Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Mặc dù tức giận nhưng ánh mắt của nàng vẫn chăm chăm vào người Cơ Động. Vì thế khi thấy Cơ Động đột nhiên ngã xuống khiến nàng nhất thời kinh hãi. Bất luận là trong lòng nàng tức giận với Cơ Động như thế nào đi nữa thì tình yêu của nàng dành cho hắn không hề giảm đi một chút nào. Nàng liền chạy nhào tới, ôm lấy thân thể Cơ Động.
- Cơ Động, chàng sao thể?
Trần Tư Tuyền vội hỏi.
Vừa nói nàng vừa truyền ma lực cực hạn Ất Mộc của mình vào người Cơ Động. Vừa mới truyền ma lực vào người Cơ Động, nàng lập tức cảm giác được ma lực của hắn tương đối đầy đủ, vẫn duy trì chừng bảy tám phần tu vi. Hiển nhiên không phải là do vấn đề ma lực. Chẳng lẽ linh hồn bị gì sao? Linh hồn mà bị tổn thương thì phiền toái hơn vấn đề ma lực nhiều, lại nguy hiểm hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ, Trần Tư Tuyền vừa vội vàng cẩn thận từng chút một mà cố gắng tiến hành linh hồn dung hợp với Cơ Động. Ngay lập tức, nàng liền phát hiện ra một vấn đề trong linh hồn, đó là linh hồn lực của Cơ Động đã hoàn toàn phong bế, căn bản không thể nào dung hợp được.
Lúc ở Hắc Ám thần miếu, Cơ Động là người chủ chốt chống lại đại trận sưu hồn đoạt phách kia, sau đó cũng hoàn toàn lấy linh hồn của hắn làm chủ để tiến hành định vị truyền tống tức thời. Sau khi mọi người rời đi, cũng là hắn dùng linh hồn của bản thân để câu thông với pháp trận bên này, tiếp đó đoạt lấy Thiên Ngọc mang đi cũng phải sử dụng đến truyền tống pháp trận. Cứ như thế, linh hồn lực của hắn nhất định đã tiêu hao đi rất nhiều.
Không dám chậm trễ, Trần Tư Tuyền liền cẩn thận dùng một vài tia thần thức của mình để thăm dò vào đại não Cơ Động. Sau khi thăm dò, nàng không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu là người khác nhất định sẽ cho là linh hồn Cơ Động đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng Trần Tư Tuyền là ai chứ? Nàng đã từng là Liệt Diễm nữ hoàng à nha! Mặc dù thần thức chỉ còn lại vô cùng nhỏ bé, không đáng nhắc đến nhưng mà để dò xét tình huống cụ thể trong linh hồn Cơ Động lại không thành vấn đề. Nàng phát hiện ra rằng mặc dù linh hồn lực Cơ Động đã tiêu hao nhiều nhưng lại tương đối ổn định, không hề có bất cứ vấn đề gì. Căn bản là chính bản thân hắn phong bế linh hồn không để cho mình tiến hành dung hợp linh hồn với hắn mà thôi. Người này rõ ràng là đang giả bộ à nha!
Không biết đối mặt thế nào với mình liền giả bộ bất tỉnh, đây là tiểu Cơ Động của mình hay sao? Trần Tư Tuyền không khỏi bật cười. Với tính cách của Cơ Động, khiến hắn làm việc này thật sự không hề dễ chút nào. Hơn nữa, nàng cũng lại nhớ lại lúc trước mình không phải cũng giả bộ như vậy hay sao? Chỉ có điều là mình giả thành công, mà Cơ Động lại bị mình phát hiện ra. Oán khí lúc trước cũng theo nụ cười này mà tự nhiên tản đi.
Nhẹ nhàng đập lên vai Cơ Động.
- Ngươi cái oan gia này!
Nàng cũng không vạch trần hắn mà cứ ôm hắn ngồi ở đó. Tình huống thân mật với nhau như thế này không dễ có được, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua được cơ chứ. Cứ ôm hắn như thế, dần dần một cảm giác ngọt ngào tự nhiên dâng lên, khiến nàng không khỏi ôm chặc hơn một chút.
Cơ Động phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm lớn vô cùng. Việc giả bộ bất tỉnh quả thực là tự đem mình biến thành dê đợi làm thịt mà, chỉ có thể mặc cho Trần Tư Tuyền định đoạt
Được Trần Tư Tuyền ôm dĩ nhiên là rất thoải mái, nhưng lại phát sinh vấn đề là cũng bị kích thích vô cùng mãnh liệt.
Lồng ngực ấm áp mềm mại, nhàn nhạt mùi hoa lan, hơn nữa Trần Tư Tuyền lại ôm chặc hắn, vì thế đầu của hắn hoàn toàn bị kẹp vào hai “ngọn núi” cao ngất đẫy đà kia, khiến cho Cơ Động suýt chút nữa cầm lòng không được. Hắn vẫn là thanh niên huyết khí cương phương à nha! Nhất thời, hắn chỉ có thể hết sức dùng cổ tay, cổ chân để huy động gai của Thánh Vương khải đâm vào cơ thể, cố gắng dùng sự đau đỡn để chống lại lực hấp dẫn to lớn của Trần Tư Tuyền.
Người nào thường ăn cỏ, lâu ngày sẽ quen. Cơ Động thường xuyên dùng gai của Thánh Vương Khải đâm thế này thì càng ngày càng không có hiệu dụng. Thánh cấp khí lực chống cự với sự đau đớn rất có hiệu nghiệm, mà thân thể tràn đầy lực hấp dẫn của Trần Tư Tuyền lại càng làm cho hắn dần bị trầm mê.
Ngay lúc Cơ Động đang suy nghĩ không biết lúc nào thì nên tỉnh lại, chợt hắn cảm thấy Trần Tư Tuyền có động tác, tiếp đó hắn chỉ cảm thấy đôi môi của mình bị một đôi môi vô cùng mềm mại bao phủ. Đầu óc Cơ Động bỗng trống rỗng, hắn chẳng thể nghĩ được Trần Tư Tuyền lại lớn mật như thế, thừa dịp mình ngất đi lại “chiếm đoạt” mình.
Lúc Trần Tư Tuyền hôn Cơ Động, trong lòng thầm nghĩ ác: “Ta cho ngươi giả bộ này”. Hai cánh tay giống như thủy xa ôm chặc lấy Cơ Động, cho dù hắn muốn tỉnh lại cũng không thể dễ dàng thoát ra được. Huống chi, kể từ khi ở ôn tuyền trong tửu điếm, Trần Tư Tuyền đã biết được cơ thể của mình đối với Cơ Động có sức hấp dẫn rất lớn.
- Cơ Động, Cơ Động!!!
Ngay lúc Cơ Động sắp luân hãm, chợt có thanh âm xuất hiện như ánh sáng cứu vớt cho hắn. Trần Tư Tuyền liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, mà Cơ Động cũng vội vàng thừa cơ ngóc đầu dậy, giả bộ giống như mới thanh tỉnh lại.
- Ta bị gì thế? Đầu hơi choáng váng.
Cơ Động cúi đầu, căn bản là không dám nhìn Trần Tư Tuyền. Còn ánh mắt của Trần Tư Tuyền lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Diêu Khiêm Thư đang vọt tới, nàng không khỏi nghiến răng tức giận ở trong lòng, cơ hội tốt như thế không biết bao giờ mới có lại đây.
Diêu Khiêm Thư rất nhanh tìm được bọn họ, nhanh chóng chạy tới, thấy Cơ Động tựa vào ngực Trần Tư Tuyền, cũng không có nghi ngờ gì mà ân cần hỏi thăm:
- Cơ Động, ngươi không sao chứ?
Cơ Động lắc đầu, đáp:
- Khiêm Thư, ta không sao, chỉ là tiêu hao linh hồn lực quá nhiều mà thôi. Ngươi đỡ ta về nào.
Hai tau Trần Tư Tuyền cũng đỡ Cơ Động đứng dậy, ghé vào tai hắn thấp giọng:
- Lần sau tiếp tục giả bộ như thế nhé!
Thân thể Cơ Động chợt cứng đờ ra. Giờ này hắn mới biết được, từ đầu Trần Tư Tuyền đã biết được hắn gủa bộ, nhất thời không khỏi càng thêm lung túng, liền nhanh chóng để cho Diêu Khiêm Thư đỡ mình, không dám nhìn tới Trần Tư Tuyền.
Khi bọn họ đi tới chỗ truyền tống pháp trận, A Kim cũng đã thanh tỉnh lại. Với thánh cấp khí lực của nàng thì một kích của Trần Tư Tuyền dĩ nhiên không thể nào khiến nàng hôn mê quá lâu được. Nhìn thấy Trần Tư Tuyền, Cơ Động cùng với Diêu Khiêm Thư trở lại, trong đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một chút phức tạp. Tiếp đó nàng liền lấy một viên Hắc Ám tinh miện Tân Kim hệ, nhắm mắt tu luyện.
Ngoại trừ trốn tránh, nàng còn biết phải làm gì đây?
Trần Tư Tuyền sau khi trở về cũng không hề nói một lời, lấy một viên Ất Mộc tinh miện rồi cũng ngồi xuống tu luyện.
Thiên Cơ nhìn Cơ Động, mỉm cười:
- Các ngươi tu luyện đi, nơi này địa hình trống trải, ta sẽ chú ý động tĩnh chung quanh.
Có hắn linh hồn lực Thánh cấp cao giai quan sát bốn phía, cho dù là Hắc Ám Thiên Cơ cũng đừng hòng có cơ hội muốn đánh lén.
Diêu Khiêm Thư sớm đã không chờ nổi, đột phá cửu quan đối với hắn là nhu cầu cường liệt nhất, hắn cũng không quan tâm Cơ Động nói gì, lập tức ngồi một bên tu luyện.
Nhìn đồng bạn đều tiến nhập trạng thái tu luyện, Cơ Động nhìn bờ môi đỏ mọng của Trần Tư Tuyền một lúc lâu.
Hỏa Nhi đã sớm từ không trung hạ xuống, thấy Cơ Động trở lại, nó bay đến dụi dụi vào vào người hắn. Nhìn Hỏa nhi, Cơ Động mới giật mình nhớ còn một người đang ở trong Chu Tước thủ trạc.
Cơ Động vội thả Mạt nhi từ trong thủ trạc ra:
- Còn tưởng rằng ngươi không có ý định thả ta đi ra nữa.
Mạt Nhi vừa xuất hiện thì trừng mắt nhìn Cơ Động. Bất quá, rất nhanh biểu lộ nàng không thể giữ được bao lâu. Nàng hí hửng, tung tăng như chim sẻ nói:
- Yêu quái đại thúc. Ngươi thật lợi hại. Nếu không, ngươi thu ta làm đồ đệ nhé? Nội bảo của Hắc Ám thần miếu đều có thể bị ngươi phá hỏng, nếu như ta có dudwojc bổn sự của ngươi thì tốt quá.
- Thu ngươi làm đồ đệ? Thôi bỏ đi.
Cơ Động nhìn Mạt Nhi, trên trán xuất hiện vài đạo hắc tuyến:
- Nếu thu ngươi làm đồ đệ, chẳng phải suốt ngày bị ngươi gọi là yêu quái lão sư sao? Huống chi, ta cũng không có thời gian dạy bảo của ngươi.
Mạt Nhi hừ một tiếng:
- Thật nhỏ mọn. Bất quá, cho dù thế nào chúng ta cũng đã là minh hữu. Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi tìm Vân.
Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ hai lần hàng lâm Hắc Ám thần miếu khiến Hắc Ám thần miếu bị đả kích trầm trọng. Mạt nhi hiện giờ đối với mấy người Cơ Động chỉ có hai từ kính nể.
Mà nhìn Mạt Nhi chạy đến bên người Thiên Cơ, Cơ Động không khỏi mỉm cười. Hắn không nóng nảy lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, dùng tu vi cực hạn song cùng thân thể Thánh cấp thì hắn hấp thu tinh miện nhanh hơn đồng bạn mình nhiều. Trái lại từ trong Chu Tước thủ trạc xuất ra một cái rương.
Cái rương này dùng tài liệu đặc thù chế tác mà thành. Bên trên có khảm nạm mười miếng bảo thạch các loại thuộc tính tuy rằng Cơ Động không biết những bảo thạch này là gì, nhưng từ ma lực ba động tản mát ra thì hiển nhiên giá trị của nó còn trên cả Ngũ Hành Thần Thạch, có thể nhìn ra chúng rất xa xỉ.
Đây là hắn thứ mà hắn mang từ cấm thất của Hắc Ám Thiên Cơ ra. Trong cấm thất trừ hai cái túi da thì không còn gì nhiều. Bắt mắt nhất chính là cái rương này, ngoài ra còn một đổng nhỏ Thiên Chi Ngọc cùng một ít ma lực trang bị. Tuy rằng những trang bị này không tệ, nhưng đối với bọn họ mà nói lại không có bất kỳ ý nghĩa, bởi chúng là Hắc Ám thuộc tính. Ước chừng có hơn hai mươi kiện, mặc dù không phải thần khí, nhưng ucnxg là cấp bậc thứ thần khí.
Chúng đối với Liên minh phản kháng Thiên Cơ sẽ có trợ giúp thật lớn, tối thiểu nhất thể làm ma sư của bọn hắn tăng thêm một cấp độ.
Điều chính thức khiến cho Cơ Động cảm thấy hứng thú chính là cái rương này, hắn hi vọng trong đây sẽ có Thiên Chi Ngọc. Nếu đó là thật thì Hỏa Thần kiếm không tiến hóa trăm phàn trăm thì cũng không còn kém bao nhiêu.
Rất rõ ràng, đồ bên trong cái rương này đối trân quý, nguyên nhân rất đơn giản là vì bên trên cái rương có pháp trận, hơn nữa vừa rồi bị ma kỹ oanh kích mà không bị một chút tổn hại.
Pháp trận này hiển nhiên không làm khó được Cơ Động, tay phải đặt lên cái rương, từ trước ngực hắn hiện ra một đạo bạch quang nhàn nhạt, bạch quang ngưng tụ thành Hỗn Độn Châu. Dưới chỉ dẫn của Cơ Động, một cỗ Hỗn Độn Hỏa lặng yên tràn ra bao phủ cái rương. Bất luận cái rương này có trận pháp gì, chỉ cần Hỗn Độn Áo Nghĩa hấp thụ toàn ôộ ma lực thì pháp trận cũng không còn tác dụng nào nữa.
Quả nhiên pháp trận bên trên chiếc rương đã bị Hỗn Độn Hỏa hấp thu trong nháy mắt. Đã không có pháp trận bảo hộ, Cơ Động dễ dàng mở cái rương ra.
Bên trong là cái gì? Cơ Động đang tưởng tượng là Thiên Chi Ngọc, nhưng sau khi mở ra, lại chỉ thấy một cái hộp nhỏ. Tuy rằng không thể xác định nó là vật gì, nhưng Cơ Động có thể xác định bên trng không hề có khí tức hỗn độn.
Cơ Động lấy hết những cái hộp nhỏ bên trong ra, tổng cộng có mười lăm cái, bên trên đều ghi chữ.
- Mạt Nhi, ngươi tới đây một chút.
Cơ Động gọi Mạt Nhi còn đang chém gió với Thiên Cơ.
- Có chuyện gì vậy yêu quái đại thúc?
Mạt Nhi sôi nổi chạy tới, chứng kiến trước mặt Cơ Động có thêm một cái rương cùng mười mấy cái hộp nhỏ, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ hứng thú.
Cơ Động nói:
- Giúp ta nhìn xem những chữ ghi trên này là gì?
Văn tự Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục khác với Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục vì thế hắn không biết được chúng có nghĩ gì, nhưng Mạt Nhi chắc chắn biết.
Mạt Nhi đáp ứng một tiếng, cầm lấy một cái hộp đọc to:
- Di vật Hắc Ám Thiên Cơ đời thứ bảy.
Thiên Cơ lúc này cũng đã đi tới, nghe Mạt Nhi nói những lời này, không khỏi cùng Cơ Động trao đổi ánh mắt, cả hai đều toát ra sự kinh hỉ.
Bên trong cái rương này lại là di vật của lịch đại Hắc Ám Thiên Cơ lưu lại?
Mạt Nhi lại cầm một cái hộp lên, giốn gnhuw hai người nghĩ, bên trên cái hộp ghi:
- Di vật Hắc Ám Thiên Cơ đời thứ mười ba.
Mười lăm cái hộp tương đương với di vật của mười lăm đời Hắc Ám Thiên Cơ. Bên trong chắc chắn có những khái quát mà đại bộ phận Hắc Ám Thiên Cơ trong ngàn năm nay.
Cơ Động mở ra một cái hộp, bên trong là một phần quyển trục bên trên có ghi chữ, để cho Mạt nhi phiên dịch, thì ra nó ghi lại cuộc đời của vị Hắc Ám Thiên Cơ này.
Lại mở một cái hộp, bên trong có một cái bình nhỏ, trên đó có ghi: dược tề khôi phục linh hồn. Đáng tiếc, mở ra xem xét thì cái bình đã trống không, hiển nhiên đã bị dùng rồi.
Nguyên bản Cơ Động cùng Thiên Cơ đều hi vọng rất nhiều, nhưng mở những cái hộp này ra thì thu hoạch lại không có gì, ngoài một chút sự tích về lịch đại Hắc Ám Thiên Cơ.
- Xem ra di vật lịch đại Hắc Ám Thiên Cơ để lại đã bị Hắc Ám Thiên Cơ kế thừa lấy đi hết.
Cơ Động có chút bất đắc dĩ, vừa nói, hắn vừa nhấc một cái hộp lên.
Ồ!!!
Vừa cầm vào trong tay hắn đã cảm giác được cái hộp này bất đồng. Nó là cái hộp lớn nhất, đồng thời cũng xếp ở đáy rương.
Cơ Động mở nắp hộp, sau một khắc hắn chứng kiến đồ vật bên trong thì cả người không tự chủ được mà rung lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui