mạt Nhi đến bên cạnh người trung niên nói:
- Cha ơi! Có khách đến.
Người trung niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cơ Động, sắc mặt hắn có hơi kinh ngạc. Sau đó nhìn Mạt Nhi trừng hai mắt lên thì gật nhẹ đầu nói:
- Vậy thì mời khách vào nhà đi.
Mạt Nhi nghiêng đầu vẫy vẫy tay với Cơ Động đi tới, nàng chỉ vào người mình rồi làm động tác nhấn xuống giếng. Sau đó rất nhanh nhảy xuống dưới, Cơ Động nhìn thoáng qua người trung niên, sau đó nhảy xuống giếng theo Mạt Nhi.
Miệng giếng không lớn, chỉ lọt một người, lại còn phải tránh gàu múc nước. Khi nhảy xuống, Cơ Động không thấy Mạt Nhi đâu nữa. Nhưng nàng sao có thể tránh khỏi linh hồn truy tung của hắn.
Ước chừng khoảng mười thước, thân hình Cơ Động mới chạm đất, ngay sau đó hắn chui vào một lỗ thủng ở bên cạnh. Vừa mới chui vào, hắn đã nghe thấy thanh âm kẹt kẹt của lỗ thủng khép kín. Trước mắt trở nên tối om, không khí nơi đây rất vẩn đục hơn nữa còn hơi ẩm thấp. Cơ Động không để ý tới những điều này, hắn không phát ra hỏa diễm để chiếu sáng mà tiếp tục bước về phía trước trong bóng tối.
Thanh âm của Mạt Nhi truyền từ phía trước tới:
- Gan ngươi cũng lớn thật. Rất quyết đoán đi theo.
Cơ Động mỉm cười:
- Một con mèo nhỏ có gì mà phải sợ?
Mạt Nhi tức giận nói:
- Ngươi nói ai là con mèo nhỏ?
Cơ Động đáp:
- Đương nhiên là ngươi rồi. À. Không đúng, phải là một tiểu hồ ly rất giảo hoạt.
Mạt Nhi nhận thấy không đấu võ mồm lại hắn liền hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Giếng nước này có địa hình phức tạp quanh co, vòng vèo bảy tám ngã rẽ. Phía trước vẫn còn nhiều ngã rẽ tựa như một mê cung.
Ước chừng một khắc sau, Mạt Nhi dừng bước. Sau đó Cơ Động nghe thấy những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng theo một tiết tấy lúc dài lúc ngắn gần một trăm cái mới dừng lại. Ngay sau đó một tiếng kẽo kẹt vang lên, một luồng ánh sáng truyền tới làm cho thông đạo hơi sáng một chút. Mạt Nhi chui ra ngoài, đồng thời hai cỗ lực lượng từ hai bên trái phải Cơ Động truyền đến. Ma lực mạnh đến nỗi khiến cho cả thông đạo chấn động, dưới chân Cơ Động giờ là một khỏa không, ma lực từ hai bên trái phải cường hành ép thân thể của hắn xuống. Mà cánh cửa nơi Mạt Nhi vừa đi vào liền khép kín.
Cơ Động hừ lạnh một tiếng, thân hình vẫn bất động hay là nói vẫn phiêu phù tại chỗ. Hai tay cùng lúc đưa ra, hai cỗ ma lực Mậu Thổ hệ oanh kích lên người hắn nhưng không tạo ra chút rung động nào. Diệt Thần dẫn do Cơ Động phóng ra đã thăm dò được thạch bích. Thông qua linh hồn dò xét, Cơ Động có thể biết hai bên vách động đều có cơ quan. Vừa rồi có người ra tay muốn đẩy hắn xuống động không đáy phía dưới.
Đúng lúc này, Linh Hồn Lực mà Cơ Động áp chế từ đầu tới giờ bộc phát theo phong cách của Bạo Quân. Linh hồn lực Thánh cấp toàn diện phóng thích, tòa tiểu viện và hết thảy thông đạo dưới lòng đất đều bị bao phủ. Hiện giờ, Cơ Động chỉ cần dùng Linh hồn lực giám sát mọi động tĩnh, dù là người hay vật cũng không thể thoát khỏi phạm vi này của hắn. Vạn nhất xảy ra tình huống xấu nhất, hắn rất vui lòng đại khai sát giới, giống như những lời đã nói với Mạt Nhi. Nếu đã biết lai lịch của bọn hắn thì hoặc là bằng hữu, hoặc là chết. Không còn con đường nào khác.
Vừa sải bước ra, Cơ Động đã đi tới biên giới giữa bẫy rập và thực địa. Một quyền đánh ra, lập tức chiếu sáng cả thông đạo Dương Hỏa ma lực ngưng tụ thành một quả cầu oanh kích vào nơi cánh cửa vừa khép lại.
Trong tiếng vang kịch liệt, toàn bộ thế giới dưới lòng đất chấn động. Chỉ là vật liệu nơi này khá cứng rắn, một quyền của Cơ Động chỉ khiến cánh cửa bị lõm một lỗ sâu khoảng một thước.
- Xin dừng tay! Hoan nghênh ngươi, khách nhân đến từ phương xa.
Đúng lúc này, một giọng nói nam nhân ôn hòa từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Nhưng Cơ Động dường như không nghe thấy, thân hình lóe lên đã đến chỗ lõm vừa rồi. Tay phải nhấn lên đó, cửa đá sáng bừng lên. Ngay lập tức, một tiếng nổ càng thêm dữ dội vang lên, đá vụn văng khắp nơi nhưng không có một mảnh vụn nào rơi lên người hắn. Cửa đá dày hai thước bị Cơ Động dùng Diệt Thần Kích đánh nát.
Thật giống chuyện cười, các ngươi vừa đặt bẫy ta, sau đó bảo ta dừng tay thì ta phải dừng tay sao? Nếu như vậy thì ta không phải là Bạo Quân nữa, trong lòng Cơ Động hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi thông đạo.
Đây là một không gian rộng mấy trăm thước vuông với đèn đuốc sáng trưng, hơn mười ánh mắt đều chiếu lên người Cơ Động. Hóa trang trên người Mạt Nhi đã bỏ xuống, nàng ngồi trong lòng của một người trung niên khoảng 40 tuổi đang giật mình nhìn những mảnh đá vụn.
Ánh mắt của mấy chục người quét lên người Cơ Động khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên và cảm thấy họ đều mang địch ý với mình.
Mạt Nhi dựa sát vào người đàn ông trung niên, cười nói:
- Xem ra các hạ chính là ác khách.
Cơ Động thản nhiên nói:
- Đây là đánh giá của mình người, ác khác thì thế nào? Việc các ngươi cẩn thận ta có thể lí giải, nhưng muốn đẩy ta vào chỗ nguy hiểm thì các ngươi đã tìm nhầm đối tượng rồi.
Nhẫn nại của con người có giới hạn, huống chi Cơ Động là Bạo Quân, vốn không phải là một người am hiểu nhẫn nại. Có tổ chức chống Hắc Ám Thiên Cơ ủng hộ cũng tốt, nhưng nếu không được thì...Nơi đây không có một người nào có thể sống sót.
Mạt Nhi rất oán hận Cơ Động, nàng đã trở về nhà mình vì thế hung dữ nói:
- Cha à. Nhanh bắt tên vô lại này lại đi. Mặc kệ lai lịch của hắn là gì, cứ đánh một trận trước rồi nói sau, vừa rồi hắn bóp cổ con, còn muốn giết con nữa.
Không cần người đàn ông trung niên mở miệng, đã có bốn người vậy Cơ Động vào giữa, đồng thời phóng xuất Âm Dương Miện của họ. Tuy thuộc tính bất đồng, nhưng cả bốn người đều là Lục quan ma sư. Trong nháy mắt, không gian nơi đây tràn ngập sự ba động của nguyên tố.
Cơ Động không có ý giải thích, hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao không thèm nhìn bốn người đang vây quanh lấy một cái. Tuy thần sắc của hắn không lộ vẻ khinh thường, nhưng ngạo ý toát ra càng khiến mọi người nổi giận.
Trong một tiếng hét phẫn nộ, bốn người đồng loạt công kích. Hai người phía trước công kích, hai người phía sau dùng ma lực đánh lên người đồng bạn, lợi dụng nguyên lí ma lực tương sinh tăng phúc. Hiển nhiên, họ không có ý định giết Cơ Động mà chỉ muốn bắt sống.
Hai gã Lục quan Ma Sư một công kích, một tiến hành tăng phúc, lực lượng tương đối mạnh. Đáng tiếc, hôm nay bọn họ đã gặp đối thủ.
Hai tay Cơ Động vẫn chắp sau lưng, Âm Dương Miện càng không phóng xuất. Hắn nhích sang bên phải một bước nhỏ, chân phải giơ lên đá vào một Ma Sư. Ngàn vạn lần đừng nên xem thường một bước nhỏ của hắn, chỉ một cú nhích người đơn giản đã làm cho hai gã Ma Sư chệch hướng công kích. Không hoa mĩ, hình tượng, đối phương hoàn toàn thấy được công kích của mình. Thậm chí không phát ra nửa phần ma lực, hoàn toàn là lực lượng thân thể.
Oanh một tiếng. Ma Sư bên phải bị một cước của Cơ Động văng ra như đạn pháo đụng vào Ma Sư đồng bạn đang tăng phúc cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui